Chương 750: Cua đổ hội trưởng hội học sinh (28)


Hàn Kỳ than thở, chậm rãi kể tất cả mọi chuyện:
Từ khi sinh ra sức khỏe của tôi đã không tốt. Bác sĩ đã từng kết luận tôi không sống được quá hai mươi tuổi. Vì vậy sau khi tôi ra đời được sáu tháng, ba tôi đã lấy DNA của tôi và thế là Hàn Trần được sinh ra trong phòng thí nghiệm của ông ấy. Nói thật, trước khi tôi mười tuổi, tôi cũng cho rằng Hàn Trần là em trai sinh đôi của tôi, dù sao chúng tôi cũng giống nhau như vậy. Trừ vẻ bề ngoài ra, chúng tôi còn có sở thích giống nhau, không... chúng tôi càng giống anh em sinh đôi hơn những cặp anh em sinh đôi khác. Sức khỏe của tôi không tốt, nhưng tôi lại cảm thấy tự hào vì tôi có một em trai mạnh khỏe, cho đến một ngày...


Cho đến một ngày, cậu đứng trong phòng hâm mộ nhìn bọn nhỏ chơi đùa bên ngoài cửa sổ, là Hàn Trần lén dẫn cậu chạy ra ngoài. Đó là lần đầu tiên Hàn Kỳ có ký ức đi ra khỏi phòng, lúc đó cậu mười tuổi.

Mà trước đó, phạm vi hoạt động của cậu chỉ trong biệt thự nhà họ Hàn và căn phòng đã được sửa thành phòng bệnh của cậu.

Hàn Kỳ vẫn nhớ, Hàn Trần đã dẫn cậu đi rất nhiều nơi, nào là bãi cỏ, khu vui chơi, bờ hồ, cậu còn đi xe buýt, đến rạp chiếu phim... Tất cả những thứ đó đều làm cậu cảm thấy mới mẻ, thậm chí cậu còn có suy nghĩ, cứ ở lại thế giới bên ngoài như thế này, không bao giờ trở về căn biệt thự cô đơn lạnh lẽo kia nữa.

Nhưng cậu không thể làm như vậy, bởi vì cậu phát bệnh nghiêm trọng hơn cả trước đó. Cậu bị người nhà họ Hàn tìm thấy, sau đó bị bọn họ cưỡng ép đưa về. Từ đó cậu và Hàn Trần cũng bị Hàn Vĩ tách ra. Hàn Vĩ không cho phép Hàn Trần gặp Hàn Kỳ nữa, bởi vì thân là người làm ba, Hàn Vĩ không thể cho phép sức khỏe của con trai xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn nữa.

Cậu ầm ĩ muốn gặp Hàn Trần. Cũng chính vào lúc đó, Hàn Vĩ nói cho cậu biết cái sự thật tàn khốc rằng Hàn Trần không phải là em trai sinh đôi của cậu, mà là người nhân bản của cậu.

Ngày hôm đó, Hàn Kỳ hỏi rất lâu mới hiểu được người nhân bản là ý gì, nhưng cậu ngây thơ nghĩ, có phải người nhân bản hay không thì đã sao? Hàn Trần đã sống cùng cậu mười năm, cùng nhau đọc sách, còn kể cho cậu nghe những chuyện thú vị đã xảy ra trong trường học, cũng sẽ cùng cậu lén dùng bút vẽ, vẽ hoa lên bức tường trắng tinh... Đúng vậy, bọn họ thật sự là anh em.

Hàn Kỳ bị trông coi rất nghiêm, cậu không được bước ra khỏi nhà họ Hạ dù chỉ một bước, nhưng cậu luôn ôm mong mỏi có thể gặp lại Hàn Trần. Cho đến năm cậu mười bốn tuổi, bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, cậu buộc phải nằm viện. Nhưng điều đó đối với cậu mà nói cũng chỉ là đổi một nhà tù giam cầm khác mà thôi, cho dù là ở bệnh viện hay là nhà họ Hạ, cậu cũng vẫn là một người đánh mất tự do. Cậu rất rõ ràng, người cướp đoạt tự do của cậu không phải là ba mẹ của cậu, cũng không phải là bác sĩ ở bệnh viện, mà là cái cơ thể yếu ớt này.


Hôm gặp Phong Quang là tôi lén chạy ra khỏi bệnh viện. Tôi muốn đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài một chút, bởi vì tôi cảm nhận được sức khỏe của tôi đã... sắp đến cực hạn rồi.



Hàn Kỳ...
Phong Quang không khống chế được nắm lấy tay cậu. Tay cậu hơi lạnh, cảm xúc của cậu khiến vành mắt cô đột nhiên ươn ướt.

Hàn Kỳ chậm rãi nắm chặt lấy tay cô, chạm ngón trỏ lên môi cô, chậm rãi nói:
Không cần cảm thấy buồn vì tôi vội... nghe tôi nói hết đã. Tôi nghĩ, cậu sẽ ghét tôi.


Trong mắt cô phản chiếu hình bóng của cậu. Đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn cậu chăm chú như vậy, Hàn Kỳ bỗng nhiên có một phần thỏa mãn.

Cậu nói:
Sở dĩ ba tôi để Hàn Trần ra đời là bởi vì các bộ phận trong cơ thể tôi đang không ngừng suy nhược... cần bộ phận cơ thể cậu ấy thay thế.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.