Chương 57: Nguy hiểm cận kề
-
Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
- Quả Táo Độc Mà Công Chúa Cắn
- 1897 chữ
- 2021-12-31 05:00:55
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, do dự một lúc rồi bổ sung thêm:
Kĩ thuật của chú quá kém.
Hạ Danh Bác:
...
Há hốc miệng, bỏ qua Tiểu Tịnh Trần, lắp bắp nói với Bạch Hi Cảnh:
Tôi rất xin lỗi vì đã quấy rầy mọi người. Thực tế thì tôi chỉ hiếu kì về bé... (là con trai hay là con gái đây)... bé rồng làm thế nào có thể ném một quả bóng tuyết nhỏ như quả bóng bàn mà lại tạo ra được lực sát thương như viên đạn như thế. Vì thời gian gần đây có xảy ra một vụ giết người, cách ra tay của hung thủ cũng tương tự như thế này.
Anh nghi ngờ con gái tôi là hung thủ giết người?
Bạch Hi Cảnh nheo mắt lại đầy nguy hiểm, đè giọng nói xuống mức thấp nhất, êm tai như tiếng đàn vi-ô-lông, nhưng sự nguy hiểm ẩn chứa trong giọng nói đó, chỉ cần là người có tai thì đều có thể nghe ra được.
Không phải, không phải, anh hiểu lầm rồi. Đứa bé nhỏ như thế này sao có thể là hung thủ giết người được. Chẳng qua, vụ án lần này thực sự quá đặc biệt, khó có thể tưởng tượng nổi nên tôi chỉ có thể nghĩ hết tất cả các biện pháp để tìm kiếm bước đột phá, hi vọng anh có thể hiểu cho.
Thái độ của Hạ Danh Bác rất nghiêm chỉnh, dùng từ cũng rất khách khí, nhưng Bạch Hi Cảnh rất không nể mặt nói:
Đó là chuyện của anh, chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi cảnh cáo anh, hãy cách xa con gái của tôi ra. Nếu như lại để tôi biết được anh theo dõi con bé hay thế nào đó...
Đôi mắt phượng sắc bén trong chớp mắt trở nên u ám, giống như địa ngục sâu thẳm có thể nuốt chửng linh hồn con người.
...Tôi sẽ khiến anh biến mất khỏi thành phố S, sẽ không một ai biết được anh đã đi đâu.
Con ngươi của Hạ Danh Bác chợt co rút, toàn thân theo bản năng trở nên căng thẳng, dường như mỗi một tấc da thịt trên người đều hóa đá, bày ra trạng thái phòng ngự hoàn hảo nhất. Đến khi Bạch Hi Cảnh đã đi khỏi vài bước, Hạ Danh Bác mới tìm lại được cảm giác của các cơ quan trên cơ thể. Trên trán anh ta thấm đẫm một tầng mồ hôi lạnh, chỉ trong một tích tắc, anh ta thật sự đã tin rằng Bạch Hi Cảnh sẽ giết chết mình, khiến anh ta biến mất khỏi thế giới này không một tiếng động, nhưng mà...
Nghĩ đến những đồng nghiệp đang phải tăng ca ngày đêm, nghĩ đến người bị hại không thể trở về đón năm mới cùng gia đình, nghĩ đến những người cha người mẹ mất đi con gái phải khóc cạn nước mắt, Hạ Danh Bác vẫn cắn răng đuổi theo. Anh ta chạy một mạch đến chắn trước mặt Bạch Hi Cảnh. Khi Bạch Hi Cảnh lại một lần nữa nheo mắt nguy hiểm, anh ta nhắm mắt bất chấp nói:
Trong hai mươi tám ngày qua, thành phố S đã có tổng cộng tám nạn nhân, toàn bộ đều là những cô gái từ mười sáu đến mười bảy tuổi, đều là học sinh cấp ba. Kể từ khi vụ án xảy ra đến nay, tôi và những đồng nghiệp trong tổ đã hai mươi ngày không về nhà, ngay cả đêm giao thừa ngày hôm qua, chúng tôi cũng chỉ ăn mì gói, uống nước khoáng để tìm kiếm tất cả những manh mối có khả năng. Tôi nói những lời này không phải khoe khoang chúng tôi làm việc vất vả thế nào, chuyên nghiệp như thế nào, mà tôi chỉ muốn những thiếu nữ đang trong độ tuổi thanh xuân đẹp đẽ ấy có thể nhắm mắt, muốn cha mẹ họ có thể nhanh chóng đưa con gái về nhà đoàn viên. Anh Bạch, anh cũng là một người cha, anh cũng có con cái, tôi hi vọng anh có thể hiểu một chút tâm trạng của những người làm cha mẹ kia. Cầu xin anh, tôi chỉ muốn hỏi đứa nhỏ này vài câu mà thôi
.
