Chương 801: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (25)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 738 chữ
- 2022-02-08 08:13:28
Phong Quang hỏi:
Thế thì phải làm thế nào bây giờ?
Chỉ cần ngươi đồng ý đi với ta là được rồi.
Thư Cù cười đầy thần bí khó lường, sau đó liền kéo Phong Quang đi về một hướng khác, vẫy tay với một tên sai nha:
Tới Hạ phủ thông báo một tiếng, Hạ tiểu thư đi tra án cùng với ta.
Sai nha kia trả lời:
Vâng, đại nhân.
Vì thế, Phong Quang cứ thế bị Thư Cù kéo tới hiện trường vụ án, cũng là nhà của Ô Kỳ trong ngõ Ngô Đồng.
Phong Quang ngẩng đầu nhìn Thư Cù:
Cái gọi là tra án... chỉ có hai người chúng ta thôi sao?
Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Thư Cù vỗ ngực, tràn đầy tự tin.
Phong Quang không thèm nhìn hắn ta, thầm thở dài trong lòng.
Thư Cù lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào, sau đó
ơ
một tiếng:
Hình như đồ trong phòng này từng bị người ta động vào.
Là Ô Kỳ đấy.
Phong Quang đi theo sau lưng hắn:
Ô Kỳ là con trai của Liễu thị, mấy hôm trước nó có về nhà một chuyến để lấy đồ.
Là đứa bé đó à... Ta nghe nói giờ nó đang ở Hạ phủ của các ngươi làm hạ nhân. Sao rồi? Nó vẫn khỏe chứ?
Vẫn khỏe, ta cảm thấy nó là một đứa bé rất kiên cường.
Thư Cù cười một tiếng:
Ta nhớ là nó lớn hơn ngươi cơ mà, ngươi gọi người ta là
đứa bé
... Đây là cách nói gì thế hả?
Ta gọi như thế đấy, ngươi có ý kiến gì à?
Ta cũng không dám có ý kiến.
Thư Cù nhún vai, lại nói:
Ngôi nhà này đã được lục soát từ trong ra ngoài, lúc đó không hề phát hiện ra cái gì, hôm nay dẫn ngươi tới đây, có lẽ ngươi có thể nhìn ra một vài điểm khác thường.
Phong Quang không hiểu tại sao hắn lại tin tưởng cô như thế, nhưng nếu đã tới rồi thì cô cũng nghiêm túc đi vòng quanh ngôi nhà một vọng, cuối cùng nhún vai:
Ta chẳng phát hiện ra cái gì hết.
Thư Cù cũng không cảm thấy tiếc nuối, hắn nói:
Vậy chúng ta đi tìm Ô Kỳ đi.
Tìm nó làm gì?
Đi hỏi một chút xem nó có biết gì không.
Thư Cù sờ cằm:
Lúc đó, Liễu thị vừa mới chết, một đứa trẻ như nó vừa khủng khoảng lại vừa thương tâm, vì để ý tới tâm trạng của nó lúc đó nên ta cũng chẳng hỏi nó câu nào. Giờ đã qua lâu như thế rồi, chắc cảm xúc của nó cũng đã ổn định lại, nghĩ một chút, vẫn nên đi hỏi nó vài câu.
Lời của Thuật Phong luôn không vô nghĩa, nếu hắn ta đã nói nên đi hỏi người bên cạnh Liễu thị một chút, vậy nhất định là của nguyên do.
Phong Quang cũng không có ý kiến gì với đề nghị của hắn ta, cô đi theo Thư Cù ra khỏi phòng, lúc sắp rời đi, đột nhiên cô dừng bước:
Khoan đã.
Thư Cù quay đầu nhìn cô:
Có chuyện gì thế?
Có gì đó không ổn.
Cô xoay người nhìn ngôi nhà trước mắt, xoa cằm, có một cảm giác cực kỳ không bình thường cứ vờn quanh trong lòng cô.
Không ổn ở đâu?
Phong Quang không trả lời vì cô đang bận tự hỏi. Một lúc lâu sau, dường như nghĩ ra cái gì, cô lại đi quanh nhà một vòng, sau khi trở lại chỗ cũ, cô hỏi với vẻ không chắc chắn cho lắm:
Ngươi có cảm thấy... Không gian ở bên trong phòng nhỏ hơn ở bên ngoài này không? Ta đi ở bên ngoài một vòng, độ lớn của căn nhà này so với lúc ta ở bên trong... hình như không khớp lắm?
Nếu cảm giác của ngươi là thật, vậy có nghĩa là... trong nhà còn có mật thất?
Thư Cù thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ của mình. Hắn ta nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi lại kéo Phong Quang đi vào trong nhà:
Nào nào nào, chúng ta thử tìm xem, xem có thật sự có mật thất gì trong này không.
Ngươi không gọi người của nha môn tới tìm à?
Gọi bọn họ lại đây thì quá mất thời gian.
Thư Cù có vẻ không vừa lòng lắm với thuộc hạ của chính mình.