Chương 852: Cua đổ... nghe đâu thái giám và dưa chuột càng xứng đôi! (15)


Phong Quang xấu hổ ho khẽ một tiếng:
Chuyện đó... trời cũng trở lạnh rồi, chúng ta mau chóng quay về thôi.


Dứt lời, cô lập tức xoay người, bước đi nhanh hơn.

Y Nhân nhìn thoáng qua Bách Lý Mặc vẫn đang yên lặng, kêu lên:
Thái tử phi!



Lại làm sao thế?
Phong Quang gãi đầu quay lại nhìn.


Nếu về Đông Cung thì ngài đi nhầm hướng rồi...


Phong Quang khựng lại, không khỏi càng thêm xấu hổ.

Bách Lý Mặc đi tới bên cạnh cô, nhìn cô cười nhẹ nhàng, sau đó đi về một hướng khác.

Phong Quang hiểu ý của hắn ta nên lẳng lặng đi theo sau. Loại người ngu đường như cô thì tốt nhất nên thành thật đi theo sau lưng người ta đi, đừng cậy mạnh làm gì.

Cả quãng đường về Đông Cung, bầu không khí vô cùng an tĩnh.

Tới tẩm cung, Phỉ Ngọc vội vàng lo lắng xông tới đầu tiên, nhìn thấy Y Nhân thì trừng mắt lườm nàng ta một cái với vẻ mặt không lấy gì làm vui vẻ. Y Nhân cũng rất thức thời, lựa chọn cáo lui, lúc này sắc mặt của nha đầu Phỉ Ngọc mới khá hơn nhiều.

Vào tẩm cung, Phong Quang đứng ở cửa phòng chờ Bách Lý Mặc chủ động rời đi. Đã bao nhiêu ngày nay đều như thế, tuy bọn họ mang danh nghĩa là phu thê nhưng lại chưa từng ngủ chung giường, nhưng hôm nay... Bách Lý Mặc ngồi đó nửa ngày cũng không có ý định rời khỏi.

Phong Quang đành phải ngồi xuống với hắn ta. Cô và hắn ta chẳng có đề tài chung gì để nói, vì thế cô im lặng uống hết ba ly trà, trong lòng cứ thầm hỏi mãi, sao hôm nay tên này còn chưa đi thế?

Khi Phong Quang tự rót cho mình đến ly trà thứ tư thì cuối cùng Bách Lý Mặc cũng có động tác. Hắn ta nhìn về phía tiểu thái giám đứng ở đằng sau, đó là Tiểu Triệu Tử hầu hạ bên người hắn ta. Tiểu Triệu Tử gần như hiểu ý ngay lập tức, nhanh chóng lấy giấy và bút ra.

Hắn ta có chuyện muốn nói với cô sao?

Phong Quang đặt ly trà xuống, nhìn xem Bách Lý Mặc muốn viết gì.


Ta và Y Nhân chỉ tình cờ gặp mặt thôi.
Tay hắn ta vẫn cầm bút, lẳng lặng ngước nhìn cô.

Không ngờ được là câu đầu tiên hắn ta viết lại là câu này, Phong Quang sửng sốt một lát, sau đó mới gật đầu, đáp cho có lệ,
Ừm, duyên phận.


Cô thật sự chỉ nói cho có lệ.

Bách Lý Mặc lại viết:
Nàng ta biết ta đi tìm nàng nên mới đi cùng ta thôi.



À thì... Làm các ngươi phải lo lắng rồi, xin lỗi.
Cô không biết mình nên trả lời thế nào mới tốt, câu này cũng phải suy nghĩ nửa ngày mới nói ra được.


Trên đường tìm nàng, thấy hoa bạch dương ở ngoài ngự hoa viên đã nở, cố tình hái một bông.
Viết xong, Bách Lý Mặc lại cầm đóa hoa đặt ở bên cạnh lên, đưa tới trước mặt cô.

Lúc này, nếu nói Phong Quang sững sờ thì cũng không còn chuẩn nữa, đầu óc cô trống rỗng mất mấy giây, cuối cùng đưa tay ra chỉ,
Hoa này... huynh muốn tặng cho ta ư?


Hắn ta gật đầu, lại hơi mỉm cười, như gió nhẹ tháng ba, ánh mặt trời chiếu xuống, xua tan cơn giá lạnh.

Nói thật, một người đàn ông đẹp như thế này, lại nhìn ngươi bằng ánh mắt tràn đầy vui mừng, còn tặng hoa cho ngươi nữa, đây thật sự là một chuyện khiến người ta khó lòng từ chối được.

Phong Quang trầm mặc trong giây lát, nhìn bông hoa màu trắng mà không biết phải làm gì cho phải, cô lại nhắc nhở với vẻ không chắc lắm:
Thái tử điện hạ à, thực ra... huynh cũng có thể tặng hoa này cho người khác được mà.


Ví dụ như cung nữ Y Nhân kia kìa...

Cô thật sự không ghen đâu, cô xin thề, cô là một người rất rộng lượng.

Hắn ta khựng lại mấy giây rồi lại viết tiếp:
Nàng không thích bông hoa này ư?


Viết xong lại ngước mắt lên nhìn, con ngươi bình tĩnh, ánh sáng ảm đạm, y như một chiếc giếng cổ không gợn sóng, bên trong chất chứa sợ chờ đợi không dám để lộ ra ngoài, dễ dàng khơi gợi cho con người ta cảm giác tội lỗi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.