Chương 832: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (56)



A Hạnh, nếu giữa ta và chàng cũng xuất hiện tình trạng như thế, ta hy vọng...
Phong Quang cười dịu dàng:
Chàng đừng lựa chọn giống nam tử kia.


Lựa chọn giống nam tử đó là làm gì?

Bọn họ gặp nhau rồi bỏ qua nhau.

Đây là một lời nguyền rủa.

Nhưng, hắn chỉ cần cô sống sót.

Chẳng qua, lần này hắn đã thông minh hơn, chỉ cần cô không tìm thấy thi thể của hắn thì sẽ không thể nào hy sinh tuổi thọ của mình để làm hắn sống lại lần nữa.

Một nơi có tên là huyện Hoa Mai đột nhiên có mấy quý nhân tới. Đầu tiên là sự xuất hiện của Hạ phủ, sau đó là Linh Lung trang. Nghe đâu chủ nhân Hạ phủ chuyển tới từ nơi khác, lập nghiệp dựa trên việc buôn bán tơ lụa, mà lai lịch của Linh Lung trang thì chưa có một ai từng nghe qua cả.

Không bao lâu sau, Bệ hạ truyền xuống một đạo thánh chỉ:
huyện Hoa Mai
đổi tên thành
huyện Đồng
, cũng tự mình khâm điểm Trạng nguyên đương triều tới huyện Đồng nhậm chức huyện lệnh, cái gọi là
nhậm chức
kia... thực ra chỉ là giám thị.

Giám thị nam nhân nguy hiểm trong Linh Lung trang kia.

Cho nên, ở
huyện Đồng
này mới không có Trần huyện lệnh, cũng không có nữ bổ khoái Trần Hồng Đậu, càng không có người khám nghiệm tử thi tên Dương Kiếp, bởi vì bản thân cô đã ở thế giới vài chục năm sau của cốt truyện rồi.

Trên con đường cổ, một con khoái mã phi như bay.

Mấy ngày liền ra roi thúc ngựa khiến cho mặt mũi Phong Quang phủ đầy phong sương, nhưng người ưa sạch sẽ như cô cũng chẳng rảnh bận tâm tới chuyện đó. Trong lòng cô thầm cầu nguyện rằng hắn vẫn còn đang ở nơi đó, vẫn đang chờ cô ở Linh Lung trang.

Ba ngày sau, một con khoái mã phi thẳng vào địa phận huyện Đồng lúc hoàng hôn, xông thẳng tới Linh Lung trang. Nữ tử mặc váy áo màu đỏ xuống khỏi ngựa, ném dây cương, đẩy cửa lớn ra xông vào trong, trong đình dưới bóng cây sơn trà đã không còn bóng dáng quen thuộc kia nữa.


Tiểu thư...
Liên Tử ở một bên kinh ngạc thốt lên.

Phong Quang khựng người, cô chậm rãi quay lại, một lát sau, cánh môi cô giật giật, gọi một tiếng,
Tiếu Tiếu.



Mẹ!
Liên Tử lập tức lao tới ôm chặt lấy cô, nước mắt giàn giụa. Nàng ta... có lẽ nên gọi theo tên thật là Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu nghẹn ngào nói:
Con tưởng... con còn tưởng cả đời này không thể nhận mẹ được...


Đến giờ Tiếu Tiếu vẫn còn nhớ ra, cha nàng ta ôm một đứa bé gái, trong mắt là sự dịu dàng mà trước giờ nàng ta chưa bao giờ trông thấy.


Tiếu Tiếu, nhớ rõ nhé, nàng là mẫu thân của con.
Chu Hạnh nhếch môi lên tạo thành một đường cong khiến người ta phải hoa mắt, âm thanh của hắn cũng cực kỳ mềm mại:
Con phải bảo vệ nàng cho tốt, nhưng không thể gọi nàng là mẫu thân được.


Tiếu Tiếu mới bốn tuổi không hiểu rõ,
Tại sao con không thể gọi mẫu thân ạ?


Hắn cười đáp:
Tiếu Tiếu không làm được ư? Nếu không làm được thì sẽ không có cơ hội được nhìn thấy mẹ con nữa đâu.



Tiếu Tiếu làm được mà!
Cô bé gái nhỏ nhắn lập tức giơ tay thề thốt:
Tiếu Tiếu bảo đảm, những gì cha nói con đều làm được!


Khi đó Tiếu Tiếu còn chưa hiểu ra rất nhiều chuyện, không hiểu tại sao cha lại không cho nàng ta gọi mẹ, tại sao mẫu thân lại nhỏ như thế... Sau đó, nàng ta lớn lên, Phúc bá đã nói với nàng ta rất nhiều vấn đề, nàng ta cũng hiểu ra.

Bị một cô nương còn lớn hơn mình gọi là mẹ, trong lòng Phong Quang thấy hơi vi diệu. Nhưng cô không thể phủ nhận huyết mạch thân tình giữa mình với Tiếu Tiếu, thế nên chậm rãi vỗ lưng Tiếu Tiếu:
Tiếu Tiếu, nói cho ta biết, cha con đi đâu rồi?



Con...
Tiếu Tiếu lắc đầu:
Con không thể nói, con đã hứa với cha rồi, không thể nói hướng đi của cha được.



Ngươi lại quay về rồi.
Một âm thanh lạnh lùng vang lên.

Phong Quang nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy là Thích Viễn mặt lạnh như băng, bỗng nhiên cô có trực giác, người đàn ông này sẽ nói cho cô biết đáp án.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.