Chương 205: Bị tập kích bất ngờ!
-
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
- Quân Tử Giang Sơn
- 5111 chữ
- 2022-02-04 06:26:27
Ừm, qua chỗ phu nhân bế công tử tới đây!
Chuyện này vẫn chưa bàn bạc với Thượng Quan Nhược Tịch, không biết liệu nàng ấy có làm ầm lên không.
Quản gia nhìn người trong cung bằng ánh mắt rất kỳ quái, vò đầu bứt tai đi về phía viện của Thượng Quan Nhược Tịch, cứ vừa đi vừa quay lại nhìn.
Bàn tay giấu trong tay áo bào của Nam Cung Cẩm lặng lẽ cử động vài cái, cười nói:
Công công à, tiện nội vẫn chưa ngủ dậy, hay là ông cứ ngồi một chút đi?
Không cần đâu Thừa tướng. Tiểu Trác Tử, ngươi đi cùng quản gia phủ Thừa tướng, đón tiểu công tử tới đây đi.
Lời nói của Nam Cung Cẩm lại khiến nội thị giám hoảng sợ, chỉ lo đối phương bảo mình ngồi chờ một chút sau đó đổi đứa bé đi thôi. Tuy Hoàng thượng đã nói công tử phủ Thừa tướng có một nốt ruồi son trên trán, rất dễ nhận ra, nhưng cẩn thận chút vẫn hơn đúng không?
Vâng, công công.
Một tiểu thái giám môi đỏ răng trắng đáp một tiếp rồi bắt tay hình hoa lan, lắc mông đi theo.
Không lâu sau, Thượng Quan Nhược Tịch liền nhíu mày bế con tới, ánh mắt nhìn Nam Cung Cẩm đầy vẻ không đồng ý. Tiểu Kinh Lan cũng như dự đoán được gì đó, há miệng khóc ầm lên.
Vú em đứng sau lưng nội thị giám muốn tới đón lấy, nhưng Nam Cung Cẩm lại bế đứa bé trước, nhìn bà vú em kia bằng ánh mắt khó chịu và cảnh cáo. Vú em sợ hết hồn vội vàng cúi đầu xuống, lùi lại một bước...
Thừa tướng, ngài cứ yên tâm đi, Hoàng thượng đã nói rồi, việc nuôi dạy và giáo dục tiểu công tử sẽ đều do tâm phúc của bệ hạ xử lý, tất cả đồ ăn thức uống đều phải qua kiểm tra thẩm định ba lần. Trong hậu cung, trừ chính Hoàng thượng ra, thì bất cứ ai cũng không được phép lại gần tiểu công tử, ngay cả Hoàng hậu cũng không thể. Còn về mấy vú em này, cũng đều là người của Hoàng thượng cả, trong hậu cung, không ai có bản lĩnh mua chuộc lợi dụng bọn họ. Vì thế, chắc chắn sự an toàn của tiểu công tử sẽ được bảo đảm, xin ngài giao đứa bé cho cha gia, cũng tiện cho cha gia mau chóng quay về phục mệnh!
Nội thị giám the thé giọng nói.
Nam Cung Cẩm lạnh lùng nhìn gã một cái, ánh mắt đó như sắc bén như bắn ra đao vậy:
Ngươi không nhìn thấy con trai ta đang khóc sao?
Cha gia có mang vú...
Chữ
em
còn chưa nói hết đã bị ánh mắt của Nam Cung Cẩm dọa cho sợ hết hồn, vội ngậm miệng lại.
Bàn tay mũm mĩm của tiểu Kinh Lan túm chặt lấy Nam Cung Cẩm, ánh mắt hoảng hốt ngân ngấn lệ, nhìn Nam Cung Cẩm bằng ánh mắt vô cùng đáng thương, cứ như đang muốn nói đừng giao con cho đám người kia vậy. Bàn tay giấu dưới tay áo bào của Nam Cung Cẩm khẽ động đậy, sau đó lẳng lặng sờ lên khuôn mặt tròn xoe của Tiểu Kinh Lan, cười nói:
Đàn ông con trai phải kiên cường! Chờ cha đến đón con về, nếu còn rơi nước mắt nữa, chúng ta sẽ không cần con nữa đâu!
Cũng không biết Tiểu Kinh Lan có hiểu lời nàng nói hay không mà chỉ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Nam Cung Cẩm, mũi sụt sịt mấy cái, như đang vô cùng tủi thân, ấm ức. Sau đó, Nam Cung Cẩm đưa đứa bé cho vú em nhìn có vẻ có kinh nghiệm một chút, lên tiếng phân phó:
Cẩn thận một chút, nếu con trai của ta mà va đập hay ngã vào đâu, thì dù Hoàng thượng chắn trước mặt, bản quan cũng sẽ cho các ngươi biết mặt!
Vâng, Thừa tướng, chúng nô tỳ hiểu rồi!
Đám vú em cùng lên tiếng.
Tướng gia, nô tài xin phép về phục mệnh, Hoàng thượng đã nói rồi, nếu ngài và phu nhân nhớ tiểu công tử thì bất cứ lúc nào cũng có thể vào cung thăm!
Nói xong, nội thị giám quay người rời đi.
Tiểu Kinh Lan được vú em kia bế, quay đầu nhìn Nam Cung Cẩm và Thượng Quan Nhược Tịch rất tội nghiệp, đôi mắt đan phượng hẹp dài kia vẫn còn ngấn lệ như muốn khóc, nhưng không biết có phải vì nhớ lời Nam Cung Cẩm dặn hay không mà thằng bé cứ kiên quyết nhịn xuống không khóc. Cũng chính dáng vẻ đáng thương đó khiến Nam Cung Cẩm và Thượng Quan Nhược Tịch nhìn mà xót hết cả ruột gan.
Chờ đứa bé bị bế đi rồi, hai mắt Thượng Quan Nhược Tịch đỏ hồng quay đầu nhìn Nam Cung Cẩm:
Họ đưa Kinh Lan đi làm gì?
Làm mẹ mà nhìn thấy dáng vẻ đáng thương như vậy của con trai mình, đương nhiên trong lòng nàng vô cùng đau đớn.
Nam Cung Cẩm nhìn nàng một cái như an ủi:
Yên tâm đi, sáng sớm mai chính họ sẽ tự trả Kinh Lan về cho ta. Ta cũng nhìn đứa bé lớn lên từng ngày, ta thương nó đâu kém gì cô!
Nghe vậy, Thượng Quan Nhược Tịch đành phải cố gắng bình tĩnh lại:
Cô chắc chắn sớm ngày mai họ sẽ đưa Kinh Lan về chứ?
Chắc chắn! Nếu không vừa rồi ta sờ thằng bé một chút làm gì?
Nam Cung Cẩm cười vô cùng thần bí, cười như đã tính trước, lại nhìn Thượng Quan Nhược Tịch một cái:
Thôi được rồi, về nghỉ đi, thằng bé không có nhà, cô cũng có thể thảnh thơi được một chút. Tin ta đi, được chứ?
Có lẽ vì ánh mắt của nàng quá tự tin, cũng tràn đầy tự cao, khiến trong lòng Thượng Quan Nhược Tịch sinh ra cảm giác an toàn đến kỳ lạ, gật đầu:
Vậy cô nhớ xử lý chuyện này cẩn thận, Kinh Lan là...
Ta hiểu!
Sắc mặt Nam Cung Cẩm cũng trở nên vô cùng nghiêm nghị! Nàng biết rõ đối phương muốn nói gì, Kinh Lan là huyết mạch duy nhất của Quân Lâm Uyên, hơn nữa... dù cho thằng bé có không phải là con trai của Quân Lâm Uyên, thì chỉ với khuôn mặt như khuôn đúc đó thôi, Nam Cung Cẩm cũng sẽ không thể bỏ rơi nó không quan tâm rồi.
Ừm!
Thượng Quan Nhược Tịch gật đầu, sau đó bụng đầy lo lắng quay về viện.
Từ đầu tới cuối, Bách Lý Kinh Hồng chỉ đứng bên cạnh không nói không rằng, nhưng trong lòng lại càng quyết tâm phải nhanh chóng đi tìm Đạm Đài Minh Nguyệt, sớm giải quyết được vấn đề này, họ cũng sẽ có con, đỡ để cho Cẩm Nhi phải lo lắng quan tâm cho con nhà người ta như thế này.
Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đang ghen tuông với Quân Kinh Lan, hoàn toàn không!
...
Được rồi, chàng cũng mệt mỏi cả đêm rồi, đi nghỉ ngơi đi! Ta vào triều đã!
Nói rồi Nam Cung Cẩm lại ngáp một cái, chuẩn bị đi thay triều phục. Thật ra, chính nàng cũng mệt mỏi suốt cả đêm rồi.
Bách Lý Kinh Hồng đang muốn nói gì đó, thì từ ngoài cửa phủ Thừa tướng đã có người cuống quít chạy vào, thấy Nam Cung Cẩm, gã bèn nói:
Tướng gia, trong cung truyền chỉ đến, nói là hôm nay nghỉ không thiết triều, Hoàng thượng sẽ cùng Mạc Bắc Vương du ngoạn kinh thành, buổi chiều tất cả văn võ bá quan đều phải có mặt cùng đi!
Ta biết rồi!
Đây cũng là một tin tốt, dù sao bây giờ nàng cũng buồn ngủ không chịu nổi nữa rồi. Nàng ngáp dài một cái, vặn người rồi quay vào phòng. Bách Lý Kinh Hồng cũng không quấy rầy nàng, hai người ôm nhau ngủ một giấc ngon lành.
Đến buổi chiều, dùng cơm trưa xong, Nam Cung Cẩm bèn đi ra ngoài cùng với tiểu thái giám trong cung, còn Bách Lý Kinh Hồng thì chịu trách nhiệm kín đáo tuyệt đối đi lấy tấm bản đồ bố binh thật sự kia về.
Hôm nay cả Tây Võ đều trong tình trạng giới nghiêm, tất cả các nhà dân đều bị lục soát, mọi người chỉ biết là đang tìm thích khách, sau đó lại nói trong cung mất đồ, nhưng dù sao cũng chẳng có ảnh hưởng gì quá lớn với họ, nên mọi người cũng không quá hỗn loạn.
Nam Cung Cẩm đi theo tiểu thái giám đến thẳng hồ Tĩnh Nguyệt. Đã vào đông, các cây mai ven hồ đều đang nở rộ, những miếng băng mỏng màu trắng lóng lánh trên mặt hồ tỏa ra những tia sáng rất tươi đẹp, nhưng cũng chỉ là những mảnh nhỏ thôi, không có tảng băng nào lớn. Bên hồ có một chiếc thuyền con, xem ra là để chờ chở Nam Cung Cẩm qua hồ.
Thừa tướng đại nhân, mời ngài! Hoàng thượng và các vị đại nhân đều đã qua đó rồi, đang chờ ở hành lang bên kia bờ hồ!
Nói rồi tiểu thái giám đứng tránh sang một bên.
Chiếc thuyền này không lớn không nhỏ, bên trên có một khoang thuyền, ngồi ở đó có thể tránh được gió lạnh. Trên thuyền có một tiểu thái giám mặc đồ thái giám đã cầm mái chèo chờ sẵn.
Nam Cung Cẩm gật đầu, nhưng đôi mắt phượng lại quét lên trên mặt băng một cách vô cùng lạnh lùng, khóe môi cũng khẽ cười lạnh như có như không.
Nàng hừ khẽ một tiếng rồi bước lên thuyền, sau đó giật cái rèm che khoang thuyền ra, bên trong có đặt một chiếc bàn nhỏ, trên bàn là trà và điểm tâm. Nam Cung Cẩm ung dung ngồi xuống, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Thân thuyền chậm rãi lắc lư đi về phía trước, cho đến khi Nam Cung Cẩm cho rằng đám người kia đã sắp chết ngạt dưới nước rồi, thì một thanh đao sắc bén mới đâm thẳng từ dưới đáy thuyền lên, nhắm chính xác vào chỗ Nam Cung Cẩm đang để chân! Sau đó một tên đàn ông mặc áo đen bịt mặt cũng lao từ dưới thuyền lên. Ban đầu trên môi hắn ta vẫn còn mỉm cười vì vừa rồi mình phục kích dưới mặt hồ băng nửa tuần hương mới chờ được cơ hội tập kích tuyệt hảo như vậy. Bất luận thế nào, ít ra hắn ta cũng có thể khiến chân của đối phương bị thương một chút!
Thế nhưng, khi hắn ta lên rồi, lại chỉ nhìn thấy đối thủ của mình chỉ ung dung ngồi tại vị trí, cái chân nãy giờ đặt trên thuyền chờ hắn ta tập kích cũng đặt lên trên cao, như cười như không nhìn hắn ta, sau đó ném miếng bánh hoa mai trong tay vào mắt hắn ta:
Nước dưới đó không lạnh à?
Một chiếc bánh hoa mai thì lực sát thương có thể lớn được bao nhiêu đâu? Tên áo đen kia còn lười chẳng thèm tránh, cầm đao chém về phía Nam Cung Cẩm!
A...!
, một tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Cũng cùng lúc đó, hơn hai mươi người áo đen bay từ trong nước ra, trong tay cầm thanh đao sáng lòa. Tiểu thái giám chèo thuyền kia vẫn còn đang há hốc miệng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị chém một đao chết tươi rồi!
Còn kẻ vừa phát ra tiếng kêu thảm thiết kia, chính là tên áo đen đang giao chiến với Nam Cung Cẩm đó. Tay hắn ta ôm lấy mắt mình, máu tươi từ từ chảy qua kẽ ngón tay! Hắn ta thực sự không thể tin nổi, chỉ là một miếng bánh hoa mai, chỉ là một miếng bánh hoa mai thôi mà? Làm sao có thể đánh mù một mắt của mình dễ dàng như thế được?
Nam Cung Cẩm nở nụ cười như Tu La đứng dậy, rút Ngư Tràng ở eo mình ra, người lóe lên như chớp, đâm mạnh vào bụng tay áo đen kia, khiến hắn ta phanh bụng mà chết! Giọng nói khiến người ta kinh hãi như Tử thần vang lên bên tai hắn ta:
Ta nói cho ngươi biết, vĩnh viễn đừng bao giờ coi thường đối thủ của mình, đừng nói là một chiếc bánh hoa mai, ngay cả một con kiến, cũng có thể trở thành vũ khí giết người. Có điều, kiếp này ngươi đã không còn cơ hội để học hỏi theo lời ta nói nữa rồi!
Dứt lời, nàng rút con dao găm trong tay mình ra, máu bắn ra bốn phía! Tay áo đen kia thì trợn trừng mắt lên, ngã xuống đất, chết không nhắm mắt!
Những tay áo đen còn lại nghe tiếng kêu thảm thiết này, còn tưởng đó là tiếng của Thừa tướng nhìn yếu ớt trói gà không chặt kia, hoàn toàn không ngờ đó lại là thủ lĩnh của chúng! Nhưng, chúng còn chưa kịp xông vào, một xác chết màu đen đã bị ném từ trong khoang thuyền ra!
Tất cả đều kinh hãi, không biết đó là thứ gì, thậm chí còn lo đây là ám khí, tất cả đều không hẹn mà cùng nhấc chân lên, đạp xác chết kia ra xa!
