Chương 968: Cua đổ thợ săn ma cà rồng (48)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 746 chữ
- 2022-02-08 08:13:49
Vậy... vậy thì mẹ cũng phải cho con lý do chính đáng chứ.
Phong Quang nói:
Con không phải trẻ con hai, ba tuổi, có thể tùy tiện cởi quần áo được sao?
Phong Quang, con đang ép mẹ ra tay với con đúng không?
Phong Quang lại liên tục lùi về sau mấy bước, trực tiếp ép sát mình vào góc tường:
Có gì thì cứ từ từ nói... Mẹ đừng có làm xằng làm bậy thế!
Vương Từ hơi giơ tay, rất nhiều dây leo xanh biếc bò vào qua cửa sổ, nhanh chóng lan tràn khắp phòng, vách tường, bàn ghế đều bị dây leo bao trùm. Phong Quang bị ép tới mức không còn đường nào để lui, hai tay và hai chân cô bị dây leo quấn lấy, hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Cô cảm thấy không ổn:
Mẹ muốn chơi trò trói người thì tìm bố con mà chơi đi, mẹ trói con làm gì chứ?
Đừng có lải nhà lải nhải nữa, trò này mẹ chơi với bố con phát ngán lên rồi.
Năng lực của Vương Từ là điều khiển thực vật, với năng lực này, bà có thể áp dụng rất nhiều vào cuộc sống hằng ngày, nhưng mà hôm nay mới là lần đầu tiên bà áp dụng lên con gái mình.
Thấy mẹ mình càng lúc càng tới gần, Phong Quang giống như một cô gái bị ác bá ức hiếp, gào lên:
Bố ơi, bố mau vào đây cứu con!
Hạ Triều ở bên ngoài nôn nóng gõ cửa:
Xảy ra chuyện gì thế?
Đừng ồn!
Vương Từ hướng ra phía cửa nói một câu, bên ngoài lập tức yên tĩnh trở lại.
Ở trước mặt bà Hạ, ông Hạ và cô Hạ đều bất lực như nhau cả thôi.
Phong Quang lặng lẽ khóc lóc trong lòng, không còn muốn cảm thán chuyện ông bố mình ngày thường lúc nào cũng mang chủ nghĩa đàn ông, nhưng tới thời điểm quan trọng thì lại trở thành đồ sợ vợ!
Hôm nay, vừa thấy con là mẹ đã cảm thấy không đúng rồi.
Rốt cuộc Vương Từ cũng đi tới trước mặt con gái, chậm rãi nói:
Nhìn thấy mẹ thì cũng thôi đi, nhưng nhìn thấy bố con mà lại bày ra vẻ mặt tươi cười rạng rỡ như thế, Phong Quang, chẳng phải con vẫn luôn rất không thích ông ấy à?
Đó là... Đó là vì lâu lắm không gặp nên con cũng nhớ bố mẹ mà!
Lúc con còn bé, mẹ dẫn con tới nước Anh sống một thời gian, khi đó, thời gian con không gặp bố con còn dài hơn nhiều, sao lúc bố con tới tìm cũng chẳng thấy con vui vẻ như thế chứ?
Con... con...
Cô chột dạ,
Đó là do con còn bé chưa biết gì thôi!
Mẹ thì lại cảm thấy rõ ràng là con chột dạ.
Vương Từ vươn tay sờ mặt con gái mình, bà dùng sơn móng tay màu đỏ nên càng làm nổi bật gương mặt trắng nõn nà của Phong Quang,
Từ những gì mà mẹ dạy con, cho dù con có phạm phải sai lầm nghiêm trọng nhất, cho dù là con giết con người hay giết huyết tộc thì con cũng không cần phải quá lo lắng, mẹ và bố con đều có thể giải quyết tốt hậu quả, nhưng mà con còn chẳng có năng lực giết người, con nói xem, tại sao con lại chột dạ thế này nhỉ?
Con chột dạ... là bởi vì con trốn học...
Trốn học? Đây chẳng phải là chuyện hết sức bình thường với con sao?
Vương Từ thu tay lại, ôm cánh tay, môi đỏ nhếch lên thành một nụ cười,
Osirs có thể coi là trường học của con em huyết tộc quý tộc, nam sinh ở khu A tuyệt đối không ít, thế nên, nam sinh đẹp trai cũng càng không ít. Mẹ là người từng trải, cho dù con có động lòng với ai, ưng nam sinh nào cũng không sao hết. Nhưng mà, Phong Quang, con phải nhớ cho kỹ, con không phải tiểu thư huyết tộc bình thường, con là thuần huyết, chơi đùa với đám nam sinh đó thì không sao, nhưng không thể động lòng thật sự được.
Tại sao...
Phong Quang tỏ vẻ đáng thương,
Chẳng phải mẹ đã nói với con rồi sao? Hôn ước của con và Tư Đồ U chẳng có giá trị gì, nếu là vì vấn đề hôn ước...