Chương 796: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (20)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 804 chữ
- 2022-02-08 03:44:25
Thư Cù hơi dừng một chút:
Ta dấn thân vào cuộc sống của dân chúng, vì bá tánh mà cống hiến, đều là quan phụ mẫu, làm quan ở đâu thì có gì khác nhau cơ chứ?
Thư đại nhân là người có trí tuệ rộng lớn, là người mà người thường không thể so sánh được.
Trong giọng nói lãnh đạm của Thuật Phong toát ra sự thật lòng, hoàn toàn không nghe ra nửa phần giả dối nào.
Thư Cù khiêm tốn:
Công tử quá khen, quá khen rồi.
Ánh mắt Thuật Phong lại chưa từng rời khỏi Phong Quang, hắn hơi khom lưng, quan tâm hỏi:
Phong Quang, đã đỡ mệt chưa?
Bởi vì cô chạy quá nhanh nên sắc mặt đỏ ửng, còn toát cả mồ hôi làm cho hắn cực kỳ không yên tâm.
Phong Quang gật đầu, ngoan ngoãn đứng yên bên cạnh hắn, không nói gì, trên mặt bình thản bao nhiêu thì trong lòng lại nghi hoặc bấy nhiêu. Nếu người đàn ông Thư Cù này thực sự là huyện lệnh, vậy thì Trần Hồng Đậu ở đâu? Hay là... sau vài năm nữa sẽ có chuyện gì đó phát sinh, Thư Cù sẽ bị điều khỏi nơi này, cha của Trần Hồng Đậu mới tới tiếp nhận vị trí huyện lệnh, khi đó hết thảy đều sẽ bình thường.
Nghĩ như thế, trong lòng cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng đúng lúc này, Liên Tử mới chậm chạp đuổi tới, nàng ta vội vàng gọi một tiếng
tiểu thư
, sau đó lập tức chạy tới bên cạnh Phong Quang, kết quả nhìn thấy trước mắt có mấy người đàn ông mình không quen biết thì lập tức ngậm miệng im lặng, coi mình như một tấm phông nền.
Thuật Phong tự nhiên nắm lấy tay của Phong Quang, lúc này mới nhìn sang Thư Cù ở bên cạnh, cười hỏi:
Lần này Thư đại nhân tới đây không biết có chuyện gì quan trọng không?
À chuyện này...
Đột nhiên bị người ta hỏi thẳng vào vấn đề như thế, Thư Cù cũng hơi cảm thấy hơi mất tự nhiên. Hắn ta sờ mũi, suy nghĩ một chút để lựa chọn từ ngữ rồi mới đáp:
Thực ra là ta tùy tiện tới xem thôi.
Lời này nói ra chẳng ai tin nổi.
Thích Viễn luôn rất an tĩnh lạnh nhạt nói:
Nếu là tới hỏi chuyện cái chết của Liễu thị có liên quan gì tới công tử hay không thì sao không hỏi thẳng ra?
Bị người ta nói thẳng thừng như thế, Thư Cù đang định làm bộ vô tình nhắc tới Liễu thị cảm thấy thật mất mặt.
Phong Quang nói:
Cái chết của Liễu thị không liên quan gì tới Thuật Phong hết.
Sao ngươi biết không liên quan chứ?
Nếu trong lòng mọi người đều đã biết rõ ý đồ tới đây của hắn ta rồi thì Thư Cù cũng chẳng làm bộ làm tịch nữa, cứ đơn giản mà đi thẳng vào vấn đề, hỏi sớm thì xong chuyện sớm. Mà hắn ta dùng giọng điệu vui đùa đi hỏi cô nhóc này cũng là một cách đột phá tốt để hóa giải sự xấu hổ hiện tại.
Phong Quang bướng bỉnh đáp:
Đương nhiên ta biết, Thuật Phong sẽ không giết người.
Cái này thì chưa chắc...
Thư Cù cười đầy ý vị:
Tiểu nha đầu mới lớn bao nhiêu chứ? Lúc ngươi chưa sinh ra, có khi Thuật công tử đây đã ra ngoài lang bạt rồi.
Ngươi...
Thuật Phong nói:
Thư đại nhân nói không sai.
Thuật Phong!
Phong Quang cảm thấy bị Thuật Phong ngắt lời thì cũng thôi đi, giờ còn nghe thấy hắn tự nói mấy lời bất lợi cho bản thân mình thì giận sôi máu.
Thuật Phong cúi đầu cười với cô, nháy mắt trấn an cô một chút, Phong Quang lập tức cảm thấy quanh người đều có cảm giác vô cùng an toàn.
Thư Cù
Ồ?
một tiếng:
Lời này của công tử cũng rất có ý tứ đấy.
Sáu năm trước ta mới tới huyện Đồng này, những chuyện trước đó về ta, Thư đại nhân cũng biết rất ít, chẳng trách Thư đại nhân lại nói như thế.
Giọng điệu Thuật Phong ôn hòa, không hề nghe ra nửa phần không vui hay trào phúng gì, hắn chỉ đang trần thuật sự thật mà thôi:
Có lẽ... Ta thực sự không phải người tốt gì, nhưng đại nhân cũng không có chứng cứ gì chứng minh ta là người xấu, vậy cho nên, tạm thời ta cũng được coi như là người tốt đi.
Cơ mặt Thư Cù co giật, hắn từng nghe qua những chuyện liên quan tới người đàn ông này rồi, giờ nghe nói vậy thì chỉ cảm thấy một câu Thuật Phong là người tốt có thể hù dọa người ta sợ chết khiếp.