Chương 227: Khi cha nuôi gặp mẹ ruột


Hiện trường yên tĩnh khoảng nửa phút, không biết là ai hét lên đầu tiên. Dường như chỉ trong nháy mắt, cả hội trường liền bị những những tiếng hét chói tai nổi lên như sóng thần nhấn chìm, đánh tan. Khán giả đều đứng dậy vỗ tay hò hét điên cuồng, có vài người thậm chí còn kích động đến mức bật khóc.

Bách Lí Dao! Là Bách Lí Dao trong truyền thuyết!

Cosplayer không muốn cos Vô Tà thì không phải cosplayer chuyên nghiệp!

Giống như vậy, khán giả không muốn xem cos Vô Tà cũng không phải khán giả thực sự!

Vô Tà không chỉ là một truyền thuyết trong giới điện ảnh mà còn là một tượng đài trong giới cos, dường như mỗi một cosplayer đều đã từng hoặc muốn cos Vô Tà, nhưng không có một người nào thực sự thành công, bởi vì cho dù là cosplayer xuất sắc thế nào đi nữa cũng không cos ra được khí chất phong hoa tuyệt đại của Vô Tà, dù là kỹ thuật trang điểm hoàn hảo hơn nữa, cũng không thể hóa trang được ánh mắt trong sáng chạm đến nơi sâu trong linh hồn con người của Vô Tà.

Nhưng hôm nay, một học sinh không tiếng tăm gì đã phá vỡ lời nguyền này. Cô bé chẳng những cos ra được hình dáng của Bách Lí Dao mà còn thể hiện được linh hồn của Bách Lí Dao. Mặc dù tạo hình của nhân vật này không giống với tạo hình của Bách Lí Dao trong ti vi, nhưng mỗi người khi nhìn thấy cô bé đều không chút nghi ngờ mà khẳng định cô bé chính là Bách Lí Dao, Bách Lí Dao thời thiếu nữ, một Bách Lí Dao chưa từng xuất hiện trên tivi.

Cố Noãn đứng phía sau sân khấu, nước mắt vui mừng không ngừng tuôn rơi. Cô bé biết cho dù cuối cùng không giành được vị trí quán quân, thì lần thi đấu này của bọn họ vẫn rất thành công.

Hiện trường dường như mất khống chế, ngay tại lúc các nhân viên an ninh phản ứng lại muộn màng, chuẩn bị trấn áp đám khán giả điên cuồng thì
Bách Lí Dao
trên sân khấu đột nhiên cử động, hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, các khán giả vẫn đứng đó đầy kích động, vẫy tay, nhưng đều tự giác không có ai phát ra một chút âm thanh nào nữa.

Tay áo tung bay, vạt áo lay động theo gió,
Bách Lí Dao
đột nhiên lại nhảy múa... À, không, không phải nhảy múa, mà là múa võ, trong từng chiêu thức đều không có khí phách bá đạo đao to búa lớn như võ thuật đại chúng. Cô bé giống như một tinh linh, diễn màn võ thuật kết hợp nhuần nhuyễn giữa nhu và cương, thậm chí còn đẹp mắt hơn cả nhảy múa.

Đánh xong một bộ chưởng pháp,
Bách Lí Dao
hất ống tay áo một cái, quả quyết xoay người đi mất.

Thần thái cool ngầu, đẹp trai, phong độ này mê người đến mức mấy khán giả nữ trực tiếp té xỉu, được các nhân viên an ninh kéo đi đưa tới bệnh viện!

Show đầu tiên không thể nghi ngờ giành được thành công chưa từng có, nhân vật
Bách Lí Dao
lên sân sau cùng tất nhiên đạt tới đỉnh cao, nhưng năm nhân vật hoàn mỹ trước đó cũng không thể khinh thường, tổ cos trường Phổ thông Số Bốn nhận được số điểm rất cao. Hơn nữa, có châu ngọc chứa hàm lượng vàng siêu cao ở phía trước, nên các đội cos lên sân khấu sau đó khó tránh khỏi ảm đạm, phai mờ. Thật ra thì, có thể vào top năm đội mạnh nhất đương nhiên đều không phải là những đội kém cỏi, nhưng biết làm thế nào khi thần thoại
Bách Lí Dao
lại đích thân tới quấy phá... Haiz, trong lòng khó nhịn nổi nỗi chua xót!

Tiểu Tịnh Trần vừa trở lại phía sau sân khấu, liền bị Cố Noãn ôm chặt. Cô bé hung hăng thơm em gái một cái, kích động hét lên:
Lớp trưởng, cậu là thần của mình!


