Chương 134: Quân lâm uyên, không ngờ huynh cũng ngây thơ như thế!


Tô Cẩm Bình đi ra cửa phân phó hạ nhân:
Mang nước tới đây, nhanh chân nhanh tay lên!



Vâng!
Đám hạ nhân không biết Hoàng thượng cần nước làm gì, càng không rõ vì sao lại phái cung nữ này ra, nhưng có rất nhiều chuyện căn bản không cần bọn họ hiểu. Họ chỉ cần ngoan ngoãn đi làm là được.

Chờ nước được mang đến, Tô Cẩm Bình vừa lau mặt cho tên mỹ nhân rắn rết kia, vừa tự hỏi, nàng đang làm cái quái quỷ gì thế này? Tấm lòng từ bi bác ái lại trỗi dậy đến mức này sao? Quá khứ của hắn thế nào thì liên quan cái chim gì đến nàng chứ, có gì hay ho mà phải nổi lòng thương xót?! Chính nàng còn sắp bị người ta ức hiếp đến chết rồi, mà còn ở nơi này vô tư dâng hiến lòng tốt, cuồng bị ngược đãi à?! Nàng biến thành thánh mẫu từ bao giờ vậy? Halelujah!!!

Trong lòng tràn ngập sự nghi hoặc và buồn bực, thêm cả sự khinh bỉ đến tận cùng đối với chính bản thân mình, động tác lau của nàng càng mạnh hơn.


Nước… nước…


Mẹ kiếp! Lắm yêu cầu thế, còn muốn nàng hầu hạ uống nước nữa à?! Tô Cẩm Bình trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, thầm nghĩ cái tên vô sỉ này lại dám hạ độc mình, chỉ muốn cho hắn chết khát luôn thôi. Do dự một lúc lâu, nàng lại không khống chế được cái chân cái tay hèn hạ của mình chạy đi rót nước!

Nàng vừa tự mắng mình ngốc, vừa rót nước, rót xong, quay về trước mặt hắn, nàng lại chợt nghe hắn lầm bầm một câu:
Tô Cẩm Bình, dám gài bẫy trẫm, trẫm nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng…




Nghe câu nói của hắn, nàng chợt có cảm giác muốn hắt thẳng cốc nước trong tay vào mặt hắn!!! Nàng có mắc tội lỗi tày trời như vậy sao? Đến mức hắn ngất đi rồi vẫn một lòng muốn mình sống không bằng chết à?!!!
Quân Lâm Uyên chó má, ngươi nhớ rõ cho bà, chỉ có lần này thôi!!! Lần sau ngươi có chết ngắc ra đấy, bà đây cũng không thèm quan tâm đến ngươi!
Ngất xỉu rồi còn không chịu tha cho mình!!!

Mắng xong, nàng chậm rãi đặt cốc nước đến cạnh môi hắn, sau đó trong lòng phải liên tục dặn mình, đừng hắt, tuyệt đối đừng hắt, hắt rồi lại phải rót lại lần nữa!!! Dần dần nàng cũng đút cho hắn uống xong được cốc nước kia.

Nhìn hắn có vẻ thoải mái hơn một chút, nếp nhăn trên mắt giảm đi một chút, Tô Cẩm Bình ngáp một cái định bỏ về, nhưng còn chưa đi được vài bước lại nghe tiếng hắn:
Lạnh… lạnh…


Á đù!!!
Lạnh thì sao ngươi không mặc nhiều quần áo vào hả?!!!
Nàng mắng theo phản xạ xong mới nhớ ra người này đang trong tình trạng hôn mê, lầm bầm rủa xả một lúc lâu, nàng lại đi tới đắp chăn lên cho hắn, miệng vẫn không ngừng làu bàu:
Quân Lâm Uyên, gặp được người lương thiện như bà đây chính là phúc tám đời nhà ngươi đấy biết chưa!


Nói xong, nàng cũng tự cảm thấy, trên thực tế, mấy từ ‘người lương thiện’ kia hoàn toàn chẳng có một xu quan hệ nào với mình, nói thẳng ra, nàng cũng là bị ảnh hưởng bởi người khác thôi, liền khẽ cười nói:
Thôi được rồi, người ngươi phải cảm tạ không phải bà đây, mà là Lăng Viễn Sơn.


Đắp chăn cho hắn cẩn thận xong, để tránh cho vị đại gia khó hầu này sẽ có yêu cầu gì nữa sau khi nàng đi, nàng bèn lôi luôn một chiếc ghế xuống ngồi cạnh giường hắn, cũng lôi vô số hoa quả đặt trên ngự án cách đó không xa đến, vui vẻ ăn uống.

Quả nhiên, không bao lâu sau hắn lại kêu nóng, trên trán còn toát mồ hôi lạnh…

Bàn tay trắng nõn đưa ra, kéo chăn xuống giúp hắn, kéo xong, nàng cũng chẳng thèm liếc hắn lấy một cái, tiếp tục thưởng thức quả táo trên tay mình, cắn kêu rôm rốp, trong lòng thầm kỳ quái, triệu chứng ho ra máu của Quân Lâm Uyên, bình thường nguyên nhân đều là do phổi có vấn đề, bây giờ lại lúc lạnh lúc nóng, đầu toát mồ hôi lạnh là sao?! Chẳng lẽ bị sốt? Hay do vết thương mưng mủ?

Nghĩ vậy, nàng quay sang nhìn hắn một cái, vừa vặn thấy một vệt đỏ thấm ra ngoài vạt áo trên ngực hắn, lông mày nàng nhíu lại, vạch vạt áo hắn ra. Làn da vẫn trắng nõn như trong suốt có một không hai giống mình nhìn thấy trong phòng tắm ngày ấy, nhưng phần ngực trái được băng bằng băng vải trắng, máu đã thấm ra ngoài, nhìn có vẻ như vết thương bị toác ra hoặc bị mưng mủ, chắc hẳn đây mới là nguyên nhân khiến hắn lúc lạnh lúc nóng, đầu toát đầy mồ hôi lạnh phải không?

Tô Cẩm Bình tìm quanh trong phòng, Quân Lâm Uyên là đệ tử của thần y, trong Ngự thư phòng chắc cũng phải có hòm thuốc. Quả nhiên, nàng nhanh chóng tìm thấy ở trong tủ gỗ đàn cách giường ngủ không xa có một hòm thuốc. Hùng hùng hổ hổ đi tới trước mặt hắn, nàng vừa chuẩn bị thay băng cho hắn, vừa thầm tự nhủ, Tô Cẩm Bình, không phải mày trở nên lương thiện, mà vì người này hạ độc mày, nếu hắn chết, mày cũng đi đời, cho nên, giúp hắn cũng là giúp chính mình! Nghĩ vậy nàng mới thoải mái hơn một chút, bắt tay vào làm việc thiện…

Tô Cẩm Bình cầm kéo cắt băng vải kia ra, sau khi cắt xong, hình ảnh trước mắt khiến nàng nhảy dựng lên! Một vết đao chính giữa ngực, máu tươi ào ào chảy ra không ngừng, thậm chí còn có chiều hướng thối rữa. Quân Lâm Uyên là đệ tử của thần y, vì sao ngay cả vết thương loại này cũng không xử lý tốt?! Nàng không kịp nghĩ ngợi nhiều, lấy khăn bên cạnh sang lau cho hắn, khi khăn vừa chạm vào vết thương, hắn hít một hơi lạnh, đau đến mức toát hết mồ hôi lạnh, đôi mắt mơ mơ hồ hồ mở ra, chỉ thoáng thấy một bóng mờ rồi lại mất ý thức.

Sau khi lau khô, nhìn vết đao kia, ánh mắt Tô Cẩm Bình nhìn Quân Lâm Uyên càng phức tạp hơn. Đối với sát thủ mà nói, mỗi khi ra tay giết người, từng động tác và góc độ đều phải vô cùng chuẩn xác, mà nhìn góc độ vết thương của Quân Lâm Uyên, thì rõ ràng không giống như bị người khác gây ra, mà giống chính hắn đâm hơn! Sau khi đâm mình bị thương còn không xử lý tốt, hắn muốn chết sao?

Đột nhiên, trong đầu nàng vang lên tiếng nỉ non của hắn ngày ấy:
Sắp xong rồi, mọi chuyện sắp kết thúc rồi…
Chẳng lẽ, ‘kết thúc’ mà hắn nói đó, ngoại trừ thù hận của hắn ra, còn cả chính hắn nữa sao?

Thấy máu ở vết thương vừa lau khô lại chuẩn bị trào ra, Tô Cẩm Bình không kịp nghĩ thêm nữa, vội cầm thuốc bột ở bên cạnh rắc lên, băng bó cẩn thận lại giúp hắn. Giờ thì nàng cũng chẳng còn tâm trạng mà ăn táo. Nàng vốn rất căm hận người này, nhưng không biết vì sao, hiện giờ nàng hoàn toàn không ghét nổi nữa, chẳng lẽ nàng trở nên lương thiện thật rồi sao? Tô Cẩm Bình thở dài một hơi, lại liếc nhìn hắn một cái nữa. Y phục trên người hắn đã bị phá hủy do nàng vừa kéo mạnh ra, nhưng nàng cũng chẳng có lòng tốt mà thay y phục cho hắn, càng chẳng lo nhìn thấy cái gì không nên nhìn, vì vậy không thèm để ý nữa.

Cho đến khi bụng Tô Cẩm Bình kêu ầm lên vài lần, thái dương cũng dần dần hạ xuống chân trời, cuối cùng Quân Lâm Uyên cũng từ từ mở mắt.

Khi đôi mắt xếch nhỏ dài vừa mở ra, hoàn toàn không có vẻ thâm hiểm tàn nhẫn như mọi khi, mà chỉ mang theo vẻ mơ mơ màng màng vì vừa tỉnh dậy. Hắn đưa tay lên day day mi tâm, cũng nhìn thấy ngay vạt áo tán loạn của mình cùng với vết thương đã được băng bó cẩn thận. Sắc mặt hắn cứng lại, nhíu mày quay đầu sang, nhìn thấy ngay vẻ mặt như thâm thù đại hận của Tô Cẩm Bình đang ngồi cạnh giường mình.


Vì sao?
Giọng hắn khàn khàn, vừa vì mới tỉnh lại, cũng vừa mang theo chút cảm xúc mà chính hắn cũng không phát hiện ra. Không phải nàng rất căm ghét hắn sao? Vì sao lại giúp hắn nhiều như thế?

Tô Cẩm Bình hiểu rõ hắn muốn hỏi gì:
Nếu người chết, độc của ta phải làm sao?


Đôi mắt xếch vẫn khóa chặt trên mặt nàng, cứ như hôm nay mới là lần đầu tiên hắn gặp người này, hay nên nói là, đến hôm nay hắn mới nhìn kỹ khuôn mặt nàng như thế nào. Khuôn mặt trái xoan xinh xắn, đường nét ngũ quan đều rất xinh đẹp, mày liễu mắt phượng, khuôn mặt này, quả thật xứng đáng được xưng là tuyệt sắc, hoặc phải nói là, vì tâm trạng thay đổi, nên hắn nhìn nàng cũng thấy đẹp hơn rất nhiều.


Cô xử lý vết thương giúp trẫm là được rồi, hoàn toàn không cần phải hầu hạ trẫm uống nước, đắp chăn, càng không cần phải thay y phục cho trẫm!
Tuy hắn hôn mê nhưng thi thoảng vẫn có chút ý thức, rõ ràng cô gái này rất căm ghét hắn, dù là vì tính mạng của nàng thì cũng không cần… chăm sóc hắn cẩn thận như thế.

Được lắm, hiếm khi nàng nổi lòng từ bi một lần, lại còn bị người ta chất vấn!!! Câu hỏi này bảo nàng phải trả lời thế nào? Nói là vì ta rất cảm thông với ngươi à, thế thì… một giây sau người này nhất định sẽ bóp chết mình. Nói đột nhiên phát hiện ra trước đây thù hận Hoàng thượng là sai lầm à? Chính nàng cũng còn muốn nôn!!!

Thấy nàng trầm mặc một lúc lâu không nói gì, hắn chợt cười, xinh đẹp đến ngỡ ngàng, nhưng nụ cười hoàn toàn khác với trước kia, nốt ruồi son ở mi tâm vẫn ánh màu hồng phấn, tâm trạng thực sự cực kỳ tốt. Từ sau khi phụ hoàng qua đời, đã không có ai quan tâm đến sống chết của hắn nữa, hắn giống như vô tình tìm thấy một ngọn lửa sáng trong bóng đêm mịt mờ, nói cho hắn biết, thực ra trên đời này vẫn còn ánh sáng.

Tô Cẩm Bình né tránh không trả lời, ngược lại tự nói theo ý mình:
Quân Lâm Uyên, chúng ta không có cách nào lựa chọn quá khứ. Ta không biết huynh đã từng trải qua những chuyện gì, ta cũng không mong huynh sẽ nói cho ta biết, vì có một số chuyện, không biết mới có lợi cho sự an toàn của mình. Ta chỉ muốn nói với huynh rằng, đối mặt với quá khứ kinh khủng kia, trừ việc bắt mình phải thống khổ giậm chân ở hiện tại, chúng ta còn có thể ôm sự cảm kích trong lòng để đón tương lai nữa.


Ôm sự cảm kích… đón tương lai ư? Hắn… còn thời gian sao? Đối với hắn mà nói, dù là quá khứ, hiện tại, hay tương lai, tất cả đều đã ngấm đầy máu tươi, máu thịt nhầy nhụa rồi!!!
Còn kịp sao?



Nếu huynh muốn, thì vẫn còn kịp! Làm một người quân tử dùng hiền đức để đối đãi với người, làm một đấng minh quân!
Nàng biết mình nói mấy lời này rất có thể sẽ khiến hắn tức giận, nhưng nàng vẫn nói, vừa vì cảm thông, vừa vì thương xót cho một mỹ thiếu niên một lòng ôm nghĩa nhân đức lại bị dồn ép tới mức này!

Nàng thấy rõ, khi nàng nói đến câu ‘làm một người quân tử hiền đức’ và ‘đấng minh quân’, ánh mắt hắn chợt sáng lên như nhìn thấy hào quang hy vọng, nhưng lại lập tức tắt lịm,
Cô nghe thấy sao?
Hắn hoàn toàn không cho rằng nàng và hắn có thần giao cách cảm, chỉ có một cách lý giải duy nhất, đó là mình nói mê sảng trong lúc hôn mê.


Đúng thế.
Tô Cẩm Bình gật đầu, đôi mắt phượng bình thản nhìn hắn.

Quân Lâm Uyên nhìn thấy rất nhiều thứ trong mắt nàng, có vẻ ngạo nghễ, có sự cởi mở, chỉ duy nhất không có vẻ nịnh bợ như trước kia. Sự cởi mở đó giống như đám mây bay trên bầu trời cao, chỉ để hắn nhìn thoáng một cái rồi lại bay đi. Nhưng, hắn sao có thể để nó vuột mất được! Hắn chỉnh trang lại vạt áo của mình, che đi làn da trần trước ngực, sau đó nhìn Tô Cẩm Bình nói:
Tô Cẩm Bình, nếu trẫm nói cho nàng biết, nàng không trúng độc, thì liệu nàng có hối hận vì đêm qua không giết trẫm rồi thừa lúc trẫm hôn mê để rời khỏi nơi này không?


