Chương 169: Có lẽ hữu dực vương đang thể hiện sự sùng bái với thần!
-
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
- Quân Tử Giang Sơn
- 4337 chữ
- 2021-12-31 05:25:29
Thế nên, sau câu nói này của Nam Cung Cẩm, Vương Tử Dịch xui xẻo liền biến thành một kẻ có hiềm nghi đào ngũ!
Hắn ta khổ sở nói:
Thừa tướng đại nhân à, ngài là chủ soái mà. Chẳng phải chính ngài hạ lệnh mau chạy đi sao?
Vương Tử Dịch hắn ta sống hai mươi bảy năm nay, tham gia hơn trăm trận chiến lớn nhỏ, nhưng chưa từng có hôm nào ấm ức như ngày hôm nay, còn chưa bắt đầu chiến đấu đã chạy cùng chủ soái rồi, giờ chủ soái lại còn rũ sạch trách nhiệm, lôi mình vào hố lửa nữa chứ!
Bản quan hạ lệnh như thế bao giờ?
Nam Cung Cẩm nhìn hắn ta bằng ánh mắt nghi hoặc.
Ánh mắt Vương Tử Dịch đầy vẻ lên án, quá vô sỉ, lại còn giả ngốc nữa:
Thừa tướng đại nhân, chẳng phải lúc đó ngài hỏi chúng ta đã chuẩn bị xong chưa sao? Chúng ta đáp chuẩn bị xong rồi, chính ngài nói mau chạy đi, không phải ngài hạ lệnh thì là gì?
Bốp
một tiếng, Nam Cung Cẩm vỗ bộp một cái lên trán mình, vô cùng chán nản nói:
Các ngươi hiểu sai rồi, đó là bản quan tự nói với ngựa của mình đấy chứ. Bản quan đã nghĩ ngay mà, đang yên đang lành tự dưng các ngươi lại tốt bụng thế, còn trả lời thay cho ngựa của bản quan nữa!
Mục đích của nàng đương nhiên là đưa họ chạy về cùng, nếu không, vòng vây từ hai cánh của Đạm Đài Minh Nguyệt chắc chắn sẽ biến bọn họ thành nhân bánh gối mất, đến lúc đó những người hy sinh vì cách mạng, à không, là hy sinh vì quốc gia chả chất chồng chất đống lên à. Nhưng giờ nàng có thể nói ra chuyện này sao? Đương nhiên không thể!
Đạm Đài Minh Nguyệt đứng cách xa nên không biết họ đang nói gì, nhưng đúng như những gì Yến Kinh Hồng nói, hắn thực sự bị chọc tức phát điên rồi! Hắn từ Mạc Bắc xa xôi vạn dặm đến đây là vì muốn thăm dò xem thực lực của Tây Võ thế nào, kết quả là đọ sức với một cái bao cỏ trên chiến trường cũng đã đủ sỉ nhục hắn lắm rồi, cuối cùng còn bị bao cỏ kia chơi xỏ! Thực sự là tức chết hắn mất!
Lúc hắn thu phục mười ba tộc của Mạc Bắc, diệt bảy bộ lạc của thảo nguyên, có dạng người nào mà hắn chưa từng gặp?! Nhưng một kẻ vô sỉ đến không biên giới như Yến Kinh Hồng này, thì thực sự trần đời có một! Dưới cơn giận ngút trời, hắn nghiến răng nói:
Yến Kinh Hồng, ngươi có giỏi thì xuống đây cho bản vương! Bản vương sẽ cho ngươi biết tay!
Nếu biết trước thì vừa rồi hắn đã chẳng thèm để ý đến cái gì mà ‘ỷ mạnh hiếp yếu, thắng cũng không vẻ vang’ gì nữa, mà nên lao thẳng lên chém bay đầu con rùa rụt cổ Yến Kinh Hồng kia mới phải!
Giọng nói phong lưu hoa lệ tràn ngập sự giận dữ, Nam Cung Cẩm nhướng mày, cúi đầu nhìn hắn bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, sau đó lại nhìn sang Mộ Dung Thiên Thu, cuối cùng nói rất to:
Hoàng thượng, thần có chuyện này không rõ lắm!
Nói đi!
Tiểu tử này lại nghĩ ra trò gì nữa đây?
