Chương 955: Cua đổ thợ săn ma cà rồng (38)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 797 chữ
- 2022-02-08 08:13:47
Phong Quang nhớ lại mô tả về thân thế của Tăng Tuyết trong kịch bản, cô ta sinh ra trong một gia đình đơn thân, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh bố mình. Bố cô ta cũng là một giáo sư đại học bình thường, chuyên nghiên cứu về ma cà rồng. Sở dĩ Tăng Tuyết chuyển tới trường Osiris này là vì không biết bố cô ta nghe được ở đâu thông tin rằng Osiris là thị trấn thường xuyên có ma cà rồng xuất hiện, vì thế mới dẫn theo con gái dọn nhà tới đây.
Bởi vì bản thân nữ chính đã có lực hấp dẫn tự nhiên với nam chính rồi nên trong kịch bản cũng không giải thích tại sao máu của Tăng Tuyết lại có sức hấp dẫn lớn như thế... Không, cái này không đơn giản chỉ là thức hấp dẫn, nó chẳng khác nào một con ong chúa có khả năng kêu gọi ong thợ vô cùng mạnh mẽ cả.
Minh Am lại xoa đầu cô,
Dùng cái đầu nhỏ này của em để tự hỏi vấn đề, không sợ bị chập à?
Đầu thầy thì to.
Ừ ừ ừ, đầu của tôi to.
Hắn phụ họa như thế khiến cho cô có cảm giác như đấm lên bịch bông vậy, có tức giận cũng không phát tác ra được. Cô lựa chọn bỏ qua đề tài này, lại nghiêm túc hỏi:
Thầy hiệu trưởng, em có thể xin nghỉ để về nhà một thời gian không?
Ồ?
Hắn lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái,
Không có lý do thích hợp, Osiris không cho phép học sinh được tùy tiện xin nghỉ đâu.
Em cảm thấy... Em cảm thấy ở trường học không an toàn.
Cô nói:
Thầy thấy đấy, hôm qua chỉ có hai người sói tấn công mà em đã suýt chút nữa bị bọn họ bắt về tộc người sói làm tộc trưởng phu nhân rồi. Em muốn về nhà em, có bố mẹ em ở nhà, bọn họ sẽ không dám ra tay.
Chuyện giữa cô với gã tộc trưởng Dạ Vụ kia quả thực là một đoạn nghiệt duyên. Vào hai năm trước, lúc cô còn đang sống ở thành phố A, mối tình đầu của Dạ Vụ, cũng là một người sói, cô ta và người anh em tốt của Dạ Vụ cùng nhau trốn đi. Hắn ta nhất thời luẩn quẩn trong lòng nên định nhảy sông tự vẫn, bị Phong Quang đi tản bộ ở bên ngoài tình cờ bắt gặp, đến giờ Phong Quang vẫn còn hận bản thân tại sao lúc đó lại thích xen vào việc của người khác như vậy. Sau khi kéo Dạ Vụ ra khỏi suy nghĩ tự sát tiêu cực thì ngày nào mở cửa ra, Phong Quang cũng nhìn thấy trước cửa nhà mình có xác một con mồi bị cắn chết.
Có đôi khi là một con hươu, có đôi khi là một con sơn dương, lắm lúc lại là một con thỏ... Sau khi thấy cô không mang những thứ đó vào nhà, đồ vật đặt trước cửa lại bị thay đổi sang phong cách khác, rắn, côn trùng, chuột, kiến,... đủ mọi thứ.
Càng quá đáng hơn là vào mỗi cuối ngày, ở quanh nhà cô đều có thể nghe thấy tiếng sói tru, Dạ Vụ kia còn muốn lấy răng sữa hồi nhỏ của hắn ta để tặng cho cô làm sính lễ nữa...
Phong Quang bị hắn ta dây dưa đến phát sợ, cả đời này cô đều không muốn nhìn thấy đám người sói đó.
Mặt Minh Am đầy vẻ khiêu khích:
Sợ gì chứ? Chẳng phải còn có tôi ở đây sao?
Không được, em không thể lần nào sống sót sau tai nạn cũng chạy tới uống máu của thầy để chữa thương được.
Sau này em sẽ không bị thương nữa đâu.
Hắn bỗng nhiên hạ thấp giọng nói làm cho cô không khỏi sửng sốt trong giây lát:
Thầy nói gì cơ?
Hắn nói:
Chỉ cần em ở bên cạnh tôi thì không ai có thể làm em bị thương được.
Đầu óc Phong Quang liền mất đi năng lực tư duy trong chốc lát.
Dáng vẻ khi người đàn ông này đột nhiên trở nên nghiêm túc... hoàn toàn khác xa phong cách lười nhác của hắn lúc bình thường. Cô không chắc chắn lắm... chuyện có phải đột nhiên hắn bị ma ám không nữa.
Sao lại nhìn chằm chằm tôi như thế chứ?
Hắn cười tự luyến,
Chẳng lẽ là cuối cùng cũng phát hiện ra tôi là một người đàn ông tốt khiến em phải động lòng rồi sao?
Cô ném cái khăn ăn về phía hắn, nói lời dối lòng,
Mắt em có bị mù mới đi động lòng với thầy!
Đúng thế, cô động lòng rồi!