Chương 959: Cua đổ thợ săn ma cà rồng (40)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 733 chữ
- 2022-02-08 08:13:47
Phong Quang nhíu mày không vui, cô nhả ngón tay hắn ra, bất mãn:
Em đã lớn bằng này rồi, em sẽ khống chế được bản thân mình, không cần thầy phải dạy.
Đừng có cậy mạnh, tôi chỉ không muốn thấy em bị no tới hỏng cả người thôi.
Hừ!
Cô lại nấc lên một cái nữa, khí thế đại tiểu thư của cô lập tức xìu xuống, cô quyết định bỏ qua đề tài này.
Bởi vì hắn đang mặc áo tắm dài nên cô có thể nhìn rõ vòm ngực trắng nhưng rất rắn chắc của hắn, thêm việc ngày thường hắn cứ quấn khăn kín cổ nên giờ cô mới để ý thấy, ở mặt bên cổ hắn có một vệt dài màu đen kéo dài xuống tận bả vai. Cô kéo áo tắm của hắn ra nhìn, lúc này mới phát hiện cái đường màu đen kia chạy từ vai hắn vòng qua ngực trái một cách không có quy luật, rồi sau đó lại tiếp tục chạy xuống dưới nữa... dường như chạy thẳng tới nơi làm người ta không thể nhìn kia.
Tay cô không tự giác đặt lên đường màu đen đó, cũng chẳng thấy lồi ra hay lõm vào, có nghĩa là, đây không phải hình xăm gì?
Hắn nhướng mày hỏi:
Thấy có hứng thú với nó à?
Cái đường này là cái gì?
Bớt.
Hắn trả lời, đè chặt tay đang đặt trên ngực mình của cô,
Từ lúc vừa sinh ra thì tôi đã có cái bớt này rồi.
Thảo nào mà dù ngày nắng nóng thế nào hắn cũng mang khăn quàng cổ, hóa ra là vì muốn che đi cái bớt lan từ cổ trở xuống này.
Cô cảm thán,
Cái bớt của thầy cũng lớn thật!
Thần sắc hắn cứng đờ, vốn tưởng rằng cô sẽ không tin hoặc sẽ vặn hỏi tại sao lại có cái bớt kỳ quái như thế, kết quả cô lại chỉ nói một câu đầy tán thưởng.
Cô giơ tay mình lên, kéo tay áo rồi chỉ vào một cái nốt ruồi màu đen trên da:
Em chỉ có mỗi cái bớt này... quả thực bé hơn của thầy nhiều.
Hắn sửa đúng,
Cái này không thể coi là bớt được.
Cùng lắm chỉ được coi là nốt ruồi mà thôi.
Cô cố chấp:
Em nói nó là bớt thì nó là bớt, thầy đừng nghĩ nó chỉ là một nốt ruồi, nốt ruồi của người khác không giống nốt ruồi của em, nên cái này coi như là bớt của em.
Ừm... Một đống lời nói cưỡng từ đoạt lý như thế thực sự phù hợp tâm ý của hắn.
Minh Am xoa đầu cô:
Cô nhóc nhà em nói thế nào thì chính là như thế.
Được rồi, giờ em buồn ngủ lắm.
Cô xoay người rời khỏi lồng ngực hắn, nằm bò ra giường,
Đi ra ngoài nhớ tắt điện hộ em, cảm ơn.
Hắn u oán nói:
Em lợi dụng tôi xong là không cần nữa đúng không?
Trường Osiris cần thầy, phòng y tế Osiris cần thầy, học sinh của Osiris càng cần thầy hơn, sao em có thể vì tư tâm của mình mà độc chiếm thầy được chứ.
Cô ngồi quỳ trên giường, nói với vẻ lẫm liệt,
Thầy hiệu trưởng à, thầy phải nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai lại phải làm việc rồi đấy.
Thân mình hắn hơi ngả về trước, một chân quỳ trên giường, túm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần rồi cọ cái gương mặt râu ria lởm chởm lên khuôn mặt mềm mại của cô, trước khi cô nổi giận thì đã lại cười tủm tỉm và lùi về sau:
Cô bé, nếu muốn ăn khuya thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.
Dứt lời, hắn liền xoay người đi ra khỏi phòng, thậm chí còn tắt điện, đóng cửa nữa chứ.
Phong Quang rúc đầu trong chăn, đỏ mặt gọi:
Hệ thống chủ, mi đâu rồi.
Giọng cô nhẹ nhàng và vui vẻ, còn hơi chứa đựng sự hưng phấn, vừa nghe đã biết là thiếu nữ vương tình rồi.
Hệ thống chủ không cần nghe câu tiếp theo của cô, nó biết cô tìm mình để làm gì,
Cô muốn làm thế nào thì cứ làm đi.
Chỉ cần đừng có phá hỏng cái thế giới này là được.
Lần này, Hệ thống chủ cao quý lãnh diễm thậm chí còn chẳng thèm gọi hai tiếng
ký chủ
nữa.