Chương 102: Sính lễ giá trên trời
-
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
- Quân Tử Giang Sơn
- 9077 chữ
- 2021-12-31 05:25:20
Ăn cơm tối xong, Tô Cẩm Bình nằm nhoài ra bàn nghĩ đủ mọi chuyện trên đời, đương nhiên, chuyện đầu tiên đó là hôm nay rốt cuộc người kia bị làm sao vậy, đủ các loại hành vi khác thường và ấu trĩ khiến nàng chỉ muốn đập chết hắn luôn!
Đang mải nghĩ ngợi, chợt nghe hạ nhân bẩm báo:
Biểu tiểu thư, đại tiểu thư tới thăm cô!
Mời!
Lại đến gây chuyện sao? Có điều, hôm nay thật sự rất kỳ quái, lại còn để người bẩm báo nữa chứ, nàng cứ nghĩ rằng với tính cách của vị đại biểu tỷ kia thì hẳn là sẽ xông thẳng tới cơ.
Vâng!
Hạ nhân đáp rồi lui ra ngoài.
Vân Tử Y bước vào quả nhiên mang vẻ mặt tươi cười, vừa thấy nàng liền cười nói:
Biểu muội, ta tới tìm muội nói chuyện một lát!
Biểu tỷ có chuyện gì cần nói sao?
Giọng điệu rất ôn hòa, khác thường ắt có âm mưu, nàng ta muốn làm gì?
Thấy thái độ của nàng như vậy, sắc mặt Vân Tử Y hơi cứng lại, nhưng lập tức cười xem như không thèm bận tâm, quay lại nhìn nha hoàn đang cầm ấm trà trong tay, tươi cười nói:
Đây là trà hôm nay biểu tỷ đích thân pha, mang đến cho muội nếm thử một chút.
Trong đó, đã bỏ sẵn hạc đỉnh hồng, nàng ta không tin mình dùng thuốc độc giết nàng xong rồi, phụ thân và mẫu thân sẽ bắt mình phải đền mạng. Chờ người con gái này chết đi, Tam Hoàng tử điện hạ đương nhiên sẽ là của nàng ta.
Tách trà kia được đặt xuống trước mặt Tô Cẩm Bình, đôi mắt phượng đảo qua nhìn tách trà kia, đôi môi đỏ mọng cong lên, sau đó dưới ánh mắt chờ đợi của Vân Tử Y, nàng bê lên, ngửa đầu một cái uống hết sạch, còn lên tiếng tán thưởng:
Trà ngon!
Sau khi uống xong, nàng lại đặt tách trà xuống trong sự kinh ngạc của Vân Tử Y. Vân Tử Y ngẩn người nhìn nàng một lúc lâu cũng không thấy trên mặt đối phương có thần sắc gì không bình thường, càng không hề có dấu hiệu trúng độc khiến nàng ta không khỏi kỳ quái, rõ ràng lúc ấy chính mình thả hạc đỉnh hồng vào sau đó để hạ nhân đem đi nấu, chỉ sợ mùi vị đó quá nồng bị nàng nhận ra thôi, nhưng vì sao sau khi người trước mặt mình uống xong lại không hề có phản ứng gì? Vì sao chứ?
Đại biểu tỷ, có phải tỷ cũng cảm thấy rằng chuyện hôm nay Đại tiểu thư Mộ Dung gia bị đánh rất kỳ lạ không?
Tô Cẩm Bình làm như không thấy sự kinh ngạc của nàng ta, chỉ cười hì hì nói với nàng ta một chuyện khác.
Kỳ lạ à?
Có gì mà kỳ lạ chứ? Chuyện khiến nàng ta cảm thấy ngạc nhiên nhất chính là vì sao sau khi uống xong hạc đỉnh hồng mà người con gái trước mặt nàng ta vẫn không sao cả.
Tô Cẩm Bình khẽ cười nói tiếp:
Từ trước đến giờ luôn là Lăng công tử ở đâu, Công chúa Bình Dương sẽ ở đó, vì sao đúng lúc ấy Công chúa lại có việc đi ra hậu viện chứ? À, còn nữa, ban đầu Mộ Dung Song vốn nhằm vào ta, đang yên đang lành vì sao phải chế nhạo Lăng công tử như vậy? Tỷ nghĩ có kỳ lạ không?
Giọng điệu nàng đã mang chút vẻ thần bí.
Với bộ dạng bí hiểm này của nàng mà Vân Tử Y vẫn không nhìn ra manh mối thì nàng ta đúng là vô cùng ngu xuẩn, nàng ta nhìn Tô Cẩm Bình hỏi:
Đó là do ngươi thiết kế sao?
Cũng không thể nói là thiết kế được, chẳng qua là vì ta biết tầm quan trọng của vị Lăng công tử này đối với Công chúa Bình Dương, trước hết là khiến người ta trộm cây đàn tuyệt thế mà Công chúa Bình Dương chuẩn bị tặng cho Lăng công tử ở hậu viện đi để dụ Công chúa rời khỏi, sau đó lại nói vài câu với Mộ Dung tiểu thư, có điều chỉ vì Linh Nhi không chấp nhận được việc Mộ Dung tiểu thư hạ nhục Lăng công tử nên mới đi mời Công chúa điện hạ tới cứu viện. Nói ra cũng chỉ là chút tài mọn không dám so bì cùng ai, còn cách hai chữ
thiết kế
xa lắm.
Nàng thản nhiên nói, cũng như lơ đãng liếc nhìn sắc mặt đối phương, hài lòng thấy trên mặt Vân Tử Y thoáng có vẻ hoảng hốt.
Vân Tử Y không thể tin nổi trợn trừng mắt nhìn nàng, cách này đúng là chút tài mọn thôi, nhưng ở trong phủ của Công chúa mà có thể trộm được đàn, thì nàng làm thế nào? Thấy vẻ kinh hãi trên mặt nàng ta càng lúc càng rõ ràng, Tô Cẩm Bình mới nói tiếp:
Cho nên, đại biểu tỷ này, nếu không có chuyện gì thì cô về đi. Nể mặt cữu cữu và cữu mẫu, ta cũng không muốn người tiếp theo bị đánh sẽ là cô!
Đây mới là mục đích của nàng, cô gái này là đại biểu tỷ của mình, nếu không cần thiết, nàng thật sự không muốn động đến nàng ta, cách tốt nhất chính là khiến đối phương biết khó mà lùi!
Vân Tử Y lùi lại từng bước, sau khi nhìn Tô Cẩm Bình như nhìn thấy ma quỷ một lúc lâu mới hoảng sợ vội vã chạy ra ngoài. Đi tới cửa, nàng ta còn bất cẩn va vào cánh cửa, giữ vững người được lại tiếp tục chạy điên cuồng! Nhẹ nhàng miêu tả lại cách hãm hại Mộ Dung Song người nổi danh là một trong hai người thông minh xinh đẹp thiên hạ của phủ Trấn Quốc công, còn không chút dè chừng nói với mình rằng nàng trộm đàn trong phủ Công chúa, hiện giờ uống hạc đỉnh hồng cũng không có chuyện gì cả, đây mà là người sao? Nàng không phải là người!!!
Linh Nhi lạnh lùng nói:
Cô nương, cần gì phải nói nhiều với nàng ta như vậy, nếu nàng ta không biết điều, giết cũng được!
Nói xong, khóe mắt cô ấy quét đến bên cửa sổ, câu nói vừa rồi đúng là nói cho người kia nghe.
Ra đi!
Tô Cẩm Bình nhìn về phía cửa sổ, cười nói.
Người ở cửa sổ hơi do dự một chút mới lộ diện, chính là nhị biểu tỷ của Tô Cẩm Bình, Vân Lãnh Ngưng, đi cùng thị tỳ của mình bước vào, sắc mặt hơi phức tạp, giết cũng được sao? Biểu muội này thực sự tàn độc đến vậy sao?
Nhị biểu tỷ, chuyện hôm nay, cảm ơn tỷ!
Đầu tiên là ở trước cửa phủ Công chúa nhắc nhở Linh Nhi giúp nàng, sau đó à, đương nhiên là việc vừa rồi.
Vân Lãnh Ngưng kinh hãi:
Muội biết là ta sao?
Sáng sớm nay khi nàng ấy đi qua phòng đại tỷ nhìn thấy một nha đầu cầm thứ gì đó luống cuống bước vào phòng đại tỷ. Nàng ấy cảm thấy không ổn, còn thoáng có dự cảm bất an, nên mới bắt nha đầu kia lại tra hỏi một phen. Ban đầu nha đầu kia còn không chịu nói, cuối cùng vẫn phải khai, thì ra là vốn chuẩn bị hạc đỉnh hồng để hạ độc hại chết Tô Cẩm Bình, vì thế nàng ấy mới phái người lẳng lặng đổi bình trà kia, tránh cho đại tỷ phạm vào sai lầm không thể tha thứ được.
Nếu không phải tỷ giúp ta, thì sao bây giờ lại ở ngoài cửa sổ phòng ta?
Nàng không đáp mà hỏi lại, Vân Tử Y đến tuyệt đối không phải chỉ đơn giản vì muốn mời nàng uống trà, dù trong tách trà kia đúng là không có độc, một chút khả năng nhận biết như vậy nàng cũng vẫn có. Đã thế, chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó là có người âm thầm giúp mình.
Vân Lãnh Ngưng nghe vậy khẽ cười sau đó nhẹ nhàng nói:
Biểu muội đã biết rồi. Đúng là ta giúp, biểu tỷ còn muốn xin biểu muội bao dung cho tỷ tỷ một chút, dù sao cũng đều là người một nhà, có thể không tính toán thì đừng tính toán.
Muội muội nói câu này rất đúng!
Tiếng cười sang sảng vang lên ngoài cửa. Vân Dật mặc y phục màu xanh lập tức bước vào, so với áo bào Tướng quân ngày ấy, bộ y phục hôm nay khiến hắn ta nhìn có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, hắn cười híp mắt đi tới nhìn Tô Cẩm Bình:
Không biết biểu muội có thể nể tình biểu huynh và nhị biểu tỷ muội không?
Cô gái này, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng hắn ta đã cảm thấy không đơn giản. Hôm qua vì hắn và phụ thân phải tới bẩm báo công việc với Hoàng thượng nên không tham gia yến hội của Công chúa Bình Dương, về chuyện Mộ Dung Song bị đánh hắn ta cũng chỉ nghe loáng thoáng, mơ hồ cũng nhận ra được vấn đề ở đâu. Từ ánh mắt của người con gái này có thể nhìn ra được luồng sát khí, nếu Tử Y thật sự đối đầu với nàng, có thể sẽ chết đến không còn mảnh xương nào!
Tô Cẩm Bình cầm bình trà trên bàn lên, như cười như không nhìn hắn ta:
Nhị biểu tỷ đã giúp ta, đương nhiên ta phải nể tình, tha cho đại biểu tỷ một hai lần thật ra cũng không có gì. Có điều, đại biểu huynh lấy cái gì ra để đòi biểu muội nể tình? Thứ nhất chúng ta không thân, thứ hai, biểu muội cũng chưa từng thiếu ơn tình của huynh, việc nể tình này à…
Ha ha ha…
Vân Dật nghe nàng nói mà bật cười, người chinh chiến nơi sa trường thích nhất là những người tính cách phóng khoáng thẳng thắn. Cô gái trước mặt không hề e dè nói như vậy, so với sự sợ hãi hay không vui của người bình thường, thì trong lòng hắn ta lại thấy tán thưởng nhiều hơn:
Vậy không biết phải làm thế nào biểu muội mới bằng lòng nể tình biểu huynh đây?
Hắn ta vừa hỏi câu này, Tô Cẩm Bình liền liếc nhìn Vân Lãnh Ngưng:
Nhị biểu tỷ, vừa rồi cữu mẫu có tìm tỷ!
Hả? Vân Lãnh Ngưng hơi ngẩn người một chút mới chợt hiểu ra, đối phương nói câu này là vì không muốn mình nghe chuyện. Nàng ấy ngượng ngùng cười nói:
Nếu vậy thì ta qua bên mẫu thân trước.
Dứt lời nàng ấy liền đi cùng thị tỳ của mình ra khỏi phòng.
Vân Dật không kìm được khẽ nhướng đôi mày kiếm, rốt cuộc là có chuyện gì mà nàng phải tránh mặt muội muội mới nói? Các cô nương bình thường không phải đều chỉ quan tâm đến việc trong hậu viện sao?
Không biết ấn tượng của biểu huynh đối với Mộ Dung Hạo thế nào?
Vân Lãnh Ngưng đi rồi, Tô Cẩm Bình mới lên tiếng. Dựa vào tư liệu mà Linh Nhi cung cấp cho nàng, hình như có thời điểm trong quân ngũ, hai người Vân Dật và Mộ Dung Hạo không ưa gì nhau, thậm chí còn có thù riêng.
Nghe câu này, sắc mặt Vân Dật liền lạnh đi, lúc trước khi còn ở trường huấn luyện, Mộ Dung Hạo luôn tìm mọi cách đối đầu với mình, sau đó thậm chí còn cố tình bắn trượt mũi tên khi tập cưỡi ngựa bắn cung, giết chết huynh đệ tốt của mình. Khi đó trong cơn giận dữ, hắn ta đã từng kéo các huynh đệ của mình lao đến phủ Trấn Quốc công nhưng bị phụ thân kiên quyết giữ lại, nói là phủ Trấn Quốc công là vọng tộc trăm năm, nếu thật sự làm to chuyện, phủ Tề Quốc công bọn họ cũng chưa chắc đã có lợi thế. Nhưng lúc ấy hắn ta quyết tâm muốn báo thù, phụ thân thấy hắn ta nhất quyết không chịu nghe, liền cắn răng đẩy hắn ta ra biên ải rèn luyện tích lũy. Chuyện đó, thù đó, dù đã qua năm năm hắn ta vẫn nhớ rõ mồn một!
Biểu muội hỏi vậy có ý gì?
Trong mắt đã xuất hiện vẻ nghiền ngẫm.
Tô Cẩm Bình cũng không rào trước đón sau với hắn ta, đặt tách trà ‘cạch’ một tiếng lên bàn, giọng điệu tàn nhẫn:
Nếu ta có cách khiến Mộ Dung Hạo chết không có chỗ chôn, biểu huynh có đồng ý phối hợp không?
Muội và Mộ Dung Hạo cũng có thù riêng sao?
Vân Dật nhíu mày.
Nàng cười khát máu:
Không, ta và cả nhà Mộ Dung đều có thù, biểu huynh chỉ cần nói cho ta biết, huynh có bằng lòng giúp đỡ không là được rồi.
Chỉ cần không liên lụy đến Vân gia, dù có bỏ cả mạng sống của ta cũng được!
Báo thù cho huynh đệ, sống chết không nề hà. Nếu không phải mấy năm nay rèn luyện nơi biên ải khiến hắn ta trưởng thành lên không ít, thì lần này quay về hắn ta đã đến giết Mộ Dung gia rồi.
Tô Cẩm Bình thật sự không ngờ vị Tướng quân thiếu niên trước mặt mình lại có tính cách cương trực đến thế, rất trọng nghĩa khí! Nàng cười nói:
Nếu đã vậy thì phải phiền biểu huynh rồi. Có điều, biểu huynh yên tâm, biện pháp này sẽ không liên lụy đến Vân gia, cũng không cần mạng của biểu huynh. Chỉ cần biểu huynh làm theo lời ta bảo, dù Mộ Dung Hạo hắn không chết cũng sẽ không còn cơ hội đặt chân vào triều đình!
Không biết là cách gì?
Cứ hỏi rõ ràng vẫn hơn.
Tô Cẩm Bình liếc nhìn Linh Nhi một cái, Linh Nhi hiểu ý lập tức đóng cửa lại. Sau đó, Tô Cẩm Bình cười nói ý định của mình ra, Vân Dật nghe mà khóe miệng không ngừng run rẩy, biện pháp như vậy mà nàng cũng tính ra được, thật đúng là…
Dứt lời, Tô Cẩm Bình còn cười đánh giá Vân Dật:
Biểu huynh, huynh phải biết rằng huynh vẫn không thể báo thù là bởi vì nhân cách của huynh quá quang minh lỗi lạc, nếu huynh có một nửa phần nham hiểm tàn độc của Mộ Dung Hạo năm đó khi mượn cớ bắn trượt để giết huynh đệ huynh, thì huynh đã không bị đưa ra biên ải năm năm còn chưa báo thù được!
Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Vân Dật lạnh đi:
Muội điều tra về ta?
Rốt cuộc cô gái này có ý đồ gì? Đột nhiên đến Vân gia, còn muốn lợi dụng tâm lý muốn báo thù của mình để trừ bỏ Mộ Dung Hạo, tuy hắn ta không phản đối việc báo thù cho huynh đệ, nhưng bị người ta lợi dụng cũng không phải chuyện gì đáng để cao hứng.
Không chỉ có huynh, mà mọi người ở đây ta đều đã điều tra. Đại biểu huynh, huynh nên biết rằng, nếu ta dám thẳng thắn nói cho huynh biết, cũng coi như ta có thực lực của mình, huynh chỉ cần lựa chọn hợp tác hay không hợp tác!
Với sự thông minh của Vân Dật chắc chắn sẽ nhanh chóng nghĩ tới chuyện mình điều tra hắn ta, cùng với chờ đến lúc đó để đối phương sinh lòng nghi ngờ với mình, chi bằng tự mình nói ra còn hơn.
Ta muốn biết, rốt cuộc cô tới Vân gia có mục đích gì? Còn nữa, cô thật sự là biểu muội của ta?
Hắn ta không cho phép người nào uy hiếp tới người nhà của hắn ta.
Tô Cẩm Bình đứng dậy đi tới trước mặt hắn, bốn mắt nhìn nhau:
Ta có phải biểu muội của huynh hay không, điều này có ngoại tổ mẫu và cữu cữu nhận định. Còn về mục đích ta đến Vân gia… nếu không có nhị biểu tỷ phát hiện ra ta, ta căn bản sẽ không bước vào Vân gia. Muốn huynh trợ giúp chẳng qua là vì có sự trợ giúp của huynh mọi chuyện sẽ đơn giản hơn một chút mà thôi. Đã nói đến thế, tin hay không là tùy huynh!
Vân Dật lạnh lùng nhìn vào mắt nàng, ánh mắt này hoàn toàn không phải ánh mắt của một cô nương nên có, tàn nhẫn, lạnh như băng, thậm chí ngoài thù hận ra hắn còn không nhìn thấy cảm xúc khác. Không hiểu sao hắn bỗng thấy hơi tò mò, rốt cuộc là thù hận đến mức nào mà khiến nàng lộ ra vẻ mặt như vậy?
Một lúc lâu sau, Vân Dật hồi phục tinh thần, cong môi cười nói:
Tin hay không không quan trọng, có điều biện pháp của muội quả thật có thể giúp ta báo thù, cho nên hợp tác một lần cũng không phải là không thể.
Nói xong hắn ta mới như chợt nhớ ra một chuyện:
Phải rồi, tổ mẫu muốn gặp muội, ta tới truyền lời.
Vậy mà nói chuyện một hồi hắn ta suýt quên mất.
Vâng!
Đột nhiên nàng có dự cảm xấu, tự dưng lão phu nhân tìm nàng để làm gì?
…
Quả nhiên, Tô Cẩm Bình đoán không sai chút nào, từ sau khi vào viện của lão phu nhân, nàng đã bị bà răn dạy cả nửa ngày, chỉ đơn giản là vì mấy chuyện lùm xùm với Bách Lý Kinh Hồng hôm nay. Không biết làm thế nào mà mấy chuyện đó đến tai lão phu nhân, vì thế bà huyên thuyên không ngừng dạy bảo nàng rằng cô nương phải thế nào thế nào, phải giữ khoảng cách với nam giới này này kia kia…
Bà nói đến mức nàng chỉ biết gật đầu liên tục thưa
vâng
, không ngừng xin lỗi tỏ vẻ mình đã hiểu rồi, mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn nhưng lại không giấu được nụ cười trong đáy mắt, ngoại tổ mẫu của nàng đúng là rất quan tâm đến nàng. Vân Dật ngồi uống trà ở đối diện nhìn bộ dạng này của nàng cũng không kìm được nụ cười, vừa rồi trong phòng còn ra vẻ ma quỷ hiện giờ lại thành như vậy, đúng là… Xem ra chính mình cũng nghĩ quá nhiều, không biết cô gái này đối xử với người khác thế nào, nhưng đối với tổ mẫu chắc chắn là thật lòng.
Cuối cùng lão phu nhân còn nói tiếp:
Lần trước ta cũng đã gặp vị Tam Hoàng tử điện hạ kia, dung mạo và khí chất đều là rồng phượng trong loài người, chỉ là mắt lại không nhìn thấy. Ta thấy hình như Thất Hoàng tử cũng có ý với cháu, nếu cữu cữu của cháu ra mặt, dù không được làm chính phi của Thất Hoàng tử thì làm tiểu thiếp cũng không có vấn đề gì, cháu…
Được rồi mà ngoại tổ mẫu, Thất Hoàng tử chẳng qua chỉ nổi hứng nhất thời thôi ạ. Dù có cưới cháu thật thì cũng không phải vì cháu, mà là vì muốn kết minh với Vân gia. Rõ ràng trong lòng bà cũng hiểu điều này mà, sao bà còn nói vậy ạ?!
Làm tiểu thiếp à?! Đùa cái gì thế?!
Nghe vậy, lão phu nhân hơi sửng sốt, thật sự không ngờ nàng sẽ nói thẳng thắn như vậy. Bà thầm tán thưởng, vỗ nhẹ tay nàng:
Đúng là đứa bé thông minh, có điều, con gái lớn sớm muộn gì cũng phải thành thân, giúp chồng dạy con, có phủ Tề Quốc công làm hậu thuẫn, dù là gả cho ai thì bà nghĩ họ cũng sẽ không dám bạc đãi cháu đâu. Có điều, nếu cháu không thích Thất Hoàng tử, vậy có chắc Tam Hoàng tử sẽ đối xử tốt với cháu không? Làm sao cháu biết được hắn không phải vì quyền thế của Vân gia ta? Dù sao, đối với một Hoàng tử không quyền không thế vừa về nước, nếu có được sự giúp đỡ của Vân gia ta, cũng chẳng khác nào mặt trời giữa trưa.
Ngoại tổ mẫu, Tam Hoàng tử điện hạ trước đây có quen với cháu ạ. Lúc biết nhau, hắn cũng không biết cháu còn có thân phận này.
Tô Cẩm Bình vốn không muốn nói giúp cho tên kia, nhưng lão phu nhân đã nói thế này mà nàng không nói thì e hơi có lỗi với hắn.
Nghe nàng nói vậy lão phu nhân thoáng ngạc nhiên rồi lập tức cười:
Thì ra là vậy, nói thế thì hai người các cháu đúng là có duyên. Trước là cùng ở Đông Lăng, cha cháu có chuyện, cháu trốn đến đây, hắn lại cũng về nước, đây không phải là nhân duyên trải ngàn dặm hay sao? Hay là để ta đi nói chuyện với cữu cữu của cháu, để nó thăm dò ý tứ của Tam Hoàng tử xem, có thể sớm tính toán hôn sự này hay không nhé?
Lão phu nhân là người rất tân tiến, vừa nghe thấy hai người vốn là người quen cũ, sự nghi ngờ trong lòng cũng biến mất.
Khóe miệng Tô Cẩm Bình giật giật vài cái, bây giờ nàng còn chưa muốn nghĩ đến chuyện thành thân mà?! Chỉ cần nghĩ đến chuyện nếu mình gả cho hắn thật, ngày nào cũng nhìn nhau không nói gì, hoặc là tên kia nổi điên lên giống hôm nay thì nàng cũng đã thấy đau hết cả đầu rồi:
Được rồi mà, ngoại tổ mẫu, chuyện này đừng bàn thêm nữa, nếu cữu cữu đi hỏi thật, có khi người ta còn nghĩ rằng cháu tha thiết muốn được gả đi ấy… Chuyện này tốt nhất cứ để tùy duyên phận đi ạ, còn nữa, hai vị biểu tỷ còn chưa gả, cháu có gấp gáp gì đâu ạ!
Được, được, được! Theo cháu, nghe cháu hết!
Nói xong, lão phu nhân chợt quay đầu nhìn Vân Dật một cái, nhíu mày nói,
Cẩm Nhi, khó khăn lắm cháu mới quay về bên ta, ta cũng chẳng nỡ gả cháu ra ngoài. Hay là cháu gả cho biểu huynh của cháu đi, nhân phẩm của biểu huynh cháu không tồi, dù sao cũng là Tướng quân trẻ đầy hứa hẹn, cháu gả cho nó cũng vẻ vang, mà chúng ta thân lại càng thân hơn. Nếu nó dám bắt nạt cháu, ngoại tổ mẫu nhất định sẽ lột da nó. Cháu nhìn mà xem, biểu huynh cháu cũng đâu có thua kém gì Tam Hoàng tử chứ!
Lão phu nhân nói rất chân thành.
Phụt!
Ngụm nước trà trong miệng Vân Dật phun mạnh ra ngoài, không hiểu nổi sao đang yên đang lành lại dính cả mình vào, nhìn thấy sắc mặt Tô Cẩm Bình cũng kỳ quái như mình, hắn ta vội xua tay:
Tổ mẫu, bà đừng nói đùa mà, biểu muội quốc sắc thiên hương thế kia, cháu làm sao mà xứng được.
Ý của ta, có chỗ cho cháu lên tiếng sao?
Lão phu nhân không vui nói.
Vân Dật nghe vậy, mặt cứng đờ, ngoan ngoãn ngậm miệng, thành thành thật thật cúi đầu làm con ngoan cháu hiền.
Quát cho Vân Dật không dám nói nữa xong, lão phu nhân lại kéo tay Tô Cẩm Bình nói:
Cháu thấy thế nào? Không cần để ý đến ý kiến của biểu huynh cháu, trong nhà này do ta quyết định, ta còn chưa chết thì chưa tới phiên nó lên tiếng. Hơn nữa, Cẩm Nhi à, ta nói cho cháu hay, phủ Tề Quốc công của chúng ta ai cũng là người si tình, từ ngoại tổ phụ của cháu đến cữu cữu của cháu đều chỉ có duy nhất một người vợ chính thức, không có thông phòng cũng không có tiểu thiếp, nếu cháu gả cho biểu huynh cháu, nó mà dám nạp thiếp để xem ta có đánh gãy chân nó không!
Khóe miệng Tô Cẩm Bình giật liên tục, thật sự không biết đáp lại những lời này thế nào, Vân Dật cũng đen mặt chỉ muốn lao thẳng ra khỏi phòng ngay! Cuối cùng, Tô Cẩm Bình ho khan nói:
Ngoại tổ mẫu, bà đừng lôi cháu và biểu huynh ra trêu đùa mà, bà muốn để sau này bọn cháu gặp nhau cũng ngại ngùng sao ạ? Ôi chà, cháu chợt nhớ ra còn mấy việc ở phòng chưa làm xong, cháu về trước đây ạ!
Nói xong nàng cuống quít đứng dậy chạy vội ra ngoài. Vân Dật cũng cảm thấy mông như có lửa đốt, đứng dậy nói:
Tổ mẫu, cháu vẫn còn việc công cần giải quyết, cháu đi trước!
Chờ bọn họ đi hết rồi, lão phu nhân mới cười phá lên, Lý ma ma sau lưng bà liền hỏi:
Lão phu nhân, sao ngài lại trêu ghẹo Đại công tử và biểu tiểu thư thế, ngài biết rõ… Thế này không phải là khiến hai người họ đều xấu hổ sao?!
Lão phu nhân quay đầu cười, xem ra tâm trạng rất tốt:
Người cũng già rồi, chỉ muốn tìm chút việc vui vẻ thôi. Nhìn mấy đứa trẻ này lại muốn trêu chúng một phen!
Lý ma ma bật cười, lão phu nhân đúng là càng già càng trẻ con!
Mai mời Thất Hoàng tử đến đây. Ta rất thích tính cách của Thất Hoàng tử, chưa biết chừng sự tình còn có thể chuyển biến!
Lão phu nhân đứng dậy phân phó.
Vâng!
…
…
Nhưng, khi chuyện này rơi vào tai phủ Tam Hoàng tử, toàn bộ phủ Hoàng tử đều là cảnh tượng buồn rầu u ám!!!
Bách Lý Kinh Hồng ngồi trên ghế chủ nhân, bên cạnh là bốn đại ám vệ đều lặng lẽ quan sát sắc mặt của điện hạ nhà mình.
Tin tức có chính xác không?
Hắn lạnh giọng hỏi.
Điện hạ, tin này do Dĩ Mạch báo về ạ. Nói là hình như Vân Vương phi coi trọng Thất Hoàng tử hơn một chút, cuối cùng tuy cũng bị Tô cô nương thuyết phục nhưng lại nổi ý muốn thân càng thêm thân, Tô cô nương không biết phản bác thế nào đành quay về phòng! Sau đó, Vân Vương phi lại phân phó hạ nhân ngày mai mời Thất Hoàng tử đến!
Diệt nhanh chóng thuật lại tin tức nhận được một lần, quả thực trong lòng đầy vẻ không vui, bà già chết tiệt đó lại có ý đồ ngốc nghếch gì vậy? Hôm qua điện hạ đã… với Hoàng tử phi… có lẽ còn mang thai tiểu chủ tử cho bọn họ rồi, làm sao có thể gả cho Vân Dật hay Bách Lý Nghị được nữa chứ?!
Sau đó, cả phòng im lặng đến quỷ dị. Bách Lý Kinh Hồng nhẹ cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì, trong ánh mắt sáng đẹp cũng thoáng xuất hiện vẻ khốn đốn. Bộ dạng này khiến tất cả mọi người đều hơi ngạc nhiên, mọi chuyện trong thiên hạ không có chuyện nào có thể ngăn cản được điện hạ, nhưng hiện giờ nhìn vẻ mặt hoang mang rối rắm của hắn, bọn họ đều không thể đoán được điện hạ đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, hắn bỗng ngẩng đầu, nhẹ nhàng hỏi:
Các ngươi nghĩ, nếu ngày mai bản cung không mời mà đến, tới cửa cầu hôn, liệu nàng có đồng ý không?
Nói xong hắn còn có vẻ không dám chắc, thậm chí hơi khẩn trương. Vân Vương phi mở tiệc chiêu đãi Thất Hoàng tử, nếu cứ để như vậy có lẽ nàng sẽ thực sự bị người ta cướp đi mất.
Mấy người kia run khóe môi, nghe tiếng quạ kêu bay qua sau lưng mình, chẳng lẽ nghĩ đến nửa ngày là vì đang nghĩ chuyện này sao? Nhưng vấn đề phức tạp như vậy làm sao bọn họ đoán được? Suy nghĩ của Hoàng tử phi hoàn toàn không giống với người bình thường, bảo họ đoán làm sao đây? Có điều, bọn họ không thể không tán thưởng, ý định này thật sự rất cao tay! Rất cao! Chờ ngày mai Thất Hoàng tử mang lễ vật tới cửa thăm hỏi, bọn họ lại khuân cả đống sính lễ thật lớn tới, đối lập như vậy chỉ e sẽ khiến Thất Hoàng tử xấu hổ đến mức muốn tìm hố mà chôn mình mất!
Điện hạ, chuyện này chúng thuộc hạ thực sự không biết, có điều ngài có thể thử xem thế nào.
Phong tính toán một chút rồi bước lên nói ra suy nghĩ của mình.
Vì thế, trong mắt người nào đó lại xuất hiện vẻ khốn đốn, rối rắm, khẩn trương. Chờ khi mọi cảm xúc đó tan đi, hắn lên tiếng phân phó:
Đi chuẩn bị sính lễ. Đừng làm bản cung mất mặt!
Vâng!
Xem ra điện hạ đã muốn thẳng tay hạ thủ! Diệt đáp rồi lui xuống chuẩn bị.
…
Sáng sớm hôm sau, không ít dân chúng đều tụ tập trước cửa phủ Tề Quốc công để xem cảnh tượng rất hoành tráng này.
Lụa đỏ trải dài suốt con đường, một chiếc xe ngựa trắng tinh khôi đi trước. Phía sau xe là đám hạ nhân vui vẻ khiêng những chiếc thùng rất nặng, chỉ liếc mắt qua cũng có thể đếm được tới hàng trăm cái, ở đằng trước còn có người khiêng những súc lụa màu đỏ lửa, nhìn như vậy sao cứ thấy giống đi cầu hôn nhỉ?
Bách Lý Nghị, được Vân Vương phi ưu ái, lúc này cũng đi cùng một tùy tùng tới đây. Hai chiếc xe ngựa cùng dừng trước cửa phủ Tề Quốc công, màn xe vén lên, hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau! Một là ánh mắt ôn nhã chứa chút u ám, một là ánh mắt cao ngạo lại thêm vẻ lãnh đạm.
Sau đó, hai người cùng xuống xe, tứ phía đều vang lên tiếng hít khí lạnh. Tam Hoàng tử điện hạ! Đó là Tam Hoàng tử điện hạ!!!
Hiện giờ, chuyện của Tam Hoàng tử điện hạ, cả Nam Nhạc bọn họ không ai không biết, dung mạo tuyệt thế, tao nhã vô song, nghe nói hôm qua còn vì Thượng Quan Cẩm biểu tiểu thư phủ Tề Quốc công mà đấu đàn với đầu bài của sở quán Tần Lâu, khiến biết bao nhiêu cô nương hâm mộ Thượng Quan Cẩm muốn chết đi được, hôm nay lại mang nhiều đồ như thế tới đây định làm gì?!
Thất Hoàng tử ở bên cạnh cũng khiến mọi người ồn ào tán thưởng, dù sao, trước khi Bách Lý Kinh Hồng về nước, thì Tứ Hoàng tử, Thất Hoàng tử, Vân công tử và Lăng công tử chính là tứ đại mỹ nam của Nam Nhạc.
Tam Hoàng huynh!
Bách Lý Nghị ôm quyền chào. Vì bị xe ngựa ngăn cản nên hắn ta chưa nhìn thấy hàng lễ vật phía sau xe ngựa của Bách Lý Kinh Hồng.
Ừ.
Hắn thờ ơ gật đầu ra vẻ đã biết.
Bách Lý Nghị nhớ tới lời nói của đối phương nói với mình ở phủ Công chúa hôm qua, lúc vừa nghe hắn ta cũng hơi kinh hãi, nhưng hôm nay hắn ta đã bình tĩnh lại. Hắn ta cũng không cho rằng Bách Lý Kinh Hồng có bản lĩnh tranh giành với hắn ta, cho nên, tuyệt đối không có chuyện lùi bước chỉ vì vài câu nói của đối phương:
Tam Hoàng huynh cũng được Vân Vương phi mời sao?
Không hề.
Hắn thản nhiên phun ra hai chữ, mặt vẫn rất lạnh nhạt, không hề có chút xấu hổ nào vì mình là khách không mời mà đến.
Thời khắc này, Vân Dật được hạ nhân bẩm báo, làm Đại công tử Vân gia, đương nhiên hắn ta phải đi ra đón tiếp. Vừa nhìn thấy hai người đối đầu ngoài cửa, sắc mặt hắn hơi cứng lại một chút, hình như tổ mẫu không mời Tam Hoàng tử thì phải? Nhưng vì hắn ta đứng trên bậc thêm cao nên có thể thấy được một hàng dài thật dài cả người lẫn vật sau xe ngựa của Bách Lý Kinh Hồng, trong lòng đập thịch một cái, đột nhiên có dự cảm xấu.
Hắn ta bước xuống từng bước, ôm quyền hành lễ:
Tam Hoàng tử điện hạ, Thất Hoàng tử điện hạ! Tại hạ đón tiếp chậm trễ, xin thứ tội!
Khách khí!
Giọng nói lạnh tanh.
Vân công tử không cần khách khí!
Giọng nói mang theo ý cười.
Hắn ta nhìn Bách Lý Kinh Hồng hỏi:
Không biết Tam Hoàng tử đến là…
Cầu hôn!
Bách Lý Kinh Hồng còn chưa lên tiếng, Phong đã cười hì hì bước tới phía trước.
Ngay sau đó, đám hạ nhân liền khiêng hết vàng bạc châu báu, gấm vóc lụa là xếp lên phía trước, đặt trước cửa phủ Tề Quốc công. Nhìn thấy đống đồ này, lại nghĩ tới hộp quà trong tay tùy tùng phía sau lưng mình cầm, Bách Lý Nghị bỗng có xúc động muốn đập nát hộp quà đó ra, bàn tay cầm quạt cũng siết chặt lại, nhìn Bách Lý Kinh Hồng cực kỳ không thân thiện, chắc chắn đối phương biết hôm nay mình sẽ đến nên mới cố tình chọn ngày này để cầu hôn!!! Đúng là… quá đê tiện!!! Nếu biết trước như vậy thì hôm nay hắn ta đã mang theo sính lễ tới.
Khụ khụ…
Vân Dật lúng túng ho khan vài tiếng, chuẩn bị mời bọn họ vào.
Lão phu nhân nghe nói cũng từ trong nhà bước ra, đảo mắt nhìn đống rương hòm trước cửa, bà thoáng kinh ngạc, nhiều rương như vậy rốt cuộc là bao nhiêu đồ đạc? Tam Hoàng tử vừa về nước mà có nhiều tiền bạc như vậy sao?
Lúc này bà mối mới phát huy công dụng của mình, vội vàng chạy tới nói với lão phu nhân:
Vân Vương phi, điện hạ nhà chúng ta tự mình tới cầu hôn, mấy thứ này đều là sính lễ, có hai pho tượng Quan Âm ngọc trắng, có mười đôi Ngọc Như ý, trăm thước lụa Thiên tàm ti, ngàn khúc Lưu Vân Cẩm Đoạn, bốn tấm da Tử Vân Điêu, da hổ…
Một chuỗi dài thật dài tuôn ra từ miệng bà mối khiến mọi người nghe mà ngẩn người sửng sốt, thứ khác không nói, nhưng trăm thước lụa Thiên tàm ti ư? Thứ này ngay cả Hoàng cung cũng chẳng được mấy thước, phủ Thất Hoàng tử chỉ có hai thước là do mẫu phi Thất Hoàng tử ban tặng. Da của Tử Vân điêu trong cả quốc khố cũng chỉ có ba tấm đúng không?
Bà mối nói tới đâu, đám hạ nhân mở rương ra đến đấy, đầy vàng bạc châu báu, đồ ngọc nổi danh chỉ trong nháy mắt đã làm mờ mắt người đời. Phải đến nửa canh giờ sau bà mối mới nói xong danh sách đó, đến cuối cùng còn bồi thêm một câu:
Một viên kim cương một cân!
Bà mối dứt lời, Tu ở bên cạnh liền mở chiếc hộp trong tay mình ra, chỉ trong giây lát, mọi người đã nhìn thấy tia sáng lóa mắt tỏa ra, dưới ánh sáng mặt trời, viên kim cương kia tỏa sáng lấp lánh, quả thực như muốn làm mù mắt những người ở đây!
Vân Vương phi, điện hạ nhà chúng ta thành tâm thành ý muốn kết thân với biểu tiểu thư của quý phủ, trăm năm hảo hợp. Xin ngài đồng ý!
Bà mối nhanh miệng nói, chiếc khăn tay đỏ trên tay cũng không ngừng vung vẩy, đúng là nước miếng văng tung trời.
Lão phu nhân, Trần thị, Vân Dật và Bách Lý Nghị đều đã sợ đến ngớ người! Dù cuộc sống của bọn họ rất xa hoa, dù Bách Lý Nghị cũng là Hoàng tử cao quý của một nước, nhưng bọn họ cũng chưa từng bị chấn động mạnh mẽ đến như vậy bao giờ! Chỗ này… e cũng phải bằng nửa quốc khố ấy chứ? Chưa nói thứ khác, chỉ riêng viên kim cương kia, một miếng nhỏ cũng là giá trên trời rồi, chưa nói đến chuyện một viên nặng cả cân!
Nhóm dân chúng đã kinh ngạc đến choáng váng, có lẽ nhà giàu có nhất thiên hạ cũng không có nhiều bạc như vậy! Có ai nói cho bọn họ biết vì sao Tam Hoàng tử điện hạ bị nhốt ở Đông Lăng mà lại giàu có như vậy không?!
Sính lễ trên trời!!! Trong lòng mọi người đều chỉ còn lại bốn chữ này - sinh lễ trên trời! Số sính lễ này đem mua đến nửa giang sơn cũng đủ nữa!!!
Vì vậy, tất cả mọi người không thể không tò mò, rốt cuộc dung mạo của vị biểu tiểu thư kia thế nào mới có thể khiến Tam Hoàng tử không tiếc dùng sính lễ lớn như vậy để cầu hôn?!
Bước chân lão phu nhân bất giác lảo đảo một chút, may mà có Lý ma ma đỡ bà. Bà không phải người tham tiền tài, nhưng nhìn thấy nhiều bạc như vậy bà vẫn không thể không nghĩ… Nhiều sính lễ như vậy nếu về Vân gia bọn họ, sau này đừng nói là ngồi vững trên ngôi vị đứng đầu của thập đại thế gia, mà ngay cả vị đang ngồi trên Long ỷ kia cũng phải cho bọn họ chút thể diện. Nói không động tâm thì chắc chắn không thể. Mà khiến bà càng kinh hãi hơn chính là mắt mình quá mờ rồi nên mới cho rằng người thanh niên trước mặt đây không xứng với cháu ngoại bảo bối của mình.
Sắc mặt Bách Lý Nghị cực kỳ khó coi, dù hôm nay hắn ta có bán hết tất cả của cải trong phủ Thất Hoàng tử đổi lấy bạc cũng không được số bạc lớn như thế này. Hắn ta thật sự không nghĩ ra được Hoàng huynh của mình làm thế nào mà có năng lực như vậy!
Lúc này hắn ta đã không còn chút mặt mũi nào mà vào dự tiệc nữa, liền nói với Vân Vương phi:
Vân Vương phi, trong phủ bản cung còn có việc, cáo từ trước!
Nếu vậy lão thân sẽ không giữ ngài. Thất Hoàng tử điện hạ, mời!
Lão phu nhân cũng không tỏ vẻ hòa nhã với hắn ta, không phải vì bạc, mà vì khí độ. Thấy tình địch mang nhiều bạc đến như vậy, hắn ta cũng không thể cười không để bụng, mà thậm chí còn hẹp hòi tới mức tức giận bỏ về. Người như vậy không thể làm gì to tát được!
Bách Lý Nghị để tùy tùng giao lại lễ vật rồi ngồi xe ngựa của mình về phủ, nhưng không nhìn thấy sau khi hắn ta đi rồi, trong đôi mắt thờ ơ của Bách Lý Kinh Hồng hiện lên vẻ đắc ý rõ rệt. Đúng thế, là đắc ý! Cũng chính sự đắc ý này khiến mấy đại thủ hạ bên cạnh vô cùng xấu hổ, hiện giờ điện hạ đã ấu trĩ tới mức nào rồi thế này!
Lại nhìn sính lễ nhiều thế này, Vân Vương phi nhất thời cảm thấy không biết nói gì, chỉ vì sính lễ thật sự quá nhiều, nếu nhận về có thể nảy sinh những hậu quả gì, bà chỉ là một phụ nữ tạm thời cũng không biết rõ, mà chuyện này cũng không phải chuyện hậu viện có thể quyết định được, xem ra phải chờ con trai về rồi bàn bạc sau vậy.
Điện hạ, việc hôn nhân này lão thân phải hỏi ý của Cẩm Nhi mới có thể trả lời được!
Bà khéo léo nói.
Bách Lý Kinh Hồng nghe vậy cũng không nói thêm gì, thản nhiên gật đầu:
Nếu đã vậy thì cứ để mấy thứ này ở đây đi. Bản cung về trước!
Mời điện hạ!
Vân Dật cũng chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng mà tiễn hắn về, còn tiếp tục ở đây nữa thì không biết phủ Tề Quốc công bọn họ sẽ bị bao nhiêu ánh mắt ghen tị chọc thủng!
Bách Lý Kinh Hồng khẽ gật đầu, quay về xe ngựa của mình. Chiếc xe ngựa trắng tinh sạch sẽ rời khỏi cửa phủ Tề Quốc công, để lại những ánh mắt kinh ngạc, khát khao.
…
Cái gì?
Tô Cẩm Bình há hốc mồm không tin được nhìn Linh Nhi,
Hắn điên rồi sao?
Khóe miệng Linh Nhi co rút, thật ra, cô cũng có suy nghĩ không biết có phải điện hạ điên rồi không, cầu hôn thôi mà, có cần phải làm long trọng hoành tráng như thế không? Thế này còn khủng bố hơn cả tiền sưu thuế, tiến cống hàng năm của địa phương. Hơn nữa, theo tin tức tin cậy báo về thì hành động này của điện hạ chủ yếu là vì muốn phô bày tài lực hùng hậu của mình trước mặt tình địch, để tình địch lui binh! Vì thế, Thượng Quan Cẩm vốn đã nổi tiếng, giờ lại thành nhân vật sóng gió trong Nam Nhạc.
Cô nương, nghe nói hiện giờ Tề Quốc công cùng với lão phu nhân, phu nhân và mấy vị cữu cữu, cữu mẫu của ngài đang bàn bạc về việc này, ngài có muốn qua đó không?
Thật ra trong lòng cô vẫn mong cô nương và điện hạ mau thành thân, vì dù sao nhân mạch của cô, bằng hữu, mọi người thân quen nhất đều ở phủ Tam Hoàng tử và Dạ Mạc sơn trang.
Tô Cẩm Bình nghe vậy, cơn giận trong lòng bừng lên, nổi trận lôi đình đứng bật dậy, nhanh chóng lao về phía chính sảnh, đùa cái gì thế, tên ngốc kia đưa nhiều tiền như vậy đến là muốn nàng đau lòng đến chết sao? Đây là sính lễ, tức là để dành cho nhà mẹ đẻ, nói cách khác, nếu cuối cùng nàng gả sang, thì số bạc này nàng sẽ không cầm được một xu nào hết, của hồi môn tuyệt đối không thể bù đắp được! Nàng chỉ mới đến phủ Tề Quốc công có vài ngày mà, mới có vài ngày thôi, vì sao vô duyên vô cớ tốn kém nhiều tiền như vậy chứ?!
Vào chính sảnh, mọi người đang bừng bừng khí thế bàn tán, xem tình hình này là muốn đồng ý rồi. Vừa nhìn thấy Tô Cẩm Bình, Tề Quốc công rất vui vẻ nói:
Cẩm Nhi, ta nghe mẫu thân nói cháu vốn cũng thích Tam Hoàng tử, giờ ngài ấy lại có thành ý thế này. Không phải cậu ham số tiền này, mà ngài ấy có thể xuất ra nhiều của cải như vậy chứng tỏ cháu cũng rất có trọng lượng trong tim ngài ấy. Vì thế nên cậu nghĩ hôn sự này có thể thành được, cháu thấy sao?
Vân Tử Y đứng bên cạnh vò nát khăn tay của mình, nhìn các rương đồ trong phòng, nàng ta không kìm được mà coi chiếc khăn trong tay mình là Tô Cẩm Bình, khiến nàng ta chỉ muốn lao sang mà bóp chết nàng luôn! Ngọn lửa ghen tị thiêu cháy cả lòng nàng ta.
Nhưng những người khác của Vân gia đều mang vẻ mặt vui sướng, nói gì thì nói, số sính lễ hôm nay sẽ khiến phủ Tề Quốc công bọn họ như hổ thêm cánh, có khi sau này tiền tiêu vặt hàng tháng của mỗi người phải tăng gấp đôi ấy chứ. Vậy nên toàn bộ phủ Tề Quốc công đều vô cùng cao hứng.
Nhưng Tô Cẩm Bình lại lạnh mặt nói:
Trả lại đi!
Ba chữ như sấm sét khiến mọi người ngỡ ngàng.
Người ngạc nhiên nhất chính là lão phu nhân, phản ứng tối qua của con bé rõ ràng là thích Tam Hoàng tử, sao hôm nay lại nói trả lại? Vân Tử Y cũng giật mình, nhưng càng thấy căm hận hơn, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà Tam Hoàng tử đối đãi như thế nàng còn không chịu nhận?
Tề Quốc công nhíu mày không hiểu:
Cẩm Nhi, ý của cháu là không muốn gả cho Tam Hoàng tử sao? Nếu không muốn cháu cứ nói thẳng, cậu sẽ cho người trả về ngay!
Không phải là không muốn!
Nàng có thể nói là vì tiếc số tiền của này sao? Tên Bách Lý Kinh Hồng chết băm chết vằm kia, rõ ràng đã nói tiền của hắn đều là của nàng rồi, nàng còn chưa đồng ý, ai cho hắn dùng tiền của nàng chứ?! Còn muốn sống nữa không hả?!
Không phải không muốn, vậy thì vì sao?
Trần thị cũng bước tới nói, thân là đương gia chủ mẫu, lo liệu ăn mặc đi lại của nhiều người trong phủ như vậy nên bà cũng càng để tâm đến phần sính lễ có thể so với nửa quốc khố này hơn.
Tô Cẩm Bình nhìn mọi người một vòng, sau đó nhìn Tề Quốc công nói:
Cữu cữu, cữu cữu có từng nghĩ đến chuyện cây to đón gió chưa? Ngày hôm nay mấy thứ này được đưa tới phủ Tề Quốc công, có bao nhiêu người nhìn thấy? Có số tiền này, thực lực của phủ Tề Quốc công có thể vượt xa các thế gia khác, nhưng cữu cữu có thể thăm dò được, vị ngồi trên long ỷ kia sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn chúng ta không?
Câu nói này khiến sắc mặt Tề Quốc công lập tức sa sầm xuống, vừa rồi bọn họ chỉ coi chuyện này là hôn sự của con gái để bàn bạc, cũng nghĩ đến những mặt tốt mà lại không hề nghĩ đến phương diện này! Quả thật nếu nhận về ắt sẽ khiến Hoàng thượng sinh lòng nghi kỵ. Chỉ e chờ đợi Vân gia bọn họ không phải là sự vẻ vang người người thán phục, mà là giống như cả nhà Nhạc Trọng Tướng quân, gặp phải mối họa diệt môn! Ông thở dài một hơi mới nói với Tô Cẩm Bình:
Đúng là cháu suy nghĩ rất thấu đáo, mấy năm nay cữu cữu chinh chiến ở sa trường, ném hết cả mấy chuyện tranh đoạt trên triều đình ra sau đầu. Sính lễ này chỉ có thể trả về thôi, nhưng nếu trả tức là không đồng ý hôn sự này, vậy cháu và Tam Hoàng tử điện hạ…
Vẫn còn nhiều thời gian ạ, dù sao cháu cũng không thể gây phiền phức cho Vân gia được!
Nàng nói từng tiếng mạnh mẽ như cực kỳ suy nghĩ cho Vân gia, khiến lão phu nhân cảm động tới rơi nước mắt:
Cháu ngoan, đúng là cháu ngoan, vì Vân gia mà làm khổ cháu rồi!
Khóe miệng Linh Nhi co rút, cô có thể chắc chắn mười phần rằng vị trước mặt mình tuyệt đối không phải vì Vân gia, chẳng qua là vì đống tiền này thôi, vậy mà người nhà Vân gia còn cảm động đến như vậy!
…
Vì thế, số sính lễ hôm nay, ngay trong ánh mắt hâm mộ ghen tị oán hận và khó hiểu của các thế gia khác, lại bị trả lại hết! Sau khi số đồ đó bị trả về, sắc mặt người nào đó đương nhiên cũng rất khó coi. Có điều, theo cách hiểu của hắn thì vấn đề không phải ở tiền bạc, mà lại là vì nàng không muốn gả cho hắn nên mới cho người trả sính lễ lại!
Rầm!
một tiếng, hắn vung tay áo bào, bàn ghế trong phòng chớp mắt biến thành mảnh vụn! Nhóm ám vệ bên cạnh sợ đến mức chỉ muốn ôm lấy nhau mà run rẩy, sau đó, người đàn ông mặc xiêm y trắng kia đứng dậy, quay về phòng mình.
Nhóm ám vệ nuốt nước miếng một chút, cũng không dám bước tới an ủi khuyên giải gì, cuối cùng ngây người một lúc rồi đều tự tản đi làm việc của mình.
Hôm nay, Bách Lý Kinh Hồng đóng cửa trong phòng suốt cả ngày không ra, thức ăn thức uống đưa vào cũng không động chạm một miếng nào khiến các đại ám vệ đều hơi lo lắng.
Cho đến tối, Bách Lý Kinh Hồng mới từ trong phòng bước ra, muốn tìm nàng để hỏi xem rốt cuộc vì sao mà không muốn gả cho hắn, chợt nghe thấy Phong và Diệt nói chuyện.
Phong, điện hạ…
Không sao đâu, tính cách Hoàng tử phi vốn kỳ quái, đâu phải huynh không biết, mấy ngày nữa là ổn thôi!
Phong không mấy bận tâm đáp, nhưng vẫn thấy hơi lo lắng vì người kia không chịu ăn cơm.
Diệt thở dài nhìn lên trời đêm, vô cùng buồn chán hỏi:
Phong, huynh nghĩ, phải làm thế nào mới có thể khiến cô nương nhà người ta thích? Tiểu tử nhà huynh cũng rất có duyên với phụ nữ, hay là dạy ta vài chiêu đi?
Hắn ta ra vẻ thuận miệng hỏi vậy, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên, rất mong chờ đáp án.
Phong quay sang nhìn hắn ta một cái, ho khan một tiếng rồi nói rất thật lòng:
Thật ra, có một cách rất đơn giản, chính là gạo nấu thành cơm!!! Đến lúc đó ấy mà, cô nương nhà người ta dù có không cam lòng đến đâu, thì cũng phải bằng lòng thôi!
Có điều, Hoàng tử phi nhà bọn họ là ngoại lệ, mấy lời này hắn ta còn chưa nói ra.
Gạo nấu thành cơm à? Tim người nào đó đập thịch một cái, ngước đôi mắt xám nhìn lên trời đêm, đôi môi mỏng dần nở nụ cười quỷ dị, sau lưng như mọc ra một chiếc đuôi thật to, phe phẩy trong gió…
Ngay sau đó, cơn gió nổi lên, bóng người hắn đã biến mất ở phủ Hoàng tử.
…
Tô Cẩm Bình đang định đi nghỉ, bỗng nghe thấy ‘kẹt’ một tiếng, cửa bị đẩy ra. Sau đó, bóng người thanh cao ngạo nghễ lập tức xuất hiện ở cửa. Nàng nửa nằm nửa ngồi trên giường nhìn hắn:
Có phải tới hỏi ta vì sao từ hôn không?
Không phải!
Giọng nói nhẹ nhàng truyền tới, sau đó từ từ đến trước mặt nàng. Vốn muốn hỏi, nhưng hiện giờ hắn đã đổi ý rồi, đôi mắt đẹp như ánh trăng nhìn nàng không chớp mắt, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Ặc… Tô Cẩm Bình bị bộ dạng của hắn làm rung động, mắt đảo xung quanh rồi mới hỏi lại:
Vậy chàng tới làm gì?
Hắn bước đến trước mặt nàng, trong mắt xuất hiện vẻ tủi thân:
Đau, không ngủ được.
Ở góc độ nàng không nhìn thấy, đôi mắt lãnh đạm kia lại hiện lên tia giảo hoạt, hắn có thể nói là hắn đến để… dùng sắc đẹp quyến rũ nàng sao?
Tô Cẩm Bình vội vàng đưa tay lên bịt lấy mũi mình, tránh để máu trong mũi chảy ra, ông trời ơi, đáng yêu quá! Có phải người này lại bị tráo đổi rồi không?
Vậy chàng muốn thế nào?
Hắn rút một chiếc bình sứ trong tay áo ra đưa cho nàng, giọng nói thanh lãnh vang lên:
Bôi thuốc giúp ta.
Nói xong, hắn hơi nghiêng đầu đi, mặt đỏ hồng.
Được! Cởi…
Còn chưa kịp nói hết chữ cởi quần ra thì hắn đã cởi rồi. Khóe miệng Tô Cẩm Bình co rút, hôm nay tên này làm sao thế? Lần trước bảo hắn cởi quần không phải hắn còn nhăn nhó lắm sao? Sao hôm nay lại tích cực như vậy?
Nhưng ánh mắt nàng lập tức thu lại, vì nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy khiến mặt nàng cũng đỏ lên.
Không chờ nàng nói tiếp, hắn rất tự giác nằm sấp lên giường nàng, quay đầu sang, khuôn mặt thờ ơ như thường, nhưng trong đáy mắt còn thoáng nhìn thấy bóng nước. Bộ dạng này khiến tim Tô Cẩm Bình nhói lên một cái vội bôi thuốc cho hắn, khi chạm vào mông hắn, tay nàng cũng nhẹ nhàng run lên một cái. Bôi thuốc vào mông đàn ông đúng là không quen chút nào, nàng cố nén cảm giác không thoải mái trong lòng, chậm rãi bôi thuốc trong tay lên. Đúng lúc này, ngoài cửa sổ chợt nổi gió, thổi bay vạt áo hắn lên, che vào mông.
Hắn có vẻ rất phiền toái, hơi nhổm người dậy kéo vạt áo mình ra, cởi luôn áo khoác ngoài. Cũng không biết là vô tình hay cố ý, mà hắn kéo mạnh cả áo trong khiến vạt áo hơi mở ra một chút, có thể nhìn thấy rõ làn da màu mật ong bên trong.
Bách Lý Kinh Hồng, vì sao ta cứ cảm thấy hôm nay chàng hơi là lạ nhỉ?
Dù là vạt áo bị thổi vào mông thì hắn cũng đâu cần bộc lộ dáng vẻ như vậy chứ? Vẻ mặt cáu kỉnh rõ rệt, quen hắn bao lâu nay còn chưa thấy hắn như thế bao giờ.
Người hắn hơi cứng lại, sau đó nhẹ giọng nói:
Đau.
Hắn lại nằm xuống, không nhìn nàng nữa, chờ đối phương tiếp tục bôi thuốc cho mình.
À, thôi được, thì ra là vậy! Bôi thuốc xong, đóng nắp bình sứ lại:
Được rồi!
Thật ra cũng đâu có nghiêm trọng lắm đâu, còn nhẹ hơn lần trước mình bị Hoàng Phủ Hoài Hàn đánh nhiều mà.
Ừm.
Hắn nhẹ nhàng đáp rồi ngồi dậy, cũng đúng lúc đó, không biết sao trung y trên người hắn lại trượt từ trên vai xuống, nửa vai lộ ra, mái tóc đen như mực xõa xuống đầu vai, đầu hơi nghiêng đi, đường nét tinh tế tao nhã phối hợp với dáng vẻ này tạo nên một hình ảnh vô cùng tươi đẹp.
Lách tách!
Nước miếng cô nàng nào đó rơi xuống…