Trên mặt hắn thoáng xuất hiện nụ cười xấu xa, đôi mắt xếch hẹp dài vừa có vẻ tự giễu, lại vừa có vẻ chờ xem trò vui. Nàng cứu hắn, chẳng qua cũng chỉ vì muốn tự cứu mạng mình, đâu phải vì hắn chứ.


Ta sẽ chỉ cảm tạ Hoàng thượng đại từ đại bi không đầu độc tiểu nhân thôi!
Có lẽ nếu biết mình không trúng độc, nàng sẽ không để ý đến tính mạng của hắn như vậy. Nhưng nhớ lại tiếng nỉ non đêm qua của hắn, nàng nghĩ rằng, chỉ cần là con người còn có chút thiện lương, chắc hẳn cũng sẽ không bỏ lại hắn phải không?! Đây, cũng chính là chút thiện lương mà Lăng Viễn Sơn đã cho nàng.

Nghe nàng nói vậy, Quân Lâm Uyên thoáng ngẩn người, nhìn ánh mắt nàng đầy vẻ chân thành không có chút giả dối nào, giọng nói du dương của hắn hơi mơ hồ:
Nàng thực sự… rất đặc biệt… thảo nào…
Thảo nào cả Bách Lý Kinh Hồng và Hoàng Phủ Hoài Hàn đều thích nàng. Độc lập, kiên cường, ngạo nghễ, không bị bất cứ trắc trở nào cản đường, dám yêu dám hận, nhìn có vẻ rất to gan lớn mật, nhưng thật ra là thông minh mà giả ngờ nghệch, thậm chí, dưới vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, vẫn ẩn giấu trái tim lương thiện. Nhiều tính cách phức tạp như vậy đều tập trung trên một người, nhưng không có vẻ quái dị mà còn có vẻ rất hài hòa, thú vị, hắn không khỏi suy nghĩ, trước đây mình vẫn luôn muốn đối phó nàng, muốn khiến nàng không thoải mái, có phải là sai rồi không?


Đặc biệt à?
Đây là khen hay châm chọc? Nàng không hỏi mà tự động coi nó như lời khen ngợi,
Quân Lâm Uyên, thật ra bản chất huynh cũng không xấu xa, nếu sau này huynh không gây chuyện với bà đây nữa, thì ta cũng rất sẵn lòng làm bằng hữu với huynh!



Nhưng nàng muốn rời đi!
Sắc mặt Quân Lâm Uyên chợt lạnh đi, đôi mắt xếch nheo lại lạnh lùng nhìn nàng, đáy mắt vừa có vẻ đề phòng, vừa có vẻ sáng tỏ, lại có cả thù địch, còn thêm chút thần sắc gì đó mà chính hắn cũng không hiểu. Cái gì mà muốn làm bằng hữu, cái gì mà đối xử tốt với hắn, chung quy cũng chỉ vì muốn rời khỏi đây thôi đúng không? Có điều, lần này hắn lại hoàn toàn không để tâm đến chuyện đối phương gọi thẳng tên tục của mình.

Tô Cẩm Bình chợt á khẩu, đúng là nàng muốn rời khỏi đây, vì nàng nhớ hắn. Cái tên ngoài lạnh trong nóng đó nếu không có nàng ở bên cạnh, không biết sẽ còn lãnh đạm đến mức nào nữa.

Thấy hắn nhìn mình đầy vẻ đề phòng, trong mắt còn thoáng có vẻ như bị sỉ nhục, Tô Cẩm Bình thở dài một hơi nói:
Đừng nhìn ta như vậy, khi cứu huynh, ta cũng không nghĩ lúc tỉnh lại huynh sẽ có thể bình tĩnh ôn hòa nói chuyện với ta.


Ý của nàng là, cứu hắn không phải chỉ đơn thuần vì muốn rời đi sao?! Sắc mặt Quân Lâm Uyên dịu xuống một chút.


Huynh nói ta không trúng độc, vậy huynh cho ta uống thuốc gì mà không dùng được chút sức lực nào?
Nàng tin rằng mình trúng độc là vì mấy ngày nay, tình trạng cơ thể nàng rất kỳ quái.

Quân Lâm Uyên lườm nàng khinh thường:
Nàng cho rằng trẫm hạ độc nàng sao? Quân Lâm Uyên ta muốn đối phó ai cũng không cần phải dùng thủ đoạn này! Đó là Ngọc Thiềm cổ, có thể củng cố kinh lạc con người, rơi từ trên đỉnh núi xuống, dù là người sắt cũng không thể bình yên vô sự được, huống chi là nàng? Dùng cổ này sau mười ngày, cơ thể nàng mới có thể khôi phục bình thường, mà trừ trẫm ra, không ai có thể lấy cổ trùng ra. Thế nên, dù nàng có bỏ đi cũng vô dụng, nếu không có trẫm, mười ngày sau Ngọc Thiềm cổ không được lấy ra thì sẽ tự phá tung cơ thể để chui ra. Đến lúc đó, nàng chắc chắn mất mạng!


Nghe xong, Tô Cẩm Bình hơi sửng sốt, nàng cứ cho rằng hắn hạ độc vì muốn khống chế hành động của nàng, không ngờ lại dùng để giữ mạng! Nàng cũng không ngờ một lần nổi lòng từ bi lại không chỉ cứu mạng hắn mà cứu luôn cả chính mình, vì không ai biết được mấy ngày nữa liệu hắn có lấy cổ ra cho mình hay không, nhưng với tình trạng hiện nay của họ, tỷ lệ hắn giúp nàng cũng cao hơn rất nhiều.

Thì ra hắn cũng không xấu xa như vậy nhỉ! Nàng ngẩn người nhìn hắn một lúc mới cảm thán:
Quân Lâm Uyên, ta chợt phát hiện thật ra huynh cũng rất đáng yêu!



Ầm ầm ầm!
Hắn có cảm giác đầu mình nổ tung, ong ong từng tiếng, không biết cảm giác thế nào. Một lúc sau, giọng nói du dương mang theo ba phần lạnh lùng vang lên:
Tô Cẩm Bình, nàng nên nhận thức cho rõ mình đang nói chuyện với ai!


Sắc mặt tàn nhẫn lúc này chỉ khiến Tô Cẩm Bình thấy buồn cười, nếu người này giận thật thì sẽ cười tươi vô cùng đáng sợ mới đúng, sao có thể lộ ra dáng vẻ hung ác như vậy được, đúng là giấu đầu lòi đuôi! Thấy vẻ trêu tức dưới đáy mắt nàng, Quân Lâm Uyên hơi lúng túng quay đầu đi, khiến Tô Cẩm Bình nhìn thấy vành tai phiếm hồng của hắn, đôi mắt phượng hơi run lên, không ngờ tên này lại ngây thơ như thế! Câu nói tiếp theo cũng vô thức phun ra:
Quân Lâm Uyên, không ngờ huynh ngây thơ thế đấy!


Á đù!!! Nói xong nàng lại vội bịt cái miệng quạ đen của mình lại! Nàng cảm thấy gần đây càng ngày nàng càng không khống chế được thân thể của mình, hôm qua thì đá bay một cước vào người Hoàng Phủ Hoài Hàn, hôm nay lại dám trêu chọc mỹ nhân rắn rết, nàng chán sống rồi, muốn chết rồi phải không? Hu hu!

Kỳ lạ là, sau khi nàng nói xong câu đó, cả lỗ tai hắn đều đỏ rực lên, cũng không quát mắng nàng, chỉ quay đầu liếc nhìn nàng một cái, chuyển chủ đề khác:
Chuyện trẫm ngất xỉu còn có ai biết không?



Không!
Tô Cẩm Bình đáp.


Ừ.
Bầu không khí đã không còn giương cung bạt kiếm nữa, ngược lại còn hài hòa đến lạ thường, cứ như hai người là bằng hữu trời sinh vậy.

Tô Cẩm Bình cũng có thể cảm nhận được hành vi của mình hôm nay đã cảm hóa thành công người này một chút, bạo gan nói:
Quân Lâm Uyên, vết thương trên ngực huynh là do chính huynh đâm phải không? Nếu ta không đoán sai, thì chính là đêm Hoàng Phủ Hoài Hàn trúng Thiên đoạn tuyết đúng không.


Câu hỏi này vừa vang lên, ánh mắt hắn lại lạnh đi, trong đôi mắt xếch thoáng lóe lên tia sáng lạnh, vẻ đề phòng lại xuất hiện trên mặt hắn:
Sao nàng biết?



Ngày đó khi ta ra khỏi tẩm cung của Hoàng Phủ Hoài Hàn, đi dạo trong Hoàng cung thì nhìn thấy huynh.
Vết thương kia thoạt nhìn chỉ mới bị khoảng hai ngày, kết hợp với hình ảnh nhìn thấy mấy hôm trước là hiểu.

Hắn hơi giật mình, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình cũng thêm phần tán thưởng, cô gái này thực sự rất thông minh, đến tận hôm nay mới nói chuyện này ra. Nếu ngày đó khi vừa nhìn thấy, nàng bước ra ngay thì chắc chắn hắn sẽ giết nàng không chút do dự, nhưng hiện giờ hắn đã không ra tay được nữa.

Thấy hắn không nói gì, Tô Cẩm Bình lại hỏi có vẻ hơi dò xét:
Vì sao phải nghĩ đến… tự sát?
Nàng không biết hắn có trả lời câu hỏi này hay không, nhưng nàng lại cho rằng, với tính cách của Quân Lâm Uyên, luôn muốn nhìn kẻ thù của mình thống khổ mới thấy hài lòng, thì làm sao lại nghĩ đến chuyện tự kết liễu mình chứ?! Thế nên, nàng thật sự rất tò mò.


Ha…
Quân Lâm Uyên cười tự giễu, sắc mặt rất nhu hòa, ánh mắt nhìn vào hư không, mờ mờ mịt mịt, hoàn toàn giống với vẻ xinh đẹp lóa mắt, ưu thương đến mức khiến tim người ta vỡ nát ra ngày ấy.

Hắn trầm ngâm một lát, cho đến khi Tô Cẩm Bình cho rằng hắn sẽ không mở miệng nữa, giọng nói nghèn nghẹn của hắn mới lại vang lên:
Vì sao định tự sát à?! Trẫm muốn… tha thứ, nhưng trẫm không làm được. Trẫm đang nghĩ, nếu trẫm thật sự chết đi rồi, thì sẽ không oán hận nữa…
Nhưng mà, máu chảy suốt một đêm dài, hắn vẫn không chết, ngược lại còn khiến hắn càng thấy rõ hơn những người đó vẫn đang còn sống! Nếu không phải vì năm đó sư phụ đã cho hắn uống rất nhiều thuốc, thì e là vài ngày trước hắn đã trở thành một thi thể rồi nhỉ?

Chết, sẽ không còn oán hận, cũng có thể khiến mình không điên cuồng đi trả thù nữa.

Nhìn bộ dạng của hắn, Tô Cẩm Bình bỗng nở nụ cười:
Quân Lâm Uyên, huynh có biết huynh rất giống một loại hoa không?


Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.


Quân Tử Lan!
Ba chữ chậm rãi vang lên, không phải nịnh bợ, cũng không phải nói hùa theo sở thích của hắn, mà là lời nói từ chính trái tim của nàng! Sau đó, dưới ánh mắt vừa nghi hoặc vừa không tin của hắn, nàng lại từ tốn nói tiếp,
Từ thái độ của huynh dành cho ta là có thể nhận ra được, dù vô cùng căm ghét, nhưng cũng chưa từng lấy đi cây trâm phượng mà ta rất quý trọng kia. Huynh cũng có trăm nghìn cách để giết ta, hoặc giày vò ta, nhưng lại chỉ chọn cách để cho ta dùng thực lực của chính mình đối đầu với huynh. Thậm chí, huynh không tha thứ được cho người khác, thì huynh cũng nghĩ tới chuyện chấm dứt mạng sống của chính mình để vùi chôn sự thù hận. Người như vậy, không phải quân tử thì là gì? Cao quý, có khí khái quân tử, chính là để nói người như huynh!


Nghe nàng nói vậy, hắn như cảm thấy cả trái tim mình đều sống dậy, nhưng vẫn còn bị thứ gì đó trói buộc lại, vùng ra không được. Một lát sau, giọng nói du dương mà lạnh lẽo của hắn lại vang lên:
Trẫm, đã từng giết rất nhiều người!
Cũng có rất nhiều người chết trên tay hắn đều là người vô tội.


Ta cũng từng giết rất nhiều người! Thế giới này vốn là nơi kẻ mạnh đè lên đầu kẻ yếu, có mạnh mới tồn tại được. Nếu không có bản lĩnh để giữ mạng sống của mình, thì có chết trên tay người ta cũng không thể trách ai khác được. Chết, tức là kẻ vô dụng, không phải là do lỗi của kẻ mạnh. Quân Lâm Uyên, huynh hơn xa những kẻ chỉ biết dùng mưu ma chước quỷ, vậy mà còn không chịu tin mình là quân tử sao?


Kiếp trước khi nàng làm sát thủ, chỉ biết cầm tiền người ta rồi đi giết người. Cho tới bây giờ nàng cũng không hề nghĩ xem những người đó có vô tội hay không, nàng chỉ biết, mình có thực lực, có thể lấy mạng người khác. Nếu người khác có đủ khả năng để lấy mạng nàng thì nàng cũng sẽ không nói thêm một câu nào. Không có bản lĩnh để sống tiếp thì đừng trách người khác tàn nhẫn, mà hãy trách mình vì quá vô dụng!


Quân tử, phải giàu đức độ!
Điểm này hắn hoàn toàn không thể nào làm được. Hắn không rộng lượng được đến như vậy.

Tô Cẩm Bình nghe xong chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn, nói rõ từng lời:
Đức độ, chỉ nên dành cho những người đáng được nhận nó. Có những người không đáng tha thứ thì không cần ép mình phải tha thứ!


Thật ra, điều nàng muốn nói là, đối với những kẻ đã chạm đến giới hạn của mình, thì đức độ chỉ là rắm thối thôi, nên cầm đao trong tay mà đòi lại công bằng cho mình! Có điều, đó là mẹ ruột của hắn, dù là tình hay lý thì nàng cũng không nên xúi giục người ta đi báo thù,
Quân tử, cũng là người, đâu phải Quan thế âm Bồ Tát bao dung cho vạn vật!


Câu nói của nàng như quăng một hòn đá vào mặt hồ tĩnh lặng trong lòng hắn, không chỉ tạo ra những vòng gợn sóng, mà đã tạo thành cơn sóng lớn cuồn cuộn dâng trào, cùng với… một vầng thái dương vừa ló rạng! Qua lời nói của nàng, sự chán ghét vốn có của hắn đối với chính bản thân mình cũng như được giải tỏa. Quân Tử Lan và Quân Lâm Uyên hắn, là tương xứng, hay chỉ là sự so sánh khập khiễng?


Thật ra, Quân Lâm Uyên, huynh còn tốt hơn Quân Tử Lan!
Thấy vẻ âm u trong mắt hắn tan bớt, Tô Cẩm Bình lại nổi hứng trêu chọc.

Hắn nhíu mày chờ câu tiếp theo của nàng.

Tô Cẩm Bình cười ha ha, nói:
Nhìn huynh xinh đẹp hơn Quân tử Lan nhiều!
Nàng vẫn luôn cảm thấy cái loài hoa xấu xí kia chẳng đẹp gì cả! Có lẽ nên nói, thật ra Quân Lâm Uyên đẹp hơn tất cả các loài hoa gấp trăm ngàn lần.

Hai chữ ‘xinh đẹp’ làm lóe lên tia sáng lạnh trong mắt hắn, nhưng hắn cũng biết nàng không có ác ý, nên không có hành động gì. Có lẽ cũng vì sau bao nhiêu năm trôi qua, lần đầu tiên được người ta quan tâm khuyên nhủ như vậy đã khiến hắn không còn hạ thủ trừng phạt nàng được nữa.
Tô Cẩm Bình, trẫm thực sự rất may mắn vì trước đây không giết nàng!
Có lẽ lúc đó hắn muốn giết nàng chẳng qua cũng chỉ vì hắn đố kỵ khi thấy nàng sống thoải mái hơn mình thôi. Nàng chỉ là một cung nữ quét sân mà có thể to gan lớn mật cười đùa không chút dè chừng nào, vậy mà hắn là một vị đế vương, lại phải chịu đựng sự đau đớn mà không người nào có thể tưởng tượng được, thậm chí còn chưa từng cười thật lòng một lần nào. Sự đối lập rõ rệt như vậy, bảo hắn làm sao có thể khống chế chính mình không nảy sinh suy nghĩ muốn bóp chết sự tốt đẹp kia ở trong đầu được chứ?


Nhưng mà Hoàng thượng ạ, còn nói thêm gì nữa thì ta thực sự sẽ bị huynh giết chết mất!
Tô Cẩm Bình nói rất nghiêm túc, hơn nữa, trên người nàng còn đang có Ngọc Thiềm cổ, hiện giờ có vội vàng rời khỏi đây cũng vô dụng, về Nam Nhạc còn khiến Tiểu Hồng Hồng lo lắng thêm cho mình, chi bằng giải quyết xong rồi đi sau.


Sao lại nói thế?
Giọng điệu của hắn ôn hòa hơn rất nhiều.


Rột rột rột
tiếng dạ dày kêu thảm thương đã thay Tô Cẩm Bình trả lời câu hỏi của Quân Lâm Uyên. Nàng ngại ngùng gãi đầu:
Ta sắp chết đói rồi!



Truyền lệnh!




Trên một chiếc bàn dài, được bày rất nhiều món ăn tinh xảo, mỗi món đều đủ cả sắc, hương, vị. Khi Tô Cẩm Bình còn ở phủ Tề Quốc công cũng chưa từng được hưởng thụ sự đãi ngộ thế này, quả nhiên, bữa cơm của Hoàng đế phô trương hơn người thường rất rất nhiều. Tô Cẩm Bình mang tâm trạng như đang lạc vào giấc mơ cổ tích, chọn một chỗ rồi đặt mông ngồi xuống.

Thái giám hầu hạ bên cạnh nhìn tình cảnh này cũng cảm thấy rất mới lạ, qua bao nhiêu năm nay, Hoàng thượng chưa từng dùng bữa cùng bất kỳ ai. Lần trước dùng bữa cùng Đông Lăng hoàng cũng là yến tiệc, đều ngồi bàn riêng. Cung nữ này có năng lực gì mà có thể được Hoàng thượng đối xử khác biệt như thế?

Tô Cẩm Bình cầm đũa lên, là đồ bạc. Người trong Hoàng gia ăn cơm đều sợ bị đầu độc nên dùng loại đồ này cũng là bình thường, nhưng cảm giác cầm bạc tuyệt vời thế này khiến nàng không kìm được vuốt ve thêm vài cái.

Nhìn dáng vẻ thô thiển của nàng, khóe môi Quân Lâm Uyên hơi run lên nhưng cũng không nói thêm gì.

Tô Cẩm Bình sờ mó một lúc mới ngẩng đầu xum xoe hỏi:
Hoàng thượng, lát nữa dùng cơm xong, có thể cho tiểu nhân mấy cái bát đũa này được không?



Rầm!
Đám hạ nhân ngã sõng soài xuống đất, rồi lại vội vội vàng vàng đứng dậy trước khi Hoàng thượng phát hỏa.

Cơ mặt hắn giật giật:
Có thể!



Huynh tốt với ta quá!!!
Tô Cẩm Bình cảm động nói, hắn còn chưa nhấc đũa trước thì nàng đã ăn luôn không kịp đợi nữa rồi, động tác rất nhanh nhưng rất tao nhã, không dính một chút nước canh nào trên môi, dường như cách ăn của nàng cũng được huấn luyện đặc biệt vậy.

Nhìn cô cung nữ không biết quy củ này, đám hạ nhân muốn lên tiếng nhắc nhở nhưng thấy Hoàng thượng cũng không lên tiếng nên bọn họ không dám nói gì.

Khi ăn thêm một miếng gà quay to nữa, Tô Cẩm Bình lại lắc đầu cảm thán:
Giá mà có thêm chút âm nhạc nữa thì tuyệt vời!
Kiếp trước nàng có rất nhiều tiền nhưng lại tiếc rẻ không nỡ dùng, nhìn thấy những người có tiền ở trong những nhà hàng xa hoa vừa ăn cơm vừa có người kéo đàn violin ở bên cạnh, nàng cảm thấy vô cùng sảng khoái!


Truyền nhạc công!
Quân Lâm Uyên cũng không đáp lời Tô Cẩm Bình, chỉ nhẹ giọng phân phó rồi tiếp tục ăn cơm, phong thái đầy vẻ nhã nhặn của Hoàng gia.

Điều này lại khiến Tô Cẩm Bình hơi ngạc nhiên, nàng chỉ thuận miệng nói thôi, Quân Lâm Uyên đâu cần làm vậy?! Người nhận lệnh đã đi, không bao lâu sau, một đội nhạc công bước vào, người gảy cầm, người đàn tranh, người gõ trống, người thổi tiêu, tỳ bà, đàn nhị phối hợp với nhau thật sự rất có cảm giác ngồi nghe hòa nhạc cổ truyền mười hai nhạc cụ, âm nhạc theo đúng tiêu chuẩn cao nhất, khiến tâm trạng người nghe vô cùng sảng khoái.

Tô Cẩm Bình cũng không nghĩ nhiều mấy chuyện không đâu nữa, chú tâm dùng bữa. Quân Lâm Uyên thế này là vì coi nàng như bằng hữu phải không? Không biết vì sao, nhưng so với Hoàng Phủ Hoài Hàn, nàng có cảm tình với Quân Lâm Uyên hơn. Có lẽ là vì dưới vẻ tàn nhẫn của hắn vẫn ẩn giấu vẻ thuần phác, thật ra, Quân Lâm Uyên cũng không thể coi là người xấu.

Ăn xong cơm, tiếng nhạc cũng ngừng. Trong lòng các nhạc công đều thấy rất phức tạp, họ chưa từng nghĩ có người được hưởng sự đối đãi đặc biệt như vậy từ Hoàng thượng, dùng bữa mà còn đòi nghe nhạc nữa! Thật đúng là… thần kinh! Vậy mà Hoàng thượng cũng đồng ý.

Sau khi ăn xong, Tô Cẩm Bình lau miệng rồi lén liếc nhìn sắc mặt hắn. Quân Lâm Uyên cũng đặt đũa xuống, nhìn dáng vẻ của nàng, hắn biết ngay nàng có điều cần nói.


Hoàng thượng, nếu chúng ta đã là bằng hữu, thì có phải sau này ta cũng không cần phải cọ thùng cứt, à nhầm, cọ ngự dũng nữa không?
Ánh mắt nàng như lóe sáng.


Ừ.
Quân Lâm Uyên cũng thoải mái đáp, thoáng nở nụ cười nhẹ, nốt ruồi son ở mi tâm như phát ra ánh sáng hồng nhạt vô cùng xinh đẹp.

Cái gì?! Đám hạ nhân kinh ngạc há hốc mồm, Hoàng thượng làm bằng hữu với một cung nữ từng cọ ngự dũng sao?! Tam quan nát vụn!!! Khí tiết mất sạch rồi!

Nhưng, Tô Cẩm Bình vẫn chưa thấy hài lòng:
… Liệu có thể… đổi cho ta một chiếc giường thoải mái hơn chút không?


Quân Lâm Uyên nghe xong, chậm rãi nói:
Tẩm cung trong Hoàng cung này, tùy nàng chọn lựa. Thích ở nơi nào thì ở nơi đó, nếu trong đó có người thì đuổi người ta ra ngoài!


Hắn thế này thực sự rất đúng với câu nói của Quân Tử Mạch, nếu hắn thích ai, thì dù là vầng trăng trên trời cao, hắn cũng sẽ hái xuống đưa tới trước mặt nàng!

Hắn nghĩ, có thể hắn thực sự thích nàng, có lẽ là vì những câu nói nghiêm túc của nàng hôm nay, có lẽ vì nàng cho hắn sự ấm áp mà bao nhiêu năm qua hắn chưa từng có, có lẽ vì tính cách kiên nghị mà đặc biệt của nàng. Nhưng dù là vì cái gì, thậm chí hắn cũng còn chưa biết có phải đó là thích hay không, nhưng hắn tin chắc rằng, hiện giờ, hắn muốn đối xử tốt với nàng, chỉ muốn đối xử tốt với nàng. Dù hắn biết, trong lòng nàng có người khác, dù hắn biết, hắn và nàng không thể nào, nhưng hắn vẫn sẽ đối xử tốt với nàng.

Tô Cẩm Bình không hề biết trong đầu hắn đang nghĩ nhiều như vậy, chỉ lên tiếng trêu chọc:
Nếu ta muốn tẩm cung của huynh, thì huynh có thể chuyển ra ngoài nhường ta được không?
Là trêu ghẹo, nhưng cũng muốn thăm dò thử xem đối với một người ‘bằng hữu’, giới hạn của Quân Lâm Uyên ở đâu. Nàng đoán chắc hắn sẽ không đồng ý, nhưng chắc cũng sẽ không lôi nàng ra ngoài đánh một trận đâu nhỉ?

Không ngờ, Quân Lâm Uyên lại thẳng thắn đáp:
Được!



Thôi thôi thôi!
Tô Cẩm Bình cuống quít xua tay,
Ta chỉ đùa chút thôi mà, ta cũng không muốn gánh tội danh yêu nữ họa quốc gì gì đó trên lưng đâu!
Nói thì nói vậy, nhưng mặt nàng lại tươi cười, người này thật sự rất nghĩa khí!

Quân Lâm Uyên cũng không nói thêm gì, thấy nàng ăn xong liền sai hạ nhân đưa nàng đi chọn tẩm cung.

Nàng đi không bao lâu, Quân Tử Mạch lại le te chạy tới:
Hoàng huynh, muội biết chuyện hôm nay rồi!
Vừa nói nàng ấy vừa nháy mắt, còn cười rất gian xảo nữa.


Thế thì sao?
Đôi mắt xếch hẹp dài liếc nhìn nàng ấy.

Quân Tử Mạch cười hì hì:
Muội biết là huynh thích nàng mà, nhưng nàng lại hiểu lầm, nói huynh muốn giết nàng mới thỏa mãn! Có phải hôm nay Hoàng huynh thổ lộ sau đó nàng nhận lời rồi không?



Không được nói bừa!
Thần sắc Quân Lâm Uyên hơi lạnh đi, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc khiến Quân Tử Mạch ngẩn người. Nàng ấy rất ít khi thấy Hoàng huynh nghiêm túc như vậy, nhưng chuyện này nàng có nói gì sai đâu?!


Trẫm và nàng, là bằng hữu!
Là bằng hữu, cũng chỉ có thể là bằng hữu. Nàng không có khả năng thích hắn, mà hắn, quá bẩn thỉu, cũng không xứng đáng có được một tình cảm chân thành sâu nặng.

Quân Tử Mạch khẽ cắn môi dưới không nói nữa, nhưng từ sắc mặt của Hoàng huynh, nàng có thể thấy được, rõ ràng Hoàng huynh thích…



Hoàng cung Tây Võ.

Cung điện màu đen tỏa ra luồng khí vô cùng âm u lạnh lẽo, y như bản thân Mộ Dung Thiên Thu vậy. Lúc này, hắn đang mặc một bộ long bào màu đen ngồi trên long ỷ quý giá, vạt áo thêu rồng bằng chỉ tơ vàng, nhìn vô cùng sống động.

Ngọc quan cài trên tóc, khuôn mặt như điêu khắc chỉ có thể dùng bốn chữ ‘tuấn tú vô song’ để miêu tả, dung mạo sắc nét, con ngươi màu xanh biếc như chim ưng ẩn chứa đầy tính xâm lược, lúc này, hắn nhẹ nhàng chuyển động ban chỉ trên tay mình, chờ người tới.

Không bao lâu sau, một người áo đen bước vào quỳ xuống bẩm báo:
Hoàng thượng, chúng thuộc hạ đã tìm rất nhiều cách nhưng không thể giết chết được hắn!
Hôm nay có một thích khách đến giết rất nhiều người trong Hoàng cung, còn giết nhầm hai vị sủng phi của Hoàng thượng, phái một nghìn quân tới bao vây mà không giết được hắn, thậm chí còn tổn thất không ít người của họ! Đao chém lên, vết thương trên người hắn sẽ khép lại một cách kỳ lạ, mà đao chém vào cổ, cổ hắn lại cứng như kim cương, không thể nào chém được, điểm huyệt cũng không khống chế được hành động của người kia.

Cuối cùng, Hoàng thượng phải tự ra tay dùng huyền thiết nghìn năm trói hắn lại. Bọn họ nghiên cứu nửa ngày nhưng lại phát hiện người này hầu như không có điểm yếu, chỉ có thể bắt lại còn không thể giết chết được! Không biết có thể khiến hắn chết vì đói được không.

Mặt Mộ Dung Thiên Thu hiện lên nụ cười tàn độc, thoạt nhìn vô cùng u ám, ngón tay cái hơi cong lại chứng tỏ tâm trạng hiện giờ của hắn không vui. Hắn hừ lạnh nói:
Quân Lâm Uyên, đúng là trẫm quá xem thường hắn, không ngờ thủ hạ của hắn còn có người bất tử!
Ban đầu phái sát thủ đi ám sát Hoàng Phủ Hoài Hàn, hắn cũng đã tính trước chắc chắn Quân Lâm Uyên sẽ phản kích, nhưng thật không ngờ trong tay hắn ta lại có người như vậy. Một lát sau, hắn cảm thán:
Không hổ danh là đệ tử thần y.


Người áo đen cúi đầu không dám đáp lại lời nào, chờ nghe lệnh của người trên long ỷ. Một lát sau, Mộ Dung Thiên Thu mới nói:
Tạm thời cứ để đói vài ngày, để xem có chết được không sau đó cho ngự y trong thái y viện tới nghiên cứu!’


Vâng!
Người áo đen đáp rồi lập tức lui xuống.

Đôi mắt xanh biếc của Mộ Dung Thiên Thu thoáng hiện lên tia sáng âm u, đáy mắt như dâng lên làn sóng lạnh lẽo. Nếu trong tay Quân Lâm Uyên chỉ có một người như vậy thì không sao, nhưng nếu có cả một đội thì khó xử rồi. Nếu có một đội quân như thế, Bắc Minh sẽ biến thành vật cản lớn nhất trên con đường thống nhất thiên hạ của hắn! Có điều, không biết người Đông Lăng và Nam Nhạc đã biết tin có người bất tử hay chưa?


Hoàng thượng, vẫn chưa tìm thấy người ngài sai chúng thuộc hạ tìm!
Lại một người áo đen nữa bước vào bẩm báo ngay. Sau khi Hoàng thượng từ Đông Lăng về có sai họ đi tìm một người thanh niên dung mạo tuấn mỹ. Người thanh niên đó từng xuất hiện ở hậu cung Đông Lăng, nhưng họ đã dùng hầu hết các biện pháp mà cũng không tra ra chút tin tức nào, hoặc là, căn bản không có một người thanh niên như thế.

Nét mặt Mộ Dung Thiên Thu lại xuất hiện nụ cười nguy hiểm:
Tiếp tục tìm!
Càng khó tìm thì hắn càng muốn tìm. Chỉ cần bé con kia còn sống, sớm muộn gì cũng có ngày hắn tìm được! Hắn không bị đoạn tụ, nhưng nếu là bé con kia, thì hắn sẵn lòng thử một lần. Ký ức về chuyện bị đấm vào mũi vẫn còn rất mới mẻ, dù thế nào hắn cũng phải bắt bé con kia trả nợ cho hắn mới được.


Vâng!
Người áo đen đáp rồi uể oải lui ra ngoài. Tìm à? Làm sao mà tìm được? Chẳng có chút đầu mối nào cả!

Người áo đen vừa đi, hạ nhân lại tới bẩm báo, nét mặt thoáng có vẻ vui mừng:
Hoàng thượng, Vương gia đã về!
Hoàng thượng mong Vương gia về từ rất lâu rồi, nhưng Vương gia vẫn không muốn trở về, không ngờ hôm nay lại chủ động vào cung.


Cho đệ ấy vào đi!
Nét mặt Mộ Dung Thiên Thu cũng trở nên mừng rỡ, nhưng lại tan đi rất nhanh. Đúng là hắn muốn gặp đệ đệ mình, nhưng mà… đệ đệ hắn lại không muốn gặp hắn.

Không bao lâu sau, một người đàn ông mặc y phục đen tuyền bước vào, khí thế vô cùng ngông cuồng, khá giống với khí chất của Mộ Dung Thiên Thu nhưng lại cũng có điểm rất khác. Dung mạo tuấn tú phóng đãng như điêu khắc, vẻ mặt sắc nét kết hợp với đường nét tao nhã, vạt áo hơi mở để lộ làn da màu lúa mạch, hẳn là Lãnh Tử Hàn chứ không ai khác.

Hắn ta bước nhanh mấy bước vào giữa đại điện, nhìn huynh trưởng ruột thịt của mình, đứng thẳng ngạo nghễ:
Hoàng huynh!
Hắn ta chỉ lãnh đạm chào một lời, không hề có ý định khom người hành lễ.


Đã chịu về rồi đấy à?! Cái giang hồ đó thực sự tốt hơn thân phận thân vương quý báu của đệ nhiều như thế sao?
Rõ ràng hắn vô cùng nhớ nhung đệ đệ của mình nhưng lời nói lại đầy vẻ trào phúng và bất mãn, thực sự rất bất mãn, bất mãn vì hắn ta tự hạ thấp thân phận của chính mình!


Thần đệ quay về vì có chuyện cần nhờ Hoàng huynh giúp đỡ!
Nếu không phải vì muốn tìm nàng, hắn cũng sẽ không về. Hắn đã vận dụng hầu hết các thế lực giang hồ nhưng không tìm được chút tin tức nào của nàng, ngay cả Cái Bang – bang phái lớn nhất thiên hạ khuất phục dưới vũ lực của hắn, mà tìm kiếm khắp nơi vẫn không có tung tích của nàng, thế nên, hắn chỉ có thể hy vọng vào thế lực của triều đình.

Mộ Dung Thiên Thu nhướng mày, không ngờ đệ đệ của mình cũng có lúc phải nhờ người khác:
Chuyện gì?



Tìm một người, là Tô Cẩm Bình của Đông Lăng, cũng chính là biểu tiểu thư Thượng Quan Cẩm của phủ Tề Quốc công Nam Nhạc. Mấy ngày trước nàng bị ngã xuống vực, không rõ tung tích!
Hắn nói một lèo, mặt không chút cảm xúc, sau đó im lặng chờ Mộ Dung Thiên Thu trả lời.

Mộ Dung Thiên Thu hơi ngạc nhiên, cười:
Nếu trẫm có thể giúp đệ tìm được nàng, thì đệ quay về triều đình được không?



Hoàng huynh, ngài biết rõ ta không thích chuyện triều chính!
Giọng nói từ tính đầy vẻ dứt khoát không chút do dự.

Dường như Mộ Dung Thiên Thu đã đoán trước được hắn sẽ nói như vậy, cũng không nổi giận, giọng nói tàn khốc lại vang lên:
Nhưng mà, nếu không chấp nhận điều kiện đó, thậm chí đệ còn không muốn gọi trẫm một tiếng Hoàng huynh, vì sao trẫm lại phải giúp đệ?


Thái độ giương cung bạt kiếm của hai người này hoàn toàn không giống huynh đệ ruột thịt chút nào. Thái giám bên cạnh Mộ Dung Thiên Thu khẽ nhíu mày, rõ ràng Hoàng thượng mong Vương gia về như vậy nhưng sao hai người này cứ vừa gặp mặt là lại đối đầu gay gắt như thế?!

Lãnh Tử Hàn hừ lạnh một tiếng, giọng nói vang lên đầy ngạo nghễ:
Hoàng huynh không muốn tìm giúp thần đệ thì cũng được thôi, nhưng nếu thần đệ bất cẩn uống nhiều lại để lộ chuyện năm xưa ra ngoài, thì Hoàng huynh nên tính trước xem nên giải quyết hậu quả thế nào cho ổn thỏa! Thần đệ cáo lui!


Dứt lời, hắn ta lập tức quay người rời đi, Mộ Dung Thiên Thu giận dữ đứng bật dậy, vỗ mạnh xuống long án:
Mộ Dung Thiên Liệt!!!


Lãnh Tử Hàn dừng bước, chậm rãi nói:
Hoàng huynh, Mộ Dung Thiên Liệt đã chết rồi, thiên hạ này chỉ còn Lãnh Tử Hàn thôi. Dù sao, Mộ Dung Thiên Liệt chết rồi, không phải ngôi vị Hoàng đế của Hoàng huynh sẽ càng vững chắc hơn sao?



Đệ muốn đối đầu với trẫm cả đời chỉ vì một người ngoài sao?
Giọng nói của Mộ Dung Thiên Thu mang theo vẻ đau thương.

Người ngoài à?! Lãnh Tử Hàn cười khẩy nhưng cũng chẳng muốn phản bác, đáp:
Tây Võ Hoàng nghĩ nhiều quá rồi, trước giờ bản tôn chưa từng đối đầu với bất kỳ kẻ nào!
Giờ thì một tiếng Hoàng huynh cũng không muốn gọi nữa.


