Chương 785: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (9)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 757 chữ
- 2022-02-08 03:44:24
Sau khi về đến nhà, Phong Quang bị Hạ Triều răn dạy nửa canh giờ. Chẳng qua chỉ là mấy chuyện cái gì mà gần đây bên ngoài không yên ổn, cô không nên chạy lung tung ra ngoài làm gì. Cuối cùng, Hạ Triều thấy dáng vẻ của cô chẳng thèm để ý chút nào thì không khỏi tức giận hỏi:
Cha nói con có hiểu gì không vậy?
Con hiểu rồi.
Cô gật đầu cho có.
Vậy con nói cho cha nghe xem, con hiểu cái gì nào?
Thuật Phong không phải như bên ngoài đồn đại đâu, hắn không phải quỷ tóc trắng mà là một người vừa đẹp vừa dịu dàng.
Rõ ràng là cô cố ý lảng sang chuyện khác, đáng ra Hạ Triều phải càng thấy tức giận hơn mới đúng, nhưng sau một hồi trầm mặc, ông ta lại thở dài.
Cha, cha làm sao thế?
Phong Quang ngẩng đầu lên, thắc mắc.
Hạ Triều nhìn cô, dường như đang cân nhắc câu từ, sau đó mới nói:
Phong Quang, sau này con đừng nên quá gần gũi với hắn...
Tại sao ạ?
Bởi vì cha con ghen ghét người ta đẹp chứ sao.
Một người phụ nữ xinh đẹp bưng một đĩa trái cây đi vào đại sảnh. Bà liếc nhìn Hạ Triều một cái, Hạ Triều vốn định phản bác nhưng lại bị bà nhìn như thế nên xương cốt cả người đều mềm nhũn ra, quả thực không còn nói được gì nữa.
Phong Quang vui sướng hô lên một tiếng:
Mẹ!
Phong Quang, qua đây, ăn trái cây nào.
Vương Từ ngồi xuống, đưa trái cây tới trước mặt nữ nhi, trên gương mặt xinh đẹp treo một nụ cười đầy hào phóng:
Đừng có nghe cha con nói linh tinh, muốn đi đâu chơi thì cứ đi, không ai dám trách cứ con cả.
Vâng!
Phong Quang liếc mắt nhìn Hạ Triều đầy vẻ đắc ý, sau đó bưng trái cây chạy ra khỏi đại sảnh.
Vương Từ đứng lên, hai tay ôm lấy mặt thở dài:
Nữ nhi của ta thật quá đáng yêu!
Đó là nữ nhi của nàng thật à?
Hạ Triều không nóng không lạnh phun ra một câu.
Vương Từ liền giơ chân đá ông ta, nói với vẻ cực kỳ không hài lòng:
Ít ra giờ nó là nữ nhi của ta, sao hả, ông có ý kiến gì à?
Không dám, không dám.
Hạ Triều vội vàng cười lấy lòng.
Lại nói bên kia, Phong Quang vui vẻ vừa cắn trái cây vừa đi về sân của mình, Liên Tử ngoan ngoãn đi theo sau lưng cô, một lúc lâu cũng không dám nói một câu. Bình thường nha đầu này vẫn nhanh mồm nhanh miệng, giờ tự nhiên lại yên tĩnh là Phong Quang thấy chẳng quen chút nào.
Phong Quang quay đầu lại nhìn nàng ta:
Liên Tử, ngươi làm sao thế?
Tiểu thư... Không phải người còn giận em đấy chứ?
Vì lúc Phong Quang chạy vào Linh Lung trang, Liên Tử không theo vào mà lại lựa chọn chạy về Hạ phủ báo tin, cái này làm cho nàng ta cảm thấy rất áy náy.
Phong Quang tùy tiện đáp:
Ta giận ngươi làm gì chứ? Chẳng phải ngươi đã dẫn cha tới tìm ta sao?
Liên Tử vẫn còn là trẻ con, vì sợ nên mới không dám theo cô vào, đây là chuyện hết sức bình thường.
Liên Tử cảm động đến mức rơi nước mắt:
Tiểu thư, người thật là tốt! Em đảm bảo, về sau dù tiểu thư có đi đâu thì em cũng sẽ đi theo sát bên cạnh người!
Thôi miễn!
Phong Quang vừa nghe thấy thế đã vội vàng xua tay:
Ta chỉ mong mỗi ngày ngươi đừng có dính lấy ta quá chặt là được rồi! Chúng ta nên cho nhau chút không gian tự do, được không?
Nhưng mà... nhưng mà em là tỳ nữ tùy thân của tiểu thư mà.
Tương lai sau này ta sẽ thành thân rồi sinh con, ngươi cũng phải thành thân rồi sinh con, chẳng lẽ ngươi vẫn muốn đi theo bên cạnh ta à?
Sẽ không.
Phong Quang âm thầm thở phào.
Liên Tử bỗng nhiên hạ thấp giọng, nói:
Tiểu thư nhất định sẽ không thành thân, sinh con với người khác.
Phong Quang hơi khựng lại, Liên Tử nói quá nhỏ nên cô chỉ nghe lõm bõm được mấy chữ:
Ngươi nói gì cơ?
Em nói nhất định tiểu thư sẽ không bỏ rơi Liên Tử đâu!
Tiểu nha đầu lại bắt đầu khóc sướt mướt.
Phong Quang giơ tay đỡ trán, thở dài một hơi.