Chương 497: AI NHANH HƠN AI


Minh Nhiên nhân lúc Bạch Hi Cảnh thu hút toàn bộ sự chú ý của Tiểu Tinh Trần liền ôm ngực chậm chạp đi đến bên Tô Phóng, kiể8m tra vết thương của anh ta.

Tình trạng của Tô Phóng rất không tốt, vốn đã bị Giới Đắc đánh trọng thương, liều mạng3 một phen mới thoát ra được, lại bị Quả Cà hung hăng quật ngã, bị thương lại càng nặng thêm. Cuối cùng lại cộng thêm một đò9n toàn lực của Tiểu Tịnh Trần, nói thật, anh ta không tắt thở tại chỗ đã là kỳ tích lớn nhất trên thế giới này rồi, không c6ó người thứ hai.

Đương nhiên, phải cảm ơn nhất chính là viên thuốc mà Minh Nhiên nhét vào miệng anh ta lúc trước. Đ5ừng hỏi đó là cái gì, bản thân Minh Nhiên cũng không biết, chỉ biết rằng đó là do đại sự bá Tịnh Chính - chưởng viện Giới Luật Viện đích thân đưa cho trước khi họ xuống núi, nghe nói có thể chữa cho người chết cũng có khả năng...
Nhưng cho dù đã ăn thần dược này, trên mặt Tô Phóng giờ phút này cũng đã hiện lên sắc đỏ không bình thường. Sắc mặt của Minh Nhiên khó coi giúp em trai bịt lại mấy lỗ thủng lớn, tạm thời giữ hơi thở cho anh ta, nhưng nếu như không mau đưa tới bệnh viện, vậy thì chỉ có đường chết.
Minh Trừng và Tiểu Sơn đứng trước Tô Phóng và Minh Nhiên, chăm chú nhìn Tiểu Tịnh Trần mặt không chút biểu cảm đang nhìn về phía Bạch Hi Cảnh, Minh Trừng nhỏ giọng nói:
Đệ mau đưa em trai đệ đi đi, ở đây có chúng ta lo, nếu còn không đi thì em trai đệ sẽ chết đấy.

Minh Nhiên do dự nhìn Tô Phóng đang hôn mê bất tỉnh. Mặc dù anh ta đã xuất gia, buông bỏ hồng trần, nhưng dù sao cũng là em ruột của mình, từ nhỏ đứa em trai đã luôn đi theo sau mình như cái đuôi, Minh Nhiên cho dù trong lòng có Phật cũng không thể bỏ mặc người thân ruột thịt duy nhất này được. Minh Nhiên nhìn Minh Trừng và Tiểu Sơn, chật vật dìu Tô Phóng dậy, nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần mặt không chút biểu cảm, cẩn thận lui về phía sau, ngay cả vết thương trên ngực do dùng sức mà rách ra ngày càng chảy máu như trút cũng không có tâm trạng để ý.
Bạch Hi Cảnh nắm lấy cánh tay của Tiểu Tịnh Trần, giọng nói nhẹ nhàng giống như dòng nước ấm, khiến người khác không tự chủ được muốn tiến vào trong. Tiểu Tịnh Trần mặt không chút biểu cảm nhìn anh, đôi mắt mèo long lanh đen đến cực hạn, nhưng cho dù Bạch Hi Cảnh có nói gì cô bé cũng thờ ơ vô cảm, chỉ đứng đó giống như một tượng gỗ. Người cha đã từng khiến cô bé hạnh phúc vui vẻ lại không thể nào khơi gợi lên bất cứ gợn sóng nào trong lòng cô bé.
Nhìn bộ dạng như hóa đá của Tiểu Tịnh Trần, trong lòng Bạch Hi Cảnh đau thắt lại, không tự chủ được vươn tay ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve hai má mềm mại của cô bé, ấm áp nơi lòng bàn tay áp lên làn da lạnh lẽo, nhẹ nhàng vuốt ve. Ánh mắt của Bạch Hi Cảnh dịu dàng, dồn hết sự chú ý vào Tiểu Tịnh Trần, giống như lại nhìn thấy bộ dáng con gái nhỏ tươi cười rạng rỡ lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ gọi
Ba ơi
, trái tim anh trong chốc lát liền mềm nhũn.
Đột nhiên,
bụp
một tiếng, tiếng va chạm vang lên bến tại khiến cho Bạch Hi Cảnh đang chìm đắm trong hồi ức liền bừng tỉnh, anh theo phản xạ quay đầu lại, lại nhìn thấy một bàn tay nhỏ trắng nõn đang dừng lại cách cổ mình chỉ chưa tới mười centimet, móng tay sắc nhọn nơi đầu ngón tay lóe lên ánh sáng sắc bén, Bạch Hi Cảnh không chút nghi ngờ, một khi bị móng vuốt còn sắc nhọn hơn cả dã thú này cào trúng, anh sẽ bị mất đi nửa cái cổ.
Bạch Hi Cảnh nằm mơ cũng không ngờ rằng có một ngày con gái lại động thủ với mình, hơn nữa khi ra tay lại chính là một chiêu đòi mạng. Trong đầu anh bây giờ đều là một mảnh trống rỗng, ánh mắt ngây ra nhìn Tiểu Tịnh Trần, sắc máu trên mặt biến mất sạch sẽ, nhìn có vẻ tuyệt vọng đáng sợ hơn cả khi nhìn thấy thủy quái. Sắc mặt Tiểu Sơn trắng bệch, bởi vì Tiểu Tịnh Trần đột nhiên ra tay đả thương Tô Phóng và Minh Nhiên, Tiểu Sơn và Minh Trừng vẫn luôn nhìn chằm chằm cô bé, Tiểu Sơn không thể ngờ rằng Tiểu Tịnh Trần lại ra tay với Bạch Hi Cảnh. Cho nên, trong tích tắc Tiểu Tịnh Trần đột nhiên ra tay, anh ta liền đơ ra tại chỗ, may là Minh Trừng phản ứng nhanh, với tốc độ không ai phản ứng kịp, đã kịp thời bắt được cổ tay của Tiểu Tịnh Trần, bằng không...
Tiểu Sơn không dám nghĩ tiếp! Sắc mặt của Minh Trừng cũng khó coi như thế, mặc dù anh ta kịp thời ngăn cản Tiểu Tịnh Trần, mà Tiểu Tịnh Trần cũng chỉ im lặng đứng ở đó không tiếp tục động thủ, nhưng mà trời mới biết, cổ tay mà anh ta giữ trong lòng bàn tay có sức lực lớn như thế nào. Minh Trừng cảm thấy ngón tay mình sắp gãy ra rồi, không thể nhịn được kêu lên:
Này, các người có thể chọn lúc khác hãy đứng ngây ra có được không, nhanh lên, tôi không thể giữ nổi cô bé nữa rồi.

