Chương 198: Sợ nhất chổi lông gà
-
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
- Quân Tử Giang Sơn
- 3731 chữ
- 2021-12-31 05:25:32
Ở cách viện chính không xa, trong rừng trúc, hạ nhân qua lại thấy Mạch cô nương đang nổi đóa lên bên trong đó thì đều sợ đến mất hồn mất vía, tản ra như chim vỡ tổ. Ai mà không biết tính cách của Mạch cô nương thế nào chứ, cô ấy mà không vui thì có thể hạ độc người ta đến mức muốn sống không được muốn chết không xong. Hơn nữa, cô ấy còn nuôi một con bọ cạp tím, đừng nói là bị cắn một cái, chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiếp đảm rồi! Vì vậy, thấy cô ở đây nổi giận, mọi người đều sợ hãi chạy biến mất sạch, không có ai dám to gan ở lại nghe lén nữa.
Nam Cung Cẩm lại cẩn thận ẩn nấp né tránh, lén lút trốn ở nơi cách hai người kia khoảng ba mươi mét, mở to mắt, căng tai lên để nghe ngóng tình hình! Không phải nàng rảnh rỗi nhức trứng quá mà đi tò mò chuyện thiên hạ đâu, đây là nàng đang quan tâm đến hạnh phúc cả đời của thuộc hạ nhà mình đấy chứ, thật mà! Chỉ là thế thôi!
Đang tự khẳng định trong lòng, hai người kia cũng lại tiếp tục cãi cọ ầm ĩ không phụ lòng mong đợi của nàng!
Phá ôm kiếm đứng đó, nhìn Hiên Viên Dĩ Mạch, cười rất lưu manh nói:
Nếu chúng ta vừa thấy mặt nhau đã ghét thì… lúc đó cô nhìn thấy ta còn đuổi theo ta ra ngoài làm gì?
Đó là vì cứ nhìn là thấy dáng vẻ của ngươi không đàng hoàng thật thà, chắc chắn không phải người tốt đẹp gì, lại còn lẻn vào phủ Thừa tướng. Ta là vì sự an toàn của phủ Thừa tướng nên mới đuổi theo giết ngươi!
Hiên Viên Dĩ Mạch nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng thì bừng bừng lửa giận! Nhưng lửa giận này lại không phải là sự phẫn nộ đối với người đứng trước mặt mình, mà là sự phẫn nộ với chính mình. Cái lý do này vụng về biết bao nhiêu, người khác có thể không nhận ra, chứ bản thân nàng sao có thể không nhận ra?
Sự an toàn của phủ Thừa tướng đã có Diệt đại nhân và Phong đại nhân chịu trách nhiệm, làm gì đến lượt mình dây phần chứ. Hơn nữa, tên khốn kiếp độc mồm độc miệng trước mặt mình đây có thân thủ cực kỳ tốt, trong đám bọn họ, trừ thủ lĩnh có thể so tài với hắn ra, thì những người khác không cần phải nói! Càng đừng bàn đến bản thân cô!
Nam Cung Cẩm cười tít mắt ngồi xem kịch, tâm trạng cực kỳ tốt, trong lòng thầm nghĩ sao mình lại không nghĩ đến chuyện mang chút đồ ăn vặt đến đây chứ, như vậy chẳng phải càng nhàn hạ hơn bây giờ nhiều hay sao?
Nghe cô nói vậy, Phá cũng không tức giận, hiển nhiên đã biết rõ tính cách của tiểu nha đầu này rồi:
Nha đầu thối, chẳng qua ta rảnh rỗi không có gì làm nên mới tới chọc cô cho vui thôi. Nếu cô không thích, sau này ta không trêu cô nữa là dược!
Vậy thì tốt quá! Ta nói cho ngươi biết, ta không thích, ta hoàn toàn không thích chút nào. Sau này ngươi đừng có tới làm phiền ta nữa!
Hiên Viên Dĩ Mạch nói to, trong lòng lại thoáng dâng lên cảm giác buồn bực, không biết là vì không muốn nhìn thấy người trước mặt mình, hay là bị tổn thương vì câu
Chẳng qua ta rảnh rỗi không có gì làm nên mới đến trêu cô cho vui
hay không. Hắn nói vậy tức là cũng chỉ là trêu chọc mình cho vui thôi sao?
Giờ thì Nam Cung Cẩm đang xem kịch đến cao trào, lại cảm thấy vô cùng đau đầu! Hai cái tên ngốc này, rốt cuộc có biết nói chuyện không hả? Chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhận ra tình ý ẩn sau vẻ giương cung bạt kiếm của hai người này rồi, nhưng những lời họ nói ra thì lại chỉ để kích thích tổn thương lẫn nhau, giống y như hai con nhím vậy, làm người ngoài như Nam Cung Cẩm đều cảm thấy vô cùng sốt ruột! Cũng cùng lúc đó, nàng chợt ngửi thấy mùi hương tuyết liên thoang thoảng phả tới từ sau lưng mình, nàng biết ngay tên khốn kiếp bụng dạ nham hiểm kia tới rồi, nhưng hôm nay nàng bị tên này gài bẫy, nên cũng lười không thèm quay đầu lại nhìn.
Cô thực sự nghĩ như vậy sao?
Phá hơi trầm mặc, chuyện nha đầu thối này đuổi mình đi cũng không phải một hai lần, hay là một hai ngày. Lúc đầu nghe mấy lời này, hắn cảm thấy có thể chọc cô ấy tức đến mức bùng nổ thì trong lòng sẽ rất vui vẻ, nhưng sau khi nghe nhiều rồi, dần dần cảm xúc của hắn lại thay đổi, càng lúc càng thấy chua chát.
Nếu không thì sao chứ? Chẳng lẽ ngươi cho rằng có người thích ngày nào sau lưng mình cũng có một tên đàn ông độc mồm độc miệng đi theo hay sao? Ta thực sự thấy ngươi phiền chết đi được!
Hiên Viên Dĩ Mạch nói không chút nể nang.
Phá nhún vai, làm ra vẻ thản nhiên nói:
Này, nha đầu thối, dù gì ta cũng đi theo sau cô lâu như vậy rồi, thế nào cũng phải có chút tình cảm chứ? Cô nói khó nghe như vậy khiến người ta thực sự rất đau lòng!
Tốt nhất là ngươi đau lòng chết luôn đi.
Bản chất vô tình của Hiên Viên Dĩ Mạch lại bộc phát.
Phá khẽ nhíu mày, đôi mắt nhìn thẳng về phía Hiên Viên Dĩ Mạch, một lúc lâu sau cũng không nói câu gì. Một cơn giận vô hình dần dâng lên trong tim, sau khi trầm mặc một lúc lâu, hắn mới cười rất lưu manh nói:
Này, nha đầu thối, tuy nhìn cô chẳng ra sao, tâm địa cũng chẳng ra sao, nhưng nếu ta chết đi rồi, ít ra cô cũng sẽ mua cho ta cái quan tài chứ?
Ta quấn chiếu vứt đi luôn!
Hoàn toàn không nể mặt chút nào!
Nhìn nụ cười chói mắt kia trên mặt Phá, Hiên Viên Dĩ Mạch chợt cảm thấy từng ngọn lửa phẫn nộ như bừng lên, vì sao luôn là chính mình bị chọc tức đến phát điên thế này, mà tên khốn kiếp thay đổi đủ cách trêu chọc sỉ nhục mình lại luôn có thể cười vui vẻ như thế chứ? Nghĩ vậy, cô lại bồi thêm một câu:
Loại người như ngươi, căn bản không nên xuất hiện trên thế giới này. Quả nhiên, người trong Ma giáo, chỉ rặt một đám tà ma ngoại đạo!
Nói tới đây, sắc mặt Phá hoàn toàn sa sầm xuống! Ánh mắt nhìn Hiên Viên Dĩ Mạch cũng cực kỳ âm u. Ma giáo là nơi mình thuộc về, giáo chủ là ân nhân cứu mạng của mình, cũng là sư phụ của mình. Nếu đổi là người khác nói với mình như thế này, thanh kiếm trong tay hắn đã lấy đi tính mạng đối phương ngay tức khắc rồi, nhưng giờ lại là nha đầu thối này!!! Hắn không phủ nhân, mấy câu nói vừa rồi của nàng, thực sự làm hắn bị tổn thương!
Hắn hít sâu mấy hơi, cười lạnh nói:
Vậy thì tốt thôi, sau này đám tà ma ngoại đạo như ta đây, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nương nữa!
Giọng điệu của hắn vô cùng xa lạ, lạnh lùng!
Nói xong, hắn ôm kiếm xoay người bỏ đi.
Hiên Viên Dĩ Mạch hơi ngẩn ngơ đứng tại chỗ nhìn theo bóng hắn, dường như có chút không phản ứng kịp. Đến những lời khó nghe hơn cô cũng đã từng nói với hắn rồi, vì trước giờ người đàn ông này chưa tích chút khẩu đức nào với mình, nhưng đây là lần đầu tiên trong lịch sử hắn bị mình chọc tức đến mức quay đầu đi thẳng. Trong lòng nàng đột nhiên lại dâng lên chút cảm giác không nỡ khó có thể nói thành lời, cuối cùng cũng đuổi được hắn đi rồi, sẽ không còn ai ngày ngày đi theo sau mình thoải mái châm chọc, sỉ nhục, cười cợt mình nữa, đây không phải là quá tốt hay sao? Vì sao cô lại không thấy vui chút nào thế?
Nam Cung Cẩm vỗ bộp một cái vào trán, ánh mắt nhìn hai người kia như thể chỉ hận vì rèn sắt không thành thép, nhất là Hiên Viên Dĩ Mạch kia, đi theo nàng bao nhiêu lâu như vậy, thế quái nào mà xử lý chuyện tình cảm vẫn ngốc y như cái hũ nút đang đứng sau lưng mình thế! Làm sao bây giờ, Phá đi mất rồi, hai người này coi như cũng xong luôn rồi! Nam Cung Cẩm đảo một vòng xung quanh, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nhìn về phía con rắn trúc diệp thanh xanh như lá trúc ở trên ngọn cây trúc cách đó không xa!
Nàng hí hửng, quả nhiên ông trời cũng giúp mình! Tuy nha đầu Dĩ Mạch này thích dùng độc, nuôi cả đống bọ cạp này nọ, nhưng lại rất sợ rắn, nghe nói là hồi nhỏ đã từng bị cắn, nên có bóng ma tâm lý. Vì thế, Nam Cung Cẩm nhanh tay nhặt một viên đá lên, ném mạnh về phía con rắn kia. Con rắn bị bắn một cái, rơi thẳng xuống người Hiên Viên Dĩ Mạch! Bách Lý Kinh Hồng nhíu mày, không hiểu nàng định làm gì, nhưng cũng không ra tay can thiệp.
Không lâu sau, tiếng hét chói tai vang lên:
Á!!!
Tiếng kêu này khiến cho Phá vốn đã biến mất trong tầm mắt của cô lập tức quay lại nhanh như chớp. Vừa nhìn hắn đã thấy ngay con rắn xanh nhỏ đã rơi xuống người Hiên Viên Dĩ Mạch, hắn bèn hoảng hốt, quên cả rút kiếm, vội vàng lao tới dùng tay túm lấy con rắn đó ném sang một bên, lại bị con rắn độc kia phẫn nộ quay đầu cắn cho một cái! Hắn thậm chí còn không nhíu mày, sau khi ném con rắn kia xuống đất, hắn mới rút kiếm, vung một nhát chém con rắn kia thành hai nửa!
Nhưng vết thương bị rắn cắn kia lại dần dần biến thành màu xanh! Hiên Viên Dĩ Mạch sợ đến trắng bệch mặt mũi, vội vàng kéo tay hắn sang, sau đó rắc ngay lọ thuốc giải độc rắn lúc nào cũng mang theo người lên tay hắn, miệng lại vẫn không ngừng mắng mỏ hắn:
Đầu ngươi có vấn đề hay sao thế? Trúc diệp thanh là loại rắn cực độc đấy! Sao lại dùng tay không bắt nó?! Ngươi chán sống rồi sao?!
Phá ngậm miệng không nói, nhìn nha đầu thối kia cuống quít bôi thuốc cho mình, tâm trạng của hắn chợt tốt hẳn lên, đáy mắt bất giác nhuốm đầy nụ cười. Xem ra, nha đầu thối này cũng không hề ghét mình như cô ấy nói đâu!
Hiên Viên Dĩ Mạch bôi thuốc xong, ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười trong đáy mắt hắn, cơn giận lại đột ngột bùng lên:
Còn cười nữa à?! Ngươi không sợ chết sao?
Sợ chứ! Nhưng ta sợ nhất là để mất muội!
Câu nói này còn chưa kịp qua não đã bật ra thành lời. Nói xong, hắn thoáng sững sờ, sau đó lại thản nhiên.
Mà Hiên Viên Dĩ Mạch thì ngẩn người, cô không nghe nhầm chứ? Cái tên khốn chỉ biết bắt nạt mình đây vừa nói gì vậy? Sợ mất cô ư?!
Không tin à?
Tiếng cười lưu manh lại vang lên.
Hiên Viên Dĩ Mạch nhíu mày nói:
Không tin, huynh tưởng ta là đồ ngốc sao? Nếu huynh thực sự… thực sự… thực sự như là huynh nói đó, thì sao lúc nào cũng bắt nạt ta chứ?!
Nói rồi giọng điệu của cô bất giác lại trở nên giống như mấy cô gái nhỏ mới biết yêu.
Dường như Phá đã đoán trước được cô sẽ hỏi như vậy, lại cười nói:
Không bắt nạt muội á? Thì chỉ sợ là cô nàng không tim không phổi như muội, chỉ quay đầu đã quên béng ta luôn thôi!
Nhưng cái cách bắt người ta nhớ đến mình này của huynh có phải hơi đặc biệt quá không?! Hiên Viên Dĩ Mạch giận đùng đùng muốn hỏi ra một câu, nhưng còn chưa kịp nói ra miệng thì mặt đã đỏ ửng lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
Huynh nói ai không tim không phổi chứ? Đúng là miệng chó không phun ra được ngà voi!
Nghe cô nói vậy Phá cũng không giận, chỉ mỉm cười trêu chọc nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô:
Đã xấu hổ thế rồi mà vẫn còn mắng ta sao? Hả?
Ai xấu hổ chứ! Ta nói cho huynh biết, bản tiên tử tuyệt đối sẽ không thích huynh đâu!
Hiên Viên Dĩ Mạch tức đến giậm chân!
Cô càng thẹn quá hóa giận, thì nụ cười trên mặt Phá càng rõ rệt hơn, nhưng cũng không phản bác ý của cô:
Không thích thì thôi, vậy thì ta sẽ đi theo sau bắt nạt muội cả ngày!
Huynh dám!
Tiếng nghiến răng vang lên vô cùng đáng sợ.
Muội cứ chờ xem ta có dám không...
...
Vì thế, hai người vốn đã đến gần giới hạn tan vỡ, nhờ sự thông minh tài trí của Nam Cung Cẩm và sự hỗ trợ của con rắn trên cao kia mà giải tỏa được khúc mắc hiểu lầm, xem ra, cũng chỉ còn cách cái kết hạnh phúc không xa. Cô nàng nào đó nhìn hai người kia, cười đầy thỏa mãn, tự khen mình:
Quả nhiên, ta đúng là bà mai trời sinh mà!
Bách Lý Kinh Hồng nghe vậy cũng không nói gì.
Nam Cung Cẩm vui vẻ quay về, người kia chỉ lẳng lặng đi theo sau nàng. Sau khi đi một đoạn rồi, Nam Cung Cẩm mới chợt nhớ tới câu
Ta sợ nhất là mất đi muội
mà Phá vừa nói, ôi, một câu nói lãng mạn biết bao! Thế nên, khóe mắt cô nàng nào đó len lén nhếch một cái, nói:
Bách Lý Kinh Hồng, chàng sợ nhất điều gì?!
Trong lòng nàng ngập tràn sự mong chờ, chờ tên này nói ra một câu trả lời hay.
Bách Lý Kinh Hồng nghe xong, đôi môi mỏng khẽ cong lên, hoàn toàn không do dự phun ra mấy chữ:
Sợ nhất chổi lông gà.
Nụ cười trên mặt Nam Cung Cẩm cứng lại, gân xanh trên trán cũng nảy lên không kìm lại được, nàng nghiến răng nói tiếp:
Trừ chổi lông gà thì sao?
Vấn đề này lại gây khó dễ được cho hắn. Hắn trầm mặc một lúc lâu, cân nhắc rồi mới nói, trong giọng điệu có chút không chắc chắn lắm:
Chổi lông vịt?
Một ngọn lửa vô danh bốc lên trong tim Nam Cung Cẩm, hy vọng tên này biết lãng mạn, thì con mẹ nó thật đúng là còn khó hơn cả lợn mẹ biết leo cây! Nàng quay đầu, sa sầm mặt, nghiến răng nói:
Tên khốn nhà chàng, chẳng lẽ chàng hoàn toàn không sợ mất ta sao?
Câu này vừa vang lên, hắn chợt sững lại một chút, sau đó lại bật cười, nụ cười kia rất nhẹ, nhưng lại đẹp như bông tuyết đầu đông, vạn vật trên thế gian dường như mất đi màu sắc vốn có của mình trong khoảnh khắc đó, giọng nói êm ái như khúc nhạc tiên chậm rãi vang lên:
Nàng sống, ta sống. Nàng chết, ta chết. Vậy thì làm sao có thể mất đi nàng chứ?
Câu nói thanh thanh lành lạnh nhẹ nhàng vang lên, lại giống như một làn gió mát xoa dịu tâm trạng bực bội của Nam Cung Cẩm. Ngọn lửa giận vốn bùng cháy cũng phút chốc tiêu tan, nhưng vì thể diện vĩ đại của mình, nàng vẫn cố làm ra vẻ không có gì to tát, nói:
Coi như huynh biết điều!
...
Hai người quay về ăn gần xong bữa cơm tối có thể nói là ấm cúng, nha đầu Hiên Viên Dĩ Mạch kia mới đỏ mặt quay về. Nam Cung Cẩm chỉ thi thoảng cười trộm, không để Hiên Viên Dĩ Mạch biết mình đi nghe lén chuyện của họ, còn ra tay can thiệp một phen.
Hiên Viên Dĩ Mạch vốn luôn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thi thoảng lại mím môi cười ngơ ngẩn, không biết đang tự vui tự hí hửng cái gì, thế nên cũng không phát hiện ra vẻ khác thường của Nam Cung Cẩm.
Dáng vẻ của cô ấy khiến Nam Cung Cẩm thầm thở dài cảm thán, quả nhiên, con gái khi yêu đều trở nên ngốc nghếch! Giống như khi xưa mình ở Đông Lăng vậy, dường như lúc đó mình cũng từng ngốc nghếch như thế! Vừa ăn, nàng vừa không nhịn được liếc Hiên Viên Dĩ Mạch đang cười ngơ ngẩn một cái, khẽ lắc đầu rồi lại cảm thán trong lòng, đúng là mùa xuân đến thật rồi!
Nửa ngày này rồi cũng trôi qua dưới sự thúc đẩy của Nam Cung Cẩm, đương nhiên cũng kéo dài đến nửa đêm mà Nam Cung Cẩm đang mong chờ!
Hiện giờ Đạm Đài Minh Nguyệt đang ở tại đại sứ quán, chuyện giữa bọn họ đương nhiên cũng chỉ có thể lén lút nói chuyện, tuyệt đối không thể để Mộ Dung Thiên Thu biết được, thậm chí còn không thể để Mộ Dung Thiên Thu biết Nam Cung Cẩm và Đạm Đài Minh Nguyệt thầm lén gặp nhau, nếu không, việc đó cũng đồng nghĩa với việc để cho Hoàng đế nghi ngờ kẻ làm Thừa tướng như mình có cấu kết với đế vương của nước khác. Vì vậy bây giờ mới là cơ hội tốt nhất để đi tìm hắn!
Trong bóng đêm tối đen như mực, hai bóng áo trắng bay vút trên không trung, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không mở mắt ra được. Chỉ loáng một cái vút qua, người ta còn tưởng rằng đó là bóng ma.
