Chương 465: Kéo dài
-
Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa
- Lăng Vũ Thủy Tụ
- 2169 chữ
- 2022-02-06 10:32:50
Phục Hy trông thấy thế là biết lần này bản thân lại phải thỏa hiệp trước.
Nữ Oa hy vọng Phục Hy có thể hiểu mình h8ơn, chứ không phải giúp đỡ với thái độ không tình nguyện. Cứ như kiểu mấy anh chàng dù rất khó chịu nhưng không thể không3 dạo phố, xem phim Hàn Quốc cùng với vợ hoặc người yêu. Mặc dù khi bạn quyết liệt yêu cầu, anh ta đã nhượng bộ bạn, nhưng9 lại cứ tỏ rõ thái độ rằng bản thân đã nhượng bộ, cứ như thể bố thí mà nói với bạn
Sở thích của em thật ra chẳng giống a6i, vì anh yêu em nên anh mới có thể miễn cưỡng nhường nhịn, nhưng tốt nhất là em nên sửa đi…
Cái này không phải là nói lý lẽ mà là đang uy hiếp. Muốn đánh? Được thôi, vậy tôi chặt gốc cây thêm lần nữa, sau đó tùy các người muốn đánh sao thì đánh!
Nên lựa chọn thế nào là chuyện dễ dàng có thể thấy được. Bất cứ vị thần nào của Bắc Âu cũng không thể dùng căn cơ của thần đình ra để đổi lấy cơ hội xả cơn giận.
Phục Hy:
…
Hình như có gì đó không đúng?
Dương Nghiên cố tạo thế khá thoải mái, ngẩng mặt, bực bội nhìn hai vợ chồng đó cãi nhau:
Tôi nói chứ, có phải là hai người nên giải quyết xong sự việc bên này trước rồi sau đó hãy về mà từ từ thương lượng vấn đề rốt cuộc trong nhà nên do ai làm chủ không?
Ở thế giới của con người, Phục Hy học được một từ gọi là viên đạn bọc đường, ý nghĩa đại khái là làm lung lạc, đồng thời chậm rãi ăn mòn đối phương… Anh cũng rất có hứng thú với cách nghĩ này, cũng từng thử dùng cách mưa dầm thấm lâu để làm cảm động đối thủ. Dù sao thì rất nhiều năng lực của Nữ Oa bây giờ vẫn chưa hồi phục, nhiều việc muốn làm vẫn phải nhờ vả anh. Cho nên tốt hơn hết là có thể để vợ quen với sự giúp đỡ của anh, cùng lúc đó cũng quen với việc chấp nhận cách nghĩ của anh…
Tiếc là tưởng tượng thì hay ho, nhưng sau khi chuyển thế, Nữ Oa rõ ràng đã được cuộc sống ở nhân giới hun đúc, trở nên lão luyện hơn và không chịu lép vế. Vỏ bọc bằng đường thì người ta ăn chả khách sáo miếng nào, chồng có sẵn, đến lúc cần dùng thì cứ vậy mà dùng, đạn thì móc ra ném đi rồi lại hất về. Ăn không kẹo đường lại còn chả chút áy náy… cô với anh còn cần phải khách sáo sao?
Phục Hy bất mãn, nhưng Phong Tiểu Tiểu thì lại rất hài lòng. Phần lớn vấn đề trong gia đình đều như vậy, chẳng phải gió Đông áp đảo gió Tây thì là gió Tây áp đảo gió Đông… Cô không hy vọng đối phương cam tâm tình nguyện chủ động tự giác, nhưng chỉ cần thể hiện thái độ là được, như vậy ít ra thì sau này cô cũng có tiếng nói.
Ai bảo phép thần thông của bản thân chưa hoàn toàn khôi phục chứ? Ai bảo bản thân vốn dĩ không phải là nhân tài đánh trận?
Anh Nhị gắng nhịn chút nữa đi!
Phong Tiểu Tiểu cảm thấy bây giờ là thời cơ hiếm có, dù cho nhất thời không giành được phần thắng nhưng ít ra cũng nên đảm bảo thế chủ động cái đã. Thế là, cô vung bàn tay nhỏ nhắn lên, tiếp tục trừng mắt với Phục Hy:
Chỉ bằng nhân lúc này em nói rõ luôn, dù cho anh cảm thấy em đang lo chuyện bao đồng hay tự tìm phiền phức đi nữa thì chuyện này em nhất định phải can dự. Em đã chuyển thế hơn hai mươi năm rồi, nhân quả vây lấy cũng nhiều rồi, bây giờ muốn dừng lại cũng không còn kịp nữa… Anh cảm thấy không đáng quan tâm, nhưng em cảm thấy đáng quan tâm. Vì vậy chi bằng anh giúp em một lần, dù sao thì cũng như anh nói, dù có thất bại, chúng ta cùng lắm cũng chỉ là ngủ thêm khoảng vạn năm, anh thấy sao?
…
Anh thấy rất không hay.
Cái Nữ Oa lựa chọn, suy cho cùng vẫn chẳng phải là cùng anh xa lánh cõi trần.
Anh không hiểu, thật sự không hiểu. Vũ trụ phát triển vốn là tuân theo pháp tắc sinh sinh diệt diệt, cao trào thoái trào. Biến mất chứng tỏ không đủ lớn mạnh, suy tàn tức là có sự lựa chọn phù hợp với sự tồn tại và phát triển hơn. Cũng giống như một cái áo, mặc rách rồi đương nhiên phải bỏ, lỗi thời rồi tất nhiên phải thu hồi, sau đó lại sẽ có cái mới thay thế… Nữ Oa có nhất thiết phải sống chết nắm chặt không buông cái thế giới sớm muộn gì cũng sẽ bị thay thế này không?
Lịch sử loài người cũng có sự thay thế các vương triều, nếu không có chiến loạn, cuối cùng sao lại có thể chọn ra được sự thống trị tiến bộ hơn, thích hợp hơn tồn tại chứ?
Nhưng vấn đề xuất hiện theo đó cũng rất khó để xử lý.
Cho dù chuyện tận thế nổi lên là do điều gì, nhưng ít ra thì trước mắt cơn giận của Bắc Âu cần phải được dập xuống.
Phục Hy lạnh lung bặm môi:
Đương nhiên.
Nhưng với em lại rất quan trọng.
Phong Tiểu Tiểu gật đầu nhấn mạnh, sau đó giải thích:
Cho nên anh xem, những gì anh không quan tâm lại là giới hạn nguyên tắc của em. Vậy anh việc gì phải lấy những việc mà bản thân cho là không quan trọng đi thay đổi kết quả rất quan trọng với em?
Nhưng nếu như cho bọn họ
công bằng
…
Vừa nghĩ đến tình trạng hỗn loạn có thể xuất hiện sau khi không được khống chế, Phong Tiểu Tiểu đã muốn thở dài, làm người phán quyết đúng là không dễ gì, chẳng trách rất nhiều việc Phục Hy đều không nhúng tay vào.
Phục Hy không muốn Thiên Đạo đạt được mục đích là lý do cá nhân, bởi vì các xúc tu của Thiên Đạo đã vươn ra quá dài, thậm chí đã có ý muốn tiêu diệt kẻ trên cả pháp tắc là Tổ thần.
Nhưng anh muốn tìm kiếm nguyên do làm loạn của Thiên Đạo, không đồng nghĩa với việc anh cũng rảnh rỗi cứu vớt những người trong mớ rắc rối ấy. Thậm chí nếu cần thiết, Phục Hy cũng không để tâm việc hy sinh một hai người để dẫn dụ đối thủ… Hết lần này đến lần khác bị ép ra tay, Phục Hy không liên quan đến đại cuộc sao có thể nhẫn nhịn thêm. Nhưng nếu chư thần và mọi người lại có xung đột với đại cuộc thì lẽ nào Nữ Oa vẫn định xả thân thêm lần nữa?
Nếu như chỉ có mỗi Hela bùng nổ thì còn dễ nói, nhưng nếu đến cả Vidar cũng bắt đầu lung lay thì đã đủ để thấy được tính nghiêm trọng của sự việc. Thậm chí so với Hela, ảnh hưởng của việc Aesir diệt tộc và cây Thế Giới bị đào đối với Vidar còn lớn hơn.
Công bằng tuyệt đối là thứ vĩnh viễn không thể nào tồn tại. Cái gọi là công bằng của mọi người, chỉ có nghĩa khi mọi người đều nhất định phải chấp nhận cùng một pháp tắc và giới hạn, sau đó sẽ ảnh hưởng hoặc áp chế lẫn nhau dựa theo hành vi và năng lực riêng của mỗi người… Nhìn từ góc độ này mà nói, không có gì phải bàn cãi, những gì mà Bắc Âu bây giờ đang gặp phải là sự đối xử
không công bằng
, bởi vì hành động trong phạm vi pháp tắc của bọn họ đã bị sức mạnh không thể chống lại ngăn chặn.
Là người trong cuộc đương nhiên sẽ vẫy vùng, đau khổ. Nhưng làm gì có cái mới nào sinh ra mà không đi cùng với cơn đau nát lòng nát dạ?
Cho nên anh sẽ luôn chỉ khoanh tay đứng nhìn, bởi vì những gì anh nhìn thấy xa hơn, rộng lớn hơn những gì Nữ Oa có thể thấy. Anh biết thế giới sau khi thay đổi sẽ phù hợp với sự phát triển của pháp tắc hơn, anh cũng biết chỉ có đứng nhìn mới không khiến bản thân bị chìm sâu vào đó không thể thoát ra…
Phục Hy vươn tay, dùng lực giữ chặt lấy hông Phong Tiểu Tiểu, anh giận đến mức tay sắp run cả lên. Anh bặm chặt đôi môi mỏng, trông đầy nhẫn nhịn, mi mắt chùng xuống, dường như chỉ cần nhìn thêm Phong Tiểu Tiểu một cái nữa thì sẽ không nhịn nỗi mà bùng nổ.
Rốt cuộc em muốn sao?
Phục Hy im lặng hồi lâu cuối cùng cắn răng hỏi.
Phong Tiểu Tiểu vui vẻ kéo cánh tay to lớn của Phục Hy:
Rất đơn giản, chúng ta cùng bảo vệ hòa bình thế giới… À không! Ý của em là ngăn chặn ngày tận thế!
Tận thế thì liên quan gì đến chúng ta?
Phục Hy cuối cùng cũng nổi giận.
Phục Hy mắc nghẹn, Phục Hy buồn bực nhưng vẫn không biết làm sao với cô.
… Chẳng hạn như chuyện trước mắt này, lẽ nào anh thật sự có thể không ra tay, giương mắt nhìn vợ mình bị thương?
Tộc Aesir bị diệt, chúng tôi dập tắt hành động phục thù của các người, cái giá phải trả là nghịch chuyển pháp tắc để Odin và những người khác nhập vào trong cây làm lại từ đầu.
Phong Tiểu Tiểu do dự một lát, định dùng lý lẽ nói chuyện với đối phương:
Tương tự, cây Thế Giới bị đào gãy, tôi lại ngăn cản mọi người báo thù, là vì việc chữa gốc cây lúc nãy là do chúng tôi làm… Lấy đây làm điều kiện, nếu cô thấy không công bằng, vậy thì tôi chặt gốc trở lại trạng thái ban đầu rồi các người hãy tiếp tục?
Hela khó thở, sự phẫn nộ bị đè nén bên trong lập tức bộc phát.
Vừa nghĩ đến đây, Phục Hy có nỗ lực thế nào cũng không thay đổi được suy nghĩ của vợ, anh lập tức trở nên kích động, muốn tận tay diệt thế giới.
Phong Tiểu Tiểu nghiêm túc, mở to mắt nói đạo lý với anh:
Sự tồn vong của sinh linh vạn vật đối với anh không quan trọng, đúng không?
Nếu anh không giúp, cùng lắm thì em tự làm.
Phục Hy nhìn cô hồi lâu. Cuối cùng, anh nghiến răng:
… Được!
Phục Hy cũng vậy, a5nh cũng hy vọng sự chú ý của Nữ Oa có thể tập trung vào bản thân mình. Vợ có vĩ đại hay không không quan trọng, được bao nhiêu người ca tụng cũng không quan trọng, quan trọng là anh không thích nửa kia của mình cứ dành hết sự chú tâm cho những kẻ không liên quan. Anh có thể chấp nhận bạn đời của mình vì
việc công
mà bỏ rơi mình, nhưng anh nhẫn nhịn không có nghĩa là anh thích trạng thái này…
Đương nhiên, suy nghĩ không hợp thì suy nghĩ không hợp, đây chỉ là vấn đề chung sống, giao tiếp của hai người. Nhưng nếu chỉ nói đến mặt tình cảm thì vẫn rất sâu đậm, chưa ai từng nghĩ phải thật sự rời xa người kia để tìm một người khác… Cho nên, nói chuyện không hợp cũng chỉ có thể tiếp tục chịu giày vò.
Dù không nói đến việc anh cũng không muốn Thiên Đạo thực hiện được âm mưu mà chỉ bàn đến yếu tố tình cảm, Phục Hy cũng không thể giương mắt nhìn vợ mình chịu thiệt.
Thế là không ngoài dự kiến, Phong Tiểu Tiểu vừa mới đập đuôi, giơ nanh múa vuốt bổ nhào vào cuộc chiến loạn, lập tức đã có một momen lực của sự phẫn nộ với sức mạnh kinh thiên động địa lan rộng ra. Tiếp đó, tất cả các thần đang đánh nhau hăng say đều bị đè mạnh, ngã rạp xuống đất. Phong Tiểu Tiểu bị một chiếc đuôi rắn xanh thẫm quấn lấy hông, kéo ngược trở lại.
Sức chiến đấu lớn nhất đối lập với Thiên Đạo là Bàn Cổ và Phục Hy. Bàn Cổ đã thành công dùng IQ của chính hắn tự chơi bản thân đến nỗi trở thành đồ bỏ đi rồi, Phong Tiểu Tiểu cũng chỉ biết nhờ vào Phục Hy.
Cô nhờ vả, cô tự hào!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.