Chương 368: Tìm cha


Dư Sinh rộng rãi cười nói:
Nếu có người nói tôi đã chết thì cứ coi như tôi chết rồi đi. Dù sao sau này tôi cũng sẽ không thường xuyên về nước, thật s8ự cũng chẳng khác gì chết rồi. Vốn tôi cũng không tên là Dư Sinh, sau tai nạn xe thập tử nhất sinh, tôi mới đổi cho mình cái tên này. Cái mạng này là3 nhặt lại được, tôi của quá khứ có lẽ thật sự đã chết trong tai nạn xe đó rồi.



Không thể nói như thể được, tuổi còn trẻ, đang êm đẹp chớ củ9a mình chết.
Nhâm Hoài Quân nhíu mày, Dự Tiểu Ái trước đây là hoa khôi của lớp bọn họ, tính cách thân thiết dễ mến, quan hệ với các bạn trong lớp đề6u vô cùng tốt. Cuối cùng cô lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, bọn họ đều không thể ngờ tới, cũng đều vì đó mà thở dài. Bây giờ lại tình cờ gặp được con 5gái của bạn cũ, người không có con cái là ông khó tránh khỏi vì đó mà có phần suy nghĩ nhọc nhằn.

Tôi nào dám không hài lòng với đại luật sư Nhâm, càng không bao giờ giận cá chém thớt lên người cổ Dư.
Tạ Doãn nói với giọng điệu quái gở. Nhâm Hoài Quân hết cách rồi, ông cũng phát hiện ra, Tạ Doãn này trung thành tuyệt đối với Triều Hàm Như, đối với người khác cũng vô cùng trầm ổn, chỉ duy chỉ có nhìn ông ta là vô cùng ngứa mắt, ánh mắt không phải ánh mắt, lông mày không phải lông mày, bất kể là mình làm cái gì cũng sẽ dẫn tới sự châm chọc khiêu khích của cô, mà buồn cười nhất chính là ông hoàn toàn không biết mình đã đắc tội cô ở điểm nào.

Chú Nhâm, không biết cháu có thể gọi chú như vậy không ạ?
Thấy tình cảnh lúng túng, Dư Sinh vội vã hòa giải:
Chú là bạn học của mẹ cháu, vậy chú có biết mẹ ta được mai táng ở đâu không ạ? Cháu muốn đi viếng bà ấy.


Ta và mẹ cháu là bạn học, cũng là bạn bè có quan hệ rất tốt. Mặc dù không biết cháu và người nhà đã chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ cần cháu cần giúp gì thì cứ việc nói với ta. Ta và những cô chú khác của cháu giúp đỡ hết sức mình.
Nhâm Hoài Quân nhiệt tình nói.
Dư Sinh còn chưa kịp đồng ý, Tạ Doãn đã hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Nhâm Hoài Quân càng thêm bất thiện:
Cô Dư bây giờ đã là nhà thiết kế nổi tiếng, luật sư Nhâm có thể thu lại sự thương xót và bố thí của mình được rồi đấy.

