Chương 270: Hố tập thể - 311


Giang Thất Thất hừ lạnh một tiếng, nói với Tiểu Tịnh Trần:
Không phải cậu có người ở trên sao, trực tiếp đi hỏi đáp án không phải là được hả, cần gì phải làm bộ làm tịch lao tâm lao lực như bọn tôi, đúng thật là đạo đức giả lại còn điệu bộ.



Cậu nói gì đấy hả, miệng chó không mọc được ngà voi.
Tính cách nóng nảy như pháo đốt của Triệu Anh Anh hoàn toàn bị châm lửa, chính bởi vì hiểu rõ bản tính của Tiểu Tịnh Trần cho nên những cô gái của tiểu đội hai mới càng thương tiếc và tín nhiệm cô bé hơn. Lúc này nghe thấy lời châm chọc khiêu khích của Giang Thất Thất, cô có thể giữ yên lặng mới thật sự là kỳ quái đó.


Tôi là chó? Cho dù tôi có là chó thì tôi cũng là một con chó trung thành, còn tốt hơn kẻ đội lốt giả vờ đáng thương để tranh thủ sự đồng tình, xem chúng tôi đều là kẻ ngốc sao.


Lời phản bác của Giang Thất Thất lập tức đổi lại được tiếng reo hò ủng hộ, chó trung thành - Phụt!


Cậu...
Triệu Anh Anh tức đến nỗi vung nắm đấm muốn ra tay, những tân binh đứng xem náo nhiệt lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc, ngầm ăn ý bao vây tám cô gái của tiểu đội một lại, tất cả đều nhìn chằm chằm bọn bọ bằng ánh mắt ác ý. Triệu Anh Anh còn chưa ra tay đã bị Thẩm Lăng kéo lại. Thẩm Lăng lạnh lùng liếc đám người một cái:
Xin lỗi, chúng tôi chỉ đi ngang qua đây thôi, mọi người tiếp tục đi.


Địch nhiều ta ít, nhiều người tức giận như vậy không nên dây vào thì hơn, lúc này xảy ra xung đột với mọi người là vô cùng không sáng suốt.

Nhìn thấu điểm này không chỉ có mỗi Thẩm Lăng, đã trải qua nhiều ngày chung sống như vậy, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, mọi người đều vô cùng ăn ý. Thẩm Lăng kéo Triệu Anh Anh, Tiêu Thiện, Lãnh Nhã, Từ Tiểu Ngũ, Thục Ức, Cẩu Thư cũng cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám người kia, từ từ lùi về sau. Bọn họ vừa lùi thì Tiểu Tịnh Trần vốn đang đứng nguyên ở chỗ cũ không hề động đậy bèn nhô ra ngoài. Từ Tiểu Ngũ theo bản năng kéo cô bé, nhưng đáng tiếc nếu như em gái không tự nguyện thì ai có thể lay động được tảng đá này được chứ. Cho dù là Từ Tiểu Ngũ dùng bao nhiêu sức lực, Tiểu Tịnh Trần vẫn đứng nguyên tại chỗ giống như đã ăn sâu bén rễ xuống đất vậy.

Mấy cô gái không khỏi nghi hoặc, tính cách của Tiểu Tịnh Trần rất hiền lành, chỉ cần không chạm đến ranh giới của cô bé thì cô bé là một người rất dễ nói chuyện, bảo làm gì thì làm đó. Hiện tại mọi người đều ăn ý lùi lại, chỉ có mình cô bé là kiên quyết đứng đó không chịu di chuyển, chuyện này rất không đúng.

Đám tân binh cho rằng Tiểu Tịnh Trần bởi vì bị bọn họ chế giễu cho nên không cam lòng, muốn tìm cớ để nói lại, ánh mắt bọn họ ai nấy đều càng tỏ ra hung ác hơn, vòng bao vây cũng càng ngày càng tiến lên thêm, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng ra tay xử lý kẻ đi cửa sau
có người phía trên chống lưng
này. Đáng tiếc, Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không thèm nhìn bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm mấy người ở bên ngoài đang chăm chú nghiên cứu bản đồ, không hề chớp mắt. Rất lâu sau, cô bé mới mở miệng nói bằng giọng dịu dàng:
Rốt cuộc các cậu đã nhìn ra cái gì rồi?


Nghe vậy, một người đang nghiên cứu bản đồ lặng lẽ thở dài một tiếng, xoa cái cổ đau nhức, nhún vai nói:
Chẳng nhìn ra gì cả.


Lại một người khác gãi đầu, khuôn mặt xoắn xuýt và ỉu xìu:
Mẹ kiếp, trên đời này lại có hóng hớt mà ông đây không đào bới ra được, thật con mẹ nó thương tâm.


Một người khác trầm mặc đứng dậy, mang tấm bản đồ phác họa đi về phía Tiểu Tịnh Trần, các tân binh khác tự động nhường đường.

Khi mới nhập ngũ, mọi người đều là tân binh, dĩ nhiên không phân cao thấp, nhưng đã trải qua một quãng thời gian dài huấn luyện và cạnh tranh, những người nổi trội hơn người đã trổ hết tài năng, mơ hồ trở thành nửa lão đại của đoàn quân tạp chủng này. Người trầm mặc ít nói trước mắt đây dĩ nhiên là con sói đầu đàn được ngầm thừa nhận trong nhóm nam binh.

Đối với nam binh xuất sắc nhất trong đại đội tân binh này, đám người Tiêu Thiện không hề xa lạ, mặc dù không có cơ hội làm việc cùng, nhưng cũng đã nghe đến danh tiếng của cậu ta. Tính cách của chàng trai còn đẹp hơn tuyệt đại giai nhân ba phần này nổi tiếng lạnh nhạt, lầm lì ít nói đến mức gần như tự kỷ. Nhưng thể năng của cậu ta lại siêu tuyệt, khí chất cương quyết, chỉ một ánh mắt đã có thể khiến cho đám tân binh khiếp sợ trong lòng. Ngay đến cả sĩ quan huấn luyện cũng không dám giày vò cậu ta quá nhiều. Đám nữ binh thì lại càng không ít cô gái thổn thức tâm hồn thiếu nữ. Đáng tiếc, đối phương đến cả một cái liếc mắt cũng keo kiệt không muốn cho.

Ngọn núi băng này, tên gọi: Vệ Thủ!

Vệ Thủ rảo bước đi tới trước mặt Tiểu Tịnh Trần, đưa bản đồ cho cô bé:
Nhìn thử xem!


Lần này, không chỉ là các tân binh ngạc nhiên, nghi ngờ, mà đến cả những cô gái của tiểu đội hai cũng nghẹn họng nhìn trân trối, tình huống gì đây trời??

Chàng trai ỉu xìu lúc trước cùng Vệ Thủ nghiên cứu bản đồ cũng ưỡn mặt đi tới, chân chó cười nịnh nọt:
Em gái à, chúng mình biết cậu thiên tài dị bẩm, cậu nhìn xem tấm bản đồ này đi, chúng mình đã nghiên cứu rất lâu rồi, hoàn toàn không có manh mối.


Chân chó này, tên gọi: Phí Khánh!!

Chàng trai nghiên cứu bản đồ đến mỏi cổ cà lơ cà phất lắc lư đi tới, khoác cánh tay lên trên vai Vệ Thủ, lười biếng ngáp một cái:
Mau lên đi, mình buồn ngủ chết mất! Em gái à, có còn bánh bao không, cho bọn mình lót dạ trước đi!


Tên lười biếng này, tên gọi: Tống Siêu!!!

Sau khi huấn luyện tân binh được một tháng lẻ ba ngày, tam giác sắt một nữ hai nam cộng thêm một tên nhiều chuyện cuối cùng đã hội họp thắng lợi trước mắt bao người!!!!

Sinh vật toàn vũ trụ đều biết, Tiểu Tịnh Trần là một đứa mù đường, còn là một đứa mù đường siêu cấp. Bản đồ gì chứ, cô bé tuyệt đối không hiểu được. Đương nhiên, các chàng trai cũng không cần cô bé phải nhìn hiểu bản đồ, chính bởi vì bọn họ nhìn hiểu được bản đồ, cho nên mới không nhìn thấy ngọn đồi 311 ở đâu. Tiểu Tịnh Trần nhìn không hiểu bản đồ, nhưng lại có thể có một tin tức mật, đó là: Ngọn đồi 311 chỉ là một tên gọi mà thôi!

Dưới con mắt kỳ quái khó hiểu của mọi người, Tiểu Tịnh Trần đón lấy tấm bản đồ phác họa. Có tân binh há miệng, không cam lòng nói:
Vệ Thủ, không ngờ cậu lại như vậy! Tấm bản đồ này là mọi người cùng hợp sức vẽ ra, cậu dựa vào cái gì mà đưa cho cô ta!



Đúng thế, đúng thế, lúc cô ta ăn bánh bao, uống canh nóng cũng không thấy nghĩ đến chúng ta, bây giờ lại đến chiếm tiện nghi của chúng ta.



Vệ Thủ, chúng tôi kính trọng cậu là một hán tử, thật không ngờ cũng là một tên thấy sắc quên bạn.


...

Có người dẫn đầu tỏ ý phản đối, tiếng lên án ồn ào vang lên không dứt, lúc mới đầu ba chàng trai cũng không xem lời của đám người này ra gì, nhưng
thấy sắc quên bạn
dứt khoát đã đâm trúng vào chỗ đau của anh chàng nào đó. Nếu cậu ta thật sự có thể để mình có tư cách
thấy sắc quên bạn
thì cậu ta còn cần phải khổ cực làm người hầu kẻ hạ ở bên em gái nhiều năm như vậy sao! Lật bàn!

Tống Siêu hơi nhướng mày, đầu lưỡi liếm cánh môi, cười giống như một con rắn độc đang ẩn núp:
Lời này nói rất hay, thấy sắc quên bạn!! Em gái à, chúng mình vì sắc của đám người này mà bỏ quên cậu lâu như vậy, thật sự là rất xin lỗi cậu!


Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, bình tĩnh gật đầu:
Không có gì, mình không trách cậu.


Tống Siêu:
...



Phụt
Phí Khánh phì cười, rồi vội vàng che miệng lại, cười đến mức toàn thân run rẩy:
Được rồi, các cậu đừng có không việc gì lại đi tìm chuyện như thế. Người ta là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm mười mấy năm còn không sâu đậm bằng hơn một tháng ở chung với các cậu hả? Đừng có ở đây tự tìm bực cho mình nữa, nhá!



Thanh mai trúc mã?



Từ nhỏ lớn lên cùng nhau?



Tình cảm mười mấy năm?



Mẹ kiếp...


Ban đầu mọi người đều là vì không tìm thấy ngọn đồi 311, không có cơm ăn, lại còn phải liều mạng huấn luyện, cho nên đố kỵ với Tiểu Tịnh Trần ăn uống no say, tinh thần hăng hái mới tập trung lại với nhau, chung sức hợp tác vì cùng chung một mối thù, không ngờ rằng lão đại mà bọn họ ngầm thừa nhận lại là gian tế do kẻ địch cài vào! Cào tường!

Tiếng ồn ào càng ngày càng lớn, Vệ Thủ đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng quét một lượt, trong con ngươi sâu thẳm lóe lên một tia sáng hung ác rồi biến mất.

Toàn hiện trường lập tức im lặng!!!

Tiểu Tịnh Trần cầm tấm bản đồ phác thảo rối như mớ bòng bong, cảm giác như nhìn Thiên Thư. Những người bị một ánh mắt của Vệ Thủ áp chế, tâm trạng tiêu cực âm thầm phát tán ra ngoài, tiếng chê cười khinh thường liên tiếp vang lên. Những cô gái của tiểu đội hai không khỏi trừng mắt giận giữ nhìn bọn họ, nhưng Tiểu Tịnh Trần thì lại làm thinh không thèm đếm xỉa tới.


Này, Bạch Tịnh Trần, rốt cuộc cậu có biết xem bản đồ không thế, không biết xem thì đừng có giả vờ là mình biết, làm mất thời gian của mọi người.
Vạn Thi Thi đứng bên cạnh Giang Thất Thất cười híp mắt, nhưng lời nói ra lại vô cùng sắc bén và không thân thiện.

Nghe thấy có người gọi tên mình, Tiểu Tịnh Trần quả quyết ném bản đồ cho cô ta:
Nếu cậu biết xem thì cậu tự xem đi!


Vạn Thi Thi lập tức cứng đờ. Nếu cô ta có thể nhìn ra ngọn đồi 311 ở đâu thì còn cần đứng vây xem ở đây sao! Lật bàn!

Tiểu Tịnh Trần trực tiếp nhét tấm bản đồ vào trong tay Vạn Thi Thi, rồi dứt khoát quay người đi mất. Vệ Thủ, Tống Siêu và Phí Khánh không hề do dự đi theo. Các cô gái của tiểu đội hai đưa mắt nhìn nhau rồi cũng vội vàng đuổi theo. Những tân binh khác không khỏi đưa mắt nhìn nhau, âm thầm cắn răng, cũng đuổi theo bọn họ. Có người dẫn đầu, những người khác dĩ nhiên cũng không chút áp lực mà đi theo bước chân người phía trước. Thế là, một đám tân binh coi Vệ Thủ là lão đại bèn ùn ùn theo chân Tiểu Tịnh Trần chạy như điên hướng về đích.

Tiểu Tịnh Trần là một đứa mù đường cao cấp, không biết đường, đạo cụ duy nhất giúp cô bé nhận biết phương hướng chính là cái mũi. Thế là, chỉ thấy cô bé đi được vài bước lại phải dừng lại ngửi ngửi, đi vài bước rồi lại ngửi ngửi. Lúc đầu còn có người âm thầm chê cười, nói cô bé giống chó. Nhưng dần dần, mọi người đều không cười nổi nữa, bởi vì những người tự xưng là đã đạp hết mỗi tấc đất trong khu huấn luyện dã ngoại lại không một ai nhớ được rằng mình đã từng đến đây!!

Đây là cái tình huống gì vậy trời??

Khi bọn họ lo lắng bất an đi ra khỏi khu rừng nhỏ, vốn còn tưởng rằng có thể nhìn thấy ngọn đồi 311 trong truyền thuyết, dầu gì cũng nên là một chiến khu đặc biệt xa lạ gì đó, lại không ngờ rằng nóc tòa nhà dưới núi tại sao nhìn thế nào cũng cảm thấy rất quen mắt?

Có người dụi mắt, kinh ngạc:
Nhà ăn??



Mẹ kiếp, hóa ra dốc núi nhỏ phía sau nhà ăn lại thông với khu huấn luyện dã ngoại, đúng là mở mang thêm được kiến thức rồi.



Chuyện này là thế nào đây?


Không thèm quan tâm những tiếng xì xào bàn tán sau lưng, Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, quả quyết đi thẳng về phía nhà ăn, không hề chùn bước. Nhưng khi tới trước cửa thì cô bé lại không bước vào trong nhà ăn mà chuyển bước chân, đi về phía cầu thang bên cạnh, đạp lên cầu thang chắc chắn leo lên trên.

Nhà ăn không hề cao, cũng là một tòa nhà bốn tầng giống như ký túc xá. Điểm nổi bật duy nhất của nó so với ký túc xá chính là có sân thượng, một sân thượng rất to, rất to.

Đẩy cánh cửa sắt khép hờ ra, Tiểu Tịnh Trần cất bước đi vào sân thượng, những người đằng sau tự nhiên cũng đi theo vào. Chỉ là, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ cảnh sắc trên sân thượng thì đã nghe thấy một tiếng cười sang sảng:
Ai yo, tân binh năm nay thật sự rất được, lại có thể tìm ra được chỗ này, không tồi, không tồi nha.


Đám tân binh đồng loạt dụi mắt, trợn mắt há mồm nhìn người nào đó đáng ngồi trên sân thượng tắm ánh trăng:
Đại đội trưởng???


Đồng chí Đại đội trưởng cười ha ha hai tiếng:
Chào các đồng chí!



Chào thủ trưởng!
Tiếng hô đồng thanh.


Các đồng chí vất vả rồi!



Thủ trưởng vất vả rồi!
Càng đồng thanh hơn nữa.

Trong tiếng hô kích động của các tân binh, Tiểu Tịnh Trần bình tĩnh ngồi bên lan can, đôi mắt to quét một vòng, bàn tay nhỏ chỉ về một hướng rồi nói:
Tìm thấy rồi.


Mọi người lập tức nhìn theo hướng cô bé chỉ, sau đó đều dở khóc dở cười nhất loạt quỳ xuống đất, giơ móng vuốt cào tường!

Chỉ nhìn thấy trên lan can kia không biết là dùng dao hay là cái đinh để khắc lên mấy chữ nhỏ vặn vẹo: Ngọn đồi 311!

Mẹ kiếp, hóa ra ngọn đồi 311 trong truyền thuyết thật sự chỉ là một
tên gọi
mà thôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố.