Chương 820: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (44)



Ý chàng là sao?



Phong Quang nghĩ vị ở trong cung kia tại sao biết ta sẽ thành hôn mà không hề phản đối, còn đồng ý cho ta cưới vợ ở bên ngoài chứ?
Hiện giờ, hắn thậm chí còn không muốn gọi hai tiếng
phụ hoàng
nữa.

Đúng thế, nói gì thì nói hắn vẫn đang đeo cái mác Thái tử, cưới Thái tử phi ở bên ngoài, còn là tiểu thư của một thương nhân, chuyện này rất không hợp tình hợp lý. Nhưng vị Hoàng đế kia vẫn đồng ý, không những không phản đối mà thậm chí còn phái người mang quà tới tặng nữa.

Phong Quang nhanh chóng nghĩ ra:
Ông ấy muốn... muốn...


Nhìn vào mắt hắn, cuối cùng cô vẫn không nói ra được thành lời.

Chu Hạnh mỉm cười, kéo tay cô, ôm chặt cô trong lồng ngực mình, vuốt ve mái tóc cô và nói:
Vì trấn áp nội loạn của bên nhà ngoại mà chân ta đã bị thương, dù thế nào thì ta cũng chẳng còn đủ tư cách làm Thái tử nữa. Ông ấy không trực tiếp phế bỏ cái ghế Thái tử của ta cũng chỉ là vì... ta đã bị phế mất đôi chân trong lúc trấn áp bạo loạn mà thôi.


Dù sao thì hắn cũng không hề tham dự vào cuộc bạo loạn đó, nếu hắn không bị tổn thương tới chân thì còn dễ làm, nhưng đôi chân bị thương đã chứng minh cho lòng thành của hắn, nếu lão Hoàng đế lại trực tiếp phế ngôi vị Thái tử của hắn và lập Thái tử mới thì chắc chắn sẽ bị mọi người chỉ trích.

Nhưng giờ đã qua một năm rồi, cũng đã tới lúc đó.

Huống hồ, trong cung cũng truyền ra tin tức rằng Nhị hoàng tử mất tích nhiều năm trước cũng đã được tìm trở về.

Hoàng gia ít con nối dõi, ngoại trừ Đại hoàng tử do Hoàng hậu sinh ra thì chỉ còn Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử còn ít tuổi. Bên họ ngoại của bọn họ có thân phận thấp kém, lại mới chỉ là trẻ con bảy, tám tuổi, không cần phải suy xét tới. Nhưng Nhị hoàng tử mới được tìm về kia thì khác, mẫu phi của hắn là phi tử mà lão Hoàng đế sủng ái nhất, chỉ nhỏ hơn Chu Hạnh có mấy tháng mà thôi. Theo bí mật lưu truyền trong cung thì năm đó Hoàng hậu nương nương sợ Nhị hoàng tử sẽ ảnh hưởng tới ngôi vị Thái tử của con trai mình nên nhân lúc Bệ hạ ra ngoài chinh chiến, bà đã phái người lén đưa Nhị hoàng tử ra khỏi cung.

Mà Hoàng hậu đã qua đời nhiều năm, bà hoàn toàn không thể nào cãi lại những lời lên án buộc tội này, vậy thì chỉ có thể mặc định là do bà làm.

Bởi vậy, có thể thấy được, cái ghế Thái tử của Chu Hạnh quả thực không thể tiếp tục ngồi được nữa.

Chu Hạnh nói hết ngọn ngành mọi chuyện cho Phong Quang nghe, cô hiểu rõ trong lòng, lần này khó mà tránh được phải về Kinh thành một chuyến. Thậm chí... có lẽ Chu Hạnh sẽ một đi mà không trở lại, có thể sẽ bị giam cầm cả đời, cũng có thể sẽ mất mạng.

Cô nắm chặt góc áo của hắn:
Cho dù chàng đi đâu thì ta cũng sẽ đi cùng chàng.



Tất nhiên ta cũng không nỡ để Phong Quang rời khỏi ta.
Hắn đặt một nụ hôn lên trán cô,
Yên tâm đi, ta sẽ không để nàng gặp phải chuyện gì.



Chàng cũng không thể gặp phải chuyện gì được.


Hắn cười ôm cô vào lòng:
Được... Ta sẽ không để mình xảy ra chuyện gì cả đâu, càng không để nàng gặp chuyện.


Chân Chu Hạnh không tiện nên bọn họ mất nửa tháng mới quay về tới Kinh thành. Sau khi tiến vào hoàng cung, đầu tiên là Chu Hạnh đưa cô về Đông Cung. Đây là tẩm cung của Thái tử, chỉ có Thái tử mới có quyền vào ở. Có điều Chu Hạnh cũng sắp dọn ra khỏi nơi này, nhưng trước khi danh hiệu Thái tử bị tước đi, hắn cũng chỉ có thể nghỉ lại ở đây mà thôi.

Không lâu sau, thái giám bên cạnh Hoàng đế tới:
Điện hạ, Bệ hạ biết ngài đã hồi cung nên vô cùng mừng rỡ, đặc biệt phái nô tài tới mời Thái tử điện hạ và Thái tử phi tới Ngự thư phòng một chuyến.



Làm phiền công công truyền chỉ rồi, ta chuẩn bị một chút, sẽ xong rất nhanh thôi.


Công công truyền chỉ nhanh chóng rời đi, Phong Quang thấp thỏm cầm tay Chu Hạnh, không phải vì sắp đi gặp Hoàng đế tôn quý nhất của đất nước này mà là bởi vì cô lo lắng chuyện lão Hoàng đế kia sẽ làm gì hắn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.