Từ trước đến nay Tạ Doãn luôn chững chạc, thậm chí Triệu Hàm Như cho rằng cô ấy là một trợ lý vạn năng không biết nóng giận. Nhưng cứ mỗi lần gặp Nhậm Hoài Quân, cô ấy lại phát cáu, không biết hai người va chạm nhau ở chỗ nào.
Hiếm khi gặp nhau, không bằng tìm một chỗ uống trà tâm sự đi.
Hiếm khi Triệu Hàm Như mang lòng dạ thảnh thơi mời. Trong khoảng thời gian này, cô bỏ qua sự nghiệp nên rất rãnh rỗi. Có ông Đường làm chỗ dựa, rất nhiều chuyện đều trở nên dễ giải quyết, sự nghiệp ở trong nước cũng dần lên quỹ đạo. Hơn nữa, vì cô nên Đường Bình Bình bị đưa ra nước ngoài. Bây giờ từ trên xuống dưới nhà họ Đường đều có chút kiêng kỵ với cô, tạm thời không có ai dám khiêu khích cổ. Đương nhiên, có không ít người mượn hơi của cô, nhưng cô đều rất cẩn thận giữ vững khoảng cách. Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của cô vô cùng êm ả.
Cô cũng biết khoảng thời gian êm ả này không kéo dài được bao lâu, cô và phe của Đường Đức Quang kết thù rồi, một ngày nào đó bọn họ sẽ đối chọi với nhau.
Cô biết Dư Úc luôn muốn tìm được ba ruột của mình. Nhậm Hoài Quân biết mẹ của Dư Sinh, nói không chừng ông ta có thể giúp Dư Sinh tìm được người thân trong nước, thậm chí có khả năng làm cho Dư Ức và ba cậu bé gặp lại nhau.
Đáng tiếc, nhiệt tình của cô không đổi được manh mối gì có giá trị. Nhậm Hoài Quân là bạn thân của mẹ Dư Sinh, nhưng lại rất xa cách với ba của cô ấy. Ông ta vốn định giúp cô ấy liên hệ với ba ruột, nhưng cô ấy không muốn có bất cứ liên lạc gì với người cha bạc tình bạc nghĩa này.
Nói không chừng có thể giúp Dư Ức tìm được ba của mình...
Triệu Hàm Như có chút tiếc nuối nói.

Ba cháu ở thành phố F, nên mẹ cháu cũng chôn ở đó.
Nhậm Hoài Quân cảm khái nói. Dư Tiểu Ái là một cô gái vô cùng si tình, mặc dù đám bạn bè đều cho rằng không đáng giá, nhưng cô vẫn mặc kệ sự phản đối của mọi người, kiên trì với sự lựa chọn của mình, ngay cả chết cũng phải chết ở bên người kia.

Làm phiền chú Nhậm cho cháu địa chỉ, cháu muốn đi thành phố F thăm mộ mẹ cháu.
Dư Sinh cười nói, tuy trong trí nhớ của cô hoàn toàn không có sự tồn tại của mẹ, nhưng trực giác cho cô biết cô và mẹ rất thân thiết. Nếu cô có thể đến trước mộ mẹ, mang nỗi nhớ của bà ngoại truyền cho mẹ thì tốt biết bao.
Nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng tới việc cô hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã hiểm có. Trong thời gian này, ngoại trừ tham gia chuẩn bị hôn lễ, cô ít khi quan tâm tới công việc, ngày nào cũng ở nhà đọc sách uống trà, tâm sự lịch sử với cậu bạn Dư Úc vô cùng thông minh, ngày qua ngày an nhàn yên ả.
Tính tình của Dư Sinh và có hợp nhau, cô không chỉ xem cô ấy là nhà thiết kế, mà còn xem mẹ con bọn họ là bạn tốt. Cô vô cùng đồng tình thân thể của hai mẹ con.

Cô Dư là nhà thiết kế áo cưới của tôi, luật sư Nhậm quen biết cô ấy à?
Triệu Hàm Như cảm thấy thế giới này thật sự quá nhỏ, đi dạo Cố Cung cũng có thể gặp được người quen.

Hừ.
Tạ Doãn khinh thường hừ một tiếng, có vẻ vô cùng đột ngột. Ánh mắt Triệu Hàm Như lướt qua lướt lại hai người, ai cũng nhận ra Tạ Doãn không thích hợp.
Nhậm Hoài Quân gật đầu,
Không thành vấn đề, đến lúc đó chú và cháu cùng đi. Cháu có muốn nói một tiếng với ba cháu không?

Không cần, nếu ông ấy cho rằng cháu đã chết, thì cứ để cháu tiếp tục chết đi.
Dư Sinh nhíu mày, cô không có ấn tượng gì về ba mình. Có điều, vừa nghĩ tới từ
ba
, cô liền cảm thấy buồn bực một cách khó hiểu, thậm chí không muốn nhắc tới từ này.

