Chương 104: Mộ dung song thân bại danh liệt
-
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
- Quân Tử Giang Sơn
- 8270 chữ
- 2021-12-31 05:25:21
Khụ khụ… điện hạ à… có lẽ… có lẽ là bầu không khí chưa đúng nên Hoàng tử phi mới…
Phong lên tiếng an ủi.
Không khí à?
Giọng nói thản nhiên lại mang chút vẻ nghi hoặc.
Phong lại ho khan vài tiếng:
Khụ khụ, đúng vậy, điện hạ à, mấy chuyện quyến rũ, dụ dỗ này kia ấy, phải chú ý thiên thời địa lợi nhân hòa, ngài đừng nóng giận, không được lần này thì còn…
lần sau…
Hắn ta còn chưa nói xong, Vẫn đã bước vào:
Điện hạ, hôm nay Hoàng tử phi mang theo Dĩ Mạch và Linh Nhi đi tới Thanh Phong các, xem ra nàng muốn động thủ, chúng ta có cần giúp nàng một tay không ạ?
Không cần, cứ để cho thông tin lan rộng ra chút là được.
Về năng lực của nàng hắn vẫn luôn rất tin tưởng, hơn nữa còn có Linh Nhi và Dĩ Mạch giúp đỡ, mọi chuyện cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Hắn vừa dứt lời, một bóng người ngả nghiêng xiêu vẹo lại bước vào:
Điện hạ, khi nào thì có thể sắp xếp cho thuộc hạ hai hộ pháp ạ?
Diệt rớt nước mắt xông vào. Hai đại hộ pháp của hắn ta, Linh Nhi – cầm roi đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, là cao thủ trong cao thủ, bản lĩnh cực kỳ cao, là đệ nhất tình báo, trong đầu cô ấy là toàn bộ tư liệu điều tra mà Dạ Mạc sơn trang nắm được, bản lĩnh nhìn thấy sẽ không quên là ưu thế lớn nhất của cô ấy; còn Dĩ Mạch, được người trong giang hồ xưng là
Độc tiên tử
, về dùng độc không có mấy người trong thiên hạ có thể là đối thủ của cô ấy. Hai người đó vốn là sự kiêu ngạo của hắn ta, không chỉ chia sẻ gánh nặng với hắn ta rất nhiều, mà còn khiến các huynh đệ phải hâm mộ hắn ta. Nhưng hiện giờ… ai cũng mất rồi!!! Hâm mộ gì gì đó không quan trọng, quan trọng là… hắn ta sắp mệt chết đi mất!
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt thanh lãnh nhìn hắn ta, giọng nói du dương vang lên:
Chờ vết thương trên tay bản cung khỏi hẳn, rồi sẽ sắp xếp cho ngươi!
Thật ra hắn vốn định nói là chờ vết thương trên mông hắn khỏi hẳn rồi tính sau, nhưng chuyện mất mặt như vậy hắn tuyệt đối sẽ không nói ra.
Vết thương trên tay khỏi hẳn à?! Một đao kia chém rất sâu, bọn họ cũng nhìn thấy rồi, chờ nó lành hẳn ít ra cũng phải nửa tháng. Diệt cảm thấy như bị sét đánh trúng đầu, khiến hắn ta có cảm giác như mạng mình chẳng còn được bao lâu nữa, một lúc sau mới nói:
Điện hạ, có thể cho thuộc hạ cơ hội lấy công chuộc tội không ạ?!
Đây là hy vọng duy nhất của hắn ta.
Có thể!
Giọng nói du dương lại vang lên, giống như quăng cho Diệt một gốc cây cứu mạng, hắn ta vội quỳ xuống, vô cùng cảm động nói:
Điện hạ, ngài cứ ra lệnh đi ạ! Dù nguy hiểm đến đâu thuộc hạ cũng đi ngay!
Đôi mắt sáng đẹp như ánh trăng đảo qua người hắn ta, trong đáy mắt xuất hiện nụ cười rất kín đáo, rồi lên tiếng:
Giết Lãnh Tử Hàn.
Phụt!
Phong không kìm được liền bật cười, đùa sao, giết Lãnh Tử Hàn à?! Đó chính là cao thủ thiên hạ đệ nhất, Diệt mà đi giết hắn ta á, ngoài chết ra còn có kết quả nào khác sao?!
Phịch
một tiếng, Diệt ngồi bệt xuống đất, ngọn lửa hy vọng trong mắt bị dập tắt ngóm,
Điện hạ, có thể giết người khác không?
Chẳng lẽ mình đã đắc tội điện hạ đến mức không mất mạng thì tuyệt đối không được tha thứ sao? Còn nữa, không phải Lãnh Tử Hàn đang đi tham dự đại hội Võ Lâm à? Tay đó lại đắc tội điện hạ chuyện gì nữa rồi?
Hủy thoáng hiểu ngay, đại hội Võ Lâm đã kết thúc, tin tức của tuyến tình báo truyền về rằng đối phương đang đi về phía Nam Nhạc, vì ai thì bất cứ người nào có đầu óc cũng đều biết cả, thế nên điện hạ nhà bọn họ mới nổi ý muốn diệt cỏ tận gốc.
Giết người khác à? Cũng được.
Hắn đứng dậy, đi về phía hậu viện, lạnh lùng thở ra hai chữ:
Mổ bụng!
Ha ha ha…
Giọng cười sung sướng khi thấy người ta gặp họa của Phong vang lên, trừ giết Lãnh Tử Hàn thì là mổ bụng tự sát, xem ra điện hạ thực sự rất tức giận, đương nhiên, điều này cũng khiến bọn họ càng thêm hiếu kỳ, rốt cuộc đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì?!
Diệt đã ngất xỉu trên mặt đất!!!
…
Cô nương, hiện giờ Mộ Dung Song đã bị đánh chỉ còn nửa cái mạng, chỉ e xuống giường cũng khó, ngài nghĩ ả sẽ tới sao?
Hiên Viên Dĩ Mạch hơi lo lắng, dù sao đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên mà cô thực hiện sau khi đi theo chủ nhân mới, nếu kế hoạch thất bại, quay về Dạ Mạc sơn trang cô cũng không còn mặt mũi nào mà nhìn đồng nghiệp trước đây nữa.
Tô Cẩm Bình nhàn hạ uống trà, cười bí hiểm:
Cô phải tin tưởng vào sức hấp dẫn của điện hạ nhà cô!
Đêm qua có mấy lần nàng suýt nữa thì không kiềm chế nổi, Mộ Dung Song thích hắn nhiều năm như vậy, nàng không tin đối phương sẽ buông tha cho cơ hội lần này.
Nghe nàng nói vậy, Hiên Viên Dĩ Mạch mới yên tâm. Sau đó, Linh Nhi bước vào, khóe miệng run lên đưa thứ trong tay mình cho Tô Cẩm Bình:
Cô nương, đã tẩy sạch mùi rồi ạ.
Đây là thứ cô nương nhà mình làm suốt buổi sáng giờ mới thành công, nhìn rất quen…
Tô Cẩm Bình cong môi cười tà ác, nhận lấy thứ trong tay cô ấy, chăm chú xem xét, cuối cùng, còn tỏ vẻ rất hài lòng với kiệt tác của mình, nên khẽ gật đầu. Chuyện là thế này, nhiều ngày nay nàng cảm thấy tên kia thật sự rất bất bình thường, có lẽ là tuổi động tình tới rồi. Đặc biệt là đêm qua, hành vi đó thật đúng là… Có điều sau khi hai người nói chuyện nhiều như vậy, nàng lại quên mất không hỏi hắn vì sao nửa đêm không ngủ được lại chạy tới dụ dỗ mình. Nhưng nàng biết, nếu hắn còn chạy tới vài lần như thế, dùng sắc đẹp quyến rũ nàng vài lần như thế, thì sớm muộn gì cũng có ngày nàng không khống chế được mà làm chuyện gì đó khiến nàng hối hận cả đời. Vì vậy, cứ phải đề phòng chuyện không may xảy ra thì hơn!!!
Dĩ Mạch, cô đưa thứ này đến phủ Tam Hoàng tử, nói với Bách Lý Kinh Hồng, sau này nếu ta không cho hắn đến thì nửa đêm không được xông vào phòng của ta nữa! Nếu không, trong lòng hắn tự hiểu!
Nàng cười hì hì đưa thứ đó cho Hiên Viên Dĩ Mạch. Linh Nhi đã là người của nàng, nhưng Hiên Viên Dĩ Mạch vẫn còn liên hệ với bên kia.
Khóe miệng Linh Nhi lại giật lên điên cuồng, nhìn thứ đồ kia không biết nói gì nhưng trong lòng đầy vẻ sùng bái, biện pháp này - lợi hại!!! Quá lợi hại!!!
Hiên Viên Dĩ Mạch không hiểu, điện hạ sao có thể bị thứ này uy hiếp chứ, còn nữa, thứ này xù xù lông nhìn thật kỳ lạ, cô thật sự không kìm nén được cảm giác tò mò trong lòng, liền hỏi:
Cô nương, cái này là cái gì ạ?
À, là cái gì ta?
Tô Cẩm Bình cười gian ác:
Quay về phải long trọng giới thiệu với điện hạ nhà cô, thứ này gọi là chổi lông vịt, thương hiệu độc quyền, không có chi nhánh!
Chổi lông vịt ạ?
Hiên Viên Dĩ Mạch đầy nghi hoặc cầm thứ đó rời đi.
…
Đến tối, Tô Cẩm Bình lại mặc y phục nam giới kia vào, đi cùng Linh Nhi và Dĩ Mạch ra khỏi phủ.
Tới Thanh Phong Các, Băng Tâm liền đưa ba người họ tới căn phòng đối diện với phòng của Phượng Ca.
Ta thật sự không hiểu các cô đang mưu tính chuyện gì.
Rõ ràng là một tiểu cô nương chưa tới hai mươi tuổi, lại mang vẻ mặt thần thần bí bí, tâm tư còn thâm sâu hơn cả một người hơn nàng tới mười tuổi như nàng ta.
Mưu tính chuyện gì thì ma ma không cần quan tâm, cứ chờ xem kịch là được. Buổi diễn hôm nay, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, thì chắc chắn sẽ rất phấn khích, chưa biết chừng ma ma sẽ thích ấy chứ!
Đây là món quà đáp lễ đầu tiên mà nàng dành cho Mộ Dung gia, hy vọng bọn họ sẽ thích.
Băng Tâm khẽ lắc đầu, không để ý tới họ nữa, đi thẳng ra ngoài đón khách.
Tô Cẩm Bình nhàn hạ ngồi thưởng thức trà, trên mặt không hề có chút khẩn trương hay chờ mong nào, Linh Nhi hơi ngạc nhiên hỏi:
Cô nương, ngài không lo lắng chút nào sao?
Chẳng lẽ không hề lo lắng kế hoạch của bọn họ có thể không thành công sao?
Người phải lo lắng, là Mộ Dung Song mới đúng chứ?
Nàng không chút bận tâm, ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Linh Nhi á khẩu, mở cửa sổ nhìn qua bên kia, thấy căn phòng đối diện đóng chặt, rất lâu cũng không nhìn thấy người mà họ muốn thấy, nhưng phòng bọn họ lại có người gõ cửa.
Nhận được ánh mắt ra hiệu của Tô Cẩm Bình, Linh Nhi liền bước tới mở cửa. Cánh cửa ‘kẹt’ một cái mở ra, Lăng Viễn Sơn liền xuất hiện ngay ở cửa, y nhìn Tô Cẩm Bình trong phòng, nói:
Có một số việc muốn hỏi cô nương một chút!
Mời!
Tô Cẩm Bình mời y vào. Chờ y vào trong, Linh Nhi liền đóng cửa lại. Mà trong mắt Hiên Viên Dĩ Mạch đứng bên cạnh thoáng xuất hiện vẻ kỳ dị, đương nhiên, ánh mắt này cũng không thoát được mắt Tô Cẩm Bình. Nàng khẽ cười lạnh, xem ra không phải Bách Lý Kinh Hồng cho mình một trợ thủ, mà là một người phiền toái!
Lăng Viễn Sơn thong thả bước tới bên bàn, chậm rãi ngồi xuống. Khác với thường ngày chính là hôm nay trên mặt y đã không còn nụ cười tươi theo lễ nghĩa nữa, ngược lại sắc mặt còn hơi khó coi, chuyện này y đã muốn hỏi từ lâu:
Tại hạ đến chỉ muốn hỏi cô nương, lần trước ở phủ của Công chúa Bình Dương, là do cô nương cố ý sao?
Cố ý tiếp cận y, sau đó chọc giận Mộ Dung Song, mục đích chính là khiến Công chúa Bình Dương động thủ với Mộ Dung Song.
Đúng vậy!
Nàng thẳng thắn. Y đã đoán được, nàng cũng không muốn giấu diếm.
Trong mắt y thoáng xuất hiện vẻ mất mát, sau đó khẽ nhíu mày, tỏ thái độ không đồng tình:
Cô nương, tuy tại hạ không biết giữa cô và vị Mộ Dung cô nương kia có thù hận gì, nhưng dù thế nào cô nương cũng không nên liên lụy người vô tội, cô làm như thế là hại Công chúa Bình Dương làm chuyện bất nghĩa!
Xem ra Lăng công tử đúng là người có phẩm hạnh cao thượng!
