Chương 349: Sự khuất phục của bạch hi cảnh
-
Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
- Quả Táo Độc Mà Công Chúa Cắn
- 2575 chữ
- 2022-02-04 05:09:31
Chân nhỏ giẫm lên tầng cành lá mục nát dày, nhẹ nhàng tựa như một con mèo núi im hơi lặng tiếng. Tiểu Tịnh Trần hai tay đút trong túi áo, bộ dạng thong dong tản bộ, dường như nơi cô bé đang đứng không phải là trong rừng rậm nguyên sinh tràn ngập nguy hiểm mà là một trấn nhỏ cổ xưa yên tĩnh xa xôi, khiến người ta bất giác cảm thấy tâm trạng thật thoải mái.
Có máy PSP đa công năng được chuyên gia đặc biệt thiết kế chế tạo ở đây, tất cả những người mang lại nguy hiểm trong phạm vi bán kính trăm dặm đều được bày ra tất tần tật trước mặt cô bé. Nếu đã như vậy rồi mà còn sợ bóng sợ gió, đi một bước do dự ba phút thì thật sự không phải là Bạch Tịnh Trần nữa rồi.
Trên cành cây ở hướng một giờ của em có một máy thăm dò tia hồng ngoại.
Đúng lúc nhét ống nghe vào tai thì tiếng nhắc nhở của Thẩm Kỳ truyền đến, bước chân của Tiểu Tịnh Trần dừng lại, yên lặng tính toán hướng một giờ rốt cuộc là ở nơi nào. Đợi đến khi cô bé phản ứng kịp thì đã là mười giây sau. Tay phải đút trong túi áo đưa ra, giữa các ngón tay bất thình lình kẹp một viên đá nhỏ, cánh tay và cổ tay đột nhiên động một cái, các khớp ngón tay di chuyển, viên đá nhỏ như đạn ra khỏi nòng bắn về phía máy thăm dò tia hồng ngoại được giấu trong đám lá cây.
Pặc…
Máy thăm dò lập tức vỡ tan thành từng mảnh vụn. Tiểu Tịnh Trần mặt không biểu cảm nhét lại tay vào trong túi áo, một lần nữa chậm rãi tiến về phía trước.
Xét về độ mẫn cảm thần kinh của Tiểu Tịnh Trần, căn bản không cần bất kỳ sự nhắc nhở nào, máy theo dõi và súng liên thanh tự động thông minh đều không thể giấu đi đâu được. Nhưng máy thăm dò tia hồng ngoại và mìn thì cô bé đúng thật là không thể phát hiện ra được. Nhiều nhất thì cô bé chỉ có thể biết được nơi nào trong rừng cây đã từng bị con người động qua mà thôi, muốn tránh thì dễ như trở bàn tay, nhưng muốn đào ra tiêu hủy thì có chút khó khăn.
Vì thế, khi cần đến sự giúp đỡ của Thẩm Kỳ, thì máy chơi game PSP mà Bạch Hi Cảnh cung cấp tạm thời do cậu ta sử dụng. Tiểu Tịnh Trần cầm điện thoại của cha, hai người tiến hành kết nối điện thoại tức thì. Như vậy, Thẩm Kỳ không những có thể nhìn rõ tất cả những nguy cơ trong khu rừng trên màn hình máy chơi game mà còn có thể nhìn thấy điểm màu xanh đại diện cho điện thoại của Bạch Hi Cảnh để biết được vị trí của Tiểu Tịnh Trần, trợ giúp cô bé loại bỏ tất cả những chướng ngại vật công nghệ cao ven đường.
Không thể không nói, trong tình huống Bạch Hi Cảnh mất tích, Thẩm Kỳ đã đảm nhận một vai trò siêu cấp vô địch rất hoàn hảo.
Trong túi áo của Tiểu Tịnh Trần nhét đầy những viên đá to nhỏ đủ kích cỡ, đạn dù sao cũng có hạn, hơn nữa cho dù là kỹ thuật bắn súng của cô bé có xuất sắc thế nào đi nữa thì cũng không thay đổi được sự thật rằng kỹ thuật phóng ám khí của cô bé còn tốt hơn. Cho nên, đối với cô bé, đá sỏi còn hữu dụng hơn nhiều so với súng đạn.
Rừng rậm nguy hiểm đối với người khác mà nói có thể là thiên la địa võng, nhưng với Tiểu Tịnh Trần thì hoàn toàn chỉ giống như đang đi vào chốn không người mà thôi. Thẩm Kỳ luôn có thể nhắc nhở về những mối nguy hiểm tồn tại cho cô bé trong thời khắc then chốt, chỉ dựa vào đá sỏi đầy trong túi, cô bé đã tiêu diệt hết tất cả máy móc công nghệ cao dọc đường.
Năm người đàn ông nấp trong căn phòng dưới đất gần như phát điên đến mức muốn lật bàn, máy hiển thị trên tường hết cái này đến cái kia đều trở nên nhiễu sóng, không nhìn thấy bất cứ hình ảnh nào nữa. Lục Minh hung hăng vuốt mặt, lần đầu tiên phát hiện những sản phẩm công nghệ cao, đa công năng lại yếu ớt không chịu nổi một kích như vậy.
Mẹ kiếp, đợi cô ta tiêu diệt hết tất cả máy giám sát thì chúng ta sẽ biến thành kẻ mù, kẻ điếc, làm sao bây giờ?
Có người nóng nảy quát lên.
Ai biết làm thế nào chứ, chẳng phải anh nói thiên la địa võng tuyệt đối không sai sót sao!
... Ai con bà nó biết được con bé này lại quái đản đến thế, một tay ám khí đã đủ để tung hoành thiên hạ rồi, đúng là quá hố người mà!
Căn phòng dưới mặt đất ầm ĩ thành một nồi cháo, Tiểu Tịnh Trần vẫn từng bước vững vàng tiến về phía trước.
Đứng lại, phía trước năm mươi mét là khu vực rải đầy bom mìn, em phải đi vòng qua.
Thẩm Kỳ đột nhiên quát lên, ngăn cản bước chân của Tiểu Tịnh Trần.
Tiểu Tịnh Trần hơi sửng sốt, nhìn trái ngó phải, vòng qua bãi mìn không hề khó, nhưng tầm nhìn trong khu rừng rậm rạp chỉ có thể quan sát ở rất gần, một khi bước ra khỏi trục đường chính thì cô bé chắc chắn sẽ lạc đường. Trong tình huống có mục đích quan trọng như vậy, đây hiển nhiên không phải là việc tốt đẹp gì.
Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu lên nhìn những tán cây um tùm che trời kia, lại cúi đầu nhìn bãi mìn được che đậy bởi lớp lá cây mục rữa thật dày, suy nghĩ một chút, cô bé dứt khoát thoăn thoắt trèo lên một cây đại thụ bên cạnh, hai tay bám chặt lấy cành cây, hai chân đung đưa, chuyền từ cành này qua càng khác nhanh nhẹn uyển chuyển như một con khỉ.
Tuổi tác của những cây đại thụ tận sâu trong khu rừng đều sêm sêm nhau, cho dù là cành chính hay cành phụ đều rất to khỏe. Tiểu Tịnh Trần đạp lên cành cây tựa như trên đất bằng, thoăn thoắt chuyền qua chuyền lại giữa các cây, nhảy từ cây này sang cây kia, tốc độ di chuyển tay chân lúc này còn nhanh hơn mấy phần so với trên mặt đất.
Thẩm Kỳ trợn mắt nhìn điểm màu xanh trên màn hình không ngừng tiến tới mục tiêu, kinh ngạc há hốc miệng:
Em vượt qua bãi mìn rồi sao? Em làm thế nào vậy?
Chạy trên các cành cây.
Giọng nói ổn định của Tiểu Tịnh Trần truyền đến.
... Sao em không sớm làm như vậy chứ? Nếu lúc bắt đầu em đã chạy như vậy thì chúng ta đã có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian rồi.
Thẩm Kỳ nhanh chóng lướt màn hình.
Cha nói là làm người thì phải đầu đội trời chân đạp đất.
Tiểu Tịnh Trần nghiêm cẩn nói.
... Fuck!
Thẩm Kỳ lặng lẽ dựng ngón giữa lên.
Tục ngữ nói đứng càng cao nhìn càng xa, sau khi vượt qua được bãi mìn, Tiểu Tịnh Trần đứng trên cây vừa hay có thể nhìn thấy căn nhà gỗ nhỏ ấn giấu trong khu rừng. Ánh mắt cô bé sáng lên, lập tức nhảy từ trên cây xuống, hấp tấp chạy tới. Thân hình nhanh như gió, hai cánh tay không ngừng vung lên, cổ tay chợt động, tay phải giống như súng lên nòng, không ngừng bắn ám khí ra xung quanh, những sản phẩm công nghệ cao đang giấu trong đám lá cây kia hết thảy đều bị tiêu diệt.
Khó khăn lắm mới chạy được tới trước căn phòng gỗ, Tiểu Tịnh Trần hùng hổ nhấc chân đạp văng cửa ra. Trong căn phòng nhỏ bé trống rỗng, chỉ có chiếc cửa gỗ bị đạp văng nằm giữa nhà là thể hiện rõ nơi này đã từng có người ở. Tiểu Tịnh Trần sải bước tiến tới, thò đầu nhìn xuống dưới, chỉ nhìn thấy những máy móc đang bùm bùm bốc tia lửa khắp căn phòng, những máy móc này rõ ràng là bị người ta phá hủy rồi.
Tiểu Tịnh Trần không khỏi mếu máo, uất ức nói:
Người ta chạy rồi.
Hả?
Thẩm Kỳ sửng sốt:
Em đứng đó đợi anh.
Năm phút sau, Thẩm Kỳ chạy tới nơi. Vừa bước vào căn phòng liền nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đang yên lặng đứng đó, hai tay cô bé nhét vào túi áo, cả gương mặt đều tỏ ra không vui.
Thẩm Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, nhét chiếc PSP vào trong túi áo, thấp người nhảy xuống căn phòng dưới mặt đất, nhìn máy móc bị phá hủy khắp căn phòng, cậu ta hơi nhíu mày. Theo lí mà nói thì cậu ta luôn dùng PSP quan sát bề mặt khu rừng này, nếu như có người từ đây chạy ra thì cậu ta chắc chắn phải phát hiện ra chứ. Trừ phi những người này không hề mặc gì, trần truồng chạy ra, bằng không sẽ không thể nào thoát khỏi sự tra xét của chiếc PSP này được.
Nhưng trần truồng chạy trong khu rừng nguyên sinh mà rắn rết, côn trùng bò lổm ngổm đầy đất này không phải là muốn tìm chết sao!
Vậy thì chỉ có một khả năng. Những người đó căn bản không hề chạy trốn mà là đang ẩn núp.
Ẩn núp rồi!!
Thẩm Kỳ xoa cằm, nghiêm túc đánh giá căn phòng dưới đất nhỏ bé kín mít này.
Tiểu Tịnh Trần đứng trong căn phòng nhỏ, ngồi xổm xuống, móng vuốt nhỏ vẽ từng vòng tròn trên mặt đất. Làm sao có thể không có người được chứ, quá bắt nạt bần tăng rồi!
Cạch cạch
một tiếng vang lên, căn phòng dưới đất đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa. Đôi mắt của Tiểu Tịnh Trần chợt sáng lên, cả ngưới lập tức nhảy dựng lên, thò đầu ra thì nhìn thấy bức tường treo đầy máy hiển thị lại mở ra hai bên như một cánh cửa, một con đường với ánh đèn sáng tỏ mở ra trước mắt cô bé.
Thẩm Kỳ ngẩng đầu nhìn cô bé:
Xuống đi, cha em chắc là ở trong này đó.
Đôi mắt Tiểu Tịnh Trần lóe sáng, không nói hai lời liền trực tiếp nhảy xuống con đường nọ, tốc độ nhanh tới nỗi Thẩm Kỳ không kịp nói tiếng nào.
Con đường này rất dài, giày thể thao đạp lên mặt đất phát ra những tiếp
bình bịch bình bịch
. Trong hành lang rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng hít thở của Tiểu Tịnh Trần và Thẩm Kỳ. Cuối hành lang là một đoạn cầu thang xoắn ốc đi thẳng xuống dưới, cầu thang được lát bằng thủy tinh, vừa cúi đầu, tầm mắt đã có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp bậc thang thủy tinh nhìn thấy bóng tối vô cùng vô tận phía dưới, giống như miệng của một con dã thú cực lớn đang đợi để đớp lấy con mồi rơi xuống.
Tiểu Tịnh Trần trước giờ không hề biết sợ hãi là gì, cô bé không hề do dự men theo cầu thang đi xuống. Thẩm Kỳ có lòng muốn nhắc nhở nguy cơ cho cô bé, nhưng lời đến cả miệng lại nuốt xuống. Mặc dù ở chung được một thời gian không dài lắm nhưng cậu ta cũng đại khái hiểu được tính cách của Tiểu Tịnh Trần, yên tĩnh, ngoan ngoãn, khả năng võ lực vô cùng cao, nhưng suy nghĩ thì đơn giản, chỉ cần là chuyện mà cô bé muốn làm thì e rằng không ai có thể ngăn cản được.
Thẩm Kỳ đành chấp nhận đi theo.
Cầu thang xoắn ốc này vô cùng dài, một đường xuống dưới. Lúc mới bắt đầu, Thẩm Kỳ còn âm thầm nhẩm đếm, nhưng dần dần, sau khi những bậc thang vượt quá con số một nghìn thì đầu óc cậu ta cũng bắt đầu choáng váng. Số bậc thang vượt quá hai nghìn, cậu ta đã chỉ còn bước xuống theo bản năng một cách máy móc. Cuối cùng, cậu ta hoàn toàn hồn bay phách lạc đi theo sau Tiểu Tịnh Trần, CPU trong đầu quả quyết chết máy, chóng mặt, chỉ còn một đống đặc quánh như tương hồ.
Cũng không biết đã đi được bao lâu, khi bước chân của nhà thám hiểm Thẩm Kỳ bắt đầu run rẩy vô lực thì những bậc thang cuối cùng cũng kết thúc.
Nơi cuối cầu thang là một cánh cửa to hai cánh, Thẩm Kỳ lảo đảo nghiêng ngả bước theo Tiểu Tịnh Trần mặt không biểu cảm ở phía trước. Bàn tay Tiểu Tịnh Trần vừa đặt lên chốt cửa thì cánh cửa tự động mở ra. Thế giới đằng sau cánh cửa mở ra trước mắt hai người, cũng là những bức tường bằng thủy tinh, cũng là ánh đèn sáng rõ, nhưng điểm không giống là lần này cuối cùng cũng có người đứng chờ ở đó. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục:
Cô Bạch, chúng tôi đã chờ cô lâu rồi. Mời đi lối này!
Người đàn ông giống như là chỉ nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần vậy, hoàn toàn không để ý đến Thẩm Kỳ đi đằng sau cô bé. Tiểu Tịnh Trần đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy, đôi mắt trừng thật lớn nhìn người đàn ông:
Cha tôi đâu?
Khóe miệng người đàn ông hơi co giật khó có thể nhìn thấy, âm thầm oán giận, làm sao cô biết được cha cô chắc chắn ở chỗ chúng tôi chứ, hỏi thẳng thắn như vậy, có chứng cứ không?
Cũng không biết có phải lời oán giận của người đàn ông quá lớn hay không, hay là Tiểu Tịnh Trần hiếm khi có được một lần suy nghĩ nhanh nhẹn mà cô bé đột nhiên nhìn hiểu ý nghĩ của người đàn ông. Muốn xỏ lá?
Ánh mắt Tiểu Tịnh Trần chợt tối, thân hình lóe lên rồi phóng đi. Người đàn ông còn không kịp phản ứng đã cảm thấy đầu gối của mình bất chợt đau đớn, anh ta cong gối quỳ xuống, kết quả đầu gối còn chưa chạm đất thì cổ họng đã bị bóp chặt. Một bàn tay nhỏ bé trắng mịn như tuyết đang bóp chặt lấy cổ họng của anh ta, chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể trực tiếp đưa anh ta đi chầu Diêm Vương.
Con ngươi của người đàn ông đột nhiên co lại, anh ta tận mắt chứng kiến cả quá trình Tiểu Tịnh Trần bạo lực phá hủy thiên la địa võng của bọn họ, cho nên, vừa gặp mặt, anh ta đã tập trung tinh thần phòng bị, nhưng không ngờ vẫn bị cô bé tấn công. Tốc độ của đối phương quá nhanh, anh ta hoàn toàn đến cả thời gian phản ứng cũng không có...