Chương 807: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (31)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 781 chữ
- 2022-02-08 08:13:28
Đầu tiên, Ô Kỳ hơi sửng sốt, tiện đà hỏi với vẻ không hiểu ra sao:
Công tử... ngài nói vậy nghĩa là sao?
Người ngay không nói lời vòng vo.
Thuật Phong tiến tới gần, vẫn mỉm cười:
Huyện Đồng chỉ là một nơi quá bé nhỏ, rất hiếm có chuyện gì hay người nào có thể che giấu được tai mắt của ta.
Ô Kỳ không một chút hoang mang:
Ta biết công tử, công tử là trang chủ Linh Lung trang, cũng là bằng hữu của tiểu thư.
Vậy hẳn ngươi cũng biết, ta không thích xen vào việc của người khác.
Ta không hiểu gì về công tử cả, công tử có thích xen vào việc của người khác hay không, xin thứ cho Ô Kỳ không biết.
Trong mắt Thuật Phong lộ ra vẻ tán thưởng:
Sự trấn tĩnh của ngươi cũng khiến ta rất tán thưởng đấy, cũng thành công khiến ta phải kiên nhẫn thêm một chút.
Nếu công tử không có việc gì, vậy ta đi vào...
Ta đang nghĩ, lúc Liễu thị chết, có phải ngươi cũng có biểu hiện bình tĩnh như lúc này hay không?
Đề tài này dường như là một cấm kỵ, bởi vì Ô Kỳ đang bình tĩnh lại đột nhiên nổi giận:
Công tử nghĩ ta giết mẹ ta đấy à?
Ô Kỳ không có phụ thân, một mình mẹ nó tự tay nuôi nấng nó lớn lên, nó và mẹ sống nương tựa vào nhau, tình cảm mẹ con hoàn toàn không giả, thế nên nó không chấp nhận được chuyện có người khác nói rằng chính nó đã giết mẹ mình.
Không, đúng là Liễu thị đã tự sát.
Ngược lại với vẻ kích động của Ô Kỳ, Thuật Phong vô cùng thong dong và bình tĩnh:
Ý ta muốn nói là, tại sao Liễu thị lại lựa chọn tự sát thế?
Ta đã nói rồi, mẹ ta là vì...
Vì muốn gánh tội thay cho ngươi.
Thuật Phong cười cắt ngang lời nó, thành công nhìn thấy đứa trẻ trước mặt đột nhiên cứng đờ cả người.
Qua một hồi lâu sau, giọng Ô Kỳ trở nên cứng đờ, mặt không cảm xúc:
Công tử, xin ngài đừng nói năng xằng bậy.
Ngươi có biết không? Người nào đó chỉ cần giết người một lần thôi thì trên thân hắn nhất định sẽ nhiễm mùi máu tươi, đây là hương vị dù có tẩy thế nào cũng không tan đi được.
Thật ư? Vậy công tử đã từng giết người rồi sao?
Phải.
Trong điệu cười đầy hiền hòa của Thuật Phong chứa đựng một sự mờ mịt khó lòng nắm bắt được, hắn nói tiếp:
Thực ra, giết người cũng có thể gây nghiện, có một sẽ có hai... sau đó là tuần hoàn vô hạn.
Ô Kỳ sửng sốt một hồi lâu, nó không ngờ rằng người đàn ông trước mặt lại thừa nhận mình đã từng giết người một cách thoải mái như thế. Hồi lâu sau, nó chậm rãi túm chặt góc áo của mình:
Ngươi căn bản không có chứng cứ chứng minh ta đã giết người, hơn nữa... ta cũng căn bản chẳng có lý do gì để giết người cả.
Lý do ư, rất đơn giản.
Dưới hàng mi dài và hơi cong của Thuật Phong là một đôi mắt rất sáng, có điều lúc này, đôi mắt sáng đó lại có thêm một phần sắc bén có thể nhìn thấu lòng người:
Những đứa trẻ đó cùng lớn lên trong ngõ Ngô Đồng với ngươi, tuy bọn chúng là bạn chơi cùng của ngươi nhưng thực tế thì thường xuyên cười chế nhạo chuyện ngươi không có phụ thân. Ngươi không bao giờ tỏ vẻ tức giận gì khi ở trước mặt chúng mà thường xuyên dùng một chút mánh khóe, từng bước, từng bước... dụ dỗ chúng tới cái hầm đen nhánh kia, sau đó dùng một cái rìu cướp đi tính mạng chúng dễ như trở bàn tay. Ô Kỳ, ta nói có đúng không?
Sắc mặt Ô Kỳ trắng bệch, nó lùi về sau một bước, cố chấp nói:
Ngươi không có chứng cứ, tất cả những chuyện này đều chỉ là phỏng đoán của ngươi mà thôi.
Chứng cứ ư? Ta không cần.
Thuật Phong nhẹ giọng đáp, âm thanh mềm nhẹ này vốn dĩ hẳn là có thể khiến người ta cảm thấy an tâm, nhưng lúc này, lại chỉ làm người ta cảm thấy máu trong người đông cứng lại:
Cái ta cần chỉ là đảm bảo bên cạnh nàng sẽ không có bất cứ thứ gì có thể phá vỡ cuộc sống bình yên của nàng được tồn tại.
Nàng
mà hắn nói, tất nhiên là Phong Quang rồi.