Tùm
, tiếng vật nặng rơi xuống nước vang lên, mà sau khi thứ kia rơi xuống nước không bao lâu thì lại chậm rãi nổi lên, khiến mọi người nhìn mà hoảng hốt!
Đó là thủ lĩnh!
Là thủ lĩnh! Yến Kinh Hồng kia...
Người kia nói xong bèn giật tấm rèm khoang thuyền ra, nhưng bên trong đã trống không, không một bóng người! Người đâu rồi?!
Không biết là ai tinh mắt nhìn thấy ở chính giữa hồ cách đó không xa, có từng vòng từng vòng sóng gợn tản ra, dường như hắn ta còn nhìn thấy có hai cánh tay đang vươn lên từ chính giữa vòng gợn sóng đó, vì thế, hắn ta trợn mắt chỉ về hướng kia:
Ở đằng kia! Đuổi theo!
Nghe vậy, mấy tay áo đen đều nhảy xuống dưới, bơi cực nhanh đuổi theo hướng Nam Cung Cẩm đang bơi đi.
Nam Cung Cẩm bơi trong nước hồ lạnh như băng. Nếu không phải vì kiếp trước làm sát thủ nàng đã từng trải qua huấn luyện vô cùng khắc nghiệt, thì hiện giờ có lẽ nàng đã bị đông cứng từ lâu rồi! Không phải nàng không đánh nổi mấy người kia nên phải chạy trốn, mà vừa rồi lúc giao đấu, nàng đã biết võ công của mấy người đó cũng chỉ là hạng hai trong giang hồ mà thôi!
Bất kể là Hoàng Phủ Hoài Hàn hay Mộ Dung Thiên Thu muốn giết nàng, thì đều không thể dùng sát thủ tầm cỡ như thế này ra tay. Như vậy chứng tỏ rằng, hẳn là do Mộ Dung Thiên Thu cố tình cơi nới phủ Thừa tướng của mình, cuối cùng mới khiến cho đám đại thần chú ý, ghen tị đến đỏ mắt, muốn nhanh chóng diệt trừ nàng mà thôi! Nếu đã như vậy, nàng sẽ dẫn dụ đám người kia sang phía Mộ Dung Thiên Thu, để Mộ Dung Thiên Thu tra xét giúp nàng, kẻ chủ mưu đứng đằng sau đám áo đen này là ai, rồi trừng trị thích đáng!
Mà làm như vậy, cũng có thể để cho tên kia nhìn thấy mình bị truy sát, biết đâu lại nảy sinh chút áy náy trong lòng. Sự áy náy của đế vương quý báu lắm đấy, lôi ra dùng sẽ có rất nhiều tác dụng, nhất là khi mình muốn giành lại Kinh Lan thì càng cần đến sự áy náy của đối phương! Hơn nữa, đáy chiếc thuyền kia đã bị đục rồi, thủng một lỗ to, chỉ lát nữa sẽ bị chìm xuống, cuối cùng nàng cũng vẫn chỉ có thể dùng cách bơi để đến được bờ bên kia thôi!
Nàng bơi rất nhanh ở phía trước, mà đằng sau lưng, đám người kia cũng vẫn đang đuổi theo, nước trong hồ bắn tung tóe, dễ dàng nhận thấy màn truy đuổi này vô cùng kịch liệt!
Từ xa nhìn thấy nhóm Mộ Dung Thiên Thu, đám áo đen kia đã bắt đầu do dự không biết có nên tạm thời bỏ qua ở đây không, vì cứ tiếp tục đuổi theo thế này, nếu may mắn thì có thể giết chết được Thừa tướng trước khi Hoàng thượng nhìn thấy bọn chúng; còn nếu xui xẻo thì kết cục sẽ là Hoàng thượng phát hiện ra bọn chúng, sau đó phái người giết chết bọn chúng!