Bạch Hi Cảnh cả kinh, tỉnh táo lại, sao anh có thể quên, Tiểu Tịnh Trần từ trước tới giờ động thủ không có sát khí, không có tính toán, thậm chí ngay cả tư thế cũng ít dùng đến. Mặc dù cô bé giờ phút này nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng mà... Bạch Hi Cảnh giơ tay bắt lấy cánh tay nhỏ bên tại mình, Tiểu Tịnh Trần bản năng cảm giác được nguy hiểm, ngay lập tức di chuyển cổ tay, chẳng những đẩy tay của Bạch Hi cảnh ra, cũng đẩy cả Minh Trừng lui về phía sau.
Bạch Hi cảnh theo phản xạ buông tay, liền cảm thấy một bóng trắng lóe lên,
bụi
một tiếng, lại là một tiếng va chạm cơ thể, anh hoang mang quay đầu lại, khó khăn lắm mới kịp nhìn thấy bóng của Minh Trừng bị đá văng đi, nhưng trong khoảnh khắc Minh Trừng bị đá trúng đã nhanh chóng lùi về phía sau kịp thời nên đã giảm đi một phần lực, mặc dù vẫn bị đá bay, nhưng cũng không bị thương gì. Anh ta xoay một vòng giữa không trung, điều chỉnh tư thế, hai chân đạp một lực vào tường, sử dụng khinh công, cả người giống như làn khói đột nhiên bay đến một góc khác của căn phòng.
Nhưng mà, vừa tới chân tường chuẩn bị xoay người, phía sau liền truyền tới tiếng xé gió mạnh mẽ, Minh Trừng thầm kêu than, cũng không xoay người, hai chân trực tiếp dùng lực đạp lên dụng cụ thí nghiệm ở chân tường nhảy lên phía trần nhà,
bụi
một tiếng, Tiểu Tịnh Trần đá một chân lên không trung, hung hăng đá lên các dụng cụ thí nghiệm cao bằng nửa người, đạp tất cả các dụng cụ thí nghiệm lõm xuống, những tiếng
rầm rầm
vang lên, đồ đạc văng ra tứ phía, bắn ra một làn khói đen. Một chân Tiểu Tịnh Trần phá hủy dụng cụ thí nghiệm, một chân đứng vững trên mặt đất, nhảy lên truy kích Minh Trừng.
Khinh công của Minh Trừng cho dù là hạng nhất hạng nhì ở chùa Bồ Đề, anh ta có tiếng là nhanh nhẹn không thể động vào, không biết lúc nào sẽ bị anh ta ám toán, quay đầu lại đến người cũng không bắt được. Nhưng mà giờ phút này, anh ta lại giống như con chuột bị con mèo truy bắt chạy tán loạn trong phòng vậy, căn bản không dám lơ là, không dám thả lỏng dù chỉ một chút, chứ đừng nói là đánh trả.
Chỉ thấy gian phòng chất đầy dụng cụ thí nghiệm, hai cái bóng như khói mờ ảo bất định dây dưa không ngớt, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu la hối hận biết vậy đã không làm của Minh Trừng:
Con bà nó, sớm biết thế này đã không dạy cho sự thúc khinh công rồi, sư thúc nói xem ta không có việc gì lại đi dạy thúc trở nên giỏi như thế này, không phải là hổ chết ta sao!


Không sai, khinh công của Tiểu Tịnh Trần là do Minh Trừng đích thân cầm tay chỉ dạy. Với bản chất kim cang biến hình của em gái, cô bé thực ra cũng không quá thích dùng khinh công, chỉ là khi đánh nhau mới dùng tốc độ giải quyết vấn đề. Nhưng giờ phút này, bị Minh Trừng dẫn dắt, cô bé liền ra sức truy đuổi, đuổi đến mức Minh Trừng liên tục kêu gào, đuổi đến mức Tiểu Sơn trợn mắt há mồm, đuổi đến mức Bạch Hi Cảnh cũng không còn nóng nảy nữa.
Đại ca...
Tiểu Sơn có chút không biết làm sao đành mở miệng. Về mặt lý trí, anh ta biết tình trạng của Tiểu Tịnh Trần lúc này chắc chắn có chỗ không đúng, nên nghĩ cách ngăn cản. Nhưng về mặt tình cảm thì anh ta lại không nỡ làm tổn thương Tiểu Tịnh Trần, cho dù biết rõ anh ta thậm chí còn không đỡ được quá ba chiều của Tiểu Tịnh Trần lúc này. Bạch Hi Cảnh im lặng nhìn bóng dáng thỉnh thoảng hiện lên và khuôn mặt không chút biểu cảm của Tiểu Tịnh Trần. Cuối cùng đã có thể khẳng định rằng con gái đã mất đi lý trí, nó không giống với việc khi người khác chạm tới giới hạn cuối cùng của cô bé mà mất đi lý trí trước đây, lúc này cô bé lúc này đã không khác gì dã thú.


Các cậu không phải là đối thủ của con bé, rút lui đi!
Bạch Hi Cảnh nhẹ giọng nói, Tiểu Sơn kinh ngạc nhìn anh,
Đại ca?
Nhưng Bạch Hi Cảnh lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần:
Các cậu ở đây chỉ làm tăng thêm sát nghiệt cho con bé mà thôi, ra ngoài cả đi.


Cánh môi Tiểu Sơn run rẩy, nhưng người lại không hề nhúc nhích. Bạch Hi cảnh im lặng thở dài:
Đi đi, Tiểu Sơn. Cậu ở đây cũng không giúp gì được, mau đi tìm Minh Nhiên cứu Đại Sơn. Yên tâm, Đại ca của cậu không ngắn mạng như vậy đâu, Tịnh Trần sẽ... không làm tôi bị thương.
Năm từ cuối cùng Bạch Hi Cảnh nói như đinh đóng cột, nhưng Tiểu Sơn nghĩ tới móng vuốt suýt chút nữa cào đứt cổ của Bạch Hi Cảnh, hoàn toàn không thể yên tâm được, nhưng Bạch Hi Cảnh đã lạnh mặt:
Cút, đừng để tôi nói lần thứ ba, Minh Trừng, cậu cũng cút.

Được.
Minh Trừng quả quyết từ trong căn phòng nửa mở chuồn ra ngoài, anh ta kỳ thực sớm đã có thể chuồn đi, nhưng bây giờ Tiểu Tinh Trần đã mất đi lý trí. Một khi thả cô bé ra, ai mà biết cô bé sẽ làm ra những gì, cho nên anh ta mới dây dưa với cô bé trong căn phòng thí nghiệm chật hẹp này.

Minh Trừng vừa lao ra khỏi phòng thí nghiệm, thân hình Bạch Hi Cảnh liền biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện, khó khăn lắm mới chắn trước mặt Tiếu Tinh Trần đang truy sát Minh Trừng, tốc độ của Tiểu Tịnh Trần không hề giảm đi chút nào, cong tay lại bay thẳng đến cho tên
bại hoại
chắn đường, ngón tay thon dài của Bạch Hi cảnh nhẹ nhàng đỡ lấy cổ tay của cô bé:
Còn không cút, đừng để tôi phải tốn sức chăm sóc cậu.
Tiểu Sơn nhìn bóng lưng lạnh lùng của Bạch Hi Cảnh, lau vành mắt đỏ rực, hung hăng cắn răng, xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm. Bóng dáng anh ta vừa biến mất, Bạch Hi Cảnh đột nhiên nhấc chân hung hăng đạp lên bàn thí nghiệm lúc trước trói Tiểu Tịnh Trần, chiếc bàn đặt trong phòng thí nghiệm lại bị đá bay lên, kéo theo cột thép dưới đất
rầm
một tiếng đập lên cánh cửa phòng nửa mở nửa khép kia, khiến cho cả cánh cửa phòng liền khép lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố.