Chương 681: Vợ kiếm tu đương nhiên là kiếm (70)


Mặt trời mọc, ngoài cửa sổ tiếng chim ríu rít. Người nằm trên giường nhíu chặt mày, dường như mơ thấy gì đó không hay, nàng mở trừn8g mắt ngồi dậy, liều mạng thở dốc.

Một lúc sau, nàng mới nhận ra điều gì đó không đúng.

Ninh Ninh giơ tay ra sờ mặ3t, nàng ngây ra, nàng chưa chết mà biến thành người hay đã chuyển sang kiếp sau rồi?

Rất đơn giản, mượn vật khác tái tạo thân thể, lấy máu của ta tu bổ lại hồn phách, chỉ cần mười năm ngắn ngủi là cô nương đã có thể sống lại rồi.

Dù hắn ta nói dễ dàng nhưng từng bước trong đó không hề đơn giản.
Tống Tử sờ cằm, giống như nghĩ đến gì đó:
Trong thân thể cô nương có máu của tại hạ, người phàm nói huyết mạch tương liên, cô nương gọi tại hạ là phụ thân cũng được.

Giọng nói trong trẻo vang lên:
Ngươi9 tỉnh lại rồi.

Ninh Ninh quay đầu lại thì thấy một thiếu nữ dáng vẻ mười ba, mười bốn tuổi.
Thiếu nữ tươi sáng đá6ng yêu, chỉ là đôi mắt không giống người bình thường, đôi mắt nàng ta màu xanh lục như cây cối, Ninh Ninh như nhìn thấy bóng hình 5Vô Dục từ đôi mắt nàng ấy, nhất thời giật mình.
Ninh Ninh nhìn Củ Cải Trắng, Củ Cải Trắng chớp mắt nhìn lại Ninh Ninh.
Hóa ra không phải hắn ta lấy tên qua loa, mà là vì cái tên của hắn ta đã rất kỳ quặc.
Khả năng tiếp thu của Ninh Ninh rất tốt, nàng chỉ hỏi:
Dù là Tổng... tiên sinh có y thuật cao cường, nhưng sao có thể khôi phục một người không có thân thể như ta thành thế này.

Ninh Ninh đã ngủ tận mười năm, nàng nhíu mày, nhờ sự giúp đỡ của Củ Cải Trắng mà mặc đồ vào rồi đi gặp vị chủ nhân thần bí đó. Nàng còn tưởng mình nằm mười năm khi cử động sẽ không tiện, nhưng không ngờ là cơ thể của nàng rất tốt.
Vừa bước vào đình thủy tạ, Củ Cải Trắng đã vui vẻ kêu to với người đàn ông ngồi trong định:
Chủ nhân! Ta đưa tỷ tỷ đến này!

Nghe thấy thế, người đàn ông gầy gò buông bút, hắn ta ngước mắt lên mỉm cười:
Ninh cô nương, đã lâu không gặp.

Cái tên này thật cá tính, Ninh Ninh gật đầu lấy lệ:
Đây là nơi nào? Sao ta lại ở đây? Còn nữa, không phải ta đã chết rồi sao?


Tỷ tỷ là người mà mười năm trước chủ nhân đưa về, tỷ tỷ ngủ sâu quá, à, đúng rồi, chủ nhân nói hôm nay tỷ tỷ sẽ tỉnh lại, ta muốn dẫn tỷ tỷ đi gặp chủ nhân!

Mười năm.
Ninh Ninh còn nhớ người đàn ông này, nàng bước vào định, mở lời:
Tổng thải y.

Người này chính là Tổng thái y đã từng có duyên gặp gỡ vài lần với bọn họ, Củ Cải Trắng nói nàng đã nằm mười năm, nhưng mười năm trôi qua, gương mặt Tổng thái y vẫn không hề già đi, hắn ta không phải là người thường.
Hắn ta ung dung cười:
Bây giờ ta đã không còn làm trong cung nữa, không phải là thái y, Ninh cô nương không ngại thì gọi tên ta là được, tại hạ họ Tống, tên một chữ Tử.

Thiếu nữ tò mò:
Cứ nhìn chằm chằm vào mắt ta sẽ khiến tỷ nhìn thấy người mình muốn gặp nhất, tỷ tỷ nhìn thấy ai thế?

Ninh Ninh không nhìn nữa:
Không ai cả, ngươi là ai?


Ta là Củ Cải Trắng, chủ nhân đã đặt cho ta cái tên này, có hay không?

Ninh Ninh:
...


Bỗng nhiên có một con cá nhảy khỏi mặt nước, Củ Cải Trắng vui mừng kêu lên:
Cá kìa!
Ninh Ninh nhìn thoáng qua, bỗng nhiên không thể kìm được mong muốn ăn uống của mình, nàng vô thức nhìn chằm chằm con cá đó rồi bước lên trước, may mà có lan can ngăn lại, miệng nàng cũng phản xạ theo bản năng:
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Hắc Hóa Của Bạch Nguyệt Quang.