Theo quy định, những manh mối có liên quan đến vụ án đều không được phép tiết lộ với người ngoài, nhưng Hạ Danh Bác thật sự chẳng còn cách nào khác. Vụ án này đã kéo dài quá lâu rồi, nếu không nhanh chóng bắt trói được hung thủ thì sợ rằng sẽ có thêm nạn nhân mới xuất hiện. Vả lại, thân phận của Bạch Hi Cảnh cũng không hoàn toàn là người ngoài, dù sao anh ta cũng có một người cha khá nổi tiếng trong giới pháp luật.
Xét trên phương diện pháp luật thì mỗi một công dân đều có nghĩa vụ phải hỗ trợ cảnh sát phá án. Nhưng Hạ Danh Bác không mang điều đó ra ép buộc Bạch Hi Cảnh, chủ yếu là vì tuổi của Tiểu Tịnh Trần vẫn còn nhỏ, nếu như không thể khiến cha của đứa trẻ cam tâm tình nguyện hỗ trợ phá án, e rằng anh ta sẽ không có cách nào hỏi ra được bất cứ điều gì có ích từ miệng của đứa trẻ này.
Bạch Hi Cảnh rất muốn trực tiếp đá văng Hạ Danh Bác ra xa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy khẩn cầu của anh ta, anh bỗng nhiên do dự. Nếu như là một tháng trước, chắc chắn anh sẽ cười lạnh rồi xoay người bỏ đi, thế nhưng bây giờ... Anh đã làm cha được một tháng rồi, anh hiểu rất rõ tình cảm yêu thương của cha mẹ đối với con cái!
Bạch Hi Cảnh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Tiểu Tịnh Trần, anh do dự một lúc, quay đầu nói với Hạ Danh Bác:
Anh muốn hỏi gì?
.
Hai mắt của Hạ Danh Bác sáng lên, kích động nói:
Thực tế là chúng tôi đã có vài nghi phạm, nhưng bởi vì cách ra tay của hung thủ thật khó có thể tưởng tượng nổi. Chúng tôi lại không có bằng chứng có tính quyết định, cho nên không thể xác định được hung thủ thực sự là ai, càng không thể bắt hắn về quy án. Tôi muốn mời…(Bé búp bê rồng này thực sự là con gái ư?)... đứa trẻ đi thử xem có thể tìm ra hung thủ thật sự hay không.
Thử thế nào?
Cái này...
Hạ Danh Bác đột nhiên lắp bắp, ánh mắt hơi lảng tránh, so với bộ dạng nói chuyện hùng hồn vừa rồi, thì lại giống như là biến thành một người khác vậy, hình như là gặp phải một chuyện vô cùng khó để mở miệng.
Bạch Hi Cảnh hơi nheo mắt lại, vừa mới bị làm cho mềm lòng, trái tim anh lập tức nguội lạnh, có thể so sánh với sắt thép, giọng điệu bình thản không một chút gợn sóng nói:
Con gái tôi không phải là người nhìn thấy tận mắt, làm sao có thể giúp anh xác định hung thủ. Trừ phi anh muốn tìm ra chứng cứ trên hung khí, nhưng chỉ dựa vào hung khí là căn bản không thể đoán được hung thủ là ai. Nếu không thì dựa vào công nghệ kĩ thuật phá án tiên tiến của các anh đã sớm có thể kết thúc vụ án rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ. Thứ gây án có thể xác định được hung thủ, mà lại cần con bé đến giúp anh nhận biết thì chỉ có – vết thương tạo thành do hung khí có hiệu quả tương tự như quả bóng tuyết mà con gái tôi nặn ra... mà vết thương này có lẽ là ở trên thân thể người chết nhỉ!
.
Khí áp xung quanh trong nháy mắt hạ thấp xuống, quanh thân Bạch Hi Cảnh cuồn cuộn sát khí lạnh như băng, như một cơn bão tuyết gió lốc có thể khiến cho người ta đông thành băng. Anh nhìn chằm chằm Hạ Danh Bác, nghiến răng nghiến lợi nói:
Con gái tôi chỉ mới có năm tuổi, anh lại muốn một bé gái năm tuổi phải đối diện với thi thể lạnh ngắt để giúp anh tìm hung thủ ư? Anh rốt cục là cảnh sát trừ bạo an dân, hay là đao phủ giết trẻ con?
Lời chất vấn khiến Hạ Danh Bác á khẩu không nói được gì, xấu hổ không chịu nổi. Phải nhờ một đứa trẻ mới có năm tuổi đi tìm hung thủ, căn bản chính là nói đám cảnh sát bọn họ rất vô dụng. Nhưng nếu không phải đã đi đến bước đường cùng thì anh ta cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới phương án này.
Thực ra, trước kia, khi đang ngồi trên ghế nhìn Tiểu Tịnh Trần ném bóng tuyết, trong nháy mắt, Hạ Danh Bác rất muốn tiến lên hỏi, nhưng anh ta phải cố nhẫn nhịn. Nhìn đám trẻ chơi ném tuyết vui vẻ như vậy, nên anh ta đã quyết định từ bỏ manh mối bên này. Bạch Hi Cảnh nói đúng, anh ta không thể làm một tên đao phủ giết chết đứa trẻ ngây thơ trong sáng này được. Một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi lại phải đối mặt với thi thể lạnh như băng, chắc chắn sẽ sinh ra bóng ma không thể xóa mờ trong tâm trí, thậm chí có thể hủy hoại cả đời cô bé. Trên thực tế, anh ta cũng đã chuẩn bị rời đi rồi, nhưng không ngờ Đại Sơn và Tiểu Sơn lại tới chất vấn anh ta. Khi nhìn thấy cha của đứa bé lại là người nhà họ Bạch, ngọn lửa hi vọng trong tim anh ta lại bùng cháy, có lẽ...
Đứa trẻ nhà họ Bạch không giống như những đứa trẻ khác!!!
Sự cự tuyệt của Bạch Hi Cảnh cũng là chuyện hợp tình hợp lí, không nằm ngoài dự liệu của anh ta. Hạ Danh Bác bất lực nhếch khóe miệng, nói không lưu loát:
Thật xin lỗi, là tôi suy nghĩ không thấu đáo.
Thậm chí, ngay cả dũng khí nhìn vào mắt Tiểu Tịnh Trần mà anh ta cũng không có, liền đội nón lên chạy trối chết.
Bạch Hi Cảnh nén lửa giận xuống đáy lòng, ngày Tết ngày nhất, không thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cả nhà được. Vì vậy, khi về đến nhà, trông ba người lớn và ba đứa trẻ nhỏ chẳng có biểu hiện gì bất thường, vẫn cười đùa vui vẻ, bầu không khí ngày Tết ngày càng nồng đượm.
Mùng hai tết bắt đầu có người tới nhà chúc tết, ông Bạch mặc dù đã nghỉ hưu, nhưng uy phong vẫn còn đó, trong ngành tư pháp có rất nhiều người là học trò của ông. Lại thêm ba người Bạch Lạc Cảnh, Bạch Nghi Cảnh và Bạch Ấu Cảnh cũng có quan hệ rất rộng.
Cả nhà họ Bạch đều tràn ngập không khí vui vẻ, miệng bà Bạch chưa từng khép lại, cứ thế cho đến mùng sáu Tết, một cuộc điện thoại gọi đến khiến cả gia đình nổi cơn giông bão.