Mạn phép hỏi Hoàng thượng, ngài có hiểu được ý nghĩa câu nói vừa rồi của Hữu Dực Vương Mạc Bắc không ạ? Thần hoàn toàn không hiểu giữa chuyện thần xuống hay không xuống với chuyện thần có bản lĩnh hay không thì có liên quan gì đến nhau?!
Mặt Nam Cung Cẩm đầy vẻ mơ hồ.
Giọng nói không to không nhỏ, nhưng lại đủ để Đạm Đài Minh Nguyệt nghe thấy. Gân xanh trên trán vị vương gia nào đó lại nhảy lên, giờ thì hắn đã hiểu rồi, bản lĩnh duy nhất của tên trai bao này chính là chọc tức người khác và giả ngu ăn tiền! Nhưng biết vậy mà mình vẫn cứ dính đòn, vẫn bị y chọc đến mức sát khí dâng trào thế này!
Nghe y nói vậy, Mộ Dung Thiên Thu run rẩy môi, ho khan mấy tiếng, sau đó đuôi mắt khẽ liếc nhìn Đạm Đài Minh Nguyệt, chỉ tiếc là đối phương đeo mặt nạ nên hắn không nhìn rõ được vẻ mặt hắn ta lúc này. Thấy Yến Kinh Hồng vẫn giữ vẻ nghi hoặc như cũ, hắn liền nghiêm trang nói:
Trẫm cũng cho rằng, hai chuyện này không liên quan gì đến nhau cả!
Nam Cung Cẩm như tìm được chỗ dựa, bèn quay sang nhìn Đạm Đài Minh Nguyệt, lắc đầu thở dài:
Hữu Dực Vương Mạc Bắc này, tư duy logic của các hạ thực sự quá kém rồi đấy! Đúng là khiến bản quan không nỡ nhìn thẳng nữa!
Chính sự vô sỉ của ngươi mới là thứ bản vương không dám nhìn ấy! Câu nói dâng lên đến cổ họng Đạm Đài Minh Nguyệt nhưng vẫn bị hắn nuốt xuống, không nói bật ra thành tiếng. Vì hắn biết thừa rằng hắn mà tức tối nói ra câu này, mới là trúng kế khích bác của đối phương, khiến cho tên vô sỉ Yến Kinh Hồng kia biết được rằng y đã chọc cho cơn giận của mình lên đến cực điểm rồi!
Bình Nguyên Hầu cạn lời, nhìn Đạm Đài Minh Nguyệt với ánh mắt cảm thông chia sẻ, trong lòng lại thầm cảm thấy chuyện lần trước mình bị Yến Kinh Hồng chơi cho một vố so với chuyện mà Hữu Dực Vương xui xẻo gặp phải hôm nay, thì thực sự mình vẫn còn may mắn chán!
Hữu Dực Vương, giờ chúng ta nên làm gì tiếp đây?
Bị Yến Kinh Hồng làm loạn lên thế này, bọn họ lại quay trở về điểm xuất phát, giờ lui quân chờ đối phương nghênh chiến, hay là thẳng tiến tấn công vào trong?! Cứ như cả nửa ngày trời chỉ ngồi diễn xiếc khỉ với đối phương vậy, mà đau đớn thay, họ mới chính là mấy con khỉ xui xẻo kia! Đến khi diễn xong, sự tình đều chẳng khác gì so với lúc trước, à không, có khác chứ, cái khác là bọn họ bị chơi xỏ, hơn nữa giờ đã đến trưa rồi, chúng tướng sĩ đều đói meo đói mốc cả!
Dưới lớp mặt nạ quỷ, mặt Đạm Đài Minh Nguyệt vặn vẹo hết cả, đôi mắt như chim ưng kia nhìn thẳng vào mặt Nam Cung Cẩm một lúc lâu, cuối cùng, giọng nói phong lưu của hắn vang lên:
Thu binh!
Yến Kinh Hồng, cuộc đời còn dài, rồi sẽ có một ngày bản vương chém ngươi thành nghìn vạn mảnh!
Bình Nguyên Hầu vội sán lại nói:
Hữu Dực Vương các hạ, sau này mà có tình huống như vậy, thì ngài đừng nhân nhượng nữa!
Còn cần ông phải nói sao?
Hắn quay đầu nhìn ông ta, ánh mắt rất hung dữ, chiếc mặt nạ quỷ cũng rất đáng sợ! Lần sau nếu còn để sổng con rùa rụt cổ Yến Kinh Hồng kia, thì tên của Đạm Đài Minh Nguyệt hắn sẽ viết ngược! Tức chết hắn!
Ánh mắt hắn làm Bình Nguyên Hầu giật nảy mình, suýt nữa ngã từ trên ngựa xuống, khó khăn lắm mới giữ chắc ngựa để ngồi vững được.
Chưa đi được mấy bước, đã lại nghe tiếng giọng nói gợi đòn của Yến Kinh Hồng kia truyền tới:
Hoàng thượng, ngài nhìn kia, họ sợ vi thần đến mức ấy cơ mà, lại quắn đít lên bỏ chạy rồi!
...
Mộ Dung Thiên Thu cạn lời. Thực lòng mà nói, chính hắn ta cũng bắt đầu thấy thông cảm với Đạm Đài Minh Nguyệt rồi!
Giờ thì không chỉ bản thân Đạm Đài Minh Nguyệt, mà ngay cả con ngựa hắn đang cưỡi cũng cảm nhận được sự phẫn nộ của chủ nhân nhà mình, không ngừng thở phì phò đạp đất, quay cái đầu to của mình lại, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn Yến Kinh Hồng như giết người!
Thế nên Nam Cung Cẩm lại càng đắc ý hơn, chỉ vào ngựa của Đạm Đài Minh Nguyệt nói:
Hoàng thượng, ngài nhìn thấy không, ngay cả ngựa của hắn cũng bắt đầu coi thường hắn, muốn chạy sang phe vi thần kìa. Ngài nhìn đôi mắt to đầy vẻ sùng bái của nó kìa!
Yến Kinh Hồng, ngươi mù rồi à?
Giọng nói của Đạm Đài Minh Nguyệt tràn ngập sự tức giận! Rõ ràng con ngựa Truy Phong của hắn đang dùng ánh mắt căm tức nhìn kẻ tiểu nhân vô sỉ kia, vậy mà y còn có thể lý giải thành ánh mắt sùng bái à?!
Đa tạ Hữu Dực Vương Mạc Bắc quan tâm, mắt bản quan không chỉ cực kỳ sáng, mà còn có thể nhìn thấu được sự e ngại và kính sợ bản quan ẩn dưới sự tức giận của ngài cơ!
Nàng quyết định phải vô sỉ đến cùng!
Ngươi...
Ôi dào, không cần nói ra đâu, không cần nói ra đâu. Ta biết ngươi định nói gì mà. Ngươi định nói ngươi vô cùng sợ hãi ta, đồng thời vô cùng sùng bái ta, thâm chí trong lòng còn thầm có suy nghĩ muốn bái ta làm thầy chứ gì?! Có điều, chúng ta không cùng đường, không thể đi với nhau được, ngươi hãy bỏ qua ý định đó đi! Ta tuyệt đối sẽ không phản bội Hoàng thượng của ta để nhận ngươi làm đồ đệ được đâu. Dù cho ngươi có quỳ xuống dập đầu nghìn cái, nhất định ta cũng sẽ không đồng ý!
Giọng điệu của Nam Cung Cẩm vô cùng chính khí, cứ như trong thiên hạ này, chỉ có nàng là người trung thành tận tụy nhất vậy!
Mà Đạm Đài Minh Nguyệt bị nói thành ‘muốn dập đầu nghìn cái để bái làm thầy’ kia, chỉ cảm thấy mình thực sự bị chọc tức phát điên rồi! Hắn không còn nghĩ được gì nhiều nữa, tung người bay lên, định lướt lên trên tường thành, giống như một tia chớp xé toạc không trung, thanh trường kiếm ở eo đâm thẳng về phía Yến Kinh Hồng!
Phản ứng đầu tiên của Nam Cung Cẩm lại là túm Mộ Dung Thiên Thu ra chắn kiếm tiếp, nhưng Lãnh Tử Hàn ở cách nàng khá gần đã ra tay rồi! Tay áo bào màu đen phất một cái, một cơn gió cực mạnh bùng lên khiến thanh kiếm của Đạm Đài Minh Nguyệt đâm chệch đi nửa phân, nhưng, cũng chỉ nửa phân mà thôi!