Mẹ, mẹ nói bậy gì vậy?
Một giọng nói trẻ con hổn hển từ sau lưng Dư Sinh vang lên. Dư Sinh vội quay đầu thì thấy con trai bảo bối đang nổi giận đùng đùng nhìn mình, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt ngấn nước. Triệu Hàm Như vẻ mặt không hiểu ra sao đứng cạnh. Dư Sinh nói chuyện phiếm cùng Nhậm Hoài Quân, lại còn nói về vấn đề chết sống này, khó trách Dư Ức tức giận.
Mẹ chỉ thuận miệng nói, nói đùa mà thôi, con đừng coi là thật.
Dư Sinh rất yêu Dư Úc, liên tục dỗ dành con trai. Nước mắt Dư Ức rơi không ngừng, nhìn rất đáng thương,
Không cho phép mẹ nói đùa kiểu này!

Nhậm Hoài Quân thấy hình ảnh mẹ hiền con hiếu, há miệng một lúc lâu không khép lại được,
Đây là con trai của cháu à? Năm nay cháu mới bao tuổi chứ?


Cháu sinh thằng bé ở Pháp, vào năm cháu mười tám tuổi.
Dư Sinh vuốt tóc Dư Úc, giọng điệu có chút khoe khoang, sinh ra một đứa bé hiểu chuyện thông minh như vậy, dù là cha mẹ nào cũng sẽ cảm thấy tự hào.
Sinh con lúc trẻ như vậy?
Nhậm Hoài Quân hoàn toàn ngổn ngang. Ông ta đã bốn mươi tuổi mà còn chưa có con, vậy mà con của Dư Sinh, cô gái đáng tuổi con ông ta, đã lớn như vậy rồi,
Ba của đứa trẻ không có trách nhiệm gì cả.
Hiển nhiên là Dư Sinh không muốn nhắc tới ba của đứa trẻ tử, rất nhanh thì nói sang chuyện khác.
Dư Sinh kinh ngạc nhìn Tạ Doãn, trợ lý Tạ từ trước đến nay vẫn luôn khiêm tốn chững chạc, tính cách vô cùng hiền hậu, tại sao lại dùng giọng điệu chanh chua như thế nói chuyện với người khác? Hơn nữa lại còn là nói chuyện với luật sư của Triệu Hàm Như. Tính ra, bọn họ cũng coi là đồng nghiệp ấy nhỉ? Như thế cũng không khỏi quá bất lịch sự rồi.
Nhâm Hoài Quân cũng không còn cảm thấy kinh ngạc nữa, trong ấn tượng của ông, Tạ Doãn chưa từng có sắc mặt tốt với mình:
Tiểu Tạ, cô có gì không hài lòng với tôi thì đừng ngại nói thẳng ra với tôi, đừng giận cá chém thớt lên trên người Tiểu Dư.


Cháu không biết mẹ cháu được mai táng ở đâu?
Nhâm Hoài Quân kinh ngạc.

Lúc ở nước ngoài, cháu đã bị mất trí nhớ, chuyện liên quan tới đều do bà ngoại nói cho cháu. Lúc đó mẹ cháu bệnh nặng, bà ấy thà rằng đoạn tuyệt với bà ngoại chứ cũng không chịu theo bà ngoại ra nước ngoài, làm tổn thương bà ngoại nhiều lắm, cho nên đến bà ngoại cũng không biết mẹ cháu được mai táng ở đâu.
Dư Sinh tỏ ra tiếc nuối.
Vừa nghe Triệu Hàm Như nói như vậy, sắc mặt Dư Sinh trắng nhợt. Thấy sắc mặt mẹ thay đổi, cơ thể Dư Ức hơi cứng lại, vội bước lên ôm mẹ, gấp gáp giải thích với Triều Hàm Như:
Dì Triệu, cháu không cần ba, cháu chỉ cần một mình mẹ là đủ rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ.