Chương 11: Đi theo quân đội
-
Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế
- Họa Thủy Ương Ương
- 2188 chữ
- 2022-02-04 06:06:28
Lý Long đảo tròng mắt, nhìn Lý Tiểu Tửu vẫn bộ dạng như vậy, không hề khó chịu, cậu bé muốn hỏi, nhưng lại sợ anh không để ý tới mình, sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu, lại không nói được lời nào, chỉ đành ủ rũ cúi đầu.
Cậu bé đang suy nghĩ, chắc là anh không đau, nếu không sao anh không khóc chứ? Trương Niệm cũng đi qua, vỗ nhẹ vào vai cậu bé, cầm một cái bánh bao lớn lắc lắc ở trước mắt cậu bé:
Tiểu Long mau nhìn này, chú mang về cho các cháu rất nhiều bánh bao ngon nhé.
Ánh mắt Lý Long lập tức sáng lên, vội vàng nhảy xuống và ngạc nhiên nhận lấy mấy cái bánh bao lớn. Cậu bé cầm tới trước mặt Lý Tiểu Tửu không khác gì dâng bảo vật.
Anh xem này, chúng ta có rất nhiều bánh bao lớn thơm lắm nhé, anh sờ thử xem, nó vẫn còn ấm đấy?
Cậu bé cầm tay của Lý Tiểu Tửu đặt lên trên cái bánh bao, vội vàng hỏi:
Anh, anh thấy có ẩm không?
Lý Tiểu Tửu đặt tay xuống, cảm nhận chút hơi ấm trong lòng bàn tay, cảm giác ấm áp này giống như theo gân mạch truyền đến trong tim cậu vậy, thật thoải mái. Cậu không nhịn được chà ngón cái, nhìn vẻ ngạc nhiên trong mắt Lý Long dần dần thay thế bằng sự chờ mong, không hiểu sao trong lòng lại thấy khó chịu.
Am... Am...
Dường như hại từ đơn giản này đã vắt kiệt hết tất cả sức lực của cậu vậy, hai người lớn và một đứa trẻ nhỏ lại kinh ngạc tới trợn trừng mắt, không thể tin được nhìn chằm chằm vào gương mặt chẳng hề có chút cảm xúc của cậu. Thậm chí bọn họ còn cho rằng mình đã nghe nhầm. Tuy đã lâu không mở miệng làm giọng nói của cậu có hơi khàn khàn, nhưng bọn họ nghe lại có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Lý Cường gần như muốn khóc, không ai chờ mong cháu trai mở miệng nói lại hơn anh. Thậm chí anh đã từng nghĩ, có phải do chị dâu chết đã làm cháu trai không chịu nổi cú sốc mà biến thành kẻ câm điếc hay không?
Anh đã từng nghĩ, cậu thật sự không muốn nói chuyện nữa.
Lý Long lại khóc rống lên, trong miệng không ngừng gọi tên Tiểu Tửu. Vào giờ phút này, tủi thân, hưng phấn, kích động đều dâng trào. Cậu bé không biết phải làm sao để biểu đạt được tâm trạng của mình, chỉ có khóc mới có thể trút hết những cô độc cùng tủi thân trong một tháng qua. Trương Niệm ở bên cạnh thấy vậy, cũng không nhịn được mà đỏ mắt.
Sau một lúc lâu, trong lều xuất hiện cảnh tượng như vậy.
Lý Long ôm mấy cái bánh bao, lắc mông, đôi mắt to chớp chớp, hồi hộp đứng phía sau Lý Tiểu Tửu.
Anh, anh sẽ nói thêm một câu nữa với em chứ?
Anh, chỉ thêm một câu là được...
>
Anh, vì sao anh không để ý tới em chứ..
Lý Cường và Trương Niệm liếc nhìn nhau và cảm thấy bất lực. Lý Cường nói:
Tiểu Long, Tiểu Tửu, hai cháu nhanh tới đây, ăn một chút đi, sau đó cậu có việc muốn nói với hai đứa.
Vâng.
Lý Long liếc mắt nhìn Lý Tiểu Tửu rõ ràng không cam lòng, nhưng vẫn quay đầu chạy tới. Lý Cường lấy ra hai cái bánh bao trong tay cậu bé.
Anh ta bẻ hai cái bánh bao thành bốn nửa, sau đó bọn họ trộn với nước, chỉ mấy miếng đã nuốt hết vào bụng. Lý Long bỏ số bánh bao còn lại vào một ngăn bàn nhỏ bên cạnh. Trong đó còn lại một gói bánh quy dâu tây mà hôm qua hai người qua Lý Cường kiếm được. Cậu bé nuốt nước bọt, sờ nhẹ lên bảo bối rối đế bánh bao vào trong.
Bánh báo có lớn hơn nữa, nhưng chia làm hai nửa thì cũng chỉ còn lại có một ít. Bởi vì hai người còn phải chuẩn bị đi theo quân đội ra ngoài, cho nên bọn họ không muốn lãng phí thức ăn. Nếu như phải đi một, hai ngày, hai đứa trẻ có ít thức ăn dự trữ cũng tốt. Dù sao mọi người nói, ra ngoài sẽ được quân đội cung cấp thức ăn, hai người bọn họ là đàn ông, ăn ít một chút cũng không chết đói được.
Lý Cường phải vụn bánh trên lòng bàn tay rồi kéo hai đứa trẻ đến trước mặt, nghiêm túc một cách hiếm thấy:
Tiểu Long, Tiểu Tửu, lần này cậu và chú phải đi ra ngoài mấy ngày, hai cháu ở nhà phải ngoan ngoãn, sáng sớm ngày mai các cháu dậy sớm một chút, tới nhà ăn nhận đổ ăn xong thì phải nhanh chóng trở về, biết không?
Lý Cường rất lo lắng khi bọn họ không có ở đây, liệu người khác sẽ bắt nạt chúng hay không.
Cậu út, hai người định đi đâu vậy?
Lý Long lo lắng, nắm chặt gấu áo của mình, trong mắt đã đầy nước. Cậu bé biết, bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm, rất đáng sợ. Nếu như bọn họ ra ngoài và giống như bố mẹ, giống như mợ, bị những quái vật kia căn, có phải sẽ rời xa cậu bé không? Lý Cường xoa đầu cậu bé, khẽ thở dài.
Tiểu Long, cháu đừng khóc. Lần này cậu và chú ra ngoài tìm thức ăn cho hai cháu. Chờ bọn cậu trở về, các cháu sẽ không cần phải đói bụng nữa. Lẽ nào cháu không muốn được ăn no mỗi ngày sao?
Nghe đến ăn, ánh mắt Lý Long lập tức sáng lên, giống như nhìn thấy ánh bình minh vậy. Cậu bé đã quên mất bao lâu chưa được ăn no rồi. Cậu bé rất muốn về nhà, muốn ăn cơm mẹ nấu, muốn ăn mì mợ nấu. Thậm chí cậu bé đã không nhớ nồi thịt có mùi vị thế nào nữa, mỗi ngày trong miệng đều khô khốc, thật khó chịu. Nhưng nghĩ tới những quái vật bên ngoài, cậu bé lại do dự.
Dù sao, ăn cũng không quan trọng bằng mạng sống. Mình đói một chút không sao, chỉ cần bọn họ có thể an toàn là được rồi. Cậu bé rầu rĩ mở miệng nói:
Nhưng... bao giờ hai người mới về? Hơn nữa, tất cả mọi người đều nói bên ngoài rất nguy hiểm.
Hai ngày nữa sẽ về thôi. Các cháu nhất định phải nghe lời, cố gắng ở trong nhà, nếu ra ngoài chạy loạn sẽ bị người xấu bên ngoài bắt đi đấy. Tới khi đó, các cháu sẽ không còn được gặp lại chú Trương Niệm và cậu đâu?
Lý Long xiết chặt bàn tay, gương mặt căng thẳng và cố nghiêm túc nói:
Cậu, cháu và anh Tiểu Tửu sẽ ngoan ngoãn nghe lời, vậy cậu và chú cũng phải mau chóng trở về đấy.
Hai người mỉm cười và gật đầu nói:
Bọn chú nhất định sẽ nhanh chóng trở về
Lý Cường còn muốn nói gì đó, nhưng loa phát thanh của căn cứ đột nhiên vang lên, cắt ngang lời của anh.
Mọi người xin chú ý! Những người tham gia hành động lần này hãy nhanh chóng đến quảng trường tập hợp, nhanh chóng đến quảng trường tập hợp.
Trước khi đi, trong lòng hai người vẫn còn lo lắng. Lý Cường nhìn hai đứa trẻ gầy gò, lại nhấn mạnh:
Tiểu Long, Tiểu Tửu, hai cháu nhất định phải ngoan ngoãn ở trong nhà, đừng có chạy loạn đấy!
Anh nói xong lại nhìn Lý Tiểu Tửu đang ngày người bên cạnh, cảm thấy hơi đau đầu.
Tiểu Tửu à, cậu không quan tâm cháu có nghe câu nói hay không, nhưng cháu là anh của Tiểu Long. Bọn cậu đi rồi thì cháu lớn nhất, cháu nhất định phải bảo vệ tốt cho em trai, biết không?
Lý Cường nhìn chăm chú vào cậu hồi lâu nhưng không thấy cậu trả lời, anh cảm thấy trong lòng chua xót, nhưng không nói gì nữa. Hai người xoay người chạy về phía quảng trường.
Cậu và chú nhất định phải an toàn trở về đấy. Cháu và anh Tiểu Tửu sẽ vẫn ở đây chờ hai người!
Lý Long muốn khóc, nhưng cậu bé cố nhịn xuống, trong mắt đẫm lệ, vẫy tay chào hai người. Khi hai người chạy tới quảng trường, ở đây đã đông nghịt người. Bọn họ còn chưa kịp cảm thấy may mắn vì đến kịp, trên lưng lại bị người phía sau vỗ mạnh một cái. Bọn họ ngẩn người, gần như cùng lúc quay đầu, ăn ý tới mức dọa cho người phía sau giật mình.
Hóa ra là ông anh lúc sáng. Thấy hai người nhìn mình, anh ta vội vàng thả tay xuống, nghĩ có lẽ hai người cảm thấy mình quá thô lỗ.
Anh ta cố gắng nặn ra một nụ cười mà bản thân cho rằng rất hiền hòa:
Cuối cùng cũng chờ được hai cậu rồi. Vừa rồi anh còn tưởng là hai cậu không tới, không nghĩ tới vừa quay đầu lại nhìn thấy.
Trương Niệm và Lý Cường cùng liếc nhìn nhau, không nghĩ tới người này thật sự muốn đi cùng bọn họ. Bọn họ còn chưa kịp nói gì, người đàn ông vạm vỡ lại tự giới thiệu mình một cách rất tự nhiên.
Đúng rồi, anh còn chưa biết tên của hai cậu? Anh là Vương Lực, ba mươi lăm tuổi, các cậu cũng có thể gọi anh là anh Vương.
Hai người khẽ gật đầu:
Chào anh Vương, em là Trương Niệm, anh em tên là Lý Cường, bọn em đều quyết định tham gia lần hành động này, trên đường đi chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Vương Lực cười, anh ta còn muốn nói gì đó, một giọng nói uy nghiêm đã vang lên từ trong loa phát thanh trên quảng trường.
Chào các đồng chí, tôi là trưởng căn cứ Viên Hoằng, tôi nghĩ tất cả mọi người chắc đã biết tôi. Trong lần hành động này, chúng tôi thu nhận rất nhiều người đi cùng quân đội. Khu ngoại ô phía tây này tương đối ít người sinh sống, vì bảo đảm an toàn cho mọi người, chúng tôi đã phải quân đội đi trước giải quyết đám zombies trên đường. Chúng tôi bảo đảm chuyến đi này tuyệt đối an toàn, chỉ cần mọi người cố gắng tranh thủ thời gian, nhanh chóng mang lương thực về căn cứ của chúng ta thì đều sẽ nhận được phần thưởng phong phú.
Sau một hồi im lặng, tất cả mọi người đều kích động. Rất nhiều người đang lo lắng về những nguy hiểm trên đường. Nhưng Viên Hoằng nói rõ ràng như vậy, bọn họ cũng bình tĩnh trở lại. Trương Niệm và Lý Cường cũng vậy. Bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu đã có quân đội đi trước dọn sạch cản trở cho bọn họ, còn có những người lính đi đường bảo vệ, bọn họ còn sợ gì chứ?
Được rồi, mọi người xếp thành hàng, đừng chen chúc. Từng người lần lượt lên xe.
Phía trước có giọng nói của một người chỉ huy mặc quân phục vang lên.
Mấy người Trương Niệm đều xếp hàng, theo dòng người bước lên xe tải của quân đội một cách có trật tự.
Chờ sau khi tất cả mọi người lên xe, trong tiếng hoan hô của chục nghìn người ở căn cứ, hơn mười chiếc xe tải đi theo xe của quân đội từ từ rời khỏi căn cứ Hoành Quang.
Trên xe, mười mấy người chen chúc một chỗ, còn có một người lính phát bánh mì và nước cho họ. Chờ bọn họ ăn uống no đủ, chiếc xe đã chạy lên đường cao tốc, thỉnh thoảng lại thấy có vài chiếc xe đỗ trên đường. Khắp nơi đều là vết máu, còn có những mảnh vụn của cơ thể. Trong mấy chiếc xe kia không có người, chắc chủ xe chạy đến đây thì hết xăng, phía sau lại có zombies, cho nên bọn họ bỏ xe lại. Nhưng có một khả năng lớn nhất, chính là... đã chết.
Đám zombies bên đường nghe thấy tiếng xe ô tô, từng con lại lắc lư đi tới gần đường. Chờ tới khi bọn chúng đến được trên đường cái, mấy chiếc xe đã sớm biến mất. Chúng chỉ có thể mờ mịt mà lang thang khắp nơi, tiếp tục tìm kiếm thức ăn.
Có người không chịu nổi sự yên tĩnh, khẽ nói chuyện với người ngồi bên cạnh để giết thời gian, mấy người lính duy trì trật tự cũng không nói gì. Bọn họ thấy vậy thì to gan hơn, tất cả đều nói chuyện, thỉnh thoảng còn có tiếng cười từ trong xe vọng ra ngoài.