Tô Cẩm Bình cười bình luận, có điều, nụ cười ở khóe môi càng ngày càng lạnh, cuối cùng, dưới ánh mắt không đồng tình lại thêm vẻ phức tạp của đối phương, nàng nói tiếp:
Có điều, Lăng công tử này, ta cũng không phải là người tốt. Hơn nữa, từ trước đến giờ ta vốn là người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích! Mộ Dung Song cướp đi người ta yêu quý trân trọng nhất, ta nhất định phải bắt ả trả giá đắt! Ta cũng không muốn bàn luận chuyện ai đúng ai sai với công tử, vì trong lòng ta, đúng hay sai dưới ánh mắt người đời đều không quan trọng. Quả thật chính ta cũng không biết ta làm có đúng hay không, nhưng ta biết đó là điều ta muốn làm. Hơn nữa, không làm không được! Đúng hay sai có gì quan trọng? Ai có thể phân biệt chính xác được thiện hay ác? Ta chỉ là một người bình thường, một người bình thường muốn bảo vệ người bên cạnh mình, cho nên, ta không biết đúng sai gì cả, ta chỉ biết rằng - nếu ai động tới người ta quan tâm, ta sẽ khiến cho bọn họ biết được địa ngục nhìn như thế nào!!!
Nàng cười lạnh nói, trên mặt đầy sát khí khát máu! Lăng Viễn Sơn hơi ngẩn người trong chớp mắt, sau đó thậm chí còn thấy hâm mộ người mà nàng quan tâm. Vì người mình quan tâm, nàng không ngại hóa thành ma quỷ sao?!
Y hít sâu một hơi, cũng không muốn tranh luận với nàng về vấn đề này, đứng dậy nói:
Cô nương, vẫn là câu nói đó, dù là thiên thượng nhân gian, hay là lao tù địa ngục, chỉ có một câu, đừng đánh mất chính mình!
Dứt lời, không chờ Tô Cẩm Bình nói tiếp, y liền đi ra cửa.
Khi y vừa tới cửa, Tô Cẩm Bình bỗng lên tiếng:
Lăng công tử, nếu có thể ta hy vọng được làm bằng hữu với huynh!
Vì trên người y có luồng khí tức rất thanh khiết, chỉ hàn huyên với y vài câu, nàng cũng cảm thấy sự oán hận trong lòng mình như được thanh lọc vậy. Hơn nữa, có lẽ sau này mình còn có thể cần sự giúp đỡ của y.
Tại hạ vẫn luôn coi cô nương là bằng hữu!
Nếu không, y sẽ không tới đây để hỏi nàng những điều này. Dứt lời, người đã ra đến cửa, trước khi đi, y còn để lại một câu:
Đối với tại hạ, bằng hữu là sự tồn tại có thể nương tựa vào nhau. Chỉ hy vọng đối với cô nương, bằng hữu không chỉ dùng để lợi dụng!
Câu nói vừa dứt, người đã đi ra ngoài. Chờ y đi khuất, Tô Cẩm Bình chợt nở nụ cười, đúng là một người thông minh, dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng như vậy. Nàng liếc mắt nhìn Hiên Viên Dĩ Mạch, lạnh giọng hỏi:
Dĩ Mạch, vừa rồi cô nhìn thấy chuyện gì?
Thấy cô nương nói chuyện với Lăng công tử.
Hiên Viên Dĩ Mạch trả lời rất thật thà.
Nàng lại quay đầu hỏi Linh Nhi:
Linh Nhi, vừa rồi cô nhìn thấy chuyện gì?
Dạ? Thấy gì à? Nhìn sắc mặt Tô Cẩm Bình, lại nhìn Hiên Viên Dĩ Mạch ở bên cạnh, trong đầu cô ấy suy nghĩ đến mấy vòng, rốt cuộc cũng hiểu rõ:
Cô nương, vừa rồi thuộc hạ không nhìn thấy gì cả!
Hẳn phải là như vậy! Tô Cẩm Bình thầm tán thưởng trong lòng, trên mặt cũng không tỏ vẻ gì, lại nói với Hiên Viên Dĩ Mạch:
Dĩ Mạch, lặp lại những gì cô vừa mới nhìn thấy đi!
Dĩ Mạch không hiểu kịp, không hiểu vì sao Linh Nhi lại nói không nhìn thấy gì, cô ấy ngừng một lúc mới nói:
Cô nương, ngài có ý gì? Xin chỉ rõ cho thuộc hạ!
Ý của ta là, ta không thích người bên cạnh ta lôi hết mọi hoạt động của ta ra để báo cáo với hắn. Cô vốn là người của hắn, nếu không thể trung thành với ta, thì cô quay về đi!
Giọng điệu của Tô Cẩm Bình rất kiên quyết, thái độ không dung thứ đến nửa phần, cô ấy cho rằng mình không biết sau khi Lăng Viễn Sơn bước vào, ánh mắt cô ấy hơi lóe lên muốn đi mật báo sao?
Sắc mặt Hiên Viên Dĩ Mạch cứng đờ, hiểu ngay đối phương không thích mình báo tin tức của nàng cho điện hạ, nhưng dù sao điện hạ mới là chủ nhân của mình, làm sao cô ấy lừa điện hạ được?
Linh Nhi nhìn thấu sự do dự của cô ấy, liền bước tới nói:
Dĩ Mạch, hiện giờ nhiệm vụ mà điện hạ giao cho chúng ta, chính là coi cô nương là chủ nhân của mình!
Hơn nữa, cô tin rằng cô nương sẽ không làm chuyện gì có lỗi với điện hạ cả.
Im lặng một lúc lâu, Hiên Viên Dĩ Mạch mới nói:
Thuộc hạ hiểu rồi!
Nếu bị đuổi về thật, chẳng khác nào phản bội điện hạ, chỉ có duy nhất con đường chết. Cô không sợ chết, nhưng cô không gánh nổi tội danh phản bội điện hạ.
Nhưng mà…
Nhưng mà ý cô nương là dù có chuyện gì cũng phải lừa điện hạ giúp nàng sao? Dù cô nương làm chuyện có lỗi với điện hạ? Nếu như vậy cô tuyệt đối sẽ không đồng ý!
Đương nhiên Tô Cẩm Bình hiểu cô ấy đang nghĩ gì, Dĩ Mạch theo mình chưa lâu, nên có nghi ngờ cũng là chuyện bình thường, vì vậy, nàng chỉ cười đáp:
Đừng nghĩ nhiều, ta không có gì muốn lừa hắn cả. Cô không bẩm báo với hắn thì Vẫn cũng sẽ bẩm báo với hắn. Ta chỉ không thích người đi theo mình lại là cơ sở ngầm của người khác thôi.
Mấy lời này khiến hai người đều kinh ngạc, mà Vẫn ở chỗ tối cũng hoảng hốt, không ngờ nàng lại biết điện hạ phái mình âm thầm bảo vệ nàng.
Nói xong, Tô Cẩm Bình đưa một vật trong tay cho Dĩ Mạch:
Lần sau, đồ của mình nên quản tốt một chút!
Lúc ấy, nàng lấy bọ cạp độc của Hiên Viên Dĩ Mạch thần không biết quỷ không hay, mục đích chỉ vì Hiên Viên Dĩ Mạch nhìn có vẻ cung kính với nàng nhưng thực tế đi theo mình chỉ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ thôi, thậm chí còn tồn tại như một gián điệp, nên nàng mới muốn thu phục đối phương.
Sau khi nhìn rõ thứ trong tay nàng, Hiên Viên Dĩ Mạch nhất thời cảm thấy hô hấp của mình ngừng lại. Trong tay Tô Cẩm Bình là bọ cạp độc của mình, từ trước tới giờ bọ cạp độc sẽ không chủ động rời khỏi cơ thể cô, nhưng hiện giờ lại nằm trong tay Tô Cẩm Bình! Điều này chứng tỏ đối phương đã nhìn thấu sự vô lễ của mình nên cảnh cáo mình! Cô đưa tay ra để con bọ cạp đó bò lại tay mình, cúi đầu:
Chủ nhân! Sau này ngài chính là chủ nhân của thuộc hạ!
Người như vậy có thực lực làm chủ nhân của cô! Cho đến giờ phút này, cô mới chính thức tiếp nhận nhiệm vụ của điện hạ, coi người con gái trước mặt mình là chủ nhân.
Soạt!
một tiếng, nàng gập quạt lại,
Được rồi, chuẩn bị xem kịch đi!
Cũng phải đến rồi chứ?
Nhưng mà cô nương, làm vậy sẽ không liên lụy đến điện hạ chứ?
Đây là vấn đề Linh Nhi suy nghĩ cả ngày hôm nay. Đúng vậy, biện pháp này của cô nương có thể khiến Mộ Dung Song không thể quay đầu lại được, nhưng lá thư kia…
Yên tâm!
Nếu làm phiền đến Bách Lý Kinh Hồng thì mất nhiều hơn được rồi!
Nàng vừa dứt lời đã thấy ở cửa dưới lầu có một người dáng vẻ công tử không biết nói gì với Băng Tâm, sau đó lại cho Băng Tâm không ít ngân phiếu. Có điều, vị ‘công tử’ này thoạt nhìn có vẻ mảnh mai hơn ‘công tử’ bình thường một chút, cũng không biết che giấu mình như Tô Cẩm Bình nên nhìn chẳng ra sao cả, hơn nữa đi lại còn có vẻ hơi khó khăn.
Đến rồi!
Khóe môi nàng cong lên cười lạnh, nhìn Mộ Dung Song giả trai! Mộ Dung Song nói với Băng Tâm vài lời xong, liền được Băng Tâm đưa thẳng vào phòng Phượng Ca.
Mộ Dung Song vào căn phòng kia, đương nhiên Phượng Ca đã ra ngoài. Ả hơi khẩn trương ôm lấy ngực mình, đôi lông mày thanh tú cũng nhướng lên.
Hôm nay ả nhận được một lá thư, trên thư còn đóng dấu triện riêng của phủ Tam Hoàng tử, chắc chắn không phải là giả. Trong thư, Kinh Hồng ca ca nói với ả rằng hiện giờ Trấn Quốc công có ý muốn gả ả cho Đại Hoàng tử, nên muốn hẹn ả ra ngoài nói chuyện, liền chọn phòng của một cô nương tên Phượng Ca ở Thanh Phong các. Mà trong thư cũng nói chọn thanh lâu là vì muốn tránh tai mắt mọi người. Thật ra, trong lòng ả thoáng cảm thấy điều này không có khả năng lắm, nhưng vì dấu triện kia tuyệt đối không thể là giả được.
Nghĩ vậy, ả khẽ cắn môi, trong lòng vô cùng căng thẳng, chắc chắn là thật! Đúng thế, Mộ Dung Song ả dù gì cũng là một trong thiên hạ song xu, cũng có mỹ mạo được trời xanh ưu ái, điều quan trọng nhất là ả yêu nhất Kinh Hồng ca ca, như vậy, hắn bị mình làm cho cảm động phải không?! Cũng vì suy nghĩ này nên ả mới cố chịu đựng cơn đau ở mông mà lết đến đây. Vết thương của ả còn chưa khỏi hẳn.
Cũng không lâu lắm, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, Mộ Dung Song vội đứng dậy, Kinh Hồng ca ca đến sao? Cửa mở, hóa ra lại là Băng Tâm, nàng ta nói với ả:
Cô nương, nến trong phòng sắp tắt rồi, ta vào đổi cây khác.
Nói xong, nàng ta định tới đổi cây nến trên bàn.
Tim Mộ Dung Song thịch một cái, trong đầu xuất hiện một ý tưởng, sau đó nói với Băng Tâm:
Đợi đã! Nến đó, không cần đổi đâu!
Băng Tâm ngừng lại, trong tay là ngọn nến đã được ‘xử lý’, chẳng lẽ không được dùng đến sao? Có điều, cũng không sao cả, nói ‘xử lý’ ở ngọn nến kia chẳng qua cũng chỉ là đặt vào đó một cái chốt kim loại, cháy không bao lâu sẽ tự tắt, trong phòng sẽ tối đen. Mà cô ả này lại bảo không cần đổi nến, thì không bao lâu nữa cũng sẽ cháy hết, hiệu quả giống nhau thôi. Nghĩ vậy nàng ta liền gật đầu rồi đi ra ngoài.
Đến phòng Tô Cẩm Bình, nàng ta hơi ngạc nhiên kể lại chuyện ở phòng bên cho nàng nghe. Tô Cẩm Bình nghe xong lại khẽ cười, xem ra nàng thật sự đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của Mộ Dung Song!
Thấy nàng bật cười, Linh Nhi cũng băn khoăn:
Cô nương, ngài cười gì vậy?
Cười người buồn cười!
Trả lời qua loa xong, nàng lại chống tay lên cằm, nhìn động tĩnh ở phòng đối diện. Không bao lâu sau, đèn trong phòng đó tắt ngóm.
Ngay sau đó, Tô Cẩm Bình đảo mắt xung quanh, chợt nhìn thấy người dưới lầu, ánh mắt nàng cứng lại! Người kia cầm quạt, dáng vẻ ăn mặc y như công tử quyền quý, không mang tùy tùng theo. Xem ra hắn ta không muốn bị ai phát hiện ra thân phận của mình. Không phải là Đại Hoàng tử Bách Lý Hề sao?
Vừa bước vào, ánh mắt Bách Lý Hề nhìn chằm chằm về phía phòng của Phượng Ca, nhìn bộ dạng này có vẻ như biết Mộ Dung Song đã vào đó.
Linh Nhi cũng nhíu mày:
Cô nương, sao Bách Lý Hề cũng tới? Hắn ta sẽ không phá hủy kế hoạch của chúng ta chứ?
Không biết.
Sắc mặt Tô Cẩm Bình cũng không dễ nhìn. Mất bao nhiêu công sức như vậy, nếu bị tên Bách Lý Hề này phá hỏng, nàng chắc chắn sẽ tức đến hộc máu mất!
Sau khi bước vào, Bách Lý Hề cũng không lên lầu, mà chỉ giả vờ là người đến chơi thanh lâu, tìm một cô nương thảnh thơi uống trà dưới lầu.
Lại không lâu nữa, Mộ Dung Hoa dáng vẻ tuấn tú giỏi giang nhưng ánh mắt luôn chứa vẻ dâm tà đến, mặt đầy vẻ bỉ ổi đi thẳng về phía phòng Phượng Ca.
Hôm nay hắn ta nhận được thư Phượng Ca gửi đến nói là đêm nay bằng lòng cho mình đêm đầu tiên. Phượng Ca là thanh quan của Thanh Phong các, cũng là người hắn ta ham muốn đã lâu, nhưng ngay cả cái tay nhỏ kia hắn ta cũng chưa từng được sờ, đột nhiên lại nhận được lá thư như vậy, hắn ta sao có thể không kích động chứ?!
Nhìn hắn ta mang bộ dạng quỷ háo sắc lên lầu, Bách Lỳ Hề khẽ nhíu mày, cũng nhanh chân đi theo. Điều này khiến nắm tay Tô Cẩm Bình siết chặt lại.
Vừa tới cửa, Mộ Dung Hoa đang định đẩy cửa vào, chợt thấy một cây quạt cản lại, hắn ta bực bội quay đầu, nhìn thấy Bách Lý Hề liền vội vàng lên tiếng chào hỏi:
Đại Hoàng tử!
Ngươi muốn vào làm gì?
Bách Lý Hề như cười như không nhìn hắn ta, sắc mặt không hề tốt chút nào.
Điện hạ đùa sao, đến thanh lâu còn có thể làm gì?
Mộ Dung Hoa cũng thẳng thắn.
Tình hình này khiến Hiên Viên Dĩ Mạch trong phòng đối diện cũng cuống đến giơ chân, sao đột nhiên giữa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim thế này? Nếu không phải Tô Cẩm Bình dùng mắt ra hiệu cho cô trấn tĩnh lại, thì cô đã chạy ra rồi.
Bách Lý Hề nhíu mày:
Ngươi có biết bên trong là ai không?
Trong lòng hắn ta cũng sinh nghi, tối nay khi hắn ta đi qua phủ Trấn Quốc công, thấy một người lén lút chạy từ cửa sau ra, quan sát kỹ càng một lúc lâu, thì ra đúng là Mộ Dung Song, ứng cử tốt nhất cho vị trí Hoàng tử phi trong lòng hắn ta. Tuy cô nàng đó không có trí tuệ gì nhiều, nhưng tài năng dung mạo gia thế đều là người tốt nhất để chọn lựa, hơn nữa, Mộ Dung gia cũng có ý gả nàng cho mình. Hắn ta không yên lòng nên đi theo. Có điều nhìn tình hình này của hai người, chẳng lẽ là huynh muội loạn luân sao?
Đương nhiên là biết!
Sắc mặt Mộ Dung Hoa cũng hơi mất hứng, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ Đại Hoàng tử cũng thích Phượng Ca nên muốn tranh với mình sao? Do dự một lúc, hắn ta đành nói:
Nếu Đại Hoàng tử cũng thích, ta đành phải nén đau mà từ bỏ thứ mình yêu thích thôi! Mời Đại Hoàng tử, tại hạ về trước!
Trong lòng hắn ta đầy vẻ uất nghẹn nhưng hắn ta cũng biết, vì một cô gái mà mâu thuẫn với Bách Lý Hề thì không có lời!
Vì thế, nói xong hắn ta liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng hắn ta, Bách Lý Hề hơi ngạc nhiên, trong đó là Mộ Dung Song, dù hai huynh muội này có phải đúng như mình nghĩ hay không, cũng không nên
nén đau từ bỏ thứ yêu thích
mà ném muội muội ruột lại cho hắn ta chứ? Cho đến khi Mộ Dung Hoa đi ra khỏi cửa thanh lâu, hắn ta mới nghĩ ra, như vậy, có lẽ Mộ Dung Hoa không biết người ở trong đó là ai. Nói cách khác, đây rất có thể là một cái bẫy!
Nghĩ vậy hắn ta liền đẩy cửa, muốn nhắc nhở Mộ Dung Song một chút. Ai ngờ cửa mở ra, hắn ta vừa bước vào, cánh cửa đã bị người bên trong đóng lại. Hắn ta đang muốn nói chuyện, một cơ thể mềm mại thơm phức đã sà vào lòng hắn ta. Hắn ta chỉ đưa tay ra lập tức chạm ngay vào làn da mịn màng nõn nà, nàng… không mặc quần áo!
Trong phòng tối đen, đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón, Bách Lý Hề cảm giác như máu trong người đông cứng lại. Được một đại mỹ nhân tuyệt thế cởi hết quần áo ôm lấy, người đàn ông bình thường nào cũng sẽ dâng trào nhiệt huyết, huống chi hắn ta vốn có không ít cảm tình với Mộ Dung Song. Nhưng lý trí lập tức quay về, hắn ta há miệng thở dốc định nói, đã bị đôi môi đỏ mọng bịt lại, sau đó, đối phương còn cầm tay hắn ta, đặt lên ngực mình. Hành động này khiến đầu óc Bách Lý Hề chợt trống rỗng.
Ngay sau đó, tiếng nói của Mộ Dung Song vang lên bên tai:
Đừng nói gì cả, muốn thiếp!
Mấy chữ đó như một mồi lửa châm lên ngọn lửa điên cuồng trong lòng hắn ta, lý trí hóa thành dây cương cũng bị thiêu đốt trong chớp mắt. Hắn ta thô bạo ôm lấy người con gái trước mặt mình, ném ả lên giường, lao tới không chút thương hoa tiếc ngọc, điên cuồng chiếm đoạt, thô bạo giữ lấy…
…
Trong phòng đối diện, Tô Cẩm Bình vốn hơi thất vọng, thấy Bách Lý Hề đi vào nhưng không thấy đi ra, nàng bỗng cảm thấy hơi buồn cười. Chẳng lẽ Mộ Dung Song kia thật sự đúng như mình suy đoán, cởi hết y phục trong căn phòng tối để quyến rũ Bách Lý Kinh Hồng, cuối cùng lại làm nổi dậy thú tính của Bách Lý Hề sao?
Cô nương, hình như tuy kế hoạch không tiến hành theo chúng ta tính toán, nhưng mà…
Hiệu quả cũng không kém nhiều lắm.
Tô Cẩm Bình cũng cười gật đầu, đây đúng là việc tốt! Nàng vốn tính toán để Băng Tâm động tay động chân trong ngọn nến khiến cho đèn tắt đúng thời điểm mấu chốt, làm cho Mộ Dung Hoa nghĩ người trong phòng là Phượng Ca, còn Mộ Dung Song nghĩ người vào là Bách Lý Kinh Hồng, rồi để hai huynh muội bọn họ diễn màn kịch này. Không ngờ bị Bách Lý Hề chen chân phá hủy, có điều, hai người này cũng làm rồi, hiệu quả không khác lắm!
Cô nương, chúng ta không cần làm gì sao?
Hiên Viên Dĩ Mạch khẽ nhíu mày, cô nương phân phó bọn họ gửi hai phong thư, giờ để hai người kia ở trong phòng mây mưa vui vẻ, bọn họ cũng không cần tới phá hỏng sao?
Tô Cẩm Bình nhìn cô ấy một cái như nhìn kẻ ngốc:
Ý cô là nói chúng ta tới ngăn lại sao? Vậy cô thử nghĩ xem, ngày mai chúng ta sẽ nghe thấy tin gì? À… Đại Hoàng tử và thiên kim Mộ Dung gia mây mưa ở thanh lâu, biểu tiểu thư Vân gia giả trai tới bắt gian. Thanh danh của Mộ Dung Song bị hủy, vậy còn ta thì sao? Là người ái mộ Đại Hoàng tử đến điên cuồng à?
Sắc mặt Hiên Viên Dĩ Mạch cứng đờ, biết đối phương nói có lý nên cũng không phản bác:
Nhưng mà…
Nhưng mà cứ buông tha cho họ như vậy sao? Vụ bê bối này không bị công khai chẳng phải quá lợi cho họ à?!
Sao thế được?!
Tô Cẩm Bình cười vô cùng sung sướng. Nụ cười vừa dứt, một cô gái mặc cung trang màu vàng nhạt liền đưa một đám người bước vào, sau lưng nàng ta là Kinh triệu phủ doãn, còn có cả một đội binh mã nữa.
Hiên Viên Dĩ Mạch và Linh Nhi đều kinh ngạc, kia không phải là Công chúa Dung Nguyệt sao? Sao nàng ấy lại tới đây, còn đi cùng nhiều người như vậy?!
Thấy nhiều người lao vào, Băng Tâm hơi hoảng hốt, sau đó bước tới hỏi:
Các người là…
Nói cho bản Công chúa biết, phòng Phượng Ca ở đâu?
Giọng nói của Bách Lý Dung vô cùng kiêu ngạo, ương ngạnh, gương mặt nhỏ nhắn cũng cực kỳ tức tối. Kinh triệu phủ doãn hơi đau đầu, vừa rồi Công chúa đột nhiên lao đến phủ của ông, nói là vị biểu tiểu thư Vân gia kia đang quan hệ bất chính với người ta ở thanh lâu, muốn ông theo nàng ta đi bắt. Tuy ông cảm thấy vô cùng vớ vẩn hơn nữa dù người ta có làm chuyện đó thật thì cũng liên quan gì đến Kinh triệu phủ doãn ông đâu, nhưng vì thân phận của đối phương, ông cũng đành phải dẫn người tới!
Băng Tâm chỉ căn phòng trên lầu nói:
Chính là gian phòng kia!
Việc này cũng do mấy người trên lầu sắp đặt sao?
Thời khắc này, Bách Lý Hề và Mộ Dung Song ở trong phòng đang lúc củi khô gặp lửa cháy, ả hét ‘a’ một tiếng thảm thiết, sự trong sạch của Mộ Dung Song cứ thế mà biến mất. Sau khi kêu đau, nghĩ trên người mình là người mà ả đã ái mộ nhiều năm, ả lại hạnh phúc đến mức chảy nước mắt, không kìm được liền gọi một tiếng:
Kinh Hồng ca ca…
Bốn chữ này khiến động tác của Bách Lý Hề dừng lại! Kinh Hồng ca ca à? Nàng cho rằng mình là Bách Lý Kinh Hồng? Cảm giác phẫn nộ và xấu hổ nồng đậm bừng lên trong tim hắn ta. Không phải hắn ta yêu cô ả này quá nhiều, mà là chính mình lại đi làm thế thân cho kẻ khác! Bách Lý Hề hắn ta không bằng Bách Lý Kinh Hồng sao? Hắn ta đường đường là Đại Hoàng tử Nam Nhạc, mà còn kém cả một tên mù sao?!
Cảm giác được người bên trên dừng lại, hai mắt Mộ Dung Song mơ màng hỏi:
Kinh Hồng ca ca, chàng làm sao vậy?
Ả vừa dứt lời, cửa bị đẩy ‘rầm’ một tiếng, giọng nói giận dữ của Bách Lý Dung vang lên:
Đồ đê tiện không biết xấu hổ, dám làm mấy chuyện vô sỉ như vậy!
Lúc này trong phòng vẫn tối đen, nhưng vì cửa mở rộng nên ánh sáng bên ngoài sảnh cũng chiếu vào. Trong khoảnh khắc đó, Bách Lý Hề cảm thấy hơi chói mắt nên đưa tay lên che, đồng thời, Băng Tâm cũng bước vào phòng châm đèn lên!
Bách Lý Dung vốn vô cùng giận dữ, khi nhìn thấy người đàn ông trên giường, nàng ta kinh hãi:
Đại Hoàng huynh, sao lại là huynh?
Sắc mặt Kinh triệu phủ doãn cũng hơi khó coi, gặp phải chuyện tốt của Đại Hoàng tử, việc này…
Cũng vì Bách Lý Dung ồn ào xông vào, nên ngoài cửa có không ít người vây xem, trong đó đương nhiên không thể thiếu mấy vị quan chức quyền quý. Trên giường là một đôi nam nữ không mảnh vải che thân, người nam giới chính là vị Đại Hoàng tử xưa nay luôn giữ mình trong sạch không hề có tai tiếng xấu nào của bọn họ. Mọi người đều hơi sửng sốt, hôm nay Đại Hoàng tử cũng tới thanh lâu sao? Còn về cô gái dưới thân hắn ta, vì góc độ che khuất nên họ còn chưa nhìn rõ.
Mộ Dung Song sợ đến ngẩn người! Không phải là Kinh Hồng ca ca sao? Sao lại là Đại Hoàng tử?
Thời khắc này hai người vẫn đang giữ tư thế vận động nguyên thủy nhất, nơi tư mật cũng kết hợp chặt chẽ với nhau, cho nên giờ có nói là hiểu lầm cũng không ai tin được! Bách Lý Hề phản ứng rất nhanh, mình đến thanh lâu cũng không phải đại sự gì, nhưng nếu Mộ Dung Song làm việc này ở đây lại là chuyện lớn! Hắn ta vội đưa tay che mặt Mộ Dung Song không để mọi người nhìn thấy.
Có điều, sau khi Bách Lý Dung kịp hồi hồn, nàng ta làm sao để chuyện đó xảy ra được, nàng ta lao tới trước, không kiêng dè đẩy Đại Hoàng tử sang một bên, lôi Mộ Dung Song lên:
Đồ tiện nhân nhà ngươi, đã có Tam Hoàng huynh ta, còn dám quyến rũ Đại hoàng…
Chữ cuối cùng bị nghẹn trong cổ họng, kinh ngạc nhìn ả, không phải là Thượng Quan Cẩm sao? Sao lại thành Mộ Dung Song?!
Mọi người ngoài cửa hít một hơi lạnh, ông trời ơi! Đại Hoàng tử và Mộ Dung Song làm chuyện này ở thanh lâu. Việc này… Nhưng trong mắt bọn họ nhanh chóng chuyển từ khiếp sợ sang chờ xem kịch vui, cũng không ít ánh mắt tham lam của đám đàn ông đều quét về phía người Mộ Dung Song, quả nhiên, không hổ danh là đệ nhất mỹ nữ Nam Nhạc. Dung mạo đó, thân hình đó, quả là báu vật trên thế gian! Đại Hoàng tử cũng phong lưu thật, còn cùng mỹ nhân đến thanh lâu kiếm cảm giác kích thích nữa.
Rốt cuộc Mộ Dung Song cũng phản ứng lại, bất chấp ngoài cửa đang có rất nhiều người thưởng thức thân thể của ả, ả như phát điên túm lấy Bách Lý Hề gào thét:
Vì sao lại là ngươi? Vì sao lại là ngươi? Rõ ràng phải là Kinh Hồng ca ca, sao lại là ngươi?
Mấy câu này vừa gầm lên, người ngoài cửa mới biết chuyện còn có nội tình, ánh mắt nhìn về phía Đại Hoàng tử từ trêu đùa biến thành hoài nghi và thông cảm, đương nhiên là thông cảm vì hắn ta làm thế thân cho người khác, mà hoài nghi là vì không biết có phải hắn dùng kế lừa cô nương nhà người ta vào phòng hay không.
Ánh mắt quỷ dị của mọi người cũng khiến lửa giận trong lòng Bách Lý Hề bùng lên, lòng tự trọng của đàn ông bị cô ả này dễ dàng đạp xuống gót chân. Hắn ta liền giơ tay, tát ‘bốp’ một cái, Mộ Dung Song bay từ trên giường xuống dưới đất. Ả ôm khóe miệng rớm máu của mình, ngơ ngẩn ngã xuống, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này.
Sao lại là ta à? Nếu không phải bản cung vừa vào ngươi đã cởi hết quần áo ôm lấy, còn đòi bản cung muốn ngươi, thì ngươi cho rằng bản cung sẽ để mắt đến ngươi sao?! Mộ Dung Song, ngươi nghĩ mình là ai thế?!
Trong tình huống này, hắn ta chỉ có thể nhanh chóng quyết định, đạp Mộ Dung Song xuống để giữ gìn thanh danh của mình. Thứ nhất, Mộ Dung Song không để hắn ta trong lòng, làm tổn thương sự tự tôn của hắn ta, bóp chết cảm tình của hắn ta dành cho ả. Thứ hai, nếu chuyện này rơi vào tai phụ hoàng, để phụ hoàng cảm thấy hắn ta và Mộ Dung Song cố tình vào đây làm chuyện này, hắn ta coi như bị hủy hoại hoàn toàn. Thứ ba, hiện giờ thân thể của ả đã để cho bao nhiêu người nhìn thấy, nếu giờ hắn ta còn không nói rõ lập trường của mình, sau này cũng chỉ có thể cưới cô ả này về. Bách Lý Hề hắn còn mặt mũi đâu mà ngẩng lên?!
Nghe hắn ta nói vậy, mọi người đều ồ lên, thì ra là vậy, Đại tiểu thư Mộ Dung gia này bình thường đều có vẻ vênh vênh tự đắc, không ngờ bản chất lại phóng đãng như vậy, còn khao khát quyến rũ đàn ông như thế.
Bách Lý Dung vẫn còn trong trạng thái ngẩn người, chiều nay nàng ta dạo chơi ngự hoa viên, thấy một hòn đá lăn đến trước mặt mình. Nàng ta nhặt lên, bên ngoài hòn đá đó có buộc một tờ giấy nhỏ, nói rằng hôm nay biểu tiểu thư Vân gia sẽ tằng tịu với người khác ở thanh lâu. Vừa nhìn thấy tin này, nàng ta giận đến xanh mặt! Người phụ nữ đó tranh cướp ca ca với mình cũng không sao, nhưng chiếm được trái tim ca ca rồi còn dám làm mấy việc xấu xa với người khác, khiến nàng ta giận tới mức vội chạy đi không cần nghĩ ngợi nhiều. Nhưng là một cô nương, nàng ta lại không dám tới thanh lâu một mình, đồng thời cũng mong thiên hạ đều biết hành vi phóng đãng của tiện nhân đó, nên mới kéo Kinh triệu phủ doãn đến đây, chỉ là…
Soạt
một tiếng, Tô Cẩm Bình cười hì hì gấp quạt lại, nói với hai người vẫn còn đang thất thần:
Chúng ta về thôi!
…
Hai ngày sau, chuyện này đã bị đồn đại vô cùng ồn ào, đừng nói là người Nam Nhạc, ngay cả Quân Lâm Uyên, Hoàng đế Bắc Minh cũng hạ chỉ, nói Bắc Minh không có vị Quận chúa như Mộ Dung Song, hủy bỏ phong hào và đất phong của ả. Chưa nói đến bản thân Mộ Dung Song, chỉ cái tên ‘Mộ Dung Song’ thôi cũng biến thành con chuột chạy qua đường, mọi người nhắc đến đều chỉ muốn nhổ nước bọt một cái mới cam lòng!
Vì đến thanh lâu lại gây ra chuyện như vậy, nên Đại Hoàng tử bị phạt bổng lộc nửa năm, cấm túc ba tháng. Nếu không phải nhờ Hoàng hậu cầu xin nói là Đại Hoàng tử bị tiện nhân kia mê hoặc nên mới vậy, thì Hoàng thượng đã xóa tên Đại Hoàng tử khỏi hoàng tộc trong cơn giận dữ rồi! Xảy ra chuyện như vậy với người con gái bình thường cũng không có gì, nhưng lại là trưởng nữ thế gia, thể diện của lão vứt ra tận chân trời rồi!
Sau khi trở về, Mộ Dung Song luôn miệng nói mình bị người ta hại nhưng không ai tin ả. Chữ viết trên tờ giấy ả nhận được ngày hôm ấy lại nhạt đi, không nhìn rõ gì cả! Phủ Trấn Quốc công xảy ra việc này, Mộ Dung Việt đương nhiên rất tức giận, Đại Hoàng tử cũng nói rõ tuyệt đối không cưới người phụ nữ như vậy. Mộ Dung Song vốn đã bị thương giờ lại bị đánh gần chết. Các trưởng lão Mộ Dung gia đều thương lượng xem nên xử lý cặn bã của gia tộc này như thế nào!
…
Cô nương, mấy ngày trước sao đột nhiên Công chúa điện hạ lại tới?
Vấn đề này hai người suy nghĩ mấy ngày còn chưa ra.
Tô Cẩm Bình khẽ cười:
Còn nhớ mẩu giấy ta nhờ các cô viết mấy hôm trước không?
Nàng không biết viết, nên những tờ giấy đó đều nhờ họ giúp.
Đương nhiên là nhớ ạ!
Nhưng cũng đâu có ai mang nó tới cho Công chúa chứ?! Hiên Viên Dĩ Mạch chợt hô lên:
Xế chiều hôm đó, ngài nói muốn ngủ trưa, sai chúng ta ra ngoài…
Đúng vậy, chính là lúc đó.
Dù sao Bách Lý Dung cũng là muội muội ruột của Bách Lý Kinh Hồng, hai người họ chưa chắc đã giúp nàng, vì thế nàng chỉ có thể tự làm.
Linh Nhi vẫn không hiểu:
Chuyện lá thư…
Còn dùng con dấu của điện hạ đóng vào, lúc ấy điện hạ không hỏi tiếng nào, lập tức sai người đưa con dấu đến.
Ta dùng mực của con mực, màu sắc rất giống mực thường, nhưng viết thứ gì ra chỉ một lúc sau sẽ nhạt đi, mà khi viết ta còn pha nhiều nước hơn, nên tốc độ phai cũng nhanh hơn!
Tô Cẩm Bình cười sung sướng, Mộ Dung Song đã thân bại danh liệt, không biết người của Mộ Dung gia cuối cùng sẽ xử lý ả thế nào. Về lý mà nói, vì thể diện của gia tộc, họ hẳn cũng sẽ không giữ lại mạng ả nhỉ.
Giờ thì trong mắt hai người chỉ còn lại sự kinh hoàng! Trời ạ, họ làm sao ngờ được mực của con mực còn có thể dùng như vậy chứ. Kế này nhìn rất đơn giản, nhưng ẩn trong đó không hề ít bí mật! Hiên Viên Dĩ Mạch cười nói:
Mộ Dung Song thật ngu ngốc, vào thời điểm đó, sự tình cũng không thể xoay chuyển được, vậy mà ả không biết ôm chặt lấy Đại Hoàng tử, dù cuối cùng chỉ được làm tiểu thiếp cũng còn tốt hơn hiện giờ, chưa biết chừng còn bị lôi ra ngoài nhét lồng heo ấy chứ!
Nếu như vậy thật thì quá dễ dàng cho ả. Kế hoạch của cô nương cũng chẳng có tác dụng gì!
Linh Nhi bình luận.
Sai!
Tô Cẩm Bình cười nói, sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của họ, nàng giải thích,
Nếu thật sự như vậy, Đại Hoàng tử còn có hai sự lựa chọn, một là giữ ả lại, sau đó sẽ có được sự hậu thuẫn của phủ Trấn Quốc công, nhưng cũng mất hết lòng dân. Hai, là giống như bây giờ phủi sạch quan hệ, giữ lại thanh danh của mình, cũng kết thù với Mộ Dung gia. Dù là chọn hướng nào, thế lực của hắn ta cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, cũng sẽ có tác dụng trợ giúp khá lớn cho việc đoạt vị của Tiểu Hồng Hồng!
Dù Đại Hoàng tử chọn đường nào cũng đều đáng giá với họ cả!
Hai người thoáng run khóe miệng vì mấy chữ
Tiểu Hồng Hồng
, sau đó cũng hơi vui mừng, ở thời điểm báo thù mà cô nương cũng nghĩ cho điện hạ!
Nhắc đến Bách Lý Kinh Hồng, Tô Cẩm Bình bỗng cảm thấy hơi buồn cười, sau khi đưa chiếc chổi lông vịt kia sang, hắn quả thật rất ngoan ngoãn mấy ngày không thấy tới. Xem ra hắn thật sự sợ hãi! Có điều, hắn không đến, nàng lại thấy hơi nhớ hắn…
…
Phủ Tam Hoàng tử,
Bách Lý Kinh Hồng ngồi trong thư phòng, bỗng đứng bật dậy, rồi lại ngồi xuống, sau đó lại đứng dậy, ngồi xuống, lặp đi lặp lại…
Hủy, Phong, Tu, Diệt đều không biết nói gì nhìn hành vi quỷ dị của hắn. Điện hạ như vậy đã vài ngày rồi, từ sau khi cây ‘chổi lông vịt’ nhìn không khác cây chổi lông gà là mấy kia được đưa tới đây, điện hạ nhìn chằm chằm nó một lúc lâu rồi biến thành trạng thái hiện giờ. Mấy ngày nay nhất là đến tối, ngài đều đứng ngồi không yên.
Điện hạ, rốt cuộc ngài làm sao vậy?
Phong thật sự không kìm được liền hỏi. Cứ như vậy mãi bọn họ nhìn mà lo!
Vừa nghe hắn ta hỏi, hắn liền dừng lại, trong đôi mắt xám bạc xuất hiện vẻ kỳ quái, cuối cùng, dưới ánh mắt lo lắng của đám thuộc hạ, hắn nhẹ nhàng nói:
Hình như… là muốn gặp nàng!
Muốn gặp Hoàng tử phi thì ngài tới đi!
Tính cách của Tu vội vàng hấp tấp nhất, lập tức nói suy nghĩ của mình.
Lời này vừa dứt, trên mặt Bách Lý Kinh Hồng xuất hiện vẻ cực kỳ phức tạp, giống như sợ hãi, lại giống như xấu hổ. Một lúc lâu sau hắn mới phun ra hai chữ:
Không dám!
Đúng là không dám. Nàng nói nếu nàng chưa gọi mà đã đến, sẽ dùng cái chổi lông vịt kia tiếp đón mình. Ấn tượng về chiếc chổi lông gà lần trước còn chưa nguôi, hơn nữa, vết thương trên mông hắn còn chưa khỏi hẳn đâu!!!
Không dám à?! Hoàng tử phi là mãnh thú hay là thủy triều sao? Hay điện hạ thực sự bị mấy lời Dĩ Mạch truyền về ngày đó dọa? Một cây chổi lông vịt thì có gì mà sợ chứ?!
Bách Lý Kinh Hồng trầm mặc một lúc lâu sau, chợt nhìn thấy chiếc bút trên bàn, như nghĩ tới điều gì đó, trong đôi mắt đẹp thoáng có vẻ vui sướng, nhấc bút lên…
Điện hạ, ngài muốn viết gì?
Bình thường muốn viết gì không phải đều sai bọn họ viết thay sao?
Viết… viết thư tình!
Khuôn mặt bạch ngọc đỏ ửng lên, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Ầm ầm ầm ầm!
Mấy đại ám vệ cảm giác như sét nổ trên đầu! Viết thư tình à?! Bốn người rơi lệ đầy mặt, nhìn dáng vẻ cúi đầu nhíu mày nắn nót viết của điện hạ nhà mình, thực sự cảm thấy gần đây họ sắp bị kích thích đến phát điên rồi!
Bách Lý Kinh Hồng cúi đầu cầm bút, nhưng một lúc lâu sau cũng không viết được chữ nào.
Rất lâu sau, hắn ngẩng đầu, sắc mặt lãnh đạm nhưng trong mắt đầy nghi hoặc nhìn mấy người bọn họ, giọng nói lạnh tanh cất lên, vô cùng khốn đốn và sầu não:
Thư tình, phải viết như thế nào?
Rầm!!!
Tiếng bốn vật nặng rơi xuống đất vang lên...