Chương 481: Em từng gặp chị này rồi


Toàn bộ đệ tử nhà họ Vũ vừa giáp mặt đã bị K.0 trong nháy mắt.

Thực ra bọn họ không phải chịu bất kỳ tổn thương thể xác nào, nhưng nỗi 8kích thích về mặt tâm lý phải chịu thì không cần nói mọi người cũng biết
Nhóc cũng không có phản ứng hốt hoảng, chỉ thành thạo trèo từ trên ghế xuống, lần mò bước về phía hai người bọn họ.
Sau khi bé mập mờ được gấu áo của anh Vũ thì được anh ngồi xổm xuống dang tay bể lên
Không có lý nào là do mình nhìn nhầm được, cô gái này không giống người xấu
Hơn nữa, sau một thời gian tiếp xúc, cho dù kiến thức về thần thoại của anh ta không ra gì thì cũng biết được địa vị tín ngưỡng của Nữ Oa trong lịch sử Trung Quốc..
Ai mang ý tốt, ai có mưu tính xấu xa, nó đều có thể nhận ra rất rõ cách đó cả mười dặm..
Vậy nên nếu A Thịnh thích cô sẽ chẳng cần tôi phải mất công nói thêm gì, ông nội tự nhiên sẽ không làm khó cô nữa.

Đáng tiếc là, sự tự tin này đã sụp đổ ngay trong khoảnh khắc cô nhìn thấy em trai nhỏ Vũ Thịnh
Trong sân, cậu nhóc mập mạp nằm ghé vào ghế dựa phơi nắng, trông có vẻ vô vùng khoái chí
Lại thêm nguyên do đứa em họ này rất ngoan, sống trong tình yêu thương chiều chuộng không giới hạn của cả nhà mà không trở thành đứa trẻ xấc xược vô lý
Vòng tuần hoàn tốt đẹp này cứ tiếp tục
Chắc là bởi vì cả nhà chỉ toàn thanh niên trai tráng khỏe mạnh, bình thường giao lưu tình cảm cũng chỉ gặp mặt ở sân luyện võ
Càng thương, gậy trong tay đánh càng đau! Anh muốn đánh mà không lôi ra toàn bộ bí kíp của mình, vậy thì phải chú ý phòng bị..
Anh ta hứa mà mặt vẫn đơ như cũ
Chỉ có khóe miệng Phong Tiểu Tiểu là giật mạnh
Cụ Vũ suy nghĩ hồi lâu
Cụ tức giận cũng chỉ là tức anh Vũ tự ý mạo hiểm nói chuyện của chắt nội cho một người không rõ lai lịch mà thôi
Chỉ cần đoán cũng biết, trong trạng thái quỷ dị như vậy, mặc dù mọi người trong nhà rất thân thiết, rất tình cảm, nhưng chắc chắn không có khi nào dịu dàng thắm thiết với nhau quá mức.
Có điều, nhóc em họ này là sự tồn tại khác biệt
Chắc là cụ Vũ cũng không ngờ tới Phong Tiểu Tiểu có thể sở hữu khí thế cỡ này
Cụ híp mắt, quan sát đối 5phương hết một lượt từ đầu tới chân..
Bé mập ghé vào lồng ngực anh họ mình, xoay đầu tìm kiếm
Nhóc mở to đôi mắt không có ánh sáng, không có tiêu cự, hướng chuẩn xác về phía Phong Tiểu Tiểu, chần chừ:
Chị, chị?
.
Nếu không chắc chắn tám chín mươi phần, cháu không bao giờ dám tùy tiện dẫn người về làm phiền ông nội.

Cụ Vũ có tức giận cũng chỉ là một phút nhất thời máu nóng dồn lên não
Cuối cùng cô cũng biết cái tính hung hăng như chó dại của anh Vũ là được di truyền từ ai rồi..
Ít nhất cách nói chuyện của anh Vũ còn tốt đẹp hơn nhiều so với ông già lưu manh này
Cuối cùng Phong Tiểu Tiểu cũng có thể đi theo anh Vũ đến gặp em họ trong truyền thuyết của anh.
Từ thái độ đặt ra trăm ngàn cửa ải của nhà này đã đủ thể hiện cho cô thấy được, rốt cuộc bọn họ bảo vệ nhóc em họ này tốt đến cỡ nào.
Nếu như đứa nhỏ thực sự kỳ diệu như anh Vũ nói, vậy nhóc con đó không có lý do gì để ghét cô cả.
..
Người quen?
Hoặc chính xác hơn là..
thân quen? Bé mập này ngay lần đầu tiên gặp mặt đã lộ ra biểu cảm kinh ngạc như đang hỏi:
Sao lại là chị?
Sơ hở này quả thực là hơi bị rõ ràng đó
Tiếp sau đó, anh ta quỳ trước mặt ông cụ, thể:
Vũ Tu tuyệt đối không quên những gì cả nhà đã dạy bảo
Hôm nay cháu dẫn cô ấy về đây thật sự chỉ muốn cô ấy chữa bệnh cho A Thịnh
Lúc đầu Phong Tiểu Tiểu cũng sửng sốt
Sau đó, cô xoa cằm ngẫm nghĩ một lúc:
..
bất ngờ!
Anh Vũ cũng thấy kỳ lạ, vô thức chuyển ánh mắt sang Phong Tiểu Tiểu..
Đó không phải vẻ mặt chán ghét hay ghét bỏ gì đâu.
Mà có chút..
Nhưng nếu sự thực không phải như vậy thì tất nhiên cụ phải nói chuyện kiểu khác.

..
Những khuôn mặt tí tởn ghé qua như vừa gặp đã thân mà hỏi thăm Phong Tiểu Tiểu cũng không cần kể đến..
Anh Vũ trực tiếp dẫn cô đến trước mặt cụ Vũ, sau đó tự mình đi vào từ đường, thắp ba nén hương
Cô gái kia chỉ giẫm chân một cái nền xi măng đã nứt ra, sức m3ạnh của người bình thường có thể chống lại có sao? Câu hỏi này không có lời đáp, bởi vì không ai dũng cảm dám đi thử nghiệm
Quả nhiên 9bản thân anh Vũ/anh Tu trâu bò thì cũng thôi đi, ngay cả bạn mà anh ấy dẫn về cũng trâu bò như vậy! Ánh mắt u oán của các thanh niên họ Vũ đều6 chiếu thẳng vào cụ Vũ
Cái này gọi là cao không ra cao, thấp không ra thấp..
Hai người đã được người lớn cho phép
Anh muốn dẫn bạn đi thăm A Thịnh thì được, nhưng không được thử nghiệm mấy cái linh tinh gì đâu đấy.
Cụ Vũ nghĩ ngợi một lúc rồi thoáng cảnh cáo hai người,
Đừng có mơ tưởng làm mấy trò như nhảy đồng hay uống nước thánh gì đó! Nếu để ông biết anh tùy tiện lấy sức khỏe A Thịnh ra làm trò đùa, ông sẽ không đánh gãy hai cái chân của anh đâu, mà đánh gãy cái thứ ba đấy!

Hiển nhiên anh Vũ đã quen với cách nói chuyện của cụ
Trong một đàn mãnh hổ thình lình xuất hiện một con cừu nho nhỏ yếu ớt, cộng thêm hai mắt của con cừu này không nhìn được nên không thể tập võ
Thế là cả nhà thích thể nào thì chiều thể ấy, người lớn cũng sẽ không dạy dỗ quở trách bọn họ đang
nuông chiều
nhóc..
Không cần bàn thêm về thực lực của Phong Tiểu Tiểu nữa
Thần ma quỷ quái linh tinh gì thì cụ chưa thấy, nhưng chỉ dựa vào sức mạnh đất đá cũng phải vụn nát này là có thể thấy đối phương không phải hạng bịp bợm thông thường trên giang hồ
Người nhà họ Vũ dần dần quen với việc cứ gặp chuyện gì là lại quan tâm đến cậu nhóc này hơn một chút...

Mặc dù mắt A Thịnh không nhìn thấy được, nhưng lòng dạ rất trong sáng.
Anh Vũ vừa dẫn Phong Tiểu Tiểu rẽ vào sân sau, vừa thuận miệng giới thiệu những chuyện không tiện nói rõ trên tàu hỏa cho cô,
Nó mới tí tuổi, nhưng tôi thấy nó nhìn người còn chuẩn hơn cả mấy tên lõi đời bên ngoài
Nhìn thì cũng không có cơ bắp, thân thể yếu ớt không thấy có chỗ nào phát lực được..
Rốt cuộc cô gái này giẫm kiểu gì mà mặt đất lại ra nông nỗi này? Chẳng lẽ nhờ vào nội công trong truyền thuyết?
Lũ chúng mày rảnh rỗi lắm có phải không? Nếu không đánh nữa thì cả lũ đi bể hành lý ngay cho ông!!!
Anh Vũ vừa ra lệnh, cả đám thanh niên vừa rồi còn hung hăng hừng hừng khí thể tức khắc rụt cổ lại

Tôi thấy bản thân mình hẳn không phải loại khiến người ta ghét đâu nhỉ?
Phong Tiểu Tiểu rất tự tin
Mẹ của sinh linh vạn vật mà lại bị người ta ghét? Chuyện cười này hơi bị khó tin quá rồi đấy
Lúc anh Vũ bước vào cửa, bé không có biểu hiện gì khác lạ cả, chắc hẳn nhóc đã quen nghe tiếng bước chân của anh ta
Bé mập ngước khuôn mặt tươi cười lên theo thói quen, định cho anh Vũ một nụ cười ngọt ngào.
Bởi vì có lối thoát này, cảm xúc dịu dàng của cả gia đình vốn đang không biết để nơi đâu đồng loạt tập trung hết vào con cừu nhỏ.
Bọn họ chiều nhóc hết mức, lâu dần trở thành thói quen
Thế nên ánh mắt anh Vũ lại chuyển sang nhìn em họ mình
Vẻ mặt của anh ta vô cùng phức tạp, cũng rất suy tư:
A Thịnh?
Bé mập nghe anh ta gọi liên hoàn hồn lại
Cả đám ỉu xìu vừa chạy vừa nhảy lủi đi chuyển túi lớn túi nhỏ.
Màn hoan hô nhảy nhót chia quà sau đó thì chẳng cần phải kể tiếp nữa
Lũ nhỏ trong nhà gần như đều lớn lên ngay dưới mắt cụ, bao gồm cả anh Vũ..
Đương nhiên cụ biết thằng cháu này của mình không phải người ăn nói lung tung hay dễ dàng bị kẻ khác lừa bịp
Nhưng một giây sau, Phong Tiểu Tiểu cũng bước vào
Vẻ vui mừng trên khuôn mặt phúng phính của bé mập lập tức biến thành ngạc nhiên..

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa.