Chương 329: Hung thủ đánh hôn mê lại xuất hiện
-
Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
- Quả Táo Độc Mà Công Chúa Cắn
- 2580 chữ
- 2022-02-04 05:09:29
Kẻ ngốc cũng có thể nghe ra lời trêu chọc trong giọng nói của Bạch Hi Cảnh, cho dù những người khác có bao nhiêu kinh ngạc khi đột ngột thấy vẻ mặt rạng rỡ của Boss mặt lạnh, thì Tiểu Tịnh Trần lại thấy không thoải mái. Cái miệng nhỏ nhắn của cô bé chu lên, giận dữ:
Tôi đang rất nghiêm túc nói chuyện với ngài, ngài lại ngắt lời.
Bạch Hi Cảnh cười gượng hai tiếng, không khỏi sờ sờ mũi:
Cô đưa người kia và cả con mèo nhỏ vào đây.
Vâng.
Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn đáp lại một tiếng, dứt khoát dẫn cô gái và con mèo nhỏ cùng tiến vào văn phòng.
Trong lòng cô gái rất không muốn bước vào, thế lực của Bạch Hi Cảnh ở Trác Định quá lớn, bất luận là người nào làm trái với quy định của công ty, một khi rơi vào tay anh thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp. Nhưng việc này cũng không phải do cô đồng ý hay không đồng ý mà có thể quyết định được, đối diện với khuôn mặt lạnh như băng và ánh mắt sắc nhọn của Tiểu Tịnh Trần, cô gái quả thực không có dũng khí từ chối. Thế là, cô gái đành phải ôm con mèo nhỏ cúi đầu, giống như chịu chết dứt khoát theo Tiểu Tịnh Trần bước vào văn phòng của Bạch Hi Cảnh. Để lại các đồng nghiệp sau lưng tiễn cô anh dũng ra đi.
Bạch Hi Cảnh ngồi trên ghế làm việc của mình, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi, đôi mắt sắc nhọn xuyên thấu qua mắt kính nghiêm túc nhìn hai người trước bàn. Tiểu Tịnh Trần mặt không chút biểu cảm tiếp nhận ánh mắt của Bạch Hi Cảnh, dáng người thẳng tắp như cây tùng. Cho dù đã rời khỏi quân đội, nhưng khi cô bé đứng nghiêm, lại không tự giác mà hiện ra tư thế quân nhân. Còn cô gái ôm con mèo nhỏ kia lại cúi đầu, vẻ mặt lo lắng bất an, ánh mắt len lén nhìn Bạch Hi Cảnh, cái miệng nhỏ nhắn lúng ta lúng túng, không biết nên nói gì.
Thật lâu sau, mãi đến khi cô gái sắp không chịu nổi áp lực nữa thì Bạch Hi Cảnh cuối cùng mới mở miệng,
Cô là Lạc U U bên phòng kế hoạch phải không?
Cô gái sửng sốt, liên tiếp gật đầu,
Vâng... vâng, Tổng Giám đốc.
Hoàn toàn không ngờ tới đại Boss lại có thể nhớ tới một nhân viên thấp bé như cô, vẻ mặt của cô gái lúc đó không khỏi có chút kích động không kìm nén được.
Bạch Hi Cảnh khôi phục lại vẻ lãnh đạm ngày thường:
Vì sao cô muốn đem con mèo này vào trong công ty?
Tôi không có, tôi không có.
Lạc U U cuống quýt xua tay giải thích nói:
Con mèo này là lúc giờ ăn trưa tôi phát hiện ra ở vườn hoa bên ngoài công ty, tôi thấy nó rất đáng thương nên mới nhặt nó về, dự định sau khi tan làm sẽ mang nó về nhà nuôi.
Bạch Hi Cảnh thản nhiên gật đầu, coi như đã tiếp nhận lời giải thích của Lạc U U, khóe mắt chỉ thoáng nhìn, quả nhiên thấy hai mắt Tiểu Tịnh Trần sáng lên nhìn Lạc U U và con mèo trong lòng cô ta. Sau đó đôi mắt to long lại nhìn về phía Bạch Hi Cảnh, kết hợp với khuôn mặt được trang điểm thành núi băng mặt lạnh, sự tương phản cực điểm này khiến Bạch Hi Cảnh một trận đau dạ dày.
Về tâm tình của Tiểu Tịnh Trần, Bạch Hi Cảnh tỏ ra rất hiểu, sự yêu thích của Tiểu Tịnh Trần với động vật vượt qua nhân loại rất xa, cho nên đối mặt với người thật lòng yêu thích động vật, cô bé hoặc ít hoặc nhiều đều có chút thiện cảm, ở trong tình cảnh này muốn giúp đỡ Lạc U U là rất bình thường.
Nhưng Bạch Hi Cảnh thân là người lãnh đạo cao nhất nên anh rất rõ, người đứng ở vị trí cao kiêng kị nhất chính là thiên vị, cô gái lễ tân Tiểu Lạc bởi vì thời gian làm việc lén đi ăn sáng mà trực tiếp bị đuổi việc, còn Lạc U U lén đưa mèo vào công ty nuôi lại không có một chút vấn đề gì, như vậy chắc chắn sẽ khiến cho các nhân viên chỉ trích.
Một chén nước nhất định phải giữ thăng bằng, cho dù trong lòng bạn có chút thiên vị, thì cũng phải âm thầm tiến hành, không thể phơi bày ra bên ngoài được, bằng không rất dễ gây nên mâu thuẫn, thậm chí khiến cả một tập thể dao động, đe dọa đến vị trí của chính mình, cái này được gọi là: nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền!
Những đạo lý này Tiểu Tịnh Trần không hiểu, cô bé quen với việc làm theo cảm tính, theo thói quen nghĩ gì là làm nấy của mình. Nếu như không phải Bạch Hi Cảnh có vị trí tuyệt đối trong lòng cô bé thì cô bé thậm chí cũng sẽ không nghĩ phải hỏi Bạch Hi Cảnh mà là trực tiếp để Lạc U U ung dung tự tại ôm con mèo nhỏ rồi.
Bạch Hi Cảnh suy nghĩ một chút, liền giao việc này cho Đại Sơn xử lý. Nội bộ công ty đều có camera, con mèo này có phải do Lạc U U nhặt được hay không chỉ cần tra một lát là có thể rõ ràng. Nếu như quả thực không phải là do cô ta mang tới, thì thật sự có thể dễ dàng bỏ qua, về phần con mèo kia... giao cho bảo vệ cổng dán một thông báo tìm người giúp nó trở về với chủ nhân của nó là được.
Bạch Hi Cảnh không phải là ngày đầu tiên làm Boss, Đại Sơn cũng không phải ngày đầu tiên giúp Boss Bạch xử lý công việc. Bọn họ tự nhiên sẽ xử lý một cách gọn gẽ, để cho mọi người tâm phục khẩu phục, đồng thời cũng không mang lại bất cứ phiền phức nào cho Tiểu Tịnh Trần.
Trong lòng Lạc U U lại nhớ kỹ ân tình này của Tiểu Tịnh Trần, đối với vị Diệt Tuyệt sư thái người gặp người sợ này có không ít thiện cảm.
Buổi trưa ngày hôm sau, Tiểu Tịnh Trần từ trước đến nay chỉ cô đơn ngồi cùng bàn Boss nhận được một cành ô liu (tượng trưng cho hoà bình) đầu tiên, Lạc U U kéo mấy bạn tốt đi đến bàn thư ký:
Thư ký Bạch, tan ca rồi, cùng đi ăn cơm đi!
Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu nhìn Lạc U U, đôi mắt to chớp chớp, quả quyết gấp lại tập tài liệu mà cả buổi sáng cũng chưa lật một trang, đứng dậy,
Được.
Cha nói: Quan hệ tốt với bạn đồng nghiệp là bắt đầu của một công việc thuận lợi!
Lạc U U cười tít mắt kéo cánh tay của cô bé bước vào nhà ăn, sau đó một đám người trong nhà ăn liền cứ thế trợn mắt há hốc nhìn thư ký Bạch thanh cao đi vào khu dành cho nhân viên bình thường của bọn họ, tự hạ thấp địa vị cùng bọn họ đi ăn đồ ăn nhanh tập thể.
Tiểu Tịnh Trần không phải là người thích nói chuyện, mà Lạc U U lại là người rất thích nói chuyện, bô bô không cần tiền các loại hóng hớt. Lúc mới đầu mấy người bạn của cô ta trước mặt Tiểu Tịnh Trần còn có chút không được tự nhiên, nhưng thấy Tiểu Tịnh Trần chỉ cúi đầu ăn cơm, căn bản không để ý bọn họ nói gì, gan của mấy cô gái kia cũng to lên, liền cùng với Lạc U U bàn về các loại quần áo mới, trào lưu mới, nói tóm lại là, bầu không khí cũng không tệ lắm.
Dần dần, mấy cô gái có quan hệ tốt với Lạc U U, hoặc là mấy người muốn nịnh bợ Tiểu Tịnh Trần đều tốp năm tốp ba vây quanh, nếu đã có lòng muốn quan hệ, thì cần phải lựa lời mà nói. Vậy nên, đám người tuy nhiều nhưng lại tương đối hòa hợp.
Tiểu Tịnh Trần mặc dù đang một lòng ăn cơm, nhưng hai tai lại dựng thẳng lên, lời nào cũng nhét hết vào trong lỗ tai. Trải qua bao ngày chỉ đạo và phân tích của Bạch Hi Cảnh, cô bé đã hiểu được chỗ có lợi của việc hóng hớt, rất nhiều nhân viên có tâm cơ đều có thể đào bới ra từ trong những việc hóng hớt nho nhỏ này. Đây đối với người trong nhà họ Bạch mà nói là tuyệt đối có lợi.
Có thể ở Trác Định yên ổn công việc, có ai không phải là người thành tinh chứ. Tiểu Tịnh Trần mặc dù không hay nói chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt của cô bé liền biết là cô bé đang nghiêm túc nghe họ nói chuyện, thế là có người có ý đồ càng tích cực hưng phấn, bữa cơm này ăn hơn một tiếng đồng hồ vẫn chưa kết thúc.
Sau đó có người bực mình rồi!
Cộp~ cộp~
tiếng giày cao gót nện xuống nền gạch sứ nghe khá chói tai, mọi người trong nhà ăn đang cao trào bàn tán không khỏi nhỏ giọng. Hết thảy đều quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy một người mặc bộ đồ công sở, tóc dài buộc chỉnh tề, một người phụ nữ mang kính mắt viền vàng xuất hiện trước cửa nhà ăn. Đôi mắt sắc nhọn của cô ta đảo qua, lạnh lùng nói:
Bây giờ đã mấy giờ rồi, không cần vào làm sao, lấy tiền lương mà không chịu làm việc, công ty nuôi các người làm cái gì không biết?
Mấy người vây quanh Tiểu Tịnh Trần không khỏi rụt cổ lại, hoàn toàn không dám lên tiếng, chỉ thức thời đứng lên, chuẩn bị quay trở lại làm việc. Người phụ nữ kia lại bước nhanh tới, tiến lên phía trước, mới phát hiện cái đầu nhỏ của thư ký Bạch bị mọi người che khuất.
Cô ta phun ra một hơi trong mũi, cười:
Được lắm, tôi nói tại sao các người lại dám to gan đến vậy, trong thời gian làm việc còn dám ở đây tán gẫu, thì ra là có người cầm đầu. Thư ký Bạch, cô không phải là người giữ nội quy công ty sao, bây giờ đã mấy giờ rồi, còn không đi làm, không biết là cô đã chuẩn bị hình phạt gì cho chính mình rồi?
Tiểu Tịnh Trần chớp chớp mắt, chậm rãi lấy điện thoại ra nhìn một cái, nghiêm túc nói,
Bây giờ là một giờ hai mươi bảy phút, thời gian làm việc là một giờ ba mươi phút, còn ba phút nữa, chúng tôi cũng không tới muộn, phải phạt như thế nào?
Cô...
Hai mắt cô ta trừng lên lập tức muốn phát điên, lại không biết là nghĩ tới điều gì liền nhịn xuống, ánh mắt cô ta quét qua những người khác:
Ngây ra làm gì, còn không mau quay trở lại làm việc, hay là đợi tôi trừ lương của các người?
Vài người khác ra vẻ rụt cổ, âm hầm trợn mắt trắng khinh thường, từng người đứng lên chuẩn bị quay trở lại làm việc, mấy người Lạc U U lại kéo Tiểu Tịnh Trần cùng đứng lên, Lạc U U nhỏ giọng nói thầm:
Cô ta là chị họ của Tiểu Lạc, phó phòng nhân sự, Tiểu Lạc bị đuổi việc, trong lòng cô ta luôn nhớ kỹ cô, hận không thể nắm cơ hội công kích cô, những lời cô ta nói cô đừng quá bận tâm.
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, cô bé từ trước đến nay đều không để ý đến suy nghĩ của người khác.
Lúc đi qua bên người Phó phòng Lạc, Lạc U U liền lập tức ngậm miệng lại, cô mặc dù có thể nhẹ giọng an ủi Tiểu Tịnh Trần. Nhưng bản thân cô cũng chỉ là một nhân viên nhỏ bé, không thể đối địch trực diện với một người đảm đương chức trưởng phòng được, đó không phải là dũng cảm, mà là kẻ ngốc.
Thế nhưng khi đi qua sát bên cạnh Phó phòng Lạc, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Phó phòng Lạc. Lạc U U không ngờ rằng cô bé lại đột nhiên dừng lại, bàn tay kéo cánh tay cô bé bị lực kéo ngược lại suýt nữa té ngã. Cô ta kinh ngạc nhìn Tiểu Tịnh Trần, Tiểu Tịnh Trần lại không hề chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Phó phòng Lạc, đôi mắt to đen trắng rõ ràng sâu xa không nhìn thấy đáy.
Phó phòng Lạc dường như có chút không ngờ, nhưng cô ta cũng không quá để ý, chỉ giơ tay đẩy kính mắt, khuôn mặt lạnh lùng nói:
Thư ký Bạch còn có việc gì sao? Hình như tôi không làm việc gì trái với quy định của công ty, nếu có cô có thể trực tiếp báo cáo với Tổng Giám đốc, tất cả do Tổng Giám đốc quyết định.
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, chóp mũi nhẹ nhàng cử động, nhíu mi, trong đáy mắt yên lặng cuồn cuộn lên gợn sóng đen:
Tôi nhớ mùi của cô, sáu năm trước cô đã từng tập kích tôi, còn dùng thuốc mê với tôi.
Lời nói của Tiểu Tịnh Trần rất bình tĩnh, nhưng uy lực của nó lại không thua gì sấm sét, không nói đến các nhân viên còn chưa kịp rời đi kia có bao nhiêu kinh ngạc, ngay cả sắc mặt của Phó phòng Lạc cũng biến đổi, khó tin mà trợn trừng mắt:
Cô... cô là...? Không thể nào!
Tại sao lại không thể?
Tiểu Tịnh Trần tiến lên một bước đến gần Phó phòng Lạc:
Ngày hôm đó đánh tôi có tổng cộng bảy người, sau đó tôi tìm được một người, sáu người còn lại đều đã bỏ chạy, nhưng tôi nhớ mùi của bọn chúng, cô là một trong số đó.
Đối diện với sự lại gần của Tiểu Tịnh Trần, Phó phòng Lạc không khỏi lui về phía sau, ngoài mạnh trong yếu nói:
Cô đừng nói hươu nói vượn, vu oan cho người khác, muốn sỉ nhục tôi thì cứ nói thẳng, đừng có đổ chậu phân lên đầu tôi, lấy cớ hãm hại tôi.
Bước chân của Tiểu Tịnh Trần không hề tiến lên phía trước, Phó phòng Lạc cho rằng lời quát tháo lớn của mình đã phát huy tác dụng, đang muốn nới lỏng một hơi, lại bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nam trầm thấp, tựa như ác ma gọi về bóp chặt lấy trái tim cô ta:
Nếu như cô ấy muốn sỉ nhục cô, căn bản là không cần viện bất cứ lý do nào.
Phó phòng Lạc bỗng nhiên xoay người, liền nhìn thấy Đại Sơn sắc mặt u ám đứng ở cửa nhà ăn, thời khắc này tất cả mọi người đều im bặt.