Chương 859: Cua đổ... nghe đâu thái giám và dưa chuột càng xứng đôi! (22)


Trong lúc đó, Phong Quang túm một người lại hỏi đường, sau đó chạy thẳng tới Ngự thư phòng. Thị vệ ngoài cửa cản cô lại, cô cố gắng bày ra nụ cười ấm áp, nói:
Ta có việc cần gặp Bệ hạ, có thể làm phiền thị vệ đại ca vào thông báo một tiếng không?


Thị vệ đáp đầy thiết diện vô tư:
Bệ hạ có việc cần trao đổi với Thái tử và Quốc sư, ra lệnh không cho bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy.



Quốc sư?
Phong Quang vừa nghe tới danh hào này thì trái tim nhỏ đã run lên, cô rất sợ mấy kẻ gọi là Quốc sư này.


Đúng thế, Quốc sư cũng đang ở trong Ngự thư phòng.
Thị vệ cung kính đáp,
Xin Thái tử phi thứ lỗi, thuộc hạ cũng chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi.


Phong Quang không phải người thích gây rối vô cớ, cô biết mình có gây khó dễ cho những kẻ này cũng chẳng được tích sự gì, gãi tóc một chút, cuối cùng đành đi tới đi lui trước cửa Đại điện.

Sau khi đi được vài vòng, cô lại cảm thấy không đúng lắm. Cô đâu có thích Bách Lý Mặc, sao phải nôn nóng như thế trước sự sống chết người người này cơ chứ? Nhưng cô lại nhanh chóng nghĩ một chút, dù thế nào Y Nhân kia cũng vừa mới giúp cô, Bách Lý Mặc lại là người trong lòng Y Nhân, nếu cô giúp Bách Lý Mặc thì chẳng phải là trả lại được ân tình cho Y Nhân rồi sao?

Phong Quang càng nghĩ càng thấy hợp tình hợp lý, lại tính toán xem có nên trà trộn vào Ngự thư phòng hay không. Cô đang lúc cắn răng nghĩ cách, cửa Ngự thư phòng liền mở ra, Bách Lý Mặc từ trong đi ra, bên cạnh hắn là một ông lão nhìn tiên phong đạo cốt vô cùng.

Ông lão kia thấy Phong Quang thì
Ồ?
một tiếng, buông lời trêu chọc,
Chắc là Thái tử phi quá lo lắng cho Thái tử nên mới chạy tới Ngự thư phòng đợi, quả nhiên là người trẻ tuổi, một ngày không gặp như cách ba thu.


Sắc mặt Phong Quang hơi đỏ lên.

Bách Lý Mặc cười khẽ, đi tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô. Phản ứng đầu tiên của Phong Quang là muốn giật ra, nhưng thấy ở đây có nhiều người như thế, cô không tiện làm hắn mất hết mặt mũi nên mới nhịn xuống.


Nghe nói Thái tử phi mất trí nhớ, lão phu xin tự giới thiệu lại một chút.
Lão nhân tóc bạc da hồng hơi chắp tay:
Lão phu Huyền Hồ, thân bất tài ngồi ở vị trí Quốc sư.


Phong Quang cũng hành lễ đáp lại:
Thì ra là Quốc sư, hân hạnh.



Hôm nay lão phu có thể nhìn thấy Thái tử phi mới đúng là may mắn.
Huyền Hồ vuốt râu nói một cách thân thiện:
Có điều, nhìn sắc mặt Thái tử phi thì thấy là thân thể vẫn còn vô cùng suy yếu, cần phải uống thêm vài chén thuốc bổ máu nữa mới được.


Phong Quang hỏi:
Quốc sư hiểu y thuật sao?



Biết sơ qua một chút, không đáng nhắc tới.


Phong Quang chưa từng nghe Phỉ Ngọc nhắc tới vị Quốc sư này nên cũng chẳng biết được ông ta có bản lĩnh, tài cán gì, lại cười đáp:
Ta sẽ ghi nhớ lời Quốc sư nói.



Vậy không quấy rầy Thái tử điện hạ và Thái tử phi nữa, lão phu xin cáo lui trước.
Huyền Hồ khom lưng rồi xoay người rời đi.

Đến tận khi bóng dáng của Huyền Hồ biến mất, Phong Quang mới vội ngẩng đầu lên hỏi người đàn ông bên cạnh mình:
Bệ hạ nói chuyện gì với hai người thế? Không phải ông ấy lại tính toán giam huynh vào thiên lao nữa đấy chứ?


Bách Lý Mặc khẽ lắc đầu.

Phong Quang thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại không nhịn được càng thêm nghi hoặc:
Vậy Bệ hạ gặp huynh làm gì? Chắc không phải là muốn tâm sự gì đó với huynh đấy chứ?


Hắn ta cười khẽ, nâng tay cô lên, chậm rãi viết lên lòng bàn tay cô,
Tội danh mưu phản của ta đã được rửa sạch rồi.



Thật sao?



Ta sẽ không lừa nàng.


Phong Quang thấy thế thì tâm tình hơi trở nên vi diệu, có điều cô lại nhanh chóng vui vẻ nói:
Thế thì tốt quá rồi, tội danh của huynh được rửa sạch, không cần phải lo lắng tự nhiên bị bắt nhốt vào thiên lao nữa.



Mấy ngày qua, đa tạ Phong Quang.
Khi viết đến tên cô, động tác của hắn ta cũng chậm rãi và nhẹ nhàng hơn nhiều, như cào nhẹ lên trái tim làm người ta phải ngứa ngáy.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.