Tiểu Tịnh Trần bình tĩnh lau nước miếng trên mặt, nghiêm túc nói:
Mình không phải thần, lý tưởng của mình là thành Phật.


Cố Noãn:
...
Lớp phó văn nghệ đang kích động trong nháy mắt hóa đá thuận tiện
Răng rắc
một tiếng bể thành tám khối.

Đám người Quả Quýt lần lượt xuống sân khấu, không có người nào ngoại lệ, mỗi người đều tặng cho em gái một cái ôm thật chặt. Người cuối cùng là Pudding. Cậu giang hai cánh tay nhào về phía Tiểu Tịnh Trần ý đồ lừa gạt để qua cửa, lại bị Trình Giảo Kim nửa đường xuất hiện trực tiếp đạp thành mây trôi.

Tiết Khải không biết chui vào hậu đài từ lúc nào đang hoạt động mắt cá chân, giơ ngón tay giữa lên với Pudding bị đụng tới mức thành đầu Phật Thích Ca Mâu Ni:
Cách em gái tôi xa một chút.


Pudding:
...
Mẹ nó, em gái cái em gái cậu, tên mặt giả tư bản kia!

Tiết Khải quay đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần, lập tức đổi một khuôn mặt tươi cười như hoa như ngọc:
Em gái, chúng ta cùng nhau chụp tấm ảnh đi!



Đúng, đúng, chụp ảnh, chụp ảnh.
Số Bảy quả quyết đẩy Tiết Khải ra, một tay vòng lên cổ Tiểu Tịnh Trần, một tay cầm điện thoại di động tự sướng. Không chỉ cô bé mà cả Quả Quýt, Hương Linh, Cố Noãn, thậm chí là Nhiễm Đồng cũng không nhịn được chụp vài bức ảnh cùng Tiểu Tịnh Trần. Không có biện pháp, ai bảo nhân vật
Bách Lí Dao
này là một truyền kỳ không thể sao chép được chứ!

Nghĩ tới đây, Cố Noãn không nhịn được mà quan sát Tiểu Tịnh Trần:
Thật không ngờ là cậu cos Bách Lí Dao lại giống như vậy, nói đi, ở nhà đóng cửa nghiên cứu bao lâu?


Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, nghiêm túc nói:
Mình chưa từng nghiên cứu.




Tất cả mọi người đồng loạt giơ ngón giữa, nhân vật Vô Tà là đối tượng tất cả cosplayer đều phải nghiên cứu, không thể sao chép = kỹ thuật rất nhiều.

Cảm nhận được sự khinh bỉ của mọi người, Tiểu Tịnh Trần không khỏi có chút tủi thân, cô bé thật sự không nghiên cứu mà!

Tiết Khải tốn sức ba bò chín trâu, rốt cuộc mới có thể đẩy các thành viên nhiệt tình trong tổ ra, đi tới trước mặt Tiểu Tịnh Trần, trước tiên tranh thủ chụp hai bức ảnh rồi mới nói ra ý đồ:
Buổi tối có rảnh không, mẹ anh muốn mời em về nhà ăn bữa ăn khuya gì đó... Mấy người cũng có thể đi cùng.


Mấy người = Quả Quýt + Số Bảy + Hương Linh + Pudding + Nhiễm Đồng + Cố Noãn:
...
Bọn họ thật ra chính là quà tặng mua một tặng một trong siêu thị thôi đúng không! Lật bàn!

Tiểu Tịnh Trần chớp chớp mắt, nghiêng đầu nói:
Không rảnh, em phải đợi cha!


Tiết Khải:
...
Em gái à, em có cần từ chối dứt khoát như vậy hay không, quá tổn thương trái tim anh trai rồi!


Cha em khi nào thì đến, chúng ta có thể vừa ăn vừa đợi.
Tiết Khải không ngừng cố gắng, mong đợi nhìn Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ một chút, âm thầm tính toán thời gian:
Hai giờ nữa là cha sẽ đến nơi.



Được, không thành vấn đề, đến lúc đó chúng ta lái xe đến sân bay đón cha em.
Dù gì cũng là cha nuôi của em gái, thế nào cũng nên tiếp đãi đàng hoàng.

Đáng tiếc, nguyện vọng rất tốt đẹp, thực tế rất tàn khốc. Show đầu tiên kết thúc, cách thời gian Bạch Hi Cảnh đến nơi vẫn còn hai tiếng đồng hồ, nhưng là người dự thi, em gái và đám bạn của cô bé nhất định phải đợi đến khi cuộc thi kết thúc hoàn toàn, tuyên bố thứ hạng xong mới có thể đi, vì vậy... Tiết Khải gặp bi kịch!

Kết quả cuối cùng của cuộc thi được công bố, Trường Phổ thông Số Bốn dưới sự chứng kiến của mọi người giành được vị trí quán quân,
Bách Lí Dao
lại còn đạt được giải thưởng lớn
cos hoàn hảo nhất
. Tiểu Tịnh Trần lần đầu tiên chơi cos, lần đầu tiên tham gia tranh giải, liền giành được giải thưởng cao nhất, vui đến mức mặt mày cô bé cong cong, má lúm đồng tiền thật sâu, phối hợp tạo hình như lửa như yêu kia, lập tức chọc mù mắt của những người đi đường.

Quả Quýt nước mắt lưng tròng tựa vào người Nhiễm Đồng, nghẹn ngào:
Mình thề, sau này mình không bao giờ tin cos nữa!


Nhiễm Đồng đồng tình xoa đầu cô bé, cũng có cùng cảm nhận như vậy.

Cuộc thi kết thúc, các thí sinh rời khỏi sân khấu. Nhân viên bảo vệ duy trì an ninh trật tự giải tán khán giả, có vài khán giả nghĩ hết tất cả biện pháp để lén chạy đến hậu đài, chạy thẳng tới chỗ Tiểu Tịnh Trần còn chưa tẩy trang để chụp ảnh. Tiểu Tịnh Trần cũng không từ chối, từ đầu đến cuối đều mang bộ mặt không thay đổi đứng ở đó, duy trì thần thái cool ngầu tới cùng.

Cho đến khi nhân viên chạy tới đuổi người, những fan cuồng kia mới lưu luyến rời đi, may là mặc dù bị đuổi đi như vậy nhưng bọn họ vẫn rất vui vẻ, những bức ảnh trong máy cũng đủ cho bọn họ khoe khoang rất lâu rồi. Mặc dù chỉ là cos, nhưng
Bách Lí Dao
này cũng đủ làm thật giả lẫn lộn rồi!

Mọi người trở về phòng nghỉ tẩy trang, đợi đến khi rửa mặt thu dọn đồ đạc xong đi ra, trăng cũng đã lên cao.

Thượng Kinh cuối tháng mười hai rất lạnh, rời khỏi Viện bảo tàng Khoa học kỹ thuật có lò sưởi ấm áp, gió rét lập tức luồn vào trong quần áo. Mấy cô bé lạnh đến mức run lập cập. Pudding run rẩy như chiếc lá khô trong gió vậy. Thấy vậy Quả Quýt liền tỏ vẻ ghét bỏ.

Tiểu Tịnh Trần đã tập võ từ nhỏ, đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục, nhiệt độ môi trường không có ảnh hưởng lớn tới cô bé. Cho dù là ngày tuyết rơi, cô bé cũng chỉ cần quần áo giữ ấm bên trong và áo khoác thể thao bên ngoài là đủ rồi... Mặc dù không cảm thấy lạnh, nhưng khi một chiếc áo khoác lông vũ mang hơi ấm khoác lên trên người, Tiểu Tịnh Trần vẫn không tự chủ được ngây người. Cô bé ngạc nhiên quay đầu, lại đối diện ánh mắt dịu dàng của mẹ Tiết:
Trời lạnh lắm, đừng để bị cóng!


Tam cửu, tam phục: những ngày lạnh nhất và nóng nhất trong năm.

Tiểu Tịnh Trần cúi đầu nắm vạt áo lông vũ xoa xoa, rất mềm mại lại không phải rất dày, nhưng giữ ấm khá tốt. Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt mong đợi khao khát của mẹ Tiết. Cô bé không tự chủ hé miệng cười ra hai cái lúm đồng tiền, mới vừa muốn mở miệng nói tiếng cảm ơn, lại bị một giọng nói bất ngờ cắt đứt…


Tịnh Trần!


Giọng nói trầm thấp trong đêm tối yên tĩnh có thể nói là dịu dàng như ngọc thật sự, so với tên đàn ông rởm như Hương Linh thì êm tai dễ nghe hơn nhiều. Tất cả mọi người đều không tự chủ được quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói kia, liền thấy một người đàn ông mặc âu phục màu trắng tinh đứng dưới ánh trăng nhìn Tiểu Tịnh Trần, khóe miệng hơi cong lên mang theo ý cười, mắt phượng xinh đẹp sau lớp kính trong suốt tràn đầy ánh sáng ấm áp.

