Chương 977: Cua đổ thợ săn ma cà rồng (57)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 744 chữ
- 2022-02-08 08:13:50
Ngồi dựa trong ngực hắn thêm một hồi, chờ đến khi sức lực cả người khôi phục rồi, cô mới lại hôn chụt lên mặt hắn một cái:
Anh yêu, em đi học đã.
Tiếp theo, không đợi hắn có phản ứng, cô liền chạy ra khỏi phòng mà không hề lưu luyến chút nào.
Minh Am ngồi khoanh chân trên giường, thở dài thườn thượt,
Đúng là cô bé vô tình.
Cứ thế vứt bỏ hắn, chẳng lẽ học tập còn quan trọng hơn hắn nữa cơ à?
Cái cây ngoài cửa sổ có động tĩnh truyền vào, khóe mắt hắn hơi nhướng lên, nhẹ nhàng
ồ
một tiếng, âm cuối dâng cao, chứa đựng một sự gợi cảm nói không nên lời. Nụ cười này tuy rằng đẹp nhưng lại chẳng thân thiện chút nào, ngược lại còn ẩn giấu vài phần tối tăm dọa người.
Chỉ là một con chó thôi mà cũng dám mơ ước đồ vật của ta.
Cả phòng lạnh băng.
Phong Quang còn không biết có người sói trà trộn vào trường đã bị người đàn ông của mình giải quyết thế nào, giờ cô đang trên đường chạy tới lớp, bởi vì quấn quýt với Minh Am một hồi nên cô sắp bị muộn học. Cô cũng chẳng sợ hãi gì thầy giáo cả, cô chỉ không muốn vì đến chậm hơn những người khác mà bị tên khốn Tư Đồ U kia cười nhạo mà thôi.
Đi được nửa đường, cô đụng phải Yến Bạch đang cắn thanh chocolate, bước chân thảnh thơi đi tới.
Yến Bạch quay đầu, thấy Phong Quang thì kinh hãi, sau đó đưa thanh chocolate ra theo bản năng:
Đại nhân, ngài có muốn ăn không?
Không ăn.
Cô từ chối đầy quyết đoán. Trước kia cô cũng rất thích chocolate, nhưng mà giờ thứ cô có thể ăn được chỉ có mỗi máu của Minh Am. Cô nghi hoặc nhìn Yến Bạch,
Chẳng phải huyết tộc rất ghét đồ ăn của con người hay sao? Tại sao anh lại thích nó thế?
Đó là bởi vì... Có lẽ là trong cơ thể tôi có một phần tư máu của con người chăng.
Yến Bạch ngượng ngùng nói,
Hơn nữa, Hiểu Hiểu rất thích ăn chocolate, thứ mà Hiểu Hiểu thích thì tôi cũng phải cố mà thích.
Ánh mắt Phong Quang lập tức thay đổi. Trước giờ cô luôn cảm thấy tên Yến Bạch này rất nhát gan, còn vô cùng yếu đuối, không ngờ với người mà hắn ta thích, hắn ta cũng có biểu hiện sinh động như thế.
Nếu đã gặp mặt thì cô liền đi cùng Yến Bạch luôn,
Thế giờ anh với Sở Hiểu ra sao rồi?
Vẫn như thế thôi... Tuy Hiểu Hiểu có vẻ chán ghét tôi lắm, nhưng vẫn luôn lén chăm lo cho tôi.
Sắc mặt Yến Bạch hơi hồng lên,
Cũng tại tôi vô dụng nên Hiểu Hiểu mới phải nhọc lòng với tôi như thế.
Nhưng cô ấy cũng bằng lòng nhọc lòng vì anh còn gì, không thể tưởng tượng được, bề ngoài nhìn Sở Hiểu lạnh lùng như thế nhưng thực ra lại đối xử với anh không tệ lắm.
Đại nhân, thực ra Hiểu Hiểu rất tốt. Lần đó cô ấy đưa chúng ta tới văn phòng hiệu trưởng để trách phạt cũng là vì cô ấy sợ hãi ngài biết chuyện của chúng tôi rồi sẽ báo lên Viện Nguyên Lão, thế nên cô ấy mới có biểu hiện lạnh nhạt như thế...
Yến Bạch chân thành nói lời cảm tạ với Phong Quang,
Cảm ơn cô, không nói chuyện của chúng tôi ra.
Tôi cũng có phải kiểu người lắm miệng đâu chứ.
Huống chi, giờ tình hình của cô cũng chả khác gì Yến Bạch, chỉ khác cái là quan hệ giữa Yến Bạch và Sở Hiểu còn chưa chân chính tiến tới một bước kia, còn cô thì đã sớm cùng với ông chú già nhếch nhác Minh Am đại chiến tám trăm hiệp rồi.
Yến Bạch cười, hắn ta vốn dĩ đẹp trai, lúc cười lên nhìn càng thêm đáng yêu,
Tất cả mọi người đều nói đại nhân khó gần, thực ra tôi lại cảm thấy đại nhân là người tốt.
Anh đừng có gọi đại nhân gì đó nữa, tôi thấy không quen lắm.
Phong Quang nói,
Về sau anh cứ gọi thẳng tên tôi đi.
Không được, không được, thân phận của cô tôn quý, tôi không thể bất kính được!
Yến Bạch vội vàng xua tay nói.