Chương 840: Cua đổ... nghe đâu thái giám và dưa chuột càng xứng đôi! (3)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 843 chữ
- 2022-02-08 08:13:32
Phong Quang cắn ngón tay, xuyên vào người trùng họ trùng tên với mình, mà nguyên chủ còn rất giống cô ngày trước nữa, đây coi như một loại duyên phận. Nghĩ đi nghĩ lại, cô chiếm thân thể của người ta đã là không đúng, đương nhiên cũng nên làm chút chuyện gì đó để đền bù, như thế mới có thể khiến lương tâm yên ổn hơn một chút.
Cô đứng lên từ trên ghế:
Phỉ Ngọc, truyền tin ra ngoài, nói Thái tử phi bị bệnh nặng, chỉ còn một hơi thở, trước khi chết vẫn cứ gọi mãi tên Thái tử điện hạ, chỉ mong gặp Thái tử điện hạ một lần.
Tiểu thư!
Phỉ Ngọc không đồng tình:
Người đang sống khỏe mạnh như thế, tại sao lại nguyền rủa chính mình làm gì chứ?
Phong Quang gõ trán Phỉ Ngọc:
Ngươi là tiểu thư hay ta là tiểu thư hả, cứ làm theo lời ta nói đi.
Vâng... Tiểu thư...
Phỉ Ngọc ấm ức bĩu môi.
Còn ngươi...
Phong Quang nhìn về phía Y Nhân vẫn đang quỳ,
Mối quan hệ ở trong cung của ngươi rất tốt phải không?
Y Nhân:
Bẩm Thái tử phi, quan hệ của nô tỳ cũng tạm được coi là tốt...
Vậy ngươi có thể ra ngoài cung được không?
Nô tỳ có lệnh bài, một tháng có thể ra ngoài cung thăm người thân một lần.
Vậy tốt, ngươi ra khỏi cung, đi tới phủ Thừa tướng, tìm được cha ta thì nói với ông ấy là ta bị bệnh sắp chết tới nơi rồi.
Vâng.
Tuy trong lòng vẫn còn nghi hoặc nhưng Y Nhân vẫn cứ nhanh chóng nhận lời.
Tin tức Thái tử phi bị bệnh nặng lập tức truyền khắp trong cung chỉ trong thời gian một nén nhang. Thái tử phi không cho thái y xem bệnh, thần trí mơ hồ nhưng vẫn cứ nhắc mãi tên của Thái tử, hơi thở thoi thóp.
Thừa tướng chẳng kịp mặc triều phục đã vội vàng tiến cung thăm hỏi, sau khi nhìn thấy nữ nhi nằm trên giường, hơi thở mong manh thì trái tim lập tức vọt lên cổ.
Phong Quang...
Hạ Triều chạy vội tới bên giường, nôn nóng hỏi:
Có chuyện gì thế này? Phỉ Ngọc, thái y đâu rồi?
Hạ Triều quát lên với Phỉ Ngọc.
Phỉ Ngọc hơi run rẩy.
Cha...
Sắc mặt Phong Quang tái nhợt, nói chuyện cũng đứt quãng:
E rằng nữ nhi chẳng sống được lâu nữa... con muốn... trước khi đi, có thể gặp Thái tử, con muốn gặp chàng...
Phong Quang, đừng có nói ngốc nghếch như thế. Hôm qua cha mới nhận được tin con tỉnh lại sau trận hôn mê, sao đột nhiên lại bệnh nặng thế này được?
Thừa tướng Hạ Triều là một người đàn ông nho nhã. Năm xưa, ông và phu nhân ân ái mặn nồng, nhưng lại nhất thời hồ đồ phạm phải sai lầm mà bất kỳ người đàn ông nào cũng phạm phải. Sau khi tiểu thiếp vào cửa, phu nhân ôm hận mà chết, trong lòng Hạ Triều áy náy nên càng đối xử tốt gấp bội với Phong Quang.
Cha... Con nghĩ là mình như ngọn nến sắp tàn... Nữ nhi chẳng có tâm nguyện gì, chỉ mong... chỉ mong gặp Thái tử một lần...
Phong Quang thều thào nói, trong lòng cũng phải bội phục kỹ thuật diễn xuất của bản thân.
Được, được, cha tìm Thái tử về cho con, con chờ cha quay về.
Vâng...
Hạ Triều không dám ở lâu, vội vàng ra khỏi Đông Cung, chạy tới Ngự thư phòng tìm Hoàng đế.
Người vừa đi, Phong Quang liền ngồi phắt dậy:
Nhìn thì thấy có vẻ cha ta đối xử với ta cũng không tệ lắm đâu.
Tiểu thư... Người định chơi trò gì đây?
Vẻ mặt Phỉ Ngọc đầy mờ mịt.
Phong Quang bất đắc dĩ đáp:
Tội lớn như mưu phản mà Bệ hạ lại cố tình muốn giấu người của Đông Cung chúng ta, lý do là gì nào?
Là gì cơ?
Bởi vì ông ta không muốn người ở Đông Cung của chúng ta biết thôi.
Phong Quang dí tay lên trán Phỉ Ngọc.
Phỉ Ngọc ấm ức xoa trán:
Cái này thì sao được coi là đáp án chứ?
Bệ hạ không muốn người của Đông Cung biết chuyện, cực kỳ có khả năng là vì người của Đông Cung sẽ làm hỏng chuyện lớn của ông ta. Cẩn thận tính ra, những người ở trong Đông Cung này, ngoài ta ra thì còn ai có khả năng này nữa chứ?
Phỉ Ngọc:
A?
Chẳng phải ta đã từng hỏi ngươi rồi sao? Bệ hạ có thể lên ngôi là nhờ năm đó có cha ta hỗ trợ. Bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, còn lén lút xưng huynh gọi đệ, tình cảm sâu nặng. Giờ cha ta còn là Thừa tướng nữa, nắm giữ binh quyền biên cương phía tây, ta là thiên kim mà Thừa tướng yêu thương nhất. Ngươi nói đi, Hoàng đế Bệ hạ có thể không bận tâm tới sự tồn tại của ta được hay sao?