Xung quanh dịch trạm, quân lính canh phòng cẩn mật, thị vệ đi tới đi lui tuần tra, Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng nhìn nhau một cái, sau đó tung người bay qua bức tường bao cao cao kia. Sau đó, Nam Cung Cẩm đưa tay, đánh hôn mê hai thị vệ đứng trước mặt mình nhanh như chớp!
Sau khi đánh xỉu hai tên đó, Nam Cung Cẩm nhanh nhẹn lột quần áo trên người họ ra, sau đó đưa một bộ cho Bách Lý Kinh Hồng. Bách Lý Kinh Hồng thoáng nhíu mày, rõ ràng rất ghét bỏ bộ quần áo này. Nhưng thấy sắc mặt Nam Cung Cẩm dần sa sầm xuống, hắn không còn cách nào khác, đành phải thay cùng với nàng. Thật ra hắn rất muốn nói, với thực lực của hắn, thì bế nàng bay vào cũng sẽ không bị người ta phát hiện ra, nhưng nhớ đến chuyện Thần binh bất tử lần trước bị Mộ Dung Thiên Thu phát hiện ra rồi, có lẽ bên cạnh họ thực sự có gián điệp, thế nên cứ thận trọng một chút thì hơn.
Sau khi thay xong, họ nấp vào sau một bụi cây to, chờ thị vệ tuần tra đi qua. Lúc người cuối cùng của một đội thị vệ đi qua trước mặt họ, hai người đồng loạt luồn ra, nhập luôn vào phía sau đoàn người.
Người đi cuối cùng kia đi được vài bước, chợt cảm thấy có gì đó là lạ, liền nhíu mày quay đầu nhìn Nam Cung Cẩm:
Ơ, ta không phải người đi cuối cùng sao?
Nam Cung Cẩm chửi thề một câu rất lỗ mãng:
Mẹ kiếp, tên tiểu tử nhà ngươi ngủ nhiều quá mụ mị cả đầu óc rồi à? Ngươi là người đi cuối cùng bao giờ hả?
Trong lòng nàng cũng thầm trách mình quá sơ suất, hẳn là phải đánh ngất hai tên đi cuối cùng trước mới đúng, nếu không, lỡ có người kiểm tra quân số thì phiền to.
May mà người đi trước Nam Cung Cẩm cũng như bị chửi đến ngẩn người, vò đầu bứt tai cười nói:
Vậy chắc là ta nhớ nhầm! Ngại quá, ta mới tới, đây là lần đầu tiên đi tuần tra, thế nên...
Phía sau ồn ào cái gì thế?
Người dẫn đầu nghe tiếng liền khó chịu nói,
Không biết hiện giờ Mạc Bắc Vương đang ở dịch trạm sao? Các ngươi xì xào bàn tán như vậy, nếu làm ồn đến Mạc Bắc Vương thì làm thế nào?
Trước giờ người phòng thủ dịch trạm đều phải rất cẩn thận, chỉ cần làm ồn đến mấy nhân vật sứ thần này nọ thì thứ chờ họ cũng là tội chém đầu rồi, vì vậy thấy mấy tay lính không biết điều thế này, hắn ta cảm thấy rất bực bội!
Tiếng quát này khiến người phía sau không dám nói chuyện nữa. Tay cầm đầu kia cũng cảm nhận một cách sâu sắc rằng mình quả là tài giỏi, uy lực của kẻ làm quan thực sự có tính uy hiếp rất lớn. Nghĩ vậy, trong lòng hắn ta vô cùng thỏa mãn, tiếp tục đưa đội quân đi tuần tra…..
Gần đến cửa viện chính, Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng đồng thời lách ra sau ngọn núi giả, chờ đoàn người đi hết rồi mới đi ra. Bên trong viện chính, hiển nhiên chính là nơi mà Đạm Đài Minh Nguyệt đang ở lại, nhưng thật kỳ lạ vì xung quanh lại hoàn toàn không có một thị vệ nào. Tuy rất lạ, nhưng hai người họ vẫn sải bước về phía cửa phòng.
Vừa đến cửa, họ lại nghe giọng nói phong lưu của Đạm Đài Minh Nguyệt vang lên:
Hai vị, chờ đã lâu rồi!