Chương 827: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (51)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 815 chữ
- 2022-02-08 08:13:31
Sắc mặt Chu Lệ xanh mét:
Sao ngươi lại lấy được ngọc tỷ hả?
Cái này cũng may mà có phụ hoàng.
Chu Hạnh sờ Phong Quang đang cắn răng nhẫn nhịn chuyện vọt tới cắn mình ở trong ngực, trong lòng hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý để cô cắn rồi,
Nếu không phải phụ hoàng dồn hết sự chú ý vào Phong Quang thì sao tối nay ta lại có cơ hội chạy tới tẩm cung của phụ hoàng mà lấy được ngọc tỷ chứ?
Quả nhiên, cô lại túm lấy cánh tay hắn cắn thêm một cái.
Phong Quang rất tức giận trong lòng. Cô bị lão Hoàng đế này bắt, suýt chút nữa thì bị... kết quả hóa ra những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của Chu Hạnh cả rồi!
Chu Hạnh bị cô cắn đau tới mức nào cũng quyết không rút tay ra, chỉ dịu dàng nói với cô,
Phong Quang, nàng phải tin ta, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì.
Trước khi tới Kinh thành, hắn cũng đã từng nói lời bảo đảm này, hắn tuyệt đối sẽ không để cô xảy ra chuyện.
Chu Lệ nghiến răng nói:
Nhưng ngươi phải hiểu, ra tay với trẫm sẽ có hậu quả thế nào?
Phong Quang nhớ tới lời Chu Lệ từng nói, đó là Chu Hạnh phải sống dựa vào giải dược của ông ta. Cô thả lỏng hàm răng, cố gắng không tức giận, nắm lấy tay hắn khẩn trương nói:
A Hạnh, chàng không thể giết lão ta được đâu!
Ta hiểu Phong Quang đang lo lắng chuyện gì.
Chu Hạnh lén lút nói thầm bên tai cô:
Phong Quang yên tâm, độc của ta đã được giải từ lâu rồi.
Cô nghi ngờ:
Thật không?
Tất nhiên là thật rồi.
Hắn cười khẽ, lại nhìn về phía Chu Lệ đang vì mất quá nhiều máu mà tái nhợt cả mặt mày ở bên kia, nói tiếp:
Thủ đoạn mà ngươi muốn dùng để uy hiếp ta đã không còn tồn tại nữa, chi bằng nên nghĩ kỹ lại xem, trong những giây phút cuối cùng này, ngươi muốn nói chuyện gì... Đúng rồi, ngươi nói gì cũng vô dụng cả thôi, tóm lại là ta sẽ giết ngươi.
Hắn đã suy nghĩ thật lâu chuyện sẽ giết Chu Lệ. Đây là phụ hoàng của hắn, là phụ thân của hắn, nhưng cứ nghĩ tới chuyện sẽ giết người đàn ông này thì tâm tình của Chu Hạnh đều âm thầm cảm thấy vui vẻ. Nó sẽ cho hắn cảm giác mới mẻ về việc chặt đứt huyết mạch.
Chu Lệ nói:
Ngươi giết ta thì ngươi cũng sẽ không sống nổi. Trẫm đã sớm dặn dò Lý tướng quân rồi, hắn sẽ nâng đỡ Kiếp Nhi đăng quang ngôi vị. Ngươi hẳn cũng biết binh lực của triều đình có quá nửa nằm trong tay Lý Vinh, ngươi lấy gì mà đấu cùng hắn chứ?
Cái này thì không cần phụ hoàng phải lo lắng.
Chu Hạnh cười thần bí khó lường.
Đừng hiểu lầm, đương nhiên Lý Vinh không phải người của hắn. Lý Vinh là tâm phúc của Chu Lệ, cũng là kẻ trung thành một cách ngu ngốc, nếu hắn nghe lệnh phò Dương Kiếp, vậy thì chỉ cần khống chế Dương Kiếp là được rồi.
Chu Hạnh nói thầm vào tai Phong Quang một câu:
Nhắm mắt lại.
Cô nghe lời nhắm mắt.
Chỉ cảm thấy người bên cạnh rời đi trong chớp mắt, ngay cả một tiếng hét đau đớn cũng chẳng có, Phong Quang chỉ nghe thấy âm thanh vật nặng đổ xuống, một lần nữa có cảm giác thì cô đã bị người ta bế ngang người lên. Phong Quang mở mắt ra, nhìn khuôn mặt người đàn ông kia, trái tim cô đập càng mạnh hơn, hơi thở cũng càng lúc càng trở nên nóng rực.
Biết được cô không thể chịu đựng thêm lâu nữa, đây cũng là lý do mà hắn lựa chọn tốc chiến tốc thắng.
Chu Hạnh bế cô bay người qua cửa sổ, sau vài cái nhún người lên xuống thì đã về tới Đông cung quen thuộc. Mà lúc này, quần áo trên người hắn đã bị kéo xộc xà xộc xệch chẳng còn ra dáng vẻ gì, cũng may là đã tới giường, động tác nhiệt tình của cô cũng ngừng lại.
Để lão Hoàng đế chết ở nơi đó... liệu có thể nào...
Đừng lo lắng, Nhất Phúc sẽ xử lý tốt hết thảy.
Dứt lời, hắn hôn môi cô, nụ hôn triền miên kéo dài từ môi xuống cổ, sau đó là xương quai xanh... Quần áo trên người cô bị cởi ra với tốc độ nhanh chóng.
Phong Quang ôm chặt lấy người đàn ông đang đè trên người mình, dục vọng toàn thân đã bị đốt cháy hoàn toàn, đến lúc này thì nói gì cũng không thể dừng lại được nữa.