Chúng còn đang do dự, thì Nam Cung Cẩm lại nhướng mày, cười lạnh một tiếng, mũi chân xoay chuyển trong nước dùng sức đẩy người mình bắn xa ra đến mười mét, sau đó bắt đầu to giọng gào lên:
Hoàng thượng! Cứu thần với! Bắt thích khách!
Lúc này đám áo đen đều cảm nhận một cách sâu sắc rằng mình vừa bị gài bẫy! Nếu đối phương thực sự muốn thoát khỏi bọn chúng, thì đã sớm bắn người đi như thế rồi, bất luận thế nào bọn chúng cũng không đuổi kịp, nhưng y lại cố tình chờ đến lúc này mới bắn người đi như vậy. Nếu bây giờ bọn chúng mà không trốn thì chẳng mấy chốc sẽ bị bắt được! Nghĩ vậy, bọn chúng vội tranh thủ thời gian quay người...
Hiển nhiên Mộ Dung Thiên Thu cũng thoáng kinh ngạc nhìn ra ngoài hồ, nhìn thấy ngay Yến Kinh Hồng đang bơi trong nước, sắc mặt trắng bệch như sắp đứt hơi đến nơi! Hắn lại nhìn ra xa hơn, trong nước có hơn mười tay áo đen cũng đang bơi đuổi theo. Hồ nước trong veo kia, càng làm cho bộ quần áo đen càng trở nên bắt mắt hơn!
Cao thủ đại nội đâu?!
Vừa dứt lời, ba mươi mấy người mặc y phục Ngự Lâm quân liền xuất hiện, quỳ một gối xuống đất:
Có thuộc hạ!
Bắt những kẻ kia lại cho trẫm. Nhớ, là phải bắt sống! Không bắt được thì đưa đầu về gặp trẫm!
Giọng nói âm u tàn độc vang lên, sau đó, hắn nhón chân, nhẹ nhàng lao ra vớt người trong nước kia lên!
Rõ!
Hơn ba mươi người hô vang vô cùng chấn động, sau đó quay người lao xuống nước. Rõ ràng võ công của họ tốt hơn đám người áo đen kia nhiều! Bởi vì chuyện có bắt sống được đám người kia hay không có liên quan trực tiếp đến sự an toàn tính mạng của mình, nên tất cả đều ra sức đuổi theo!
Mà Nam Cung Cẩm vừa được cứu lên, toàn thân từ trên xuống dưới đều ướt đẫm, trên mặt trắng bệch không còn sắc máu, vai còn có máu đỏ đang rỉ ra, nhắc cho mọi người biết, vết thương của nàng đã bị rách miệng, cũng khiến cho Mộ Dung Thiên Thu từ bỏ sự nghi ngờ đối với nàng. Ban đầu hắn ta vốn nghĩ võ công của tiểu tử này không tệ, sao có thể bị truy đuổi thảm hại đến thế này, nhưng nhìn vết thương trên vai y, hắn lập tức hiểu ngay!
Nam Cung Cẩm hơi lảo đảo, suýt thì ngã vào người Mộ Dung Thiên Thu, nhưng nàng lại cố gắng cưỡng chế cho mình đứng thẳng, không ngã vào hắn. Môi nàng tái nhợt, run rẩy nói:
Hoàng thượng thứ tội, thần thất lễ!
Được rồi, đừng nói mấy lời nhảm nhí đó, đi thay quần áo trước đi!
Nhìn bé con bị đông cứng thành thế này, trong lòng Mộ Dung Thiên Thu cũng hơi tức giận. Từ khi bé con đến Tây Võ, hắn vẫn luôn nâng niu trong lòng bàn tay, mà ngay cả có ra tay, cũng phải là đích thân hắn làm, đâu đến lượt những người khác chứ! Có điều, ánh mắt hắn nhanh chóng lóe lên một cái, quay đầu nhìn lướt qua đám thần tử của mