Chương 933: Cua đổ thợ săn ma cà rồng (16)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 767 chữ
- 2022-02-08 08:13:44
Nam sinh tuấn tú lắc đầu:
Không được... Anh không thể uống máu của em nữa...
Chẳng lẽ anh cảm thấy máu của đám động vật đó ngon hơn máu của tôi cơ à?
Không phải...
Cô ta cường ngạnh quát lên một tiếng:
Uống.
Thân thể nam sinh run lên, từ từ ngồi dậy với dáng vẻ uất ức, hốc mắt hắn đỏ lên, nhìn y như một con thỏ trắng nhỏ:
Anh chỉ uống một chút... một chút là được rồi, nếu em cảm thấy đau... thì cứ đánh anh.
Khóe môi nữ sinh trước mặt hắn hơi cong lên thành nụ cười nhưng nhanh chóng biến mất không thấy đâu cả, giống như đó chỉ là ảo giác, cô ta lại một lần nữa lãnh đạm nhắc nhở:
Nhanh lên.
Người nam sinh kia run lên, chẳng khác nào một cô dâu nhỏ phải cúi mình khuất phục trước một tên ác bá. Hắn ta há miệng, răng nanh dài ra, cắn lên cánh tay của cô ta.
Đây là con đường nhỏ đi thông từ khu B sang khu A, bình thường có rất ít người qua lại, thế nên khi có tiếng động đột ngột vang lên, một nam một nữ liền quay đầu lại, sau đó nhìn thấy Phong Quang.
Thì ra Phong Quang xem diễn quá nhập tâm nên uống hết cả ly sữa đậu nành từ bao giờ cũng không hay, tiếng động vừa rồi là do ống hút trong cái cốc giấy trống không phát ra.
Cô chớp mắt một chút, sau đó tiện tay ném cốc sữa đã hết vào trong thùng rác, cuối cùng mới nâng tay lên vẫy vẫy:
Hi ~
Cô nhận ra, hai người kia là Sở Hiểu và Yến Bạch.
Yến Bạch vẫn còn đang cắn cánh tay Sở Hiểu, hắn ta ngơ ngác nhìn Phong Quang, đột nhiên nấc lên một cái.
Sở Hiểu nhướng mày, giơ tay vỗ bốp lên đỉnh đầu Yến Bạch bắt hắn phải nhả ra. Cô ta đứng thẳng dậy, thả ống tay áo xuống, khôi phục tư thái như nữ thần cao cao tại thượng trong quá khứ, lạnh lùng nhìn Phong Quang nói:
Hiện tại không phải thời gian mà cô có thể ra ngoài hoạt động.
Thế hình như giờ cũng không phải...
Phong Quang chỉ vào gã nam sinh đang ngồi xổm bên người Sở Hiểu chẳng khác nào con cún con,
Thời gian mà hắn nên ra ngoài đúng không?
Sở Hiểu lạnh lùng đáo:
Hiện tại tôi muốn dẫn hắn tới văn phòng của hiệu trưởng để chịu phạt, cô có muốn đi cùng không?
Đừng mà, Hiểu Hiểu, em đã nói là sẽ không giao anh cho hiệu trưởng mà!
Yến Bạch ôm chân Sở Hiểu, rên rỉ đầy đáng thương, thiếu điều khóc lên thành tiếng nữa thôi.
Sở Hiểu trừng mắt với Yến Bạch, chỉ hận rèn sắt không thành thép, sau đó giơ chân đá hắn ta lăn ra:
Anh câm miệng lại cho tôi!
Phong Quang nghiêm túc hỏi:
Vậy... Giờ cô còn muốn dẫn chúng tôi tới văn phòng hiệu trưởng nữa không?
Yến Bạch đã quen rồi, lại ngồi chồm hỗm bên chân Sở Hiểu, cầm lấy tay cô ta lắc qua lắc lại đầy khổ tâm:
Hiểu Hiểu à...
Hai người là người yêu hả?
Phong Quang chỉ vào hai người bọn họ, buột miệng thốt lên.
Người yêu...
Không biết Yến Bạch nghĩ tới cái gì mà mặt dần đỏ lên, ánh mắt mơ màng như sắp té xỉu tới nơi.
Sở Hiểu lại đột nhiên dùng thái độ lạnh như băng để đáp lại:
Tôi và hắn không phải người yêu, mong cô đừng có nói bậy bạ.
Hiểu Hiểu...
Yến Bạch lại nắm lấy tay cô ta lắc lắc, cô ta chỉ cúi đầu liếc nhìn hắn ta bằng ánh mắt tàn nhẫn khiến hắn ta không khỏi cúi đầu mất mát.
Giống như một con chó con bị chủ nhân vứt bỏ vậy.
Phong Quang ít khi nổi lên lòng thương cảm thế này, cô nhìn Sở Hiểu đang lạnh mặt đứng đó, nói:
Hình như hắn đang rất đau lòng vì những gì cô nói... Nếu cô đã thích hắn thì tại sao không...
Nói hươu nói vượn.
Sở Hiểu ngắt lời Phong Quang, mắt lạnh như sương,
Đừng có dùng cách suy đoán của cô để nói chuyện. Tôi không giống các người, tôi không bao giờ thích một ma cà rồng cả.
Tay của Yến Bạch lơi lỏng ra nhưng vẫn không buông. Hắn ta rũ đầu, không nói câu gì nhưng vẫn có thể khiến cho tất cả mọi người đều cảm nhận được sự đau thương của hắn ta.