Đệ!!!
Phản ứng này của hắn ta khiến Mộ Dung Thiên Thu hoàn toàn tức giận, thật chẳng khác nào mình vừa đấm một quyền thật mạnh vào một túi bông mềm vậy! Hít sâu mấy lơi, giọng nói tàn khốc mới lại vang lên,
Nếu không phải vì đệ là đệ ruột của ta, thì đệ cho rằng trẫm sẽ để một người mang theo bí mật lớn như thế sống sót sao?
Chẳng qua hắn chỉ muốn người đệ đệ này ở bên cạnh mình thôi, nhưng Liệt lại hận hắn đến tận xương tủy, dù hắn có làm nhiều việc đến thế nào, đệ ấy cũng không muốn quay về!


Có phải bản tôn nên tạ ơn hoàng ân của Tây Võ Hoàng vì đã không giết không?
Hắn hiểu rõ tình huynh đệ của Mộ Dung Thiên Thu dành cho mình, nếu không, hắn cũng sẽ không đơn thương độc mã tiến cung đặt điều kiện với hắn ta. Tuy hắn không sợ thiên quân vạn mã, nhưng võ công của Hoàng huynh hắn cũng không thể xem thường được.


Mộ Dung Thiên Liệt, đệ hiểu rõ ý trẫm không phải như vậy! Trẫm chỉ muốn đệ không được quên rằng, đệ là người của Mộ Dung gia, hoàng thất Tây Võ, dù đệ dùng cái tên Lãnh Tử Hàn đi chăng nữa, thì trên người đệ vẫn là dòng máu của hoàng thất Mộ Dung, dù đệ phủ nhận thế nào, đệ cũng là đệ đệ của Mộ Dung Thiên Thu ta, đây là sự thực mà dù đệ có chết đi cũng không thể nào thay đổi được!


Thái giám tổng quản ở bên cạnh thấy Mộ Dung Thiên Thu kích động đến mức này, rất lo lắng vội bước tới khuyên nhủ Lãnh Tử Hàn:
Vương gia, trong thời gian ngài không có ở đây, ngày nào Hoàng thượng cũng mong ngóng ngài quay về, dù có người của Ma giáo gây chuyện, Hoàng thượng cũng đều giấu diếm giúp ngài! Xin thứ cho nô tài nhiều chuyện, dù thế nào thì hai ngài cũng là huynh đệ ruột thịt mà!


Lãnh Tử Hàn nghe vậy liền liếc mắt nhìn về phía Mộ Dung Thiên Thu, Mộ Dung Thiên Thu hơi quay đầu đi không nhìn hắn, chỉ để hắn nhìn thấy một bên mặt tuấn mỹ vô song của mình, bộ dạng đầy vẻ cao ngạo của bậc đế vương, nhưng chỉ người hiểu rõ hắn ta mới hiểu, đây là biểu hiện chỉ khi hắn ta mất tự nhiên mới có.

Trong đại điện im lặng đến kỳ dị, thái giám tổng quản cũng sợ không dám lên tiếng nữa, vội vàng đứng sang một bên.

Lãnh Tử Hàn đứng im lặng một lát rồi lại quay người đi ra, chỉ để lại một câu:
Thần đệ chờ tin tốt của Hoàng huynh!


Nghe tiếng bước chân của Lãnh Tử Hàn dần xa, đôi mắt xanh biếc của Mộ Dung Thiên Thu như tối sầm lại, cho đến tận khi không nghe thấy tiếng bước chân đó nữa, sắc mặt hắn mới lãnh đạm trở lại, ngồi xuống long ỷ tự sầu tự thương. Ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, là quyền thế, nhưng cũng là sự cô độc đến vô tận, càng cao càng lạnh lẽo!

Mộ Dung Thiên Thu, tàn khốc, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng hắn lại có một điểm yếu không thể nói ra, cũng là điểm yếu duy nhất, đó chính là đệ đệ ruột của mình, Mộ Dung Thiên Liệt!!! Chỉ cần ở trước mặt Mộ Dung Thiên Liệt, hắn luôn không thể khống chế được tâm trạng của mình, cũng luôn nói mấy lời mang vẻ trào phúng, hoàn toàn ngược lại với ý mình muốn nói. Cũng chỉ vì hắn quá quan tâm đến đệ đệ ruột của mình mà thôi!

Thái giám tổng quản thấy hắn như vậy liền khuyên nhủ:
Hoàng thượng, như vậy cũng tốt mà, tuy Vương gia không nói chuyện hài hòa với ngài, nhưng Vương gia sống trong giang hồ, những chuyện sau này ít nhiều gì cũng giúp ngài trong sáng ngoài tối mà.


Mộ Dung Thiên Thu thở dài một hơi không đáp. Đúng thế như vậy cũng tốt, ít ra đối với người không thích quyền thế như Liệt, thì đó là tốt!


Người đâu! Phái người đi tìm Tô Cẩm Bình, không được bỏ qua bất cứ một dấu vết nhỏ nào, cũng không tiếc bất cứ giá nào, phải tìm bằng được cho trẫm!
Hắn hạ lệnh.


Vâng!
Một ám vệ đáp lời rồi ra ngoài phân phó thủ hạ.

Lãnh Tử Hàn vừa ra khỏi hoàng cung, Phá đã chờ sẵn ở cửa, bên cạnh còn có một con ngựa tốt ngàn dặm:
Giáo chủ, chim bồ câu của Dật Vương Đông Lăng truyền tin đến nhắn ngài tới Đông Lăng, nói là có chuyện quan trọng cần bàn bạc!
Trước kia mỗi khi giáo chủ và Dật Vương Đông Lăng có chuyện gì đều dùng chim bồ câu truyền tin hẹn gặp mặt để tránh lộ tin tức, lần này cũng thế.

Lãnh Tử Hàn đáp rồi nhảy lên ngựa đen, thúc ngựa đi về phía Đông…

Phá vẫn đứng một mình tại chỗ chán nản vặn người. Giáo chủ đi Đông Lăng, thủ hạ thì đang đi tìm Tô Cẩm Bình, mình làm gì bây giờ? Cuộc sống này càng ngày càng nhàm chán… Bỗng nhiên, trong đầu y xuất hiện một khuôn mặt tươi cười đáng yêu, y chợt nhớ đến nha đầu xấu xí tự xưng tiên tử kia, ừm… dù sao cũng đang nhàn rỗi, chi bằng đi trêu chọc nha đầu xấu kia một hồi cho vui! Nghĩ vậy, y gật gù rồi đi về phía đám người Băng Tâm đang đi tìm Tô Cẩm Bình mà Bạch Hổ vừa báo về…



Đêm xuống…

Tô Cẩm Bình chọn một tẩm cung hoa hoa lệ lệ, nằm trên chiếc giường rộng êm ái không gì sánh bằng, nhưng lại không thể nào ngủ được. Nàng tức giận đến mức không ngừng miệt thị mình đúng là đồ thấp kém, kiếp trước nằm trên giường sắt còn ngủ ngon lành, kiếp này ngủ phòng hạ nhân cũng ngủ được, vậy mà khi nằm trên giường đắt tiền lại không ngủ được!!! Fuck!

Nàng giận dữ xuống giường, hạ nhân ngoài cửa cũng không biết hiện giờ thân phận của nàng là gì, chỉ biết nàng được Hoàng thượng vô cùng coi trọng, vội nhanh miệng hỏi:
Cô nương, ngài cần gì ạ?



Ngắm trăng, đừng đi theo!
Dứt lời, bóng người đã lẩn vào màn đêm.

Cung nữ nhìn lên bầu trời đen như mực, ngắm trăng ư? Hôm nay có trăng à?!

Tô Cẩm Bình đi được mấy bước, đột nhiên lại thấy bóng Quân Lâm Uyên ở rất xa, hắn chậm rãi đi một mình phía trước, tay áo bào rộng lớn vẽ lên những đường cong tuyệt mỹ trên không trung, cũng không biết đi đâu. Tô Cẩm Bình nhíu mày suy nghĩ một lát rồi đi theo…
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần.