Chương 894: Cua đổ… nghe đâu thái giám và dưa chuột càng xứng đôi (55)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 887 chữ
- 2022-02-08 08:13:40
Hắn nói
lần trước
tất nhiên là lần ở trên lâu thuyền, khi cô gặp phải rắn. Từ sau lần đó về cung, Phong Quang ít khi nhớ tới những chuyện đã xảy ra, hiện giờ bị hắn nhắc lại, cô khó tránh khỏi nghĩ tới một màn ướt át kia, máu nóng trào lên, suýt chút nữa máu mũi cũng tuôn ra luôn.
Nghe nói... không bao lâu sau khi cô hồi cung, Tứ hoàng tử đáng thương lại bị Bệ hạ bắt tới chùa miếu tu thân dưỡng tính tiếp.
Bách Lý Mặc lạnh nhạt nhìn vào mắt Tống Vô Hà, tay hắn dùng thêm chút lực, thân mình Phong Quang liền ngả về phía hắn, mà bên kia, Tống Vô Hà vẫn không chịu buông tay. Phong Quang hét lên một tiếng
đau
, sắc mặt Tống Vô Hà hơi khựng lại, buông tay, Phong Quang liền ngã luôn vào trong ngực Bách Lý Mặc.
Bách Lý Mặc xoa đỉnh đầu Phong Quang trấn an, hắn ta hơi ngước mắt lên, ánh mắt hắn ta chạm phải ánh mắt Tống Vô Hà, lập tức trong mắt hắn ta xuất hiện ý cười.
Mà trong đáy mắt Tống Vô Hà lại xuất hiện sự lạnh giá.
Bách Lý Mặc biết, Tống Vô Hà sẽ lựa chọn thả tay ra.
Bọn họ đều không nỡ làm Phong Quang bị thương, cho nên, bọn họ biết đối phương sẽ đưa ra lựa chọn thế nào, mà lựa chọn này chỉ là quyết định xem ai sẽ là người buông tay trước mà thôi.
Phong Quang bị hơi thở nam tính của Bách Lý Mặc làm cho mê muội, ngay sau đó, cô cuống quýt rời khỏi cái ôm ấp của hắn ta, nhưng tay thì vẫn bị hắn giữ chặt. Cũng không biết tại sao, cô lại nhìn về phía Tống Vô Hà theo bản năng.
Thần sắc Tống Vô Hà vốn đang lạnh băng, nhưng sau khi nhìn thấy cô nhìn về phía mình với vẻ sốt ruột thì lại giống như trời quang mây tạnh sau trận mưa rào. Sắc mặt hắn hơi hòa hoãn, lại nhìn về phía Bách Lý Mặc, khóe môi nhếch lên một nụ cười đắc thắng.
Không cần nói gì, hai người đều biết ý mà đối phương muốn nói.
Tống Vô Hà nói: Trong lòng Phong Quang có ta.
Mà Bách Lý Mặc lại giơ tay lên, vén một lọn tóc dài ra sau tai cho cô, thân thể Phong Quang lập tức cứng đờ, nhưng hắn ta lại vờ như không thấy, chỉ nhìn về phía Tống Vô Hà như muốn nói: Phong Quang là thê tử danh chính ngôn thuận của ta.
Ánh mắt Tống Vô Hà lập tức tối sầm, gương mặt luôn nở nụ cười ẩn giấu sự âm trầm khiến người ta sợ hãi.
Một cái chớp mắt, nhiệt độ không khí dường như giảm xuống, giữa mùa hè mà như thể sắp có tuyết rơi.
Đám cung nữ, thái giám đều run bần bật cúi gằm mặt xuống, còn Y Nhân vẫn đang quỳ ở bên cạnh chưa đứng lên thì sợ hãi túm chặt góc váy của mình.
Không khí lúc này giống như chiến trường, chạm vào là nổ.
Phong Quang thân ở trung tâm gió lốc thì run rẩy, thầm nghĩ hai gã đàn ông này cứ nhìn nhau như thế cũng không phải chuyện hay ho gì. Tuy rằng cô không hiểu tại sao đột nhiên họ lại muốn phân cao thấp nhưng cô có một dự cảm, nếu hai người bọn họ cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần không có ai quấy rầy thì chắc có thể thật sự nhìn tới thiên hoang địa lão mất.
Mang theo tinh thần không biết sợ hãi, Phong Quang hắng giọng, lấy ra tinh thần quả cảm ta không vào địa ngục thì ai vào, nói:
Gặp nhau ở đây là có duyên, hay là mọi người cùng ngồi xuống ăn một bữa cơm đi?
Tống Vô Hà cười hỏi:
Phong Quang đói bụng rồi sao?
Lúc này, hắn còn chẳng thèm gọi Thái tử phi nữa mà gọi thẳng tên cô luôn.
Trong giọng nói còn chứa đựng sự dịu dàng trắng trợn và táo bạo.
Phong Quang muốn nói một câu rằng: Tống đại nhân, ngươi thật quá bất kính đấy! Nhưng nghĩ tới việc người ta là thân tín của hoàng đế, lại có binh lực có thể khiến triều đại thay đổi, ai dám trị hắn tội nói lời bất kính bao giờ chứ?
Chẳng phải hắn là người muốn làm gì thì làm sao?
Càng quan trọng hơn là bên cạnh cô còn có trượng phu trên danh nghĩa của cô - Bách Lý Mặc nữa.
Phong Quang không dám nhìn sắc mặt của Bách Lý Mặc, khi cô còn đang nghĩ xem nên trả lời Tống Vô Hà thế nào thì Tống Vô Hà đã lại có hành động càng quá phận hơn.
Tống Vô Hà vỗ tay, từ phía sau hắn có năm tên mặc đồ đen xuất hiện và quỳ xuống, trên tay mỗi người đều bưng một cái hộp, hộp được mở ra, chỉ thấy bên trong mỗi hộp lần lượt là bánh hoa quế, bánh hoa hồng, bánh lật phấn, bánh hoa mai... còn cả kẹo hồ lô nữa.
Tống Vô Hà từ từ cười nói:
Những loại bánh này, Phong Quang muốn ăn cái nào nhỉ?