Chương 333: Có một loại não bổ gọi là cha nuôi


Ông chú Ân Quân nhìn mấy tờ nhân dân tệ được đưa đến trước mặt mình, xoắn xuýt một lúc, cuối cùng dưới sự tấn công của cặp mắt thuần khiết của Tiểu Tịnh Trần, anh ta hung hăng lau mặt, nhận lấy tiền rồi đứng dậy đi đến trước quầy bánh, mua hai mươi cái Tiramisu và một cốc trà sữa, cộng thêm mười cái Napoleon... Cho mi chết no nè!!

Nhìn cái bàn tròn lớn lại một lần nữa bày đầy bánh ngọt, Tiểu Tịnh Trần cười hí ha hí hửng như một con cún nhỏ gặm được xương.

Ông chú Ân Quân nghiêng người ngồi dựa vào ghế, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào cô gái đối diện đang thỏa mãn như một đứa trẻ. Tối hôm qua anh ta vô tình nhìn thấy cảnh bạo lực ở đầu đường, chấm điểm bằng ánh mắt chuyên nghiệp của anh ta thì cô gái nhỏ trước mắt này là một kẻ luyện võ thuần túy, hơn nữa võ công chắc chắn không kém, ít nhất thì tốt hơn nhiều so với đám thuộc hạ dưới trướng anh ta. Nếu như có thể chiêu mộ cô bé về dưới trướng của mình thì tuyệt đối có thể kiếm được cho anh ta càng nhiều lợi ích.

Ân Quân là một người lính đánh thuê, là loại lính đánh thuê chưa đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn nào. Nhưng anh ta không giống với những tên lính đánh thuê khác, khi anh ta tuyển người thì trước giờ đều không ép buộc người khác gia nhập. Đánh thuê là một công việc kiếm tiền, cũng là một công việc nguy hiểm, cuộc sống có lưỡi dao nhuốm máu không phải là ai cũng có thể chịu được, nếu như không tự nguyện, trong tình huống vô thức sẽ có thể tăng thêm rất nhiều thương vong.

Cho nên những thuộc hạ dưới trướng của Ân Quân ai nấy đều là cuồng đồ hung hãn, bọn họ thích cuộc sống mạo hiểm kích thích, cho dù bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng nhưng bọn họ vẫn cảm thấy thích thú. Ân Quân nhìn trúng thân thủ của Tiểu Tịnh Trần, muốn chiêu mộ cô bé, nhưng tối hôm qua anh ta cũng đã nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô bé, mặc dù không biết giữa hai người là quan hệ gì nhưng người đàn ông kia vừa nhìn đã biết không phải là dạng hiền lành.

Thế là, Ân Quân quyết định tiến đến gần một chút, hiểu biết về cô bé thêm một chút có lẽ sẽ có thể tìm thấy thứ có thể lay động cô bé, ví dụ như...

Bánh ngọt!!!

Tiểu Tịnh Trần khi ăn tuyệt đối là tập trung tinh thần, không thèm để ý đến bất cứ thứ gì khác. Ân Quân không mở miệng nói chuyện thì cô bé tuyệt đối sẽ không chủ động nói chuyện, cả người cả tâm đều chìm đắm trong đồ ăn ngon. Khó khăn lắm mới ăn hết tất cả bánh ngọt, Tiểu Tịnh Trần hạnh phúc ợ một cái, hài lòng vuốt cái bụng nhỏ tròn căng của mình, híp mắt lại, bày ra vẻ mặt thỏa mãn.

Ân Quân lại một lần nữa bật cười, hình như anh ta thật sự có hơi thích cô bé này rồi, cảm xúc gì cũng đều bày hết ra mặt, ngây thơ, thuần khiết như một con vật nhỏ.

Mắt thấy Tiểu Tịnh Trần đã ăn uống no đủ, Ân Quân cuối cùng mới tìm được cơ hội thu hút sự chú ý của đối phương:
Cháu có hứng thú làm lính đánh thuê hay không?


Tiểu Tịnh Trần hơi ngẩn người, không hiểu hỏi:
Tại sao lại làm lính đánh thuê? Cháu không thiếu tiền.


Ân Quân:
...
Đích thực là vậy, ăn chút điểm tâm chiều mà chén hết sạch hơn ba trăm tệ thì kẻ đó quả thật là không thể là một kẻ nghèo hèn.


Cuộc sống của lính đánh thuê rất phong phú đa dạng, chú đã đi qua hai mươi bảy quốc gia, đã được nhìn thấy rất nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng trên thế giới, hưởng thụ hết tất cả những khung cảnh xa hoa mà mọi người có thể tưởng tượng được. Lính đánh thuê có thể giúp cháu thấy được một thế giới hoàn toàn khác với thế giới mà cháu đang sống.


Tiểu Tịnh Trần không khỏi gãi đầu gãi tai, lời miêu tả của Ân Quân quá sâu sa, quá uyên thâm, động vậy đơn bào như Tiểu Tịnh Trần tỏ vẻ không thể nào hiểu nổi.

Ân Quân câm nín, gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần giương đôi mắt hoang mang nhìn anh ta, sau khi xác định cô nhóc này không phải đang giả ngây giả ngô với anh thì anh ta liền cảm thấy một hơi thở nghẹn ở ngực, buồn bực khó chịu, quả nhiên... lợi ích bình thường không có sức mê hoặc.

Ân Quân suy nghĩ một chút rồi đổi một câu hỏi khác:
Cháu thích cái gì nhất?


Tiểu Tịnh Trần liền sáng mắt lên:
Ăn cơm, ngủ, đánh nhau, còn có ba.


Ân Quân quả quyết không thèm để tâm đến hai từ cuối cùng của cô bé:
Làm lính đánh thuê, chú có thể dẫn cháu đi nếm tất cả đồ ăn ngon trên thế gian...


Mắt Tiểu Tịnh Trần liền sáng lên ngay lập tức.


Làm lính đánh thuê, đi làm nhiệm vụ, công phu của cháu sẽ được phát huy ở mức tối đa, cháu sẽ gặp được vô số cao thủ, trong quá trình so tài thực lực của cháu sẽ được nâng cao, đồng thời cũng được chứng kiến sự phát triển và trưởng thành của võ thuật nhân loại. Cuối cùng, cháu nhất định sẽ trở thành một bậc tông sư.


Đôi mắt của Tiểu Tịnh Trần vụt sáng lập lòe, nội tâm bắt đầu dao động.


Làm lính đánh thuê kiếm được nhiều tiền, cháu có thể mua quần áo đẹp cho cha cháu, cho anh ta sống trong căn phòng xa hoa lộng lẫy nhất, ăn đồ ăn ngon nhất. Điều quan trọng nhất là những thứ đó là do cháu dùng tiền của chính mình mua cho anh ta.


Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, mím môi cắn răng, tâm tình vô cùng rung động.

Ân Quân nheo mắp lại, cười toét ra cả một miệng đầy răng trắng:
Làm lính đánh thuê còn có rất nhiều điểm tốt, cháu có muốn tới thử không?


Tiểu Tịnh Trần khó xử cắn móng tay, nội tâm vô cùng mâu thuẫn, lắc lư bất ổn, cô bé ngước mắt nhìn Ân Quân, lại cúi đầu suy nghĩ, rồi lại ngước mắt nhìn Ân Quân, lại cúi đầu suy nghĩ. Cuối cùng, cô bé hung hăng vừa cắn răng vừa giậm chân xuống sàn, quả quyết nói:
Cháu phải hỏi cha cháu xem sao đã!


Ân Quân:
...
Cháu cắn răng giậm chân làm cái quái gì thế!

Móc điện thoại di động ra, Tiểu Tịnh Trần ấn một số điện thoại quen thuộc. Sau khi đối phương bắt máy, cô bé bắt đầu nghiêm túc mà chậm rãi thuật lại rõ ràng tất cả sự việc xảy ra hôm nay không thiếu một từ nào. Khi Ân Quân nghe thấy cô bé bắt đầu khai báo từ đoạn
bước ra khỏi cửa nhà, đi vào trong thang máy để xuống tầng, sau đó men theo con đường nhỏ trước cổng trực tiếp đi đến cửa tiểu khu
thì ông chú nào đó quả quyết ngã xuống gầm bàn, anh ta âm thầm nghiến răng, nghĩ rằng có phải mình đã chiêu mộ phải một đứa ngốc hay không?!

Sau khi Bạch Hi Cảnh tỉ mỉ nghe hết câu chuyện liền trầm mặc hai giây, sau đó chỉ đáp lại một câu:
Đừng quên rằng con đã vào quân đội như thế nào.


Tiểu Tịnh Trần:
...


Lại nói năm đó Tiết Quang Hàn đã lừa cô bé, sau khi cô bé vào quân đội, chỉ mười tháng sau lại quay trở về, bây giờ lại bị một tên lính đánh thuê lừa bịp...!!

Em gái bày tỏ, con người không thể bị lừa cùng một việc những hai lần đâu!

Thế là, Tiểu Tịnh Trần cúp điện thoại xong quả quyết lắc đầu với Ân Quân:
Cháu không đi với chú đâu, làm lính đánh thuê chắc chắn không tốt như những gì chú nói với cháu. Chú nói rằng có thể tìm cao thủ để so tài bất kể lúc nào, nhưng mà quy tắc thì lại có cả một đống, không được thế nọ, không được thế kia, đến ăn cơm cũng phải làm một động tác thống nhất, đồ lừa đảo!


Tiểu Tịnh Trần mặc dù vẫn luôn không nói, nhưng thật ra nỗi oán giận của cô bé đối với Tiết Quang Hàn vẫn còn rất sâu đậm. Lúc lôi kéo cô bé vào quân ngũ, Tiết Quang Hàn nói cái gì cũng tốt, kết quả thì sao, vừa bước vào quân đội sâu như biển, từ nay tự do chỉ là qua đường mà thôi, bần tăng sẽ không bao giờ mắc bẫy của chú nữa!

Nỗi niềm oán giận của Tiểu Tịnh Trần quá mức nặng nề, lời nói ra cũng bất giác mà mang theo mấy phần cảm xúc, đặc biệt là hai từ cuối cùng – Đồ lừa đảo!

Nỗi đau lòng ai oán và đau khổ khi bị lừa gạt đó đơn giản mà nói đã ăn sâu vào trong lòng cô bé, khiến người nghe cảm thấy chua xót mà rơi lệ. Thế là, trong nháy mắt, những nhân viên phục vụ và khách hàng trong tiệm bánh đều quay đầu lại nhìn, ông chú bạc tình dường như chết đuối trong những ánh mắt khiển trách sắc như dao của mọi người.

Ân Quân:
...
Anh ta đã làm cái gì chứ? Tại sao lại biến thành kẻ lừa gạt rồi!

Tiểu Tịnh Trần căn bản không cho đối phương cơ hội để giải thích, quả quyết đứng dậy bỏ đi, chỉ để lại một bóng lưng tiêu sái. Ông chú tên Ân Quân bất lực đỡ trán, cuối cùng vẫn không nhẫn nhịn được mà đuổi theo. Đứa trẻ có võ công lợi hại này vừa là một người tốt vừa là một viên ngọc thô thuần khiết chưa được mài dũa, bất cứ ai cũng đều không nhẫn tâm buông tha.

Vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy em gái nào đó đang đứng ở bên đường cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu một tờ giấy. Ân Quân cẩn thận tiến lên phía trước, từ phía sau len lén thò đầu lên xem thử.
Phụt
Phì cười, trên trang giấy thực sự là viết bản đồ chỉ đường sao? Tại sao anh ta lại cảm thấy mình đã nhìn thấy bài tập địa lí của các bạn nhỏ trong nhà trẻ vậy chứ?

Nghe thấy tiếng phì cười ở đằng sau, Tiểu Tịnh Trần quay đầu lại, hàng lông mày dài xoắn lại, xoắn xuýt trừng mắt nhìn anh ta:
Chú cười cái gì?


Ân Quân che miệng lắc đầu:
Không có gì, không có gì, cháu cứ tiếp tục đi, không cần quan tâm tới chú.


Tiểu Tịnh Trần:
...
Tiếp tục cái khỉ gió gì chứ. Em gái ngốc nghếch cũng là một đứa trẻ ngoan có lòng tự tôn đó nha!

Tiểu Tịnh Trần quả quyết gấp tờ giấy lại nhét vào trong túi áo, sau đó lôi điện thoại ra gọi:
Ba ơi, con lạc đường rồi, ở trước cửa ga tàu điện!


Cúp điện thoại xong, Tiểu Tịnh Trần quay đầu nghiêm túc nhìn Ân Quân đang trợn mắt há mồm, nói:
Một lát nữa cha cháu sẽ tới đón cháu, chú mau đi đi!


Ân Quân:
...
Đang ở trước cửa ga tàu điện gì gì đó, những người cha bình thường không phải đều sẽ nói rằng con tự mình ngồi xe về đi, đã đến tận cửa ga tàu điện rồi con còn lạc đường cái quái gì, không phải sao! Đây là cha ruột sao, cha ruột sao, cha ruột sao? - Chắc là cha nuôi rồi!!

Ân Quân tuyệt đối sẽ không vì một câu nói của cô bé mà từ bỏ rời đi, thế là, anh ta lại đổi một đề tài mới, bắt đầu kể lại những ngày tháng làm lính đánh thuê của mình, hơn nữa chỉ toàn nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, che đậy tất cả những nguy hiểm của cuộc sống lính đánh thuê, chỉ miêu tả mặt tự do, kích thích, ung dung tự tại mà thôi. Mặc dù Tiểu Tịnh Trần rất muốn giả vờ như không quan tâm, nhưng cô bé thật sự không phải là một đứa trẻ có thể che giấu được cảm xúc. Đôi tai như thỏi bạc đang dựng thẳng đứng lên kia, đôi mắt to lóe sáng như bóng đèn, không một cái nào không thể hiện ra sự hứng thú vô cùng của cô bé cả.

Thế là, khi Bạch Hi Cảnh lái xe tới nơi, từ đằng xa đã nhìn thấy một gã đàn ông trung niên hèn hạ đang có ý đồ muốn lôi kéo con gái bảo bối ngoan ngoãn nhà mình. Cha Ngốc quả quyết nổi giận tại chỗ, chân đạp mạnh lên cần ga, vèo một cái xông tới. Vô lăng dùng sức quay một cái, chiếc xe vung đuôi, hung hiểm dừng lại trước mặt Tiểu Tịnh Trần. Bạch Hi Cảnh bước xuống xe, kéo con gái khắp mặt đều tỏ ra mừng rỡ đến rồi chắn trước mặt cô bé, một tay nhét vào túi quần, ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi nheo lại, bễ nghễ nhìn tên đàn ông trung niên hèn mọn kia:
Anh muốn làm gì con gái tôi?


Ân Quân hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Bạch Hi Cảnh, đôi mắt sắc bén đánh giá anh từ đầu đến chân, có chút đăm chiều rồi lập tức như bừng tỉnh.

Tiểu Tịnh Trần năm nay đã mười chín tuổi, nhưng bởi vì bề ngoài quá non nớt nên trông giống như mới chỉ mười lăm, mười sáu tuổi. Bạch Hi Cảnh là người tập võ từ nhỏ, hơn nữa thói quen sinh hoạt hằng ngày của anh cũng rất tốt, rất hiểu cách yêu thương bản thân mình, ngoại trừ ngủ không đủ giấc ra thì anh cũng được coi là một người sống lành mạnh tiêu chuẩn. Cho nên, dù Bạch Hi Cảnh đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng trông anh cũng chỉ giống như một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mà thôi, gần như không thay đổi gì so với lúc Tiểu Tịnh Trần mới xuống núi mười ba năm về trước.

Thế là, một người đàn ông mới khoảng ba mươi tuổi tự xưng là cha của một cô bé mười sáu tuổi, bạn có tin không? Dù sao thì Ân Quân cũng không tin!

Vì thế, cha nuôi gì đó có thể coi là cha không? Có thể không??

Não bổ xong, Ân Quân liền nghiêm mặt, nghiêm túc nhìn Bạch Hi Cảnh, nói:
Có thể nhìn ra là cậu thật sự rất thích cô bé, cho dù thích cô bé thì cũng nên nghĩ cho cô bé. Cô bé còn rất trẻ, còn cả một tương lai dài phía trước, cậu thật sự nhẫn tâm giam cầm cô bé bên mình cả đời sao?


Bạch Hi Cảnh:
...
Ý gì vậy?? Ông đây suy nghĩ cho con bé còn ít sao?


Cuộc sống như thế này cô bé có thể sống được bao lâu, năm năm? Mười năm? Hai mươi năm? Đợi đến khi cô bé tóc bạc răng rụng, cậu lại muốn đuổi cô bé về nơi cô bé đã đến sao?


Bạch Hi Cảnh:
...
Ai con mẹ nó quy định con gái già rồi thì không còn là con gái của cha nữa chứ hả!!


Điều kiện của cậu tốt như vậy, chỉ cần nói một tiếng thì có đầy cô gái trẻ tình nguyện làm con gái nuôi của cậu, cậu hà tất phải níu lấy cô bé không buông, làm lỡ dở cả cuộc đời của cô bé chứ!


Bạch Hi Cảnh:
...
Lỡ dở em gái anh ấy, ai con mẹ nó quy định ông đây có điều kiện thì nhất định phải nuôi một đống con gái hả! Giơ vuốt!

Cha Ngốc đã giơ vuốt, cảnh cào người còn có thể xa hay sao!!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố.