Chương 499
-
Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa
- Lăng Vũ Thủy Tụ
- 2689 chữ
- 2022-02-06 10:33:26
Trong hỗn độn trống vắng, chỉ có một đám vật chất xám xịt bị dồn nén lại.
Ở đây không có thời gian và không gian,8 không có pháp tắc và nguyên tố, chỉ có những hạt năng lượng nguyên thủy nhất tồn tại. Không nhìn thấy, cũng không cảm n3hận được bất kỳ thứ gì, nhưng lại có thể khiến người ta ý thức được một cách rất rõ ràng rằng: Nơi này chính là Hỗn Độn,9 nơi ban sơ khi thế giới còn chưa được sáng tạo ra.
Chẳng hiểu sao cô lại quen biết với con trai một của nhà giàu nhất ở tỉnh này, cũng chẳng hiểu sao lại nhặt được một sát thủ đội lốt cừu trong một đêm mưa nọ, lại chẳng hiểu sao quen biết với một đồng nhân vật tài năng nổi tiếng thuộc đủ các ngành nghề lĩnh vực. Nếu như không phải do đến tận bây giờ vẫn chưa có anh đẹp trai nào yêu cô đến chết đi sống lại, quấn quýt không rời thì chắc Phong Tiểu Tiểu đã tưởng tằng mình sở hữu vầng hào quang của nữ chính luôn rồi. Dương Nghiên bị cô cướp mất táo cũng không tức giận. Anh chẳng thèm để bụng, lượn vào phòng bếp lấy một quả nữa ra, vừa dán mắt vào Phong Tiểu Tiểu vừa gặm táo, mãi đến khi đối phương nổi hết cả da gà, anh mới đột nhiên bật cười cái
phụt
.
Anh bảo này...
Dương Nghiền không gặm táo nữa, chỉ cầm trong tay ném lên ném xuống chơi đùa, một tay anh còn cắm trong túi quần, ra vẻ không để ý mà trêu chọc:
Em thấy liệu giả thiết này có khả thi không?... Rằng em vốn là thần tiên chuyển thể, hy sinh bản thân để cứu vớt thế giới. Nhưng khi thế giới sụp đổ, một đại Boss vô cùng mạnh ban đầu có quan điểm đối lập với em lại phát hiện ra bản thân không thể chịu đựng được cuộc sống không có em, vậy nên anh ta quyết định sử dụng sức mạnh của mình, đảo ngược pháp tắc thời gian, trở lại khi mọi chuyện chưa bắt đầu. Anh ta biến tất cả thần tiên thành người bình thường, củng cố pháp tắc, còn từ bỏ suy nghĩ cứng nhắc ban đầu, dành cho em một tình yêu trong sáng thuần khiết...
Đến khi Phục Hy mang theo cảm xúc đó nhìn lại cô gái chưa từng có dấu hiệu thức tỉnh bên cạnh, anh mới hiểu ra rốt cuộc sự khác biệt đó là cái gì. Chẳng qua chỉ là... anh đã hiểu được thế nào là cô đơn...
Ngay từ khi bắt đầu, Phục Hy của trước đây chưa từng che giấu ý đồ của bản thân, anh muốn dẫn theo Nữ Oa hai mình lui về canh giữ hỗn độn. Phong Tiểu Tiểu không có ý kiến gì về chuyện này. Đại khái chắc là cô nín nhịn hết mức rối nên không muốn quay về cùng anh, hoặc cũng có lẽ cô biết mình nói gì cũng vô ích.
Thằng nhóc Dương Nghiên kia từng tìm cơ hội chạy tới trước mặt anh, vô tình hoặc cố ý trêu chọc. Anh ta mặc kệ sự uy nghiêm của Tổ thần, lải nhải tán gẫu chẳng biết lớn biết nhỏ ở đâu.
Anh Hy, anh có biết hình phạt của nhân gian chúng tôi không? Không phải kiểu như mười đại cực hình thời Mãn Thanh đâu. Bây giờ mọi người theo chủ nghĩa nhân đạo, không trừng phạt thể xác, bình thường chỉ trừng phạt tinh thần thôi.
Đúng đúng, là cái phòng tối đó đó... Anh biết không? Cảnh sát rất thích dùng chiêu này. Bọn họ sẽ không tra tấn, cũng không đụng đến một đầu ngón tay nào của anh, chỉ nhốt anh ở một nơi gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe.
Không có ánh sáng, không có thời gian, không có âm thanh... Dần dần, các phạm nhân sẽ cảm thấy như cả thế giới chỉ còn lại một mình mình... Chậc chậc, tinh thần sụp đổ chắc luôn! Người bình thường ngồi trong đó một tiếng thôi là đã không chịu nổi rồi...
Đúng rồi, Anh Hy, hỗn độn quê hương của các anh có tốt hơn phòng tối chút nào không? Tiểu Tiểu bị nhốt ở đó sẽ không phát điện chứ?
Anh dựa vào cái quái gì mà dùng danh nghĩa yêu cô ấy để bắt cô ấy phải chịu đựng nỗi đau khổ hàng tỉ hàng vạn năm trong hỗn độn cùng anh?... Phục Hy nhìn ra câu hỏi đó rất rõ ràng từ trong đôi mắt cười như không cười của đối phương.
Còn tinh linh có đuôi rắn màu lam đậm lại tỉnh táo. Trong đôi mắt lạnh tanh trước giờ không có vật gì lưu lại dấu ấn hiện lên vẻ phức tạp không cách nào diễn tả. Ngón tay trắng thon dài lướt qua gò má cô gái đang ngủ say. Âm thanh duy nhất vang vọng trong hỗn độn lại là tiếng thở dài mang theo nỗi buồn bã không nói nên lời của chủ nhân mình. ... Từ khi toàn bộ thế giới chính bị hủy diệt cho đến bây giờ, Phục Hy không nhớ nổi đã bao nhiêu năm trôi qua. Trong hỗn độn không có khái niệm thời gian, tất cả pháp tắc đều trở nên hỗn loạn, vậy nên anh cũng không có cách nào phán đoán được rốt cuộc mình đã trông giữ ở đây bao lâu rồi. Trong mắt Phục Hy, thế giới này vẫn y nguyên không có gì thay đổi, mặc cho nó tồn tại hay sụp đổ, mặc cho sinh linh sống hay chết, nó chỉ thiếu mỗi vòng tuần hoàn và dòng chảy thời gian mà thôi. Còn bản thân
vũ trụ
vẫn tồn tại vĩnh hằng. Nhưng khi anh cô độc lang thang trong vũ trụ chưa hình thành này, anh lại từ từ thấm thía, thì ra nó vẫn có chút thay đổi. Phục Hy u mê mờ mịt, vẫn không làm rõ được sự thay đổi mà trái tim mình cảm thấy khác biệt rốt cuộc là cái gì.
Ban đầu đó chỉ là nỗi nghi hoặc, sau đó biến thành sự hoảng sợ, cuối cùng chuyển thành cảm giác cháy ruột cháy gan gần như sắp phát điên... Giống hệt như cảm xúc sau khi Nữ Oa biến mất thời hồng hoang. Lúc đó anh chỉ hận không thể ra tay diệt sạch thần ma thượng cổ.
Anh Nhị, anh vừa phải thôi nhá!
Phong Tiểu Tiểu đen mặt, bất lực khinh bỉ,
Lúc trước anh còn bảo em đọc ít tiểu thuyết thôi, thế mà giờ khả năng tưởng tượng mấy cái linh tinh này của anh còn kinh khủng hơn em...
.
Trên mặt Dương Nghiên lộ ra vẻ rất khó hiểu. Sau đó anh cầm chặt lấy quả táo, không tiếp lời Phong Tiểu Tiểu mà đứng lên, nhưng rồi lại đột ngột tuôn ra một câu hỏi không đầu không đuôi:
Vậy em nói xem, vì sao em lại luôn gọi anh là anh Nhị? Ông già nhà anh cũng chỉ có mỗi đứa con trai duy nhất là anh đây thôi!
.
Vì sao nhỉ?
Hỗn Độn rối ren xao động, không có bất kỳ
sinh mệnh
nào ng6oại trừ đám vật chất nguyên thủy xám xịt kia. Bởi vì trong hỗn độn mà ngay cả pháp tắc cũng lộn xộn không chấp nhận được5 này, bất kể sự tồn tại dưới trạng thái nào đều chỉ có kết cục bị pháp tắc bạo động nghiền ép nát nhừ thành cát bụi, hoàn toàn không có điều kiện để tiếp tục sinh tồn. Thế nhưng đã có ba
sinh linh
là ngoại lệ duy nhất trong hỗn độn.
Ba màu lam đậm, trắng bạc và đen sẫm hoàn toàn khác với màu xám, hiện lên vô cùng chói mắt giữa trung tâm hỗn độn. Vén tầng khói xám dày đặc ra mới có thể thấy được rõ ràng, hai sinh linh màu trắng bạc và đen thẫm là hai tinh linh nửa người nửa rắn đang nhắm mắt ngủ say. Pháp tắc bạo động xung quanh không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì cho bọn họ, tựa như ngay từ đầu, bọn họ đã cách ly, tách biệt ra khỏi hỗn độn.
Anh nhắm mắt lại, hít thật sâu, sau đó mới bất đắc dĩ quay đầu ra cửa gào lên:
Anh Vũ, tôi không chịu được nữa rồi! Rốt cuộc thằng em Thiên Đạo nhà anh đã đón được người về đây chưa? Để bọn họ tự nói chuyện với nhau đi!
Đón ai?
Thế rồi sao? Sao anh đây lại không biết từ lúc nào mà cô em trở thành con người đầy hơi thở triết học thế này nhỉ?
Dương Nghiên là bạn thân từ nhỏ của cô. Bây giờ anh đang dựa vào cửa tiệm nhà cô, gặm táo nhà cô, sau khi nghe cô miêu tả lại cảm nhận của mình bằng giọng điệu sâu sắc, anh lại xem thường nói móc cô.
Cuối cùng Phong Tiểu Tiểu cũng không nhịn được, lườm Dương Nghiên một cái, chạy lại cướp đồ ăn của anh ta:
Có ai nói đùa với anh đâu, em nói thật mà!
Hai mươi năm trước đây, Phong Tiểu Tiểu vẫn tưởng rằng mình là một người bình thường. Nhưng khi tỉnh lại sau đêm sinh nhật hai mươi tuổi, cô lại đột nhiên cảm thấy nghi ngờ cái suy nghĩ vốn có này.
Tất cả cuộc sống sinh hoạt trong quá khứ dường như đều biến thành một giấc mơ. Cô có thể nhớ rõ tất cả những chuyện mình đã trải qua từ nhỏ tới lớn, nhưng sau một đêm, khi tỉnh mộng, những ký ức kia tựa như đã bị thứ gì đó xóa mờ đi, bỗng nhiên trở nên chẳng có chút chân thực nào cả.
Phong Tiểu Tiểu khó hiểu, nhìn ra cửa theo tầm mắt của Dương Nghiên - người đã đầu hàng với cô. Sau đó cô vô tình thoáng thấy được một bóng hình quen thuộc đi sau anh Vũ trước giờ chẳng có bạn bè.
Trái tim cô đột nhiên không chịu nghe lời mà thắt chặt lại trong tích tắc. Phong Tiểu Tiểu nhìn bóng người kia không chớp mắt. Rõ ràng cô không biết người kia, nhưng lại cảm tưởng như hai người quen thuộc đến không thể quên thuộc hơn được nữa. Rõ ràng cô chưa từng gặp người ta, nhưng lại cảm tưởng như bản thân đã quen biết anh cả tỉ năm...
... Là ai nhỉ?
Từng mảnh ký ức xa lạ tràn về, khối thông tin phức tạp khổng lồ gần như sắp chôn vùi Phong Tiểu Tiểu, khiến cô không thể hô hấp. Người thanh niên kia từ từ đến gần, mà viền mắt cô cũng dần dần đong đầy ánh nước. Trong thoáng chốc, dường như Phong Tiểu Tiểu thấy được một người con trai lạnh lùng kéo đuôi rắn dạo chơi trong Hỗn Độn. Anh vẫn luôn ăn mặc theo phong cách cổ xưa, nuôi mái tóc dài đen mượt như thác nước, đi thẳng từ thời hồng hoang xa xôi đến trước mặt mình... Sau đó, quần áo trên người anh thay đổi thành phong cách thuộc về người ở thời đại này, có thể gặp nhan nhản trên đường. Mái tóc đen dài cũng được cắt thành tóc ngắn.
Được rồi, thực ra cô cũng không bình thường giống như bản thân đã nói lúc đầu.
Mặc dù Phong Tiểu Tiểu là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, nhưng những trải nghiệm từ nhỏ đến lớn cô đã trải qua phải nói thật là muôn hình vạn trạng.
Lúc đó bản thân vẫn lơ đễnh không để ý, thậm chí khi thằng nhóc ba mắt đó liều mạng cướp Nữ Oa từ tay anh, anh cũng chỉ cảm nhận được nỗi phẫn nộ do bị xúc phạm.
Nhưng bây giờ, chẳng biết tại sao mà Phục Hy lại không ngừng nhớ đến tất cả những chuyện đã xảy ra cách đây đã lâu đến không tính được. Sự chống cự của Nữ Oa, sự phản đối của bạn bè xung quanh cô. Nụ cười vui vẻ của cô ở thế giới loài người. Còn có, dáng vẻ ngủ say tĩnh lặng của hiện tại... Anh nghĩ, có lẽ anh đã thực sự hiểu được sự cô đơn mà Tiểu Oa đã nhắc đến... Nếu như em không mở mắt ra nữa, thế giới này sẽ chẳng còn màu sắc.
Nếu như em không nói chuyện nữa, thế giới này sẽ chẳng còn âm thanh. Rõ ràng thế giới vẫn luôn tồn tại, nhưng bây giờ anh lại không cảm nhận được nó...
... Nếu như đây là những gì em muốn.
Ngón tay anh quyến luyến vuốt vẻ nơi gò má của cô gái hồi lâu, sau đó mới không nỡ mà bỏ tay xuống. Tiếng thở dài vẫn quanh quẩn trong hỗn độn. Cuối cùng, Phục Hy nhìn Nữ Oa đang say ngủ một cái rồi nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể mình, phóng ra toàn bộ sức mạnh pháp tắc mà không chút kiêng dè...
Thời gian...
Anh đi tới ôm lấy cô. Thân nhiệt của anh đã từng thấp hơn người bình thường một chút, nhưng giờ cái ôm này lại rất ấm áp, khiến cô không kìm được lòng mà giơ tay lên ôm lại.
Anh vẫn không có cách nào để yêu thế giới này như em...
Chất giọng đàn ông vang lên bên tai cô, vẫn bình tĩnh mà lạnh nhạt, nhưng Phong Tiểu Tiểu lại nghe được sự khác biệt vừa thoải mái vừa thân thiết bao hàm trong đó:
Nhưng em rất quan trọng với anh, vậy nên với điều kiện tiên quyết là không làm ảnh hưởng đến pháp tắc, anh vẫn có thể thử bảo vệ nó xem sao.
Thực ra Phong Tiểu Tiểu chưa từng suy nghĩ về vấn đề này, từ lần đầu tiên gặp nhau cô cảm thấy mình nên gọi Dương Nghiên như vậy, thế là đến tận bây giờ cô vẫn gọi anh như thế... Hơn nữa, đối phương cũng đã bao giờ phản đối cách xưng hô này của cô đâu?!
Chuyện này... Chắc là bởi vì anh ngốc?
Phong Tiểu Tiểu cực kỳ sợ sệt, cực kỳ cẩn thận, cổ ngập ngừng một lát.
Bốp
một cái, một đường gân xanh ngay lập tức cộm trên trán Dương Nghiên.
Những ký ức của Phong Tiểu Tiểu từ từ sống dậy, cô nghẹn ngào.
Anh đã học được cách giao tiếp, thói quen hằng ngày của thế giới này... Anh hy vọng có thể ở bên cạnh em trong bất kỳ khoảng thời gian nào, ở bất kỳ nơi đâu.
Người thanh niên thả tay ra, nhìn thẳng vào mắt Phong Tiểu Tiểu bình tĩnh trần thuật:
Pháp tắc có Thiên Đạo quản lý là đủ rồi. Nếu như em muốn, chúng ta có thể nhập luân hồi từ kiếp này qua kiếp khác. Nếu như em không thích, chúng ta có thể thoát khỏi luân hồi trở lại trông coi pháp tắc...
Vậy nên...
Chàng trai đã thực sự biến thành Phong Tê bình tĩnh hỏi cô,
Bây giờ chúng ta có thể làm tình được chưa?
Ngay lập tức, mọi sự cảm động đều tan biến thành mây khói. Phong Tiểu Tiểu:
.
Rốt cuộc anh chấp nhất với chuyện này đến cỡ nào hả?
Phong Tê đợi một lúc cũng không nhận được câu trả lời. Anh kéo Phong Tiểu Tiểu ra, nhìn cô gái đờ người trong lòng mình, nhíu mày suy nghĩ một lát. Anh quay đầu lại, hỏi Dương Nghiên - thầy dạy mình cách giao tiếp trong thời gian này:
Lẽ nào tôi dùng từ sai rồi à? Thời điểm này phải nói là lên giường mới đúng sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.