Chương 810: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (34)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 767 chữ
- 2022-02-08 08:13:28
Sau ngày đó, huyện Đồng lại khôi phục yên bình như xưa, đây là một chuyện tốt.
Mùa xuân năm nay, một thiếu nữ thanh tú bưng một chậu hoa bừng bừng hứng thú vọt vào đình trong vườn hoa:
Tiểu thư, người mau nhìn xem đây là gì?
Thiếu nữ này là Liên Tử đã tròn mười chín tuổi. Mấy năm nay theo vóc dáng cao dần lên, nàng ta cũng càng thêm thanh tú hơn.
Mà người ngồi trong đình là Phong Quang cũng đã lớn lên, nhìn thấy chậu hoa màu đỏ trong tay Liên Tử thì hơi hứng thú hỏi:
Đây là hoa gì thế?
Đây chính là mẫu đơn hỏa luyện mà mấy ngày trước tiểu thư từng nói là muốn nhìn thấy đấy.
Mẫu đơn hỏa luyện ư?
Phong Quang kích động đứng bật dậy.
Liên Tử cười hì hì nói:
Lão gia nghe nói tiểu thư muốn trông thấy loài hoa trân quý này nên đã cố ý cho người đi tìm về đấy ạ!
Những năm gần đây, chỉ cần là thứ mà Phong Quang muốn thì cho dù là đồ có khó tìm tới mức nào, sau vài ngày, thứ đó nhất định sẽ xuất hiện ở trước mắt cô.
Cô ôm mặt cười tủm tỉm:
Cha ta thực sự quá tốt!
Cô đọc được loài hoa này trên sách, vì thế mới nói muốn nhìn thấy nó, chỉ là thuận miệng nhắc tới mà thôi, không ngờ cha lại tìm về cho cô.
Ta cũng phải để Thuật Phong trông thấy chậu hoa này mới được.
Dứt lời, Phong Quang liền ôm chậu hoa chạy đi, giống hệt dáng vẻ hấp tấp của Liên Tử lúc chạy tới đây.
Liên Tử đứng tại chỗ, tức đến giậm chân:
Lại là Thuật Phong! Hắn có gì tốt chứ?
Chín năm này, nhiệt tình của Phong Quang với Thuật Phong không giảm mà còn tăng. Lần nào nhắc tới tên Thuật Phong, cô đều cười tủm tỉm, ngay cả Liên Tử đáng yêu như thế này cũng mặc kệ luôn!
Tuy rằng Liên Tử không phục trong lòng, nhưng nghĩ tới việc mình chẳng đánh thắng được người đàn ông kia nên đành phải từ bỏ suy nghĩ đi tìm hắn tính sổ.
Linh Lung trang bây giờ cũng chẳng khác gì so với chín năm về trước, thứ khác duy nhất chính là mùi thuốc trên người Thuật Phong càng lúc càng đậm hơn.
Phong Quang vui vẻ phấn chấn chạy sang Linh Lung trang, ở trong đình dưới gốc cây sơn trà, cô thấy được hình bóng quen thuộc kia. Cô bước chậm lại, sửa sang lại đầu tóc của mình rồi mới mang dáng vẻ rụt rè tiến lên:
Thuật Phong.
Người đàn ông quay đầu lại, so với chín năm trước, dung mạo của hắn cũng không có nhiều biến hóa, vẫn là dung nhan đẹp như tranh vẽ kia, dáng người tựa thần tiên, hắn cười:
Phong Quang, nàng đã tới rồi.
Chỉ có điều, sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt.
Phong Quang cố gắng bỏ qua điểm này, đặt chậu hoa lên bàn đá, cười hỏi:
Ngươi mau đoán xem, đây là hoa gì nào?
Đây là...
Hắn lắc đầu tiếc nuối:
Ta không đoán ra được, hay là nhờ Phong Quang nói cho ta biết với.
Đây là mẫu đơn hỏa luyện, cha ta mang về cho ta đấy.
Màu hoa đỏ rực như lửa, đúng thật là như được luyện từ lửa mà ra vậy.
Hắn mỉm cười:
Thì ra đây chính là mẫu đơn hỏa luyện mà trong sách từng nhắc tới, hôm nay coi như ta được mở mang tầm mắt rồi.
Nụ cười của hắn tốt đẹp và trong sáng nổi bật trên gương mặt hơi tái kia càng tăng thêm vẻ đẹp rung động lòng người.
Phong Quang nhìn hắn đến ngẩn người ra, cuối cùng cô liền đặt tay lên mặt bàn, chống cằm nói:
Thuật Phong, ngươi còn nhớ câu mà ta từng nói không?
Phong Quang nói rất nhiều, nhưng câu mà Phong Quang nói nhiều nhất chắc là nói ta đẹp rồi.
Trong mắt hắn hiện lên ý cười vui vẻ.
Nhưng có một câu mà ta chỉ nói có đúng một lần, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Cô chớp mắt, ngọt ngào nói:
Thuật Phong, ta sắp cập kê rồi.
Ừ, Phong Quang trưởng thành rồi.
Sợ hắn không hiểu ý mình, cô lại không ngừng cố gắng nói thêm:
Ta có thể gả chồng được rồi.
Phong Quang gả chồng là chuyện tốt.
Thuật Phong thu lại ánh mắt, thuận miệng nói:
Trước khi Phong Quang gả chồng, ta cũng phải thành thân.