Chương 782: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (6)



Sẽ không đâu.



Sẽ không cái gì?



Ta nghĩ... muốn tìm ra một người đẹp hơn ta là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Hắn chớp mắt nhìn có vẻ khá là phong lưu, ngả ngớn.

Những lời này... quả thực cô không thể nào phản bác được.

Đúng thế, muốn tìm được một người đẹp hơn người đàn ông như thần tiên này quả là một chuyện rất khó khăn.

Phong Quang nhìn hắn chằm chặp nửa ngày cũng chẳng thấy hắn có một chút biểu hiện ngượng ngùng nào. Đầu tiên cô cảm thấy khá kinh ngạc, nghĩ thầm hắn đâu phải loại người da mặt dày như thế chứ. Cuối cùng, cô chống bàn đứng lên ghế đá, người hơi ngả về trước, hai bàn tay vừa nhỏ vừa ngắn ốp lên mặt hắn.

Cơ thể hắn hơi cứng đờ.

Tay cô ôm lấy mặt hắn, càn rỡ sờ soạng. Cảm giác đầu tiên là làn da của hắn rất đẹp, sau đó, cô lại nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của hắn, cười hì hì nói:
Da mặt ngươi cũng không dày lắm mà. Lúc ngươi nói ngươi đẹp, ta còn tưởng ngươi là người da mặt dày ấy chứ.



Hạ tiểu thư, động tác của tiểu thư rất nguy hiểm.
Khóe mắt hắn hơi híp lại, giọng nói ôn hòa, thanh nhã như gió, một bàn tay hơi nâng lên, đặt lên mu bàn tay cô, cầm lấy bàn tay nhỏ ấy dễ như trở bàn tay.

Phong Quang cúi đầu nhìn dưới chân mình, thân thể cô còn rất nhỏ, khoảng cách giữa ghế đá với mặt đất với cô đúng là không phải khoảng cách gần chút nào. Thế nên, cô đứng lên ghế là một động tác rất nguy hiểm, hắn nói vậy cũng không sai.

Cô nghĩ một chút sau đó liền rụt tay trở về, vững vàng trèo xuống ghế đá, làm xong rồi mới thở phào một hơi. Cô đi tới bên cạnh hắn, cho dù cô đang đứng, hắn ngồi nhưng cô vẫn phải ngẩng đầu lên nhìn hắn:
Ngươi đã biết tên của ta rồi nhưng ta vẫn chưa biết tên ngươi là gì, cái này không công bằng.



Hạ tiểu thư muốn biết tên ta chỉ vì công bằng hay là vì thực sự muốn biết tên ta thế?


Cô xoa cằm suy nghĩ một hồi:
Hai đáp án này có gì khác nhau sao?



Có lẽ có, có lẽ không.
Hắn hơi rũ mắt, nhẹ nhàng vuốt ve đầu con mèo đang ngủ say.


Ừm... Ta muốn biết tên của ngươi.
Cô nhanh chóng nghĩ ra đáp án:
Vừa rồi ngươi đã đồng ý làm bằng hữu với ta, ta phải nên biết tên ngươi là gì chứ, đúng không?



Hạ tiểu thư nói không sai.
Hắn thật sự rất đẹp, tuấn dật, nhã nhặn, không nhiễm thế tục, đặc biệt là lúc trên gương mặt điềm tĩnh đó lộ ra nụ cười thoáng qua chẳng khác nào một viên đá ném vào hồ nước tĩnh lặng trong lòng người khác làm nổi lên những gợn sóng lăn tăn, khiến cho người ta không có cách nào bình tĩnh được.

Ánh hoàng hôn rất đỗi dịu dàng, bao phủ lên thân người hắn như tấm áo choàng lụa mỏng mê người, chẳng khác nào sương mù mông lung, lại tựa một làn mưa bụi. Hắn như thể sẽ theo gió tan đi, tới một thế giới xa hơn mà cô không thể tìm được.

Tự nhiên Phong Quang cảm thấy khủng hoảng không rõ nguyên nhân, cô nắm chặt lấy một ngón tay thon dài trên bàn tay phải của hắn theo bản năng.

Hắn cúi đầu nhìn cô.

Cảm xúc của cô cũng chỉ thoáng qua trong nháy mắt, rất nhanh, cô bình tĩnh trở lại, hạ giọng hỏi:
Rốt cuộc tên ngươi là gì thế?


Ánh mắt hắn trong sáng như suối băng, lại lạnh lẽo như đầm nước, cánh môi mỏng nhạt màu lúc này hơn nhếch lên thành nụ cười, rất nhẹ nhưng có lực hấp dẫn chết người.

Dường như hắn chính là một vị thần, thoát tục mà ưu nhã, tuấn mỹ tuyệt trần.


Tên ta là...
Hắn cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng viết hai chữ vào lòng bàn tay, lại hỏi:
Biết hai chữ này không?



Thuật... Phong?



Đúng.
Hắn cười:
Tên ta là Thuật Phong.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.