Chương 150: Hoàng thượng, ngài bằng lòng nằm dưới sao?!
-
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
- Quân Tử Giang Sơn
- 7537 chữ
- 2021-12-31 05:25:26
Trong phủ Thừa tướng, Nam Cung Cẩm có cảm giác mình đang bị bao dưỡng, trôi qua những ngày tháng không khác gì lợn, chỉ có điều, lợn thì ăn xong rồi ngủ, còn nàng thì ăn xong là làm. Nàng xoa xoa thắt lưng đau nhức, nhìn người nào đó ở cách đấy không xa, nhẹ giọng bạo gan hỏi một câu:
Tình yêu à, chàng không mệt mỏi sao?
Không khoa học chút nào! Nếu dựa theo sách sinh lý mà nàng từng đọc ở hiện đại, thì biểu hiện của tay này hoàn toàn không giống một người đàn ông bình thường phải có, năng lực ở phương diện đó quá dũng mãnh!!! Lần nào cũng lăn qua lăn lại đến gần bình minh, sau đó nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi, khi tình lại, thì tay này cũng đã chuẩn bị xong hết đồ ăn sáng rồi.
Không mệt.
Hai chữ nhẹ nhàng bay tới, trong tay cầm đồ ăn đã chuẩn bị xong, ăn sáng chỉ nên dùng chút đồ nhẹ nhàng như cháo trắng thôi, hắn đi tới bên giường, đưa cho nàng.
Nam Cung Cẩm mím môi nhận lấy bát cháo, càng ăn càng thấy lạ, không biết có phải cảm nhận của nàng sai lầm rồi hay không:
Sao ta cảm thấy mấy hôm nay tay nghề của đầu bếp tướng phủ lại nâng cao nhỉ?
Vừa ăn nàng vừa lẩm bẩm.
Là ta làm.
Ba chữ vang lên như sấm sét.
Phụt…
Nàng phun cả miếng cháo ra ngoài, ngẩng lên nhìn hắn không thể tin nổi,
Chàng làm?
Nàng vẫn chưa quên chuyện hắn học nấu ăn mà suýt nữa thiêu cả phủ Quốc công đâu, giờ lại có thể tiến bộ đến mức này sao?!
Đôi mắt sáng như sao lãnh đạm nhìn nàng, sau đó chậm rãi đi tới bên bàn, ngồi xuống, ngon tay thon dài như ngọc cầm đũa lên, cúi đầu ăn rất nhã nhặn:
Một năm, cũng đủ để học rất nhiều thứ.
Nấu cơm chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
Nam Cung Cẩm chợt cảm thấy mất hết vị giác, nhìn chiếc bát trong tay mình, lại nhìn người nào đó đang ngồi đằng kia. Vị đế vương vốn nên lạnh lùng cao quý giờ lại có thể làm chuyện như vậy, nàng không cảm thấy đó là lẽ dĩ nhiên, mà chỉ cảm thấy đau lòng:
Thực ra… việc này không cần chàng phải tự làm!
Ngay cả nàng cũng lười làm, kiếp trước đồ ăn của nàng nếu không phải do Yêu Vật làm, thì cũng là tùy tiện tìm nơi nào đó bên ngoài để ăn, hoặc không nữa thì úp mì cho qua bữa.
Lãnh Tử Hàn biết làm, đương nhiên ta cũng biết.
Hắn không e dè bộc lộ sự so đo của mình.
Nam Cung Cẩm ngẩn người, hóa ra là mình tự đa tình thôi, nàng trợn mắt:
Tùy chàng!
Dù sao đồ ăn hắn làm cũng ngon hơn đầu bếp, tội gì mình không nhận. Vừa ăn, nàng vừa thương lượng:
Ta nghĩ ngày mai ta hẳn là nên vào triều!
Nếu nghỉ thêm vài hôm nữa, đến lúc xuất hiện không biết triều đình sẽ biến đổi như thế nào. Các đại thần luôn đối địch với mình, chắc hẳn sẽ thừa cơ mình không ở đó để xử lý vây cánh của mình. Có điều, tên khốn kiếp này thật khó nói chuyện quá!!!
Ai ngờ, hôm nay hắn lại dễ dàng đồng ý, chỉ gật đầu không nói câu gì.
Mai vào triều à? Hắn nghĩ, với tính cách của Mộ Dung Thiên Thu, có thể chịu đựng đến hôm nay đến bắt người cũng là cực hạn rồi. Nhưng hắn lại chẳng hề lo lắng chút nào, trải qua bao nhiêu ngày, hắn nghĩ Mộ Dung Thiên Thu cũng sẽ không còn nhớ chuyện hắn ta muốn tâm tình nhỏ to với nàng sau khi lên triều nữa.
Thấy hắn gật đầu, Nam Cung Cẩm như được đại xá, cũng cảm thấy đồ ăn trong tay mình ngon lành thật. Dáng vẻ của nàng rất thoải mái, tâm trạng vô cùng thư thái, chỉ thiếu nước hát lên thành tiếng nữa thôi. Bách Lý Kinh Hồng đứng từ xa nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng cũng không tức giận, không nói gì, đáy mắt lại đầy ý cười. Ăn xong, hắn đặt đũa xuống, Nam Cung Cẩm cũng đã ăn xong rồi.
Hắn cầm quần áo ở bên cạnh lên, rất kiên nhẫn mặc giúp nàng. Nam Cung Cẩm chỉ biết tay này thích cởi y phục của người ta, giờ mới biết hắn còn thích mặc quần áo cho nàng nữa. Sau đó, nàng cũng rất đắc ý hưởng thụ sự đãi ngộ của cấp bậc nữ vương. Mặc xong quần áo, nàng mới chợt nhận ra không đúng lắm:
Ta định ngủ nguyên một ngày hôm nay, mặc quần áo làm gì?
Nàng cảm thấy các đầu khớp xương toàn thân mình đều như sắp rời ra từng mảnh vậy, vì sao lại muốn mặc quần áo cho nàng? Hơn nữa, nàng đã sai người đi xin nghỉ ốm rồi mà!
Bách Lý Kinh Hồng nghe vậy cũng không nói gì, chỉ cầm chiếc áo lông cáo bên cạnh lên khoác cho nàng, dưới lớp áo váy dầy như vậy, nàng chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần còn thoáng ửng hồng vì hơi lạnh của mùa đông. Lúc này nhìn nàng vô cùng mê hoặc, khiến bụng dưới của hắn bất giác lại nổi sóng. Thế nhưng, hắn lại nhanh chóng trấn áp cơn sóng này xuống, nếu lát nữa để thị vệ của Mộ Dung Thiên Thu thấy được thì hỏng bét.
Chàng muốn ra ngoài đi dạo à?
Nhưng nàng xin nghỉ rồi, nói mình bị ốm nặng không vào triều được, nếu đi ra ngoài bị người ta nhìn thấy thì phiền lắm.
Câu hỏi này đương nhiên cũng không có câu trả lời.
Nam Cung Cẩm mất hứng bĩu môi, càng ngày càng cảm thấy ở bên cái tên này chẳng thú vị gì cả. Vậy mà nàng còn yêu thương hắn, đúng là chỉ có thể dùng một chữ ‘ti tiện’ để tả mình thôi!
Thế nhưng, khi hắn giúp nàng mặc y phục chỉnh chỉnh tề tề xong, lại đến lượt Nam Cung Cẩm trợn mắt há hốc miệng ra, nhìn người nào đó từ từ cởi y phục trước mặt nàng. Ngón tay thon dài như ngọc chậm rãi tháo đai ngọc quanh eo ra, trường bào như tuyết trượt từ trên người hắn xuống. Sau đó, bàn tay kia lại chậm rãi cởi tiếp cả áo trong, để lộ làn da nõn nà, mịn màng như ngọc. Bắp thịt trên cánh tay và cơ bụng thoạt nhìn rất rắn chắc nhưng cũng không quá to, tổng thể tạo thành một đường cong mượt mà, bộc lộ rõ cả vẻ đẹp và sự mạnh mẽ.
Lách tách
, nước miếng của Nam Cung Cẩm nhỏ từng giọt từng giọt, ánh mắt len lén nhìn phần thân dưới của hắn, chờ hàng này lộ thêm hai cặp đùi siêu đẹp cho mình mơ mơ tưởng tưởng một phen, trong lòng lại thầm phỉ nhổ cái tên này, đã muốn khoe thân sao còn mặc y phục vào cho nàng làm gì? Chẳng phải là cản trở sự phát tác của người ta sao?
Đẹp không?
Giọng nói thanh thoát vang lên từ đỉnh đầu.
Lúc này Nam Cung Cẩm mới dời mắt khỏi người hắn, giả vờ nghiêm túc ngẩng đầu nói:
Cũng tàm tạm!
Đâu phải chỉ tàm tạm, rõ ràng là ngọc trắng không chút tỳ vết, khiến nàng cũng thầm phỉ nhổ sự thô lỗ của mình. Mỗi khi lăn qua lăn lại trên giường, nàng lại còn muốn đạp thẳng hắn xuống giường mà không thèm bận tâm đến vóc dáng khiến người ta trào máu kia của hắn nữa chứ.
Bước gần lại một bước, đôi mắt xám bạc lẳng lặng nhìn vào mắt nàng, dưới đáy mắt như lóe sáng. Con người vốn luôn lạnh lùng thanh cao, thời khắc này lại lộ ra vẻ mê hoặc đến tận cùng, đôi môi mỏng khẽ cong lên:
Muốn không?
Muốn!
Nam Cung Cẩm vô thức gật đầu, sau đó vội vàng bịt miệng mình!!! Đừng nên làm chuyện nguy hiểm như vậy thì hơn, sức chiến đấu của tên này đã không còn giống con người nữa rồi!
Thế nhưng, kỳ lạ thay, hôm nay hắn nghe xong, lại không hề muốn nàng, ngược lại còn leo lên giường, kéo chăn đắp lên như không có chuyện gì xảy ra, chỉ để lộ ra nửa vai, mái tóc dài đen như mực xõa xuống làn da trắng như tuyết, thoạt nhìn vô cùng mê hoặc. Trong đầu Nam Cung Cẩm chợt hiện lên bốn chữ - tiểu thụ tuyệt thế!!! Nàng dám chắc một trăm phần trăm rằng, chỉ cần là một người phụ nữ bình thường, nếu nhìn thấy hắn như thế này cũng sẽ không thể kìm nén được dục vọng dâng trào trong người mình, cùng với dục vọng muốn nhào vào chà đạp hắn thật thê thảm.
Ánh mắt của Nam Cung Cẩm cũng nhanh chóng nhìn thấy vết cào trên làn da bị lộ ra ngoài của hắn, mấy vết đó, cũng đều do nàng làm mấy hôm vừa rồi. Vết xước màu đỏ ngang dọc trên làn da gần như trong suốt của hắn thoạt nhìn khiến cho người ta cảm thấy những vết đó không hề ảnh hưởng đến mỹ quan, mà thậm chí còn làm dấy lên một sự kích thích đầy dụ dỗ, một sự kích động muốn tùy ý thẳng tay ngược đãi hắn!
Càng nhìn càng không thể kiềm chế được nữa, nàng thật sự muốn tìm một dụng cụ ngược đãi nào đó, chơi một trận SM mãnh liệt!!! Nhưng, đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên những tiếng ồn ào náo nhiệt…
Không được, các ngươi không thể vào được, ta phải vào bẩm báo Tướng gia trước đã!
Giọng nói già nua mang theo chút e ngại của quản gia vang lên, thật ra nhiều ngày nay Tướng gia làm chuyện tốt gì, trong lòng lão biết rất rõ. Cái gì mà bệnh nặng chứ, rõ ràng là… Nếu để đám Ngự lâm quân này nhìn thấy Tướng gia mây mưa với nam sủng trong phòng, rồi chạy đi báo với Hoàng thượng thì tội khi quân sẽ không chỉ rơi vào đầu một mình Tướng gia, mà cả tướng phủ bọn họ cũng không chạy thoát được!
Hoàng thượng có lệnh, sai chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất để đưa Thừa tướng vào triều, bất cứ ai cản đường, giết không tha!
Thống lĩnh Ngự lâm quân cũng không dễ nói chuyện, vừa dứt lời đã không khách khí đẩy quản gia sang một bên, ngay sau đó, ‘rầm’ một tiếng, cánh cửa phòng bị phá tan.
Khi họ vào phòng nhìn thấy Tướng gia ngồi đó áo mũ chỉnh tề, dưới chiếc áo lông cáo to dầy, y chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn chừng bằng bàn tay còn thoáng ửng hồng. Rèm mi vừa cong vừa dài khẽ chớp một cái, che đi đôi mắt phượng như làn nước thu. Dáng vẻ này khiến mấy người đàn ông như các gã cũng hơi động lòng, thảo nào Hoàng thượng không kiềm chế được, mới mấy ngày không gặp đã nổi giận như vậy! Chẳng trách, chẳng trách! Thế nhưng, nhìn Tướng gia như vậy, giống người bệnh nặng sao?
Lại nhìn về phía giường ngủ, bọn họ không khỏi hít một hơi lạnh. Người đàn ông đẹp không giống người phàm trần đang nằm trên giường, đôi mắt màu bạc còn đẹp hơn ánh trăng vài phần. Chỉ là, ánh mắt đó rất lạnh, lạnh như không có chút hơi ấm nào. Làn da lộ ra ngoài không khí còn có mấy vết cào xước. Tình hình này… chỉ nhìn cũng biết là Tướng gia và nam sủng mây mưa với nhau, bệnh nặng gì chứ?
Các ngươi đang nhìn cái gì hả?!
Giọng nói bực tức của Nam Cung Cẩm vang lên, cúi đầu kéo chăn đắp kín lại cho hắn. Tên hồ ly trong nóng ngoài lạnh này lại giở trò gì ra đây? Nhìn hắn như vậy hẳn là đã biết trước sắp có người đến nên mới giúp mình mặc y phục vào, nhưng hắn lại cởi quần áo lăn lên giường nằm là sao? Chẳng lẽ muốn dụ dỗ mấy tay thị vệ này?
Ngự lâm quân nghe tiếng quát của nàng vội dời mắt đi chỗ khác, sau đó, thống lĩnh Ngự lâm quân bước tới nói:
Thừa tướng đại nhân, Hoàng thương nói hôm nay dù ngài ốm nặng cỡ nào cũng phải đưa ngài vào triều.
Khóe môi nàng khẽ giật một cái, tay Mộ Dung đoạn tụ này, ngay cả nghỉ ốm mà cũng không cho còn sai người tới bắt, có cần độc ác thế không? Nhưng Ngự lâm quân đã đến đây rồi, nàng không thể kháng chỉ được, liền đứng dậy đi ra cửa:
Đi thôi!
Vâng!
Trong lòng thống lĩnh Ngự lâm quân như gió chuyển mây vần, một lát sau rốt cuộc cũng hiểu mọi chuyện. Chẳng lẽ vì Hoàng thượng biết rõ mấy hôm nay Tướng gia không hề bị ốm mà là ở nhà làm chuyện tốt gì đó nên mới sai người tới bắt sao? Nghĩ vậy, gã không kìm được khẽ run người, nếu thế, thì người nam sủng này của Tướng gia sẽ gặp nguy rồi! Gã không khỏi liếc nhìn Bách Lý Kinh Hồng ở trên giường đầy thương tiếc.
Chờ khi Nam Cung Cẩm đi tới cửa, người trên giường chợt ngồi dậy, chiếc chăn trên người nhẹ nhàng trượt xuống, cơ thể mịn màng như ngọc cùng với vết cào xước lộ ra hết, giọng nói trong trẻo thoáng mang vẻ dụ dỗ:
Đi sớm về sớm.
Bốn chữ này vừa vang lên, Nam Cung Cẩm ngẩn người nhìn hắn, một luồng điện kỳ quái chạy dọc toàn thân. Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ tay này muốn làm gì! Rõ ràng là muốn dùng sắc để dụ dỗ mình, khiến cho mình nghĩ ở nhà có mỹ nhân chờ đợi, phải dùng tốc độ nhanh nhất quay về, không có thời gian dây dây dưa dưa với Mộ Dung Thiên Thu đây mà! Đúng lúc này, nàng cũng nhìn thấy chút giảo hoạt hiện lên trong con ngươi xám bạc của hắn, như muốn nói cho Nam Cung Cẩm biết, nàng đã đoán đúng. Thế nhưng, dù đoán được, thì nàng cũng thực sự bị hắn mê hoặc, hơn nữa, còn là cam tâm tình nguyện bị lừa!
Nàng lẳng lặng nghiến răng ken két, Bách Lý Kinh Hồng, coi như chàng lợi hại, chờ bà đây quay về xử lý chàng!
Nam Cung Cẩm đi theo đám thị vệ hướng về phía Hoàng cung, người dân đi qua đường nhìn thấy Thừa tướng đại nhân của họ bị dẫn đi hoàng cung một cách cung kính như vậy cũng thoáng mơ hồ, tình hình này là sao? Chẳng lẽ do Hoàng thượng muốn mà Thừa tướng đại nhân sống chết không nghe theo, sau đó… Chỉ trong giây lát, trong lòng mọi người đều nảy ra hàng trăm nghìn kiểu phỏng đoán, hàng nghìn hàng vạn kiểu tưởng tượng.
Dọc đường đi, Nam Cung Cẩm đón nhận hết những ánh mắt kỳ quái của mọi người, nhưng trong đầu lại chỉ tràn ngập dáng vẻ mê hoặc dụ dỗ của người nào đó, tâm trạng vô cùng kích động, chỉ muốn mau mau vào triều rồi nhanh chóng quay lại. Nhưng vì nhiều ngày vận động kịch liệt, khiến nàng đi đường khá vất vả, trong lòng nàng lại không khỏi tự trách chính mình, đã đến nông nỗi này rồi mà vẫn còn muốn nghĩ đến chuyện chà đạp mỹ nam, tội nợ gì thế này không biết?!
Còn chưa bước vào điện Kim Loan, tiếng quát giận dữ của Mộ Dung Thiên Thu đã truyền ra:
Yến Kinh Hồng! Ngươi to gan thật, dám cáo bệnh không vào triều, ngươi không cần chiếc mũ ô sa trên đầu mình nữa sao?
Nam Cung Cẩm giật mình thoát ra khỏi tư tưởng dâm dục của mình, toàn thân run lên, vội bước vào định hành lễ, nhưng chỉ tiếc là cái hông sắp rời ra từng mảnh của mình lại không chịu nể nang gì cả, vừa khom người đã ngã quỵ xuống đất khiến các đại thần nhìn đều không đành lòng, khẽ quay đầu đi nghĩ, Hoàng thượng quá đáng quá, vì ham muốn cá nhân mà còn ép Thừa tướng đang bệnh nặng như vậy vào triều, chẳng phải là giày vò hành hạ mỹ nam sao? Ngay cả mấy đại thần bình thường không thích Yến Kinh Hồng lúc này cũng nhìn y với ánh mắt thương tiếc.
Mộ Dung Thiên Thu thoáng ngẩn người, chẳng lẽ y bị ốm thật, con ngươi xanh biếc bất giác lộ chút thân thương. Y ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ xinh ửng hồng, hẳn là do vừa rồi phải hứng gió lạnh buốt mà thành, thoạt nhìn khiến người ta vô cùng xót xa, sau đó, lửa giận ngập lòng Mộ Dung Thiên Thu cũng dần tan đi một chút, ánh mắt nhìn nàng thêm phần dò xét:
Yến Kinh Hồng, khanh bị ốm thật sao?
Tuy là hỏi nàng, nhưng ánh mắt lại liếc về phía thống lĩnh Ngự lâm quân vừa áp giải nàng vừa rồi. Mặt tay thống lĩnh kia đầy vẻ ngại ngùng, ánh mắt đảo tứ tung như đã nhìn thấy cảnh gì đó không nên thấy, Mộ Dung Thiên Thu thầm cười lạnh, nhìn Nam Cung Cẩm lại lạnh thêm vài phần!
Khởi bẩm Hoàng thượng, hoàn toàn thật ạ, ngài không thấy thần quỳ cũng không nổi sao?
Nam Cung Cẩm cúi đầu nói vô cùng kính cẩn, nhưng lòng đã bay về tới ai trên cái giường nào đó trong phủ Thừa tướng. Hôm nay, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ vì sao trong sử sách lại có nhiều hôn quân ham mê mỹ sắc mà để mất nước như vậy. Nếu nàng làm Hoàng đế, e cũng chẳng khá gì hơn.
Thống lĩnh Ngự lâm quân, ngươi nói cho trẫm biết, khi ngươi gặp Thừa tướng, y đang làm gì?
Mộ Dung Thiên Thu hừ lạnh, sau đó lạnh lùng nhìn Thống lĩnh Ngự lâm quân.
Nghe hắn ta hỏi, thống lĩnh Ngự lâm quân vội quỳ xuống, liếc nhìn Nam Cung Cẩm hơi sợ hãi, rốt cuộc có nói hay không đây, nếu nói, chắc chắn sẽ đắc tội Thừa tướng, nhưng không nói lại là khi quân!
Sao hả? Có chuyện gì không tiện nói cho trẫm biết sao?
giọng nói âm u vang lên khiến người ta lạnh dọc sống lưng.
Thống lĩnh Ngự lâm quân run rẩy vội nói:
Hoàng thượng tha mạng! Nô tài không có chuyện gì không tiện nói với ngài cả. Khi nô tài tới phủ Thừa tướng, nhìn thấy Thừa tướng đã mũ áo chỉnh tề ngồi bên giường, nhưng trên giường… trên giường…
Trên giường làm sao?
Giọng nói u ám tàn độc mang theo vẻ giận dữ, hắn ta biết thừa tên nhóc này ở nhà phong lưu mà!
Thống lĩnh Ngự lâm quân vội ngẩng đầu nhìn Nam Cung Cẩm một cái, sau đó lại cúi xuống:
Ở trên giường là một người đàn ông nói chờ Thừa tướng đại nhân về ạ!
Ồ!
Khắp bốn phía vang lên tiếng hít khí lạnh, ánh mắt nhìn Yến Kinh Hồng ngoài khinh bỉ, chê cười, còn có chút kính nể! Vừa chơi trò mờ ám với Hoàng thượng, mà vừa nuôi nam sủng ở nhà, y to gan đến mức khiến người ta phải chậc lưỡi bái phục.
Trong con ngươi đen như mực của Mộ Dung Thiên Liệt cũng thoáng hiện lên tia sáng lạnh, nhìn Nam Cung Cẩm mang theo chút nghiền ngẫm, lẽ nào, khi hắn ra ngoài một chuyến về đã bỏ lỡ chuyện gì sao?
Hừ!
Mộ Dung Thiên Thu cười lạnh, lại nhìn về phía Yến Kinh Hồng vẫn bình tĩnh như không nghe thấy gì kia:
Yến khanh, không phải khanh bị ốm sao? Vẫn còn sức đi sủng hạnh đàn ông à?
Sắc mặt Nam Cung Cẩm không có gì khác lạ, nhưng trong lòng đã vô cùng bất an, nàng nghĩ một chút mới cung kính đáp:
Hoàng thượng, thần có biết chút y thuật, bệnh của thần là âm dương không điều hòa, nên mới gọi nam sủng giúp thần mau bình phục. Sáng nay thần đã cảm thấy thân thể của mình khá hơn rất nhiều, đang tính ngày mai vào triều, nhưng hôm nay Hoàng thượng đã bắt thần đến rồi!
Nghe y nói vậy, mọi người đều trợn trừng mắt, Thừa tướng đại nhân nghĩ Hoàng thượng là kẻ ngốc sao? Có ai đi lôi nam sủng ra chữa bệnh chứ?
Mộ Dung Thiên Thu nghe vậy giận đến bật cười, từ long ỷ đứng dây, sải bước xuống dưới. Đám đại thần trong điện sợ như hãi như ve sầu vào đông. Phải biết bằng Hoàng thượng rất ít khi rời khỏi long ỷ tôn quý ấy, lần thứ nhất bước xuống là tự tay giết chết vị Quận vương gia dám bất kính với ngài. Lần gần đây là tự tay giết chết Lý đại nhân không tuân theo hoàng mệnh, còn lần này xuống… e rằng Thừa tướng đại nhân lành ít dữ nhiều rồi!
Hắn ta bước tới trước mặt Nam Cung Cẩm, như cười như không nói:
Nếu Yến khanh đã bị âm dương không hài hòa, cần đàn ông để chữa bệnh, sao không tìm trẫm chứ?
Ặc…
Ngay cả Nam Cung Cẩm cũng cho rằng hắn ta xuống để giết người, thế quái nào lại nói ra một câu như vậy? Mồ hôi lạnh trên trán nhỏ thành từng giọt, có vị nhân sĩ cao thâm nào có thể chỉ cho nàng cách trả lời câu này được không?
Các đại thần đứng xung quanh cũng hít một hơi lạnh, đều tự cúi đầu thật thấp, chỉ muốn chui luôn xuống lòng đất thôi, chuyện riêng tư chớ nghe lén!!! Hoàng thượng nói mấy lời này ngay trên triều, thực sự cũng quá hoang đường, nhưng ngay cả Ngự sử đại phu cũng không dám bước ra ý kiến gì. Ai mà không biết tính cách của Hoàng thượng chứ. Vị Hoàng đế tàn độc này, trừ tính cách hung dữ không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích ra, thì còn một thú vui cực kỳ lớn nữa, chính là phát minh ra các loại dụng cụ tra tấn khiến con người ta sống không bằng chết, phàm là những người ra sức đối đầu với hắn ta, cũng đều sẽ được thưởng thức khoái cảm cực kỳ bi thống trước khi chết!
Giọng nói quyến rũ của Mộ Dung Thiên Liệt vang lên bên cạnh:
Hoàng huynh, huynh nói vậy chẳng phải cố tình gây khó dễ cho Thừa tướng sao?
Ý của hắn là, Yến Kinh Hồng đã không thích ngươi, ngươi còn muốn người ta tìm ngươi, chẳng phải đang cố tình cưỡng ép người khác à?
Nghe vậy, Mộ Dung Thiên Thu đưa ánh mắt âm u lạnh lẽo sang nhìn hắn, hắn ta thật sự không hiểu nổi, dù mình tốn bao nhiêu tâm tư, tiểu tử thối này cũng không muốn vào triều, giờ đột nhiên quay về, lại vì tên nhóc Yến Kinh Hồng này mà đối đầu với mình khắp mọi nơi, không biết là vì cố tình gây chuyện với mình, hay là cũng giống mình, nảy sinh ý đồ khác?! Thế nhưng, chẳng phải năm đó tiểu tử này còn nhờ mình tìm Tô Cẩm Bình giúp hắn hay sao? Sao giờ lại cũng thích thú người đàn ông này rồi?
Hoàng đệ hiểu Yến khanh lắm sao?
Môi hắn ta cong lên nở nụ cười tà ác, thật ra, hắn ta không phủ nhận rằng việc hắn ta thích trêu chọc Yến Kinh Hồng còn có một nguyên nhân khác nữa, đó là mỗi khi hắn ta trêu Yến Kinh Hồng, thì vị Hoàng đệ vẫn coi mình như kẻ thù này của hắn ta, sẽ luôn có thể đối chọi với hắn ta vài câu.
Lãnh Tử Hàn cũng không ngại, đáp rất thoải mái:
Dù không hiểu nhiều lắm, nhưng so với Hoàng huynh thì cũng hiểu hơn một chút!
Mấy lời này rõ ràng mang ý khiêu khích Mộ Dung Thiên Thu.
Các đại thần nhìn hai huynh đệ đối đầu gay gắt như vậy, rồi nhìn Yến Kinh Hồng, trong đầu chỉ có bốn chữ bay qua bay lại:
Lam nhan gây họa!
Hừ!
Mộ Dung Thiên Thu hừ lạnh một tiếng không thèm đáp lại hắn, mà quay sang nhìn Yến Kinh Hồng vẫn còn quỳ dưới đất, nói:
Yến khanh, chuyện này thực sự như lời Liệt Vương nói, bảo khanh tìm trẫm, là cưỡng ép sao?
Dù đúng như vậy thì nàng cũng làm sao dám nói ra?! Nam Cung Cẩm chảy mồ hôi lạnh, đáp:
Hoàng thượng, đương nhiên không phải như Liệt Vương nói. Hoàng thượng là thiên tử, thần không dám làm càn!
Vậy, nếu trẫm muốn khanh làm càn thì sao?
Mộ Dung Thiên Thu tiếp tục dồn ép, cơ thể cũng ghé sát lại hơn một chút.
…
Nam Cung Cẩm cúi đầu, cố gắng nghĩ xem mình nên trả lời thế nào, mẹ kiếp, ta có thể trả lời là ta không muốn làm càn được không?
Nhưng đúng lúc này, Mộ Dung Thiên Thu đã ngồi xổm người xuống, không chút e dè những đại thần ở đây, đôi con ngươi xanh biếc nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Cẩm, cơ thể cũng hơi nghiêng về phía trước, thoạt nhìn vô cùng mờ ám, ánh mắt sắc bén như chim ưng:
Nếu trẫm muốn khanh nhất định phải làm càn thì sao?
Đây không phải lần đầu tiên Mộ Dung Thiên Thu nói bóng nói gió gạ gẫm Yến Kinh Hồng, nhưng dám ngang nhiên trước mặt cả triều đình thế này thì đúng là trước giờ chưa từng có. Ngay cả ba người Mị Văn Dạ, Lãnh Vũ Tàn, Mạnh Hạo Nhiên cũng thầm cảm thông với Yến Kinh Hồng, bị ép đến mức như thế, nếu đồng ý sẽ không thoát khỏi sự chế nhạo của người đời, còn nếu không đồng ý, để Hoàng thượng giận dữ, kết cục sẽ là đầu rơi máu chảy! Nghĩ vậy, trong lòng bọn họ cũng không còn chút hứng thú chờ xem trò vui nào nữa.
Nam Cung Cẩm trầm mặc một lúc lâu, tuy không nói gì nhưng tim gan đã như bùng nổ! Tên khốn Mộ Dung Thiên Thu này, rốt cuộc đã chịu thôi chưa? Hắn ta có biết đây là đâu không? Đây là triều đình, tên khốn này không muốn cho mình tiếp tục sinh tồn ở Tây Võ nữa sao?! Hắn ta muốn gánh danh hôn quân trên lưng thì cũng đừng liên lụy mình chứ!
Yến khanh!
Người nào đó lại lên tiếng nhắc nhở lần nữa, vẫn tiếp tục khiêu chiến sự nhẫn nại của Nam Cung Cẩm.
Nàng chợt ngẩng đầu, đôi mắt phượng nheo lại mang theo chút sát khí và tàn độc, ánh mắt này khiến Mộ Dung Thiên Thu kinh ngạc, hứng thú trong đáy mắt lại càng sâu hơn một chút. Biết phản kháng là tốt, nếu không biết phản kháng, thì chơi cũng chẳng vui vẻ gì:
Yến khanh, trẫm thực sự không được sao?
Vẫn kiên quyết không chịu buông tha.
Nam Cung Cẩm cố gắng bình tâm lại một chút, sau đó mới cười một tiếng:
Đương nhiên là được.
Bốn chữ vừa vang lên, cả triều đều kinh hoảng! Ngay cả Mộ Dung Thiên Thu và Mộ Dung Thiên Liệt cũng không khỏi ngẩn người, y thật sự đồng ý sao?! Mộ Dung Thiên Thu vừa hí hửng mừng thầm, lại vừa cảm thấy không chân thực. Hắn ta có cảm giác bé con này không dễ thuyết phục như vậy, với sự hiểu biết của mình, thì hiện giờ y phải xù lông lên, tìm cách sống chết phản kích lại mình một phen chứ, sao hôm nay lại…
Nhưng mà, trước giờ thần không thích nằm dưới, nếu Hoàng thượng đồng ý nằm dưới, thì thần có thể cân nhắc một chút!
Đôi mắt phượng nhìn hắn ta chằm chằm không chút sợ hãi, cũng không có nửa phần đùa giỡn hay tỏ ra yếu thế.
Mộ Dung Thiên Thu ngẩn người, nhất thời á khẩu! Rõ ràng bị câu nói của nàng chặn họng! Nằm dưới à? Ý của bé con này là muốn mình nằm dưới để y… Vừa nghĩ vậy đã khiến hắn ta thấy toàn thân đều khó chịu. Đúng là hắn ta muốn y, nhưng bảo hắn ta trả cái giá đắt đến mức phải chịu… Thật sự là hắn ta không thể chấp nhận được!
Khụ khụ…
Những tiếng ho khan vang lên khắp nơi, hiển nhiên đều sợ phát sặc vì sự to gan của Yến Kinh Hồng. Tên nhóc này đúng là ỷ được sủng mới lên mặt mà! Yêu cầu như vậy, Hoàng thượng có thể đồng ý mới là lạ! Chưa biết chừng tức giận quá sẽ thẳng tay chém tên nhóc này mất.
Yên lặng một lúc, Mộ Dung Thiên Thu chợt không muốn nói thêm câu gì nữa, tâm trạng vốn vô cùng hăng hái cũng lập tức rơi xuống tận đáy vực, vậy là tiểu tử này không muốn chiều ý mình là vì không thích nằm dưới à?! Hắn ta nghẹn lời một lát mới đứng dậy đi thẳng về phía long ỷ:
Yến khanh, đứng dậy đi!
Trong lòng cũng thầm nghĩ đến người đàn ông áo trắng mà mình gặp mấy hôm trước, người đàn ông đó thoạt nhìn cũng không có vẻ gì là bằng lòng nằm dưới cả!
Tạ ơn Hoàng thượng!
Trong lòng Nam Cung Cẩm không ngừng nhảy cẫng lên, Mộ Dung Thiên Thu phản ứng như thế này, hẳn là không bao giờ có ý đồ với mình nữa nhỉ?! Lần này có phải nàng nhân họa đắc phúc không? Nghĩ vậy, nàng vội đứng dậy nép sang một bên.
Trước giờ Ngự sử đại phu vẫn chướng mắt Yến Kinh Hồng, thấy hôm nay y chọc giận Mộ Dung Thiên Thu như vậy, lại bắt đầu nổi điên:
Hoàng thượng, Thừa tướng đại nhân không vào triều nhiều ngày nay, hôm nay vào triều lại không mặc triều phục, đúng là không ra thể thống gì cả, coi thường lễ pháp của triều ta, xin Hoàng thượng giáng tội!
Nam Cung Cẩm vừa lùi sang bên cạnh, nghe thấy ngay lão già kia lại tiếp tục gây phiền phức cho mình. Thật ra khi làm Thừa tướng, nàng cũng thường xuyên bị gây chuyện, nên cũng đã quen với mấy chuyện này, liền thủng thẳng nói:
Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm nay thần cũng đã dâng sớ xin nghỉ, nên ở nhà không mặc triều phục. Mà khi Ngự lâm quân tới mời thần, còn vô cùng vội vàng nói Hoàng thượng muốn thần xuất hiện tại triều ngay lập tức nên thần mới không kịp thay y phục, mặc nguyên thế này vội vội vàng vàng đi ngay, xin Hoàng thượng thứ tội! Nhưng Ngự sử đại phu nói như vậy, là muốn Vệ đại nhân thống lĩnh Ngự lâm quân đã nhận lệnh của Hoàng thượng còn phải chờ thần chậm rãi thay y phục, sau đó để Hoàng thượng trừng phạt Vệ đại nhân tội chậm trễ sao?
Nàng vừa dứt lời, thống lĩnh Ngự lâm quân quỳ ở bên cạnh liền ngẩng đầu, bực tức nhìn Ngự sử đại phu. Tuy gã là người thô kệch, không hiểu những thứ quá thâm sâu, nhưng gã hiểu câu nói của Thừa tướng đại nhân. Rõ ràng Ngự sử đại phu muốn một mũi tên trúng hai đích, hãm hại Thừa tướng còn lôi cả gã theo!
Ngự sử đại phu nổi khùng! Thấy ánh mắt bực bội của gã thô lỗ Vệ Thanh Vân kia quét về phía mình, lão mới nhận thức sâu sắc rằng hôm nay mình lại đắc tội người ta.
Mộ Dung Thiên Thu nhếch môi cười lạnh, đáy mắt hiện lên những tia sáng âm u, nhìn Yến Kinh Hồng như cười như không:
Dù chỉ là mấy chuyện nhỏ, nhưng đã là lễ thì không thể bỏ qua được. Đúng là Thừa tướng hơi quá huênh hoang, mấy ngày không vào triều đã đành, còn không mặc triều phục. Chi bằng phạt một tháng lương bổng, coi như trừng phạt!
Thật ra phạt một tháng lương bổng cũng chẳng phải là trừng phạt gì, nhưng sắc mặt Nam Cung Cẩm lập tức sa sầm xuống, nói:
Tạ ơn Hoàng thượng!
Nói xong, nàng cúi gằm đầu không thèm nhìn Mộ Dung Thiên Thu lấy một cái!
Khởi bẩm Hoàng thượng, hiện giờ phía Nam đang chịu nạn bão tuyết, tắc đường, dân chúng đi lại bất tiện. Nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ gây họa lớn hơn nữa, xin Hoàng thượng định đoạt!
một thần tử đứng ra bẩm báo.
Mộ Dung Thiên Thu nhìn về phía người nào đó đang đứng cúi đầu, hỏi:
Việc này Yến khanh nghĩ thế nào?
Khởi bẩm Hoàng thượng, đây là ý trời, thần cũng không biết nên xử lý thế nào!
Đây là ý trời, ngươi dám phạt bổng lộc của ta, nên mới có bão tuyết! Báo ứng! Không phát bổng lộc còn muốn ông đây nghĩ kế cho ngươi à, mơ đi!
Mộ Dung Thiên Thu nhìn y như cười như không, sau đó lại nhìn những người khác:
Các vị ái khanh thấy thế nào?
Chúng đại thần lập tức trao đổi nhỏ một chút, xì xì xào xào một lúc lâu mới nhăn nhó nói:
Hoàng thượng, năm nào cũng có bão tuyết thế này, đúng là không có cách nào giải quyết được, chỉ có thể hạ chiếu thư sai người của nha môn đi dọn tuyết thông đường thôi ạ.
Mộ Dung Thiên Thu nhíu mày nhìn đám vô dụng này. Hắn ta chợt nhận ra tác dụng của tên nhóc Yến Kinh Hồng này. Lúc trước dù xảy ra chuyện, hình như không có chuyện gì là tên nhóc này không thể giải quyết giúp mình, hoàn toàn không cần hắn ta phải tốn tâm tốn sức gì. Nhưng hôm nay, Yến Kinh Hồng vừa nói không có cách nào, văn võ trong triều lập tức như biến thành hàng trưng bày, tình hình này đương nhiên khiến hắn ta khó có thể chịu nổi!
Đôi mắt màu xanh biếc lại một lần nữa nhìn về phía người đang cúi đầu cụp mắt đứng như không biết gì cả kia, nhướng mày hỏi:
Yến khanh, khanh thực sự không có cách nào à?
Không phải Mộ Dung Thiên Thu hắn không nghĩ ra cách nào, chẳng qua hắn ta không hài lòng với cảm giác triều đình bất lực thế này thôi!
Thần vô dụng, nhưng Ngự sử đại phu Trần đại nhân vốn rất chân thành tận tâm với Hoàng thượng và Tây Võ ta, hẳn là Trần đại nhân sẽ có cách!
Nam Cung Cẩm thấp đầu nói.
Sắc mặt Ngự sử đại phu cứng đờ, không ngờ Yến Kinh Hồng lại đá sang mình, trước giờ lão chỉ chịu trách nhiệm can gián, làm sao biết cách giải quyết mấy chuyện này? Lão vội nói:
Khởi bẩm Hoàng thượng, thần vô dụng, đúng là không có cách nào để phân ưu cùng Hoàng thượng!
Trần đại nhân trung thành với Hoàng thượng như vậy, hơn nữa chức vị lại cao, nếu ngay cả chút biện pháp đó cũng không có, chẳng lẽ không làm phụ sự tín nhiệm của Hoàng thượng dành cho ngài sao?! Bản quan nghĩ, chắc chắn Trần đại nhân có cách!
Nam Cung Cẩm kiên quyết không chịu buông tha.
Sắc mặt Ngự sử đại phu cứng đờ, tức giận nhìn Nam Cung Cẩm:
Nếu so về chức vị, thì hạ thần làm sao vượt qua được Thừa tướng đại nhân. Thừa tướng đại nhân còn không có cách, làm sao hạ thần có cách được.
Bản quan không nghĩ được cách gì là do bản quan ốm nặng mới khỏi, suy nghĩ vẫn còn rối loạn, e rằng không nghĩ ra được biện pháp nào hay ho, không chỉ không thể phân ưu cùng Hoàng thượng, mà còn có thể gây ra không ít phiền phức. Trần đại nhân tỉnh táo như vậy, mọi chuyện không hợp lễ hợp pháp của Tây Võ đều không thể tránh được mắt thần của ngài, ngay cả việc hôm nay bản quan quên mặc triều phục mà Trần đại nhân cũng chỉ cần liếc mắt đã nhận ra. Trần đại nhân có đôi mắt thần như thế mà còn không nghĩ ra cách thì ai tin được đây? Chẳng lẽ Trần đại nhân thấy Hoàng thượng xử phạt bản quan quá nhẹ, trong lòng bất mãn nên mới không chịu hiến kế cho Hoàng thượng sao? Nếu vậy, thì xin Hoàng thượng hãy xử phạt thần thật nặng, mới có thể khiến Trần đại nhân thỏa mãn, cam tâm tình nguyện nghĩ cách giải quyết thiên tai cho dân chúng! Hy sinh một mình thần mà cứu vớt được cả nghìn nghìn vạn vạn con dân Tây Võ thì thần sẵn lòng hy sinh!
Ngự sử đại phu trợn tròn mắt nghe Yến Kinh Hồng ba hoa bậy bạ chơi xỏ mình, không kịp nói lời nào, không kịp chen vào một câu đã bị mấy câu của y định tội ngay cho mình. Hơn nữa, y còn là người cực kỳ giỏi tự bào chữa, nói mấy câu xong cũng không để cho người khác có nửa cơ hội phản bác, đẩy người ta vào tình thế vì thù hận cá nhân mà không chịu hiến kế cho Hoàng thượng!
Giờ thì mọi người mới hiểu vì sao Thừa tướng đại nhân vốn luôn thông minh nhanh trí như không gì không làm được, hôm nay lại chợt như kẻ ngốc không nghĩ ra được kế sách gì. Thì ra là oán hận Ngự sử đại phu làm hại mình bị phạt mất một tháng bổng lộc!
Người nhạy bén chỉ vừa nghe cũng hiểu ngay đâu phải Ngự sử đại phu vì thù oán cá nhân nên không hiến kế, mà rõ ràng chính Thừa tướng đại nhân vì ba nghìn lượng bổng lộc nên mới không muốn lên tiếng. Nhưng Thừa tướng đại nhân có thể bẻ cong lý lẽ như vậy, ngoài cảm thán và kính nể khả năng đổi trắng thay đen của Thừa tướng đại nhân ra, thì họ cũng không còn biết nói gì hơn nữa! Giờ chỉ có thể chờ xem Hoàng thượng sẽ quyết định thế nào thôi.
Đôi mắt xanh biếc của Mộ Dung Thiên Thu khẽ nheo lại nhìn tiểu tử Yến Kinh Hồng kia đang ra vẻ ‘ta rất trung thành, ta rất tận tụy, ta chỉ vì quốc gia xã tắc’, mà hắn ta lại không cảm thấy ghét, thậm chí còn thấy hơi đáng yêu. Thì ra tiểu tử này cũng biết cáu kỉnh! Hắn ta nhìn Ngự sử đại phu:
Trần đại nhân bất mãn với cách xử lý của trẫm sao?
Câu này vang lên cũng đã thể hiện rõ thái độ của Mộ Dung Thiên Thu, Ngự sử đại phu vội quỳ xuống lau mồ hôi lạnh trên trán mình:
Thần không dám, thần thật sự không nghĩ ra biện pháp nào ạ!
Mà Mộ Dung Thiên Liệt đứng bên cạnh vốn trước giờ không thích lên tiếng trên triều, lại chợt mở miệng, giọng nói vẫn ngông cuồng như xưa:
Xem ra, trừ việc buộc tội các quan đồng liêu mấy việc cỏn con không có gì nghiêm trọng ra, thì Trần đại nhân cũng chẳng biết làm gì khác.
Thêm dầu vào lửa!!! Trong lòng tất cả mọi người ở đây chỉ còn lại đúng bốn chữ này, rõ ràng Liệt Vương gia đang thêm dầu vào lửa!
Nghe vậy, Trần đại nhân đang quỳ dưới đất càng run hơn, ánh mắt của Mộ Dung Thiên Thu cũng càng thêm nặng nề:
Nếu vậy, Ngự sử đại phu bế môn một tháng, ngẫm nghĩ cho kỹ trách nhiệm thực sự của thần tử Tây Võ ta là gì!
Cũng nên dạy dỗ lão già này một chút.
Ngự sử đại phu vội dập đầu tạ ơn:
Tạ ơn Hoàng thượng, thần tuân chỉ!
Thế cục trên triều đã rõ ràng, mọi người đều hiểu dù hôm nay Thừa tướng đã đắc tội Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng vẫn đứng về phía Thừa tướng. Vậy nên, sau này bọn họ có muốn gây chuyện với Thừa tướng thì cũng nên cân nhắc một chút.
Chuyện này phiền Yến khanh cố gắng nghĩ cách cho trẫm, ngày mai trẫm muốn nhìn thấy đối sách!
Mộ Dung Thiên Thu dứt khoát hạ lệnh.
Nam Cung Cẩm gật đầu:
Thần sẽ cố gắng hết khả năng!
Nàng cúi đầu giấu đi vẻ tức tối trong mắt. Tuy nàng giận vì bị cắt bổng lộc, nhưng hành động này cũng không phải vì thế. Mục đích của nàng là khiến Mộ Dung Thiên Thu nhìn thấy sự tranh đấu giữa phe phái trên triều. Thứ quân vương ghét nhất chính là một phái nào đó lớn mạnh. Đồng thời, cũng mượn chuyện hôm nay để nói cho Mộ Dung Thiên Thu biết, dù có đấu tranh gay gắt đến mức nào, thì người quyết định cuối cùng vẫn là bậc đế vương, là đúng hay sai cũng chỉ căn cứ vào một suy nghĩ của Mộ Dung Thiên Thu. Khi đế vương biết quyền lực vẫn còn trên tay mình cũng sẽ không nảy sinh quá nhiều nghi kỵ với thần tử.
Nhưng, hành động này của nàng cũng là một sự mạo hiểm, hiển nhiên nàng đang uy hiếp Mộ Dung Thiên Thu, nếu hắn ta mất hứng, chưa biết chừng sẽ lôi mình ra ngoài chém bay đầu. Thiên hạ này đâu thiếu người tài, không cứ phải là nàng thì mới được. Cho nên, nàng cũng biết chừng biết mực, khi Mộ Dung Thiên Thu sắp cạn kiệt sự kiên nhẫn, phải lập tức nhận lời ngay, để xoa dịu sự bất mãn trong lòng đế vương. Ván cờ này, nếu thành công, nàng sẽ vừa xả được hận trong lòng, vừa xoa dịu được lòng đế vương, nếu thất bại, nàng sẽ mất cái mạng nhỏ của mình! Trong triều đình, dù chỉ một câu nói cũng liên quan đến sống chết, nàng có thể đi tới bước hôm nay, cũng không thể không cảm ơn sự cố tình che chở của Mộ Dung Thiên Thu!
Còn chuyện gì nữa không?
Hắn ta quét mắt về phía các đại thần đứng bên dưới.
Chúng đại thần đều đồng thanh:
Khởi bẩm Hoàng thượng, không còn chuyện gì nữa!
Vậy bãi triều đi!
Dứt lời, Mộ Dung Thiên Thu liền đứng dậy chậm rãi bước ra ngoài điện, đi tới trước mặt Yến Kinh Hồng, hắn ta ghé sát mặt vào nàng, đôi môi mỏng gần như chạm vào mặt nàng, thoạt nhìn vô cùng mờ ám, sau đó dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy, nói:
Yến khanh, nếu khanh cho rằng trẫm sẽ bỏ cuộc, thì khanh nhầm rồi!
Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn ta, Nam Cung Cẩm trợn trừng hai mắt, không thể tin nổi:
Chẳng lẽ ngài tình nguyện nằm dưới?!
Không phải chứ, Mộ Dung Thiên Thu mà cũng có tinh thần sẵn sàng dâng hiến như thế à?!
Tiếng kêu kinh ngạc này khiến không ít người đều quay đầu lại, nhìn thoáng qua một cái rồi lại vội quay đi. Mộ Dung Thiên Thu cũng không nổi giận, bật cười to vài tiếng rồi nói:
Sai! Trẫm sẽ khiến khanh cam tâm tình nguyện nằm dưới!
Nói xong không chờ Yến Kinh Hồng kịp phản ứng, hắn ta lập tức cười to rồi đi về.
Nam Cung Cẩm ấm ức, không ngờ mình nói tới nước đó rồi mà tay này vẫn không chịu bỏ qua! Nàng quay về phủ Thừa tướng trong ánh mắt thương hại của chúng đại thần, nghĩ đến yến hội ngắm hoa ngày mai, tâm trạng chợt thấy bồn chồn, không biết tay Mộ Dung đoạn tụ kia có làm chuyện gì quá đáng không! Nhưng khi bước vào cửa chính, chợt nhớ tới dáng vẻ gợi tình của người nào đó sáng nay, tâm trạng hậm hức lập tức bị xua đi trong chớp mắt. Chuyện ngày mai cứ để ngày mai tính, hôm nay đi chà đạp tên khốn bụng dạ đen tối kia trước đã! Khà khà…