Chương 863: Cua đổ... nghe đâu thái giám và dưa chuột càng xứng đôi! (26)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 820 chữ
- 2022-02-08 08:13:36
Ba ngày sau, một chiếc xe ngựa chạy ra khỏi cửa cung, hòa vào con phố náo nhiệt nhất hoàng thành. Bên trong có một nam một nữ lần lượt đi xuống, dung mạo mỗi người đều như tranh vẽ, chỉ liếc mắt nhìn một cái, người qua đường đều cảm thấy đây là một đôi trai tài gái sắc, trời đất tác hợp.
Hôm nay Phong Quang không dẫn theo Phỉ Ngọc, Bách Lý Mặc cũng không dẫn theo Tiểu Triệu Tử, tất nhiên, cũng không có mặt Y Nhân, nhưng vẫn có rất nhiều thị vệ đi theo ngầm bảo vệ cả hai.
Trên phố toàn là nam thanh nữ tú, còn có những sạp bán hoa nhỏ, trên tay những chàng trai, thiếu nữ này đều cầm một đóa hoa. Dọc đường đi, Phong Quang nhìn thấy không ít nam nữ trao tặng hoa cho nhau.
Cho nên cô cảm thấy hơi kỳ diệu, đặc biệt là giờ phút này bên người cô còn một người đàn ông rất dịu dàng, săn sóc. Đúng thế, Bách Lý Mặc vô cùng săn sóc cô. Trên phố đông người, mỗi lần hắn ta nhìn thấy người trên phố đi lại không cẩn thận đâm về phía này, hắn ta sẽ đứng cạnh Phong Quang, không cho người ta đụng phải cô. Cũng không hiểu tại sao, hôm nay cô lại cảm thấy cơ thể hắn ta tản mát ra hơi thở đàn ông vô cùng nồng đậm, ngay cả hoa đăng treo đầy đường cũng chẳng còn hấp dẫn nữa.
Một đứa bé gái cầm theo lẵng hoa chắn trước mặt hai người:
Công tử, phu nhân, hôm nay là lễ hoa thần, mua đóa hoa đi.
Thì ra đứa bé gái này tinh mắt, nhìn thấy hai người bọn họ không cầm hoa giống những người khác, bọn họ ăn mặc cũng không giống người bình dân, chắc chắn sẽ ra tay rất hào phóng, thế nên mới đánh bạo lại gần.
Phong Quang thấy đứa bé gái nhìn mình đầy tha thiết thì không đành lòng từ chối, cô cầm lấy một bông hoa, đang định lấy túi tiền ra thì người bên cạnh cô đã nhanh tay hơn một bước.
Bách Lý Mặc đưa một thỏi bạc, cũng rút từ trong lẵng hoa ra một bông hoa màu trắng.
Cô bé con thu tiền, hơi do dự,
Công tử, ta không có nhiều tiền lẻ trả lại cho người đâu.
Bách Lý Mặc nhìn sang Phong Quang.
Phong Quang hiểu ý, nói với đứa bé gái:
Không cần trả lại, vị công tử này không thiếu tiền, ngươi cứ yên tâm đi đi.
Cảm ơn hai vị! Hai vị đúng là người tốt!
Đứa bé gái vui sướng nói:
Chúc công tử và phu nhân sống đến đầu bạc răng long, trăm năm hòa hợp!
Sau đó, nó vui vẻ chạy đi xa.
Ánh mắt Phong Quang đảo loạn:
Không ngờ đứa trẻ này lại nhanh nhẹn như thế.
Sau đó, một bông hoa màu trắng xuất hiện trong tầm mắt cô.
Cô nhìn về phía người cầm hoa, Bách Lý Mặc đang lẳng lặng nhìn cô, có thể thấy được sự ôn hòa mơ hồ sáng lên trong mắt hắn ta, giống như đang nhìn thứ bảo bối gì trong trời đất vậy.
Phong Quang hỏi một cách không chắc chắn:
Huynh muốn... tặng bông hoa này cho ta à?
Hắn ta gật đầu, mỉm cười, sạch sẽ và thuần khiết.
Trong lòng Phong Quang biết, hôm nay cô không thể tùy tiện nhận bông hoa này được. Hôm nay là lễ hoa thần, là ngày mà nam nữ dùng ngôn ngữ của hoa thay cho lời bày tỏ tình yêu. Mấy hôm trước cô nhận hoa của hắn ta là vì thứ nhất, ngày đó chẳng có ý nghĩa gì cả, thứ hai, lúc đó là cô bị sắc đẹp làm cho u mê. Nhưng hôm nay thì khác, một khi cô nhận bông hoa này thì cô cũng phải tặng hoa ngược lại cho hắn ta, dù sao cô cũng là Thái tử phi của hắn ta, nhưng mà, bọn họ không phải một cặp vợ chồng tâm ý tương thông gì cả.
Huống hồ, trong ý thức của cô, người mà hắn ta thích là Y Nhân.
Phong Quang chần chừ không nhận hoa của hắn ta, tay hắn ta đưa ra hồi lâu, cuối cùng, dường như hiểu ra điều gì, hắn ta lại chậm rãi thả tay xuống, trong đôi mắt cười mất đi ánh sáng, chỉ còn sự ảm đạm.
Bỗng nhiên Phong Quang lại có cảm giác mình như kẻ có tội vậy.
Nhưng hắn ta lại nhanh chóng hé miệng cười, kéo tay cô đi tới bên kia con đường, dừng trước mặt một gánh hàng rong bán kẹo hồ lô, hắn ta lấy tiền ra, mua một xâu kẹo hồ lô rồi đặt vào tay cô.
Sau đó, lại nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập sự vui vẻ.