Chương 936: Cua đổ thợ săn ma cà rồng (19)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 766 chữ
- 2022-02-08 08:13:45
Cái này cũng không phải vì Phong Quang không muốn đẩy hết công việc cho Yến Bạch, cô chẳng tốt bụng tới mức đó, chỉ là vì hiện tại Yến Bạch thực sự quá đáng thương, lương tâm nói với Phong Quang rằng cô không thể bắt nạt nam sinh đang đau lòng này được. Cô phải cho hắn ta cảm nhận được rằng trên thế gian này vẫn còn cái gọi là chân tình, thế thì hắn mới có động lực để tiếp tục tồn tại. Cô tới góc cầu thang lấy công cụ làm vệ sinh rồi xuống tầng một, quyết định bắt đầu làm việc từ chỗ đó.
Trường Osiris hoàn toàn được xây theo phong cách châu Âu, thế nên chỉ riêng không gian ở tầng một đã vô cùng rộng lớn, đặc biệt là cầu thang xoay vòng đi mãi không thấy điểm cuối cũng đủ làm cho người ta nhức đầu.
Phong Quang khổ cực lao động suốt một tiếng đồng hồ cũng mới xong được một nửa tầng một, cô tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, không khỏi bắt đầu thấy lo lắng cho Yến Bạch, dù sao hiện tại cảm xúc của Yến Bạch cũng kém như thế, có khi tốc độ còn chậm hơn cả cô đấy chứ.
Đúng lúc Phong Quang vừa mới thở dài xong một hơi, Yến Bạch lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Cô bị hoảng sợ, suýt chút nữa ném văng giẻ lau đi, hỏi:
Sao anh lại tới chỗ này thế?
Tôi đã quét tước xong hết bốn tầng trên rồi.
... Cái gì?
Yến Bạch tưởng cô không nghe thấy rõ nên lại lặp lại một câu:
Tôi đã quét dọn sạch sẽ bốn tầng trên rồi.
Không...
Phong Quang nói với vẻ không thể tin nổi:
Sao anh có thể nhanh như thế được?
Thiên phú của tôi là tốc độ...
Bởi vì Phong Quang đột nhiên cao giọng nên Yến Bạch bị dọa sợ run cả người:
Cô không biết à?
Cô biết mới là lạ ấy!
Bởi vì nam sinh này cứ luôn cho người ta cảm giác hắn ta chẳng khác nào một con cún con thế nên cô mới nghi hoặc không biết thiên phú của hắn ta có phải là biến được thành động vật hay không! Kết quả, người ta lại nói với cô rằng đó là tốc độ!?
Tôi vốn nghĩ sẽ giúp cô quét tước... Nhưng mà...
Yến Bạch nhỏ giọng nói như một nam sinh yếu đuối:
Nhưng mà đại nhân lại nói muốn nam nữ bình đẳng, không phải vì cô có địa vị mà có đặc quyền, thế nên...
Thế nên anh tới đây làm gì?
Yến Bạch dường như có thêm mấy phần phấn chấn:
Tuy rằng tôi không thể quét tước giúp đại nhân nhưng tôi vẫn có thể ở bên cạnh cổ vũ đại nhân cố lên được.
Phong Quang coi như đã hiểu ra thế nào gọi là vác đá tự nện vào chân mình, cô lập tức ném cái giẻ lau về phía mặt hắn:
Không cần anh cổ vũ, cút cho tôi!
Yến Bạch ấm ức tiếp cái giẻ lau ném về phía mình, nhút nhát nói một câu:
Vâng, đại nhân...
Sau đó, hắn ta thật sự biến mất luôn.
Phong Quang:
...
Rất lâu sau đó, nữ sinh đứng trong đại sảnh ôm đầu gào lớn một câu:
Tức quá đi mất!
Bất tri bất giác, màn đêm đã buông xuống.
Người ở trong phòng y tế ngủ đến tận khi tự tỉnh giấc, hắn lười biếng ngồi dậy từ trên giường, nhìn đồng hồ trên tay, kim đồng hồ đang chỉ vào con số bảy, hắn gãi tóc:
Đã muộn thế này rồi cơ à, tan làm được rồi.
Ra khỏi phòng y tế, vừa xuống tầng một đã gặp được một thiếu nữ đang ngồi ở chân cầu thang, ôm chặt lấy bụng mình, thân thể gần như sắp cuộn thành một quả bóng tròn tới nơi.
Hình ảnh này cực kỳ quen thuộc.
Minh Am đi tới bên cạnh cô, kỳ quái hỏi:
Cô bé, sao em vẫn còn ở đây thế này?
Hắn nhớ rõ vào giờ này thì học sinh khu A phải bắt đầu lên lớp rồi mới đúng chứ.
Sao cô bé này vẫn còn ở đây vậy?
Nghe thấy hắn hỏi thế, thiếu nữ liền ngẩng đầu lên, cái giẻ trong tay lập tức bị ném văng đi, nhưng vì không có sức lực nên cô cũng chẳng vứt nó đi xa được, đành cắn môi mắng một câu:
Tại thầy hết...
Nghe xem, ngay cả giọng nói cũng yếu ớt thế kia cơ mà.