Các cô gái cảm thấy trái tim mình trong nháy mắt dường như đều say chết mất!

Đám đàn ông, con trai cảm thấy trái tim mình trong nháy mắt giống như bị đâm trăm ngàn vết thương!

Đôi mắt Tiểu Tịnh Trần sáng lên, lập tức hấp ta hấp tấp chạy tới, giang hai tay ra, bay lên, nhào tới, ôm chầm lấy, hạnh phúc mà nheo mắt lại cọ tới cọ lui.

Mẹ Tiết cúi đầu nhìn chiếc áo lông rủ xuống trong tay mình, hốc mắt ươn ướt.


Chú Bạch!
Bởi vì Tiểu Tịnh Trần hầu như chưa bao giờ trốn tiết hoạt động ngoại khóa, cho nên các thành viên trong câu lạc bộ đều được nhìn thấy tận mắt cha ngốc có khuynh hướng cuồng con gái nghiêm trọng này. Mặc dù bởi vì Trường Phổ thông Số Bốn cách khá xa nên bọn chúng không có cơ hội biết thân phận thật sự của Bạch Hi Cảnh, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tới sự kính sợ của các cô bé đối với Cha Ngốc.

Có một loại người, trời sinh chính là để cho người ta ngưỡng mộ sùng bái!

Bạch Hi Cảnh khẽ gật đầu, cuốn lấy lọn tóc tơ mềm mại xõa bên vai của Tiểu Tịnh Trần, nhìn chiếc cúp cô bé vẫn luôn cầm trên tay không buông, dịu dàng cười nói:
Xem ra cuộc thi lần này, con làm rất thành công!


Tiểu Tịnh Trần gật đầu liên tục như giã tỏi, nở nụ cười tiêu chuẩn lộ ra tám chiếc răng trắng xinh:
Ba ơi, ba lợi hại nhất!
Nếu như không có sự chỉ bảo tận tình của Bạch Hi Cảnh, em gái chưa bao giờ biết nói dối sẽ không biết làm thế nào gạt mấy người Cố Noãn để cos Bách Lí Dao.


Ha
Bạch Hi Cảnh không nói gì chỉ cười một tiếng, véo cái má bụ bẫm như trẻ con của cô bé rồi chọc chọc:
Tịnh Trần cũng rất lợi hại.



Dạ.
Tiểu Tịnh Trần rất dứt khoát mà đón nhận lời khen của Bạch Hi Cảnh. Mấy người Cố Noãn trực tiếp đầu đầy vạch đen. Cha Ngốc không nhịn được vui vẻ cười to.

Tiếng cười của Bạch Hi Cảnh vào tai Tiết Khải mang theo sự chói tai nói không ra lời. Cậu nhìn mẹ mình đang rưng rưng muốn khóc, khẽ cắn răng, sải bước đi đến trước mặt Bạch Hi Cảnh, ngửa đầu nhìn người đàn ông trưởng thành cao hơn cậu rất nhiều, lớn tiếng nói:
Tôi tên Tiết Khải.
Rồi chỉ vào Tiểu Tịnh Trần nói:
Là anh trai sinh đôi của con bé.


Bạch Hi Cảnh khẽ nhướng mày, không hề bị Tiết Khải khiêu khích, nụ cười vẫn không hề giảm, nói:
Tôi là Bạch Hi Cảnh, là cha của Tịnh Trần.



Là cha nuôi, là cha nuôi không có quan hệ máu mủ.
Tiết Khải theo bản năng phản bác lại.

Nụ cười của Bạch Hi Cảnh hơi phai nhạt đi một chút, độ cong trên khóe miệng vẫn rõ ràng, tận sâu trong đôi mắt phượng lại lóe lên ánh sáng lạnh lẽo:
Hoa Hạ có câu cổ ngữ: Ơn sinh không bằng ơn dưỡng, tôi đích thực chỉ là cha nuôi của con bé, nhưng vậy thì sao, đừng nói cậu chỉ là một người anh sinh đôi không biết thật hay giả, cho dù là cha ruột của con bé đứng ở đây thì cũng vẫn phải xếp phía sau tôi.



Cha ruột của con bé không tới, nhưng mẹ ruột thì tới rồi.


Mẹ Tiết hít sâu một hơi, lau nước mắt, cẩn thận vắt áo lông ở trên tay, tao nhã đi tới trước mặt Bạch Hi Cảnh, khẽ gật đầu, dịu dàng cười nói:
Xin chào, anh Bạch, tôi là Tiêu Úy Nhiên, mẹ ruột của Tịnh Trần.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố.