Chương 234: Tôi tên là thất đồng
-
Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
- Quả Táo Độc Mà Công Chúa Cắn
- 2620 chữ
- 2022-02-04 05:09:17
Một tiếng
hân hạnh
của Tiểu Tịnh Trần đã khiến đám khách trong quán cũng phục luôn rồi. Chị Thất cũng hơi ngạc nhiên. Chị ta sửng sốt nhìn Tiểu Tịnh Trần, nhưng nhìn thấy ánh mắt trong suốt ngập nước của cô bé, rõ ràng là đang nói lời thật lòng. Chị Thất không những không tức giận mà còn phì cười:
Cậu thật là thú vị!
Âm tiết cuối cùng vừa dứt, Tiểu Tịnh Trần lập tức cảm nhận được áp lực đập vào mặt. Cô bé dứt khoát ném cái ghế chân cao trên tay xuống, khom lưng, cả người ngửa ra sau chín mươi độ, sống lưng gần như song song với mặt đất. Một cái chân đẹp mặc quần tây bèn quét qua chóp mũi của cô bé. Một chân Tiểu Tịnh Trần nhấc lên, dùng tư thế kỳ quái đưa một chân lên đạp vào bụng chân đang chống đỡ cơ thể của chị Thất.
Chị Thất hơi nhướng mày, mũi chân đạp một cái, cả người chuyển hướng bay lên. Từ phía trên Tiểu Tịnh Trần bay thẳng lên không trung. Lúc đó, lưng của em gái gần như tạo thành hai đường song song với mặt đất, chính diện của chị Thất gần như song song với mặt đất. Hai người một chính một phản, mặt đối mặt mà lướt qua nhau. Nếu như đổi thành quay phim thì cảnh quay này tuyệt đối là vô cùng đẹp đẽ, nhưng nếu là hiện thực thì... đám khán giả không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Tiết tấu tay chân của hai người rất nhanh, người bình thường căn bản là không theo kịp. Cái này gọi là người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề thì nhìn môn đạo. Mọi người đều biết năng lực của chị Thất, hiện tại dùng chị ta làm vật tham chiếu, ông già Noel kỳ lạ khác người này lập tức bị cưỡng ép lôi lên một độ cao nào đó.
Chị Thất vững vàng đáp đất, một chân móc về phía sau, trực tiếp đá vào sau gáy Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần xoay người nhấc chân, không hề do dự mà chặn đánh. Mắt cá chân của hai người lập tức đụng vào nhau.
Bộp
một tiếng rầu rĩ vang lên, hai người đồng thời lui về sau vài bước, đứng vững.
Chị Thất theo bản năng lắc cổ chân một chút, ngước mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần cười tươi rói:
Cậu rất lợi hại!
Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, cúi đầu nhìn mắt cá chân bị chiếc quần ông già Noel dài thườn thượt che mất, nói rất nghiêm túc:
Chị còn lợi hại hơn tôi.
Trên mắt cá chân của em gái còn đang đeo vòng trọng lực. Chị Thất dùng mắt cá chân đi tất cứng đối cứng với cô bé, đầu khớp xương không gãy, không vỡ, quả thực là kỳ tích!
Chị Thất nhíu mày, từ chối cho ý kiến, một chân nâng lên lại tấn công không hề do dự. Đáy mắt Tiểu Tịnh Trần chợt lóe tinh quang, tràn đầy phấn khởi nghênh đón. Từ sau khi xuống núi, đã rất lâu rồi cô bé không được đánh tận hứng như vậy rồi. Trong những người mà cô bé quen biết căn bản không có ai là đối thủ của cô bé. Duy chỉ có một người cha có thể làm đối thủ thì lại lúc nào cũng thủ hạ lưu tình, đến một mức độ nhất định là ngừng lại, vô cùng đả kích hăng hái của em gái!
Chị Thất đại khái cũng có tâm trạng tương tự, trong từ điển của chị ta từ trước tới nay đều không có hai từ
so tài
. Bình thường chị ta sẽ không dễ dàng ra tay, một khi đã ra tay thì tuyệt đối sẽ phải thấy máu, đoạt mệnh. Chị ta xem kungfu là công cụ để giết người. Lần đầu tiên trong đời từ khi sinh ra, chị ta có một loại cảm giác kỳ quái giống như gặp được khắc tinh của đời mình.
Hai tay của chị Thất từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc đều đút trong túi quần. Chị ta chỉ dùng chân để tấn công. Tiểu Tịnh Trần mặc dù dùng cả chân cả tay, nhưng trên người cô bé có đeo vòng trọng lực, thực lực cũng không được phát huy toàn bộ. Nhưng dù như thế, màn quyết đấu của hai người vẫn đặc sắc, khiến cho người xem không kịp nhìn. Rất nhiều khách trong quán đều bất giác đứng dậy, thưởng thức một màn yến tiệc thị giác miễn phí.
Chị Thất càng đánh càng hưng phấn, hai chân liên hoàn như kiếm như gió, dễ như trở bàn tay. Lúc mới đầu Tiểu Tịnh Trần còn có thể dễ dàng né tránh phản công, dần dần, ảnh hưởng của vòng trọng lực hiện ra rõ ràng, cao thủ đánh nhau, một chút sơ sẩy cũng đủ khiến người ta vạn kiếp bất phục. Thể lực của Tiểu Tịnh Trần tiêu hao rất lớn, lại thêm ảnh hưởng của men rượu vẫn chưa hoàn toàn biến mất, khi né tránh liên hoàn cước của chị Thất, cô bé không cẩn thận đạp phải vết rượu loang lổ trên sàn, dưới chân trơn trượt, suýt chút nữa thì té ngã. Cũng may cô bé phản ứng nhanh, vào lúc quan trọng liền cúi thấp đầu xuống, hung hiểm tránh được cái chân dài đoạt mệnh của chị Thất. Nhưng cái đầu của cô bé thì né kịp, còn cái mũ thì không né kịp.
Mũ ông già Noel bị chị Thất đá bay. Tiểu Tịnh Trần nhanh chóng xoay người thoát khỏi phạm vi công kích của chị Thất. Mái tóc dài đen nhánh đổ xuống như thác, lướt qua từng đường cong duyên dáng trên không trung, lóe ra ánh sáng lộng lẫy mê người trong ánh đèn quán bar.
Chị Thất ngẩn người!
Đám khán giả cũng ngẩn người!
Tiểu Tịnh Trần cũng ngẩn người!
Tiểu Tịnh Trần bất giác ngây ngốc, cúi đầu nhìn cái mũ ông già Noel dưới đất, lại sờ mái tóc tơ dài mềm mại trơn bóng trên đỉnh đầu. Cô bé nghiêm túc suy tư một lúc, rồi dứt khoát tháo bỏ bộ râu trắng trên mặt, sau đó bắt đầu cởi bỏ bộ trang phục ông già Noel mập mạp trên người. Cô bé nhìn chị Thất đang ngơ ngẩn bằng vẻ mặt nghiêm túc, chân thành nói:
Chị rất lợi hại, tôi rất thích cảm giác đánh nhau với chị.
Mặc bên trong quần áo ông già Noel là chiếc áo thun mỏng, chiếc áo không phải bó sát vào người, nhưng cũng mơ hồ hiện ra thân hình thiếu nữ lả lướt, có lồi có lõm của cô bé.
Khi một ông già Noel mập mạp, lùn tịt, tròn vo trước mặt bạn biến thành một cô gái trắng trẻo, xinh xắn, đáng yêu, mềm mại thì bạn sẽ có cảm giác gì?
Dù sao thì, chị Thất đã ngây ngốc rồi!
Khán giả cũng trợn tròn mắt rồi!
Tiểu Dật kinh ngạc đến mức ly rượu rơi xuống đất vỡ tan tành cũng không cảm nhận được. Cậu nhóc kia thì lại hoàn toàn rạo rực. Chị gái đáng yêu ơi chị gái đáng yêu, cầu ôm ấp!!
Cởi hết trang phục ông già Noel nhét đầy bông ra, ném chòm râu và cái mũ Giáng Sinh vướng víu, Tiểu Tịnh Trần cảm thấy cả người khoan khoái, dễ chịu. Cô bé buộc túm tóc lại, hai tay nắm thành quyền bày ra thủ thế, nhếch miệng cười với chị Thất, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh:
Tiếp tục nào!
Chị Thất:
...
Gương mặt chợt ửng đỏ, chậm rãi lùi về sau hai bước, nghiêm túc lắc đầu:
Không đánh nữa.
Tiểu Tịnh Trần trừng mắt lên:
Tại sao?
Chị Thất nhún vai:
Tôi không đánh nhau với phụ nữ.
Tiểu Tịnh Trần dẩu môi:
Lúc nãy chị rõ ràng vẫn đánh nhau với tôi cơ mà.
Chị Thất ngẩng đầu nhìn trời:
Vừa nãy tôi không biết em là con gái.
Tiểu Tịnh Trần phồng má:
Lừa gạt, rõ ràng nghe giọng nói là biết mà.
Chị Thất ngoáy lỗ tai:
Tôi có khiếm khuyết về nhận biết giọng nói, không nghe ra được âm sắc trong giọng nói của người khác.
Tiểu Tịnh Trần trợn tròn mắt:
...
Đây là cái loại bệnh gì, không hiểu, không hiểu, không hiểu!
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Tiểu Tịnh Trần, chị Thất thiếu chút nữa thì phì cười. Một tay cô nắm hờ đặt bên môi khẽ ho một tiếng:
Tôi tên là Thất Đồng, chúng ta kết bạn đi!
Tiểu Tịnh Trần nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt oán giận, vẫn còn đang xoắn xuýt nghĩ xem chứng khiếm khuyết về nhận biết giọng nói rốt cuộc là có ý gì:
Tôi là Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần!
Chị Thất ngạc nhiên nhíu mày:
Em họ Bạch sao? Người họ Bạch? Chưa từng nghe nói người nhà họ Bạch ở Thượng Kinh xuất hiện nhân vật số một như em từ khi nào cả.
Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu nhìn chị ta một cái, tiếp tục xoắn xuýt, chu miệng,
Tôi không phải người Thượng Kinh, tôi là người thành phố S đến tham gia thi đấu.
Chị Thất mỉm cười tỏ vẻ đã hiểu, tiến lên phía trước, một tay nắm lấy bả vai của Tiểu Tịnh Trần kéo cô bé lên phòng VIP trên tầng. Đánh nhau xong rồi, chị ta cũng chẳng có hứng thú tiếp tục đứng ở đây cho người ta nhòm ngó:
Cuộc thi? Cuộc thi gì cơ?
Khoảng cách hai người được kéo gần, Tiểu Tịnh Trần mới phát hiện dáng người của chị Thất rất cao. Lúc trước chuyên tâm đánh nhau nên không cảm nhận được, bây giờ nghiêm túc so sánh, chị Thất thế mà còn cao hơn cô bé hơn cả một cái đầu, gần như sắp cao bằng đám Đại Sơn, Tiểu Sơn rồi.
Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, cảm nhận được thiện chí tỏa ra từ trên người chị Thất. Cô bé dứt khoát không hề chống cự mà đi theo chị ta, vẻ mặt ngây thơ giống như con thỏ trắng nhỏ bị bà ngoại sói lừa bán mất:
Cuộc thi cosplay, trường của bọn em giành được giải nhất.
Vậy sao, thật là giỏi quá đi!
Dạ, ba em cũng nói như vậy.
...
Hai hình bóng ôm lấy nhau biến mất ở cửa cầu thang. Cậu nhóc ngồi trên quầy bar rơi lệ đầy mặt. Chị ơi, chị là chị ruột của em, chị đừng có mà mới vừa nhìn thấy người đẹp liền quên luôn rằng chị còn có một cậu em trai bảo bối chứ! Lật bàn! Đồ khốn kiếp có bạn đồng giới là quên luôn tình thân!!!
Trông thấy cậu nhóc tỏ vẻ oán giận, Tiểu Dật đồng tình xoa đầu cậu nhóc:
Bình tĩnh lại nào!
Cậu nhóc nước mắt lưng tròng:
Hu hu hu!
Phòng của chị Thất không phải là căn phòng mà những phòng VIP thông thường có thể sánh được, không những vừa to lại vừa sạch sẽ gọn gàng, ánh đèn sáng rực nhưng lại không chói mắt, còn có một quầy bar riêng. Các loại rượu ngon được trưng bày trong đó, tuy không nhiều như trong đại sảnh, nhưng xét về độ quý giá thì có thể hất văng những thứ đồ bình thường kia cả mấy con phố.
Nhưng đối với người không biết phân biệt xịn rởm như Tiểu Tịnh Trần thì tất cả đều như nhau.
Tiểu Tịnh Trần vừa bước vào phòng liền trực tiếp tập trung vào chiếc ghế sofa lớn, vui sướng nhào tới, híp mắt lại, hạnh phúc cọ cọ. Chị Thất nhìn bộ dạng hoàn toàn không sợ chỗ lạ của cô bé, cảm thấy rất ngạc nhiên. Một đứa nhóc có chỉ số vũ lực cao như vậy nhìn thế nào cũng không thể là một đứa ngốc không có lòng phòng bị được. Nhưng nhìn dáng vẻ như con mèo lười của Tiểu Tịnh Trần, chị ta lại bất giác lắc đầu cười cười, đứa ngốc thì sẽ không có bản lĩnh ép chị ta động thủ đâu.
Chị Thất đi vào trong quầy bar, động tác thuần thục rót một ly
nước quả
đưa cho Tiểu Tịnh Trần:
Đây là nước dùng để giải rượu, chị gọi nó là 'khi tỉnh mộng'.
Bàn tay đưa
nước quả
ra không hiểu sao dừng lại giữa không trung. Tiểu Tịnh Trần trợn tròn đôi mắt to nhìn chị ta:
Tại sao lại phải giải rượu? Em cũng đâu có uống rượu.
Chị Thất:
...
Rầu rĩ hai giây,
Em đã uống Bloody Mary... chính là thứ đỏ như máu đó.
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, còn chưa thỏa mãn chép miệng:
Em biết rồi, bên trong có nước ép cà chua, còn có miếng chanh, còn có cả một nhánh rau cần, còn có một loại cảm giác cay cay tê tê, em có cảm nhận được, nhưng không biết là gì.
Chị Thất ngồi xuống bên cạnh cô bé, hai chân thon dài duỗi thẳng, gác lên bàn trà, cười nói:
Đó là rượu Vodka, là một trong tám loại rượu ngon nhất thế giới, cũng là một trong sáu loại rượu cơ bản trên thế giới, thích hợp nhất dùng để pha chế cocktail.
Tiểu Tịnh Trần kinh ngạc chớp mắt, sợ hãi nói:
Cốc nước ép cà chua đó là rượu ư?
Chị Thất gật đầu, nhìn cô bé với vẻ mặt khó hiểu. Cô bé đờ đẫn trợn tròn mắt, cái miệng nhỏ từ từ mếu máo, nước mắt tích tụ ở vành mắt với tốc độ cực nhanh, sau đó không hề báo trước mà tràn ra khỏi vành mắt. Cô bé
oa
một tiếng khóc rống lên, khóc tới nỗi chị Thất hoàn toàn không kịp trở tay.
Chị Thất dứt khoát còn đờ đẫn hơn cả Tiểu Tịnh Trần. Chị ta bất giác vươn tay ra vỗ lưng cho Tiểu Tịnh Trần, cảm thấy không hiểu ra làm sao cả:
Làm sao thế này? Em đừng khóc, có chuyện gì thì nói chị nghe, chỉ khóc thì có ích gì chứ!
Tiểu Tịnh Trần ngửa đầu, khóc đến nước mắt giàn giụa, hai mắt ướt sũng, ánh nước lấp loáng. Cô bé khóc đến mức thở không ra hơi, lôi điện thoại ra, gọi điện, hai giây sau, vừa khóc vừa hét:
Ba ơi, con uống rượu rồi, con phá tửu giới rồi, Phật Tổ sẽ hận con chết mất.
Bạch Hi Cảnh đang giao lưu hữu nghị với các quý tộc lớn ở Thượng Kinh:
...
Chị Thất bị câu
Phật Tổ sẽ hận con chết mất
khiến cho shock đến suýt chút nữa thì ngất xỉu:
...
Phá sát giới, lại phá cả tửu giới,
giấc mộng hòa thượng
của em gái thật sự chấm dứt rồi!
Bạch Hi Cảnh cười không được, khóc cũng không xong, hoàn toàn không biết mình lúc này nên bày ra vẻ mặt như thế nào. Anh nên đau lòng an ủi con gái cưng vì cô bé đang khóc lóc thảm thương hay là nên tức giận phát điên vì cô bé chưa thành niên mà đã uống rượu, hay là nên nhảy nhót hoan hô vì
giấc mộng hòa thượng
của cô bé đã bị bóp chết từ trong trứng nước, hay là nên nghẹn họng không thốt ra được câu nào vì con gái chỉ cần gặp phải chuyện liên quan đến phá giới sẽ khóc long trời lở đất, chỉ số IQ trực tiếp giảm xuống thành số âm đây...
Cầu Phật Tổ giải đáp!!