Lãnh Tử Hàn khẽ nhíu mày, chợt cảm thấy rất khác thường! Thực lực của hắn so với chiêu kiếm của Đạm Đài Minh Nguyệt, thì lẽ ra cú hất tay đó cũng có thể hoàn toàn đánh bật được kiếm của hắn ta ra rồi, nhưng hắn lại xem nhẹ thần lực bẩm sinh của Đạm Đài Minh Nguyệt kia, thế nên cuối cùng thanh kiếm đó chỉ lệch đi có nửa phân, mà vẫn đâm về phía Nam Cung Cẩm!
Đến nước này rồi, đương nhiên Nam Cung Cẩm không thể kéo Mộ Dung Thiên Thu ra chắn kiếm được nữa, vì tính theo khoảng cách, không chờ nàng kéo được hắn ta qua, thì mũi kiếm đã đâm trúng người mình mất rồi! Nàng khẽ nheo đôi mắt phượng, bàn tay dưới lớp tay áo hơi động đậy, xem ra không nay không ra tay không được rồi!
Thế nhưng, một bóng kiếm trắng lóe qua, màu trắng và màu đen chạm vào nhau!
Choang!
Tiếng vũ khí va đập vang lên.
Đạm Đài Minh Nguyệt cũng không thể không thu kiếm lại, đứng thẳng người trên không trung, một chân đạp lên trên tường thành, áo bào màu đen tung bay trong gió, đất trời rộng mở, thân hình ngạo nghễ, sát khí ngập trời!
Người này, thực sự không hổ danh là chiến thần Mạc Bắc, chỉ riêng sát khí này của hắn thôi cũng đủ khiến một vị vua của giới sát thủ như Nam Cung Cẩm bất giác cảm thấy kính nể!
Sau đó, đôi mắt sắc bén của hắn ta nhìn thẳng về phía người đàn ông áo tím đang đứng che trước mặt mình, thoáng kinh ngạc vì khí chất thanh cao thoát tục của đối phương, giọng nói phong lưu của hắn ta vang lên:
Trên thế gian này, không có mấy người có thể chặn được kiếm của bản vương, cũng có thể coi là cao thủ!
Kiếm của hắn ta không phải thứ mà người bình thường có thể ngăn được, sức lực đó tạo thành đòn công kích như tảng đá ngàn cân đè xuống người khác! Thế nên, kẻ có thể chặn được tuyệt đối không phải kẻ tầm thường! Hắn ta thầm nhíu mày, không ngờ Tây Võ lại có nhiều cao thủ tuyệt thế như thế này!
Ánh mắt Bách Lý Kinh Hồng hơi lạnh đi, khí chất thanh cao lạnh lùng trên người hắn dần chuyển thành sát khí. Kẻ dám động đến Cẩm Nhi, phải chết! Ngón tay như ngọc xoay ngược lại, một luồng kiếm khí mạnh mẽ tuôn ra, thân hình màu tím nhạt vụt tới như bóng ma. Ngay khi hắn định tiến lại gần Đạm Đài Minh Nguyệt, Nam Cung Cẩm chợt nhíu mày, trong tình huống này, Tiểu Hồng Hồng còn lao lên làm cái gì? Chẳng phải có cách còn hay hơn để giết chết hắn ta sao? Nàng quay đầu hô to với chúng tướng sĩ sau lưng:
Mấy cái tên ngu ngốc này, các ngươi còn ngẩn ra đó làm gì hả? Cơ hội tốt như vậy còn không mau bắn chết hắn ta đi?!
Nhiều người thế này cùng bắn một lúc thì tên kia làm sao chạy thoát được nhỉ?!
Vừa nghe vậy, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chúng tướng sĩ là làm thế có hèn hạ quá không?! Nhưng người ta thường nói binh bất yếm trá, chủ soái phe địch đơn thương độc mã xông vào trận địa của họ, tình huống này mà không bắn cho vài mũi tên thì thực sự quá thiệt thòi, sau này có nói ra cũng mất hết thể diện! Vì thế, chúng tướng sĩ đồng loạt rút tên, bắn thẳng về phía Đạm Đài Minh Nguyệt! Bách Lý Kinh Hồng vội tránh đi, hắn đâu có ý định chết cùng Đạm Đài Minh Nguyệt chứ!
Hàng hà sa số mũi tên bắn về phía Đạm Đài Minh Nguyệt. Đạm Đài Minh Nguyệt kinh ngạc phẫn nộ, vội vàng ra tay chắn tên! Hắn ta lao lên không trung, loáng cái đã lùi lại hơn trăm mét mới có thể tránh được trận mưa tên kia, nhưng cũng suýt cắn nát răng. Tên Yến Kinh Hồng kia, thực sự quá vô sỉ hèn hạ! Lớn đến chừng này tuổi rồi mà chưa bao giờ Đạm Đài Minh Nguyệt hắn phải hoảng loạn chạy trốn như hôm nay!
Sau khi lùi lại hơn trăm mét nữa, những mũi tên kia cũng không thể bắn được đến chỗ hắn ta. Hắn tung người lên ngựa, đôi mắt như chim ưng căm tức nhìn Yến Kinh Hồng:
Hôm nay bản vương mới biết, trên thế gian lại có kẻ vô sỉ đến mức như Thừa tướng Tây Võ, thực sự khiến người ta phải rửa mắt mà nhìn!
Ai bảo bản quan không có răng?! Nhìn mà xem, trắng sáng thế này cơ mà!
Nói xong Nam Cung Cẩm nhe răng ra, ngẩng đầu lên, kiêu ngạo để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp của mình, ánh mặt trời không quá gay gắt chiếu xuống phản xạ ra những tia sáng lấp lánh, đúng thật là vô cùng trắng sáng!
Trong đám binh sĩ Tây Võ vang lên những tiếng ho khan, Thừa tướng xoay chuyển quá giỏi!
Đạm Đài Minh Nguyệt tức nghẹn ở cổ.
Sau đó, hắn lại trợn mắt nhìn tên tiểu nhân kia quay đầu trách móc dạy bảo tướng sĩ sau lưng:
Ta nói này, các ngươi làm sao thế hả? Bao nhiêu người thế này mà bắn một người cũng không trúng. Các ngươi thực sự khiến Hoàng thượng và bản quan quá thất vọng! Hôm nay sau khi quay về, nhất định phải chăm chỉ luyện tập bắn tên. Lần sau còn gặp cơ hội thế này nữa, thì chắc chắn phải bắn chết cái tên tiểu nhân dám ám sát bản quan thành cái sàng luôn, biết chưa!
Tiểu nhân ư?! Gân xanh trên trán Đạm Đài Minh Nguyệt nảy lên bần bật. Một kẻ vô sỉ đến cùng cực như Yến Kinh Hồng, lại còn không biết xấu hổ nói người khác là tiểu nhân à? Còn muốn bắn mình thành cái sàng sao?!
Quả nhiên đám binh sĩ Tây Võ kia cúi đầu ngại ngùng nói:
Thừa tướng đại nhân dạy rất phải! Sau khi quay về, chúng thần nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập, lần sau tuyệt đối sẽ không để Thừa tướng đại nhân thất vọng nữa!
Yến Kinh Hồng, hèn hạ, hạ lưu!
Câu này là do Bình Nguyên Hầu chửi! Ngay cả ông ta cũng không thể nhìn nổi tình cảnh của Đạm Đài Minh Nguyệt bây giờ. Tên Yến Kinh Hồng này thực sự quá hèn hạ! Nhưng ông ta rất thông minh, không chửi là vô sỉ nữa, dù cho hiện giờ ông ta cảm thấy hai chữ ‘vô sỉ’ này đúng là đo ni đóng giày cho tên Yến Kinh Hồng kia, nhưng vì tránh cho y lại đá sang chuyện răng lợi, nên ông ta kiên quyết không dùng từ đó.
Nam Cung Cẩm nhướng mày nhìn Bình Nguyên Hầu, trơ trẽn nói:
Không biết vì sao thủ lĩnh phản quân lại nói như vậy nhỉ? Bản quan hèn hạ thế nào, hạ lưu ra sao?
Chữ phản quân vừa vang lên, sắc mặt Bình Nguyên Hầu lập tức biến đổi! Đây là nỗi đau lớn nhất trong lòng ông ta. Dù cuối cùng mình có đảo chính thành công, thì cũng không thoát nổi cái ô danh là quân phản loạn, để cho người đời cười chê, nhục mạ. Tiếng xấu truyền vạn năm. Tên tiểu tử Yến Kinh Hồng này thực sự rất biết cách đạp lên nỗi đau của người khác!
Hạ lệnh cho bao nhiêu người thế này bắn tên vào Hữu Dực Vương, ỷ đông hiếp ít định mưu sát Hữu Dực Vương, không phải hạ lưu, hèn hạ thì là gì?
Nam Cung Cẩm tỏ ra rất dễ nói chuyện, lên tiếng phản bác:
Thứ nhất, bản quan thực sự rất muốn trách vị phu tử đã từng dạy dỗ các hạ thời nhỏ, ông ta dạy học trò kiểu gì vậy, sao lại để cho ông già từng này tuổi rồi mà vẫn còn mắc lỗi về cách dùng từ thế?!
Từ mưu sát ấy, là chỉ việc sát hại có kế hoạch từ trước, chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn thấy tình hình vừa rồi là do bản quan thông minh tuyệt đỉnh, phản ứng nhanh nhạy, nên mới bộc phát tại chỗ thôi, sao có thể gọi là mưu sát được? Cùng lắm chỉ là bắn giết hoặc đánh giết thôi!
Thứ hai, trên chiến trường, chẳng phải ỷ đông hiếp ít là chuyện quá bình thường sao? Bản quan không tin các hạ chưa từng ỷ đông hiếp ít! Thế nên, từ hèn hạ này không thể nói về bản quan được. Còn hạ lưu... trước giờ bản quan đều giữ mình rất nghiêm ngặt, đã bao giờ hạ lưu với Hữu Dực Vương chứ?
Giọng điệu của y vô cùng vô tội, rõ ràng là muốn đẩy từ ‘hạ lưu’ sang lý giải theo hướng kia!
Cuối cùng y tổng kết:
Ông xem, ông chỉ nói có vài câu thôi mà hoặc là không phù hợp với lẽ thường, hoặc là dùng từ không thỏa đáng, không có câu nào chính xác cả! Ông bảo ta phải nói ông như thế nào đây, thật ngốc chết đi được! Cũng không biết năm xưa phu tử của ông dạy dỗ ông kiểu gì nữa. Ôi, đúng là vô học làm hỏng hết cả con người, hỏng hết cả con người! Chẳng trách ông lại không có chút lễ nghĩa liêm sỉ nào, đi khởi binh làm phản thế này. Ôi!
Chờ sau khi Nam Cung Cẩm nói hết lời, Đạm Đài Minh Nguyệt vốn đang rất tức giận, giờ chỉ cảm thấy phổi mình cũng như sắp nổ tung luôn rồi! Mà Bình Nguyên Hầu bị phê bình từ đầu tới đuôi kia lại cảm thấy cổ họng dâng lên cảm giác tanh ngọt! Ông ta choáng váng mặt mày, suýt ngã từ trên lưng ngựa xuống!
Người Tây Võ nghe Nam Cung Cẩm nói vậy, trong đầu họ đều chỉ còn lại một suy nghĩ: Mấy lời này có lý quá đi mất! Bản chất đúng là thế còn gì, chẳng phải mưu sát tức là có tính toán kế hoạch từ trước rồi mới giết sao? Vừa rồi bọn họ giết hại như thế hoàn toàn là hành vi bất chợt, làm gì có kế hoạch từ trước! Thế nên, rõ ràng là ông ấy dùng từ không thỏa đáng. Còn hèn hạ, hạ lưu à? Thôi được rồi, thực ra trong lòng họ cũng cảm thấy Thừa tướng xử sự như vậy đúng là cũng hơi hơi hèn hạ vô sỉ một chút, nhưng Thừa tướng đã giải thích cả tràng dài thế rồi, còn phản bác thế nào được nữa?
Yến khanh nói rất có lý!
Nhìn hai người đã sắp phát điên kia, tâm trạng Mộ Dung Thiên Thu cực kỳ thoải mái, không còn muốn tính toán đến chuyện người nào đó vừa vào trận đã chạy trốn, đến lúc về còn mồm năm miệng mười bao biện kia nữa rồi.
Quân thần hai người một xướng một họa, khiến hai người kia càng có vẻ thảm hại hơn! Đối phương không tốn đến một quân lính, một mảnh giáp nào đã đả kích hai chủ tướng kia đến cùng cực, đây đúng là cảnh tượng nghìn năm khó gặp trên đại lục này!
Cuối cùng, Đạm Đài Minh Nguyệt tức đến mức hít thật sâu mấy hơi xong mới có thể nói với Nam Cung Cẩm trên tường thành:
Yến Kinh Hồng! Ngươi cứ chờ đó cho bản vương!
Hiện giờ mình đang phẫn nộ, rất có thể sẽ vì sự tức giận và vì mối hận trước mắt muốn giết tên khốn kiếp Yến Kinh Hồng này mà phạm sai lầm trong trận chiến. Cho nên, giữa tấn công và lui binh, hắn ta rất lý trí lựa chọn cái sau!
Nói xong, hắn ta lập tức quay đầu, thúc ngựa bỏ đi! Trong lòng hắn ta thầm tự kỷ ám thị, bất luận tiếp theo có nghe thấy y nói cái gì cũng phải giả như không nghe thấy, tuyệt đối không thể bị chọc tức rồi quay đầu lại để bị tên khốn kia chèn ép thêm nữa! Hắn ta nghĩ, vừa rồi mình không giết chết tên tiểu nhân Yến Kinh Hồng kia ngay khi y vừa ra khỏi thành nghênh chiến, thực sự là nỗi tiếc nuối lớn nhất đời này của hắn!
Thấy họ tạm thời thu binh, Yến Kinh Hồng cũng không nói thêm gì nhiều, vì nếu nói tiếp, làm ầm lên tiếp, đến cuối cùng sẽ chỉ có một kết quả, đó là chọc tức đối phương đến cùng cực khiến họ cứ thế lao lên tấn công mà không cần cân nhắc hậu quả. Trong lúc phẫn nộ, thế tấn công của Đạm Đài Minh Nguyệt hẳn sẽ mạnh mẽ khó có thể ngăn cản nổi, nàng hoàn toàn không muốn Ngọc Môn quan mà nàng đang yên ổn trốn trong đó phải chịu sự uy hiếp.
Chờ binh mã của họ đi xa rồi, mọi người vẫn chưa bình tĩnh lại được. Trận chiến hôm nay, quả thực y như một giấc mơ vậy! Đời này họ chưa từng đánh trận chiến nào kỳ quặc như vậy bao giờ!
Hoàng thượng! Thần vất vả lắm rồi, thần muốn ăn cơm!
Mộ Dung Thiên Thu không khen nàng vất vả thì nàng tự khen vậy.
Mộ Dung Thiên Thu gật đầu, đúng là vất vả quá mà, hôm nay miệng lưỡi lợi hại lắm! Hẳn là không chỉ muốn ăn cơm đâu, mà nước miếng cũng khô luôn cả rồi, cần uống nước nữa!
Yến khanh vất vả quá, xuống dùng cơm đi!
Tạ ơn Hoàng thượng!
Nam Cung Cẩm cung kính cúi đầu nói rồi kéo tay Bách Lý Kinh Hồng đi luôn.
Mộ Dung Thiên Thu khó chịu nhíu mày lại nhìn hai người kia tay trong tay nhau, đôi mắt xanh lục lóe lên tia sáng âm u.
Đám người Vương Tử Dịch thì đều nhìn theo bóng Nam Cung Cẩm với tâm trạng phức tạp. Sau chuyện ngày hôm nay, họ đã không biết phải nhìn vị Thừa tướng đại nhân này bằng ánh mắt nào nữa rồi! Ngươi nói y vô dụng à, y không tốn một quân lính, một mảnh giáp nào đã chọc tức cho hai vị chủ soái đối phương tức đến rối loạn hết cả binh pháp, suýt nữa nôn ra máu rồi! Mà vừa rồi, nếu như bên họ có người bắn tên siêu đẳng thì e rằng hôm nay Đạm Đài Minh Nguyệt đã mất mạng trong tay họ rồi! Nhưng nếu ngươi nói y tài giỏi trâu bò sao, y lại vô cùng ngang ngược dẫn binh chạy trốn ngay trước khi vào trận đó thôi!
Thế nên, họ thực sự không biết nên sùng bái người này hay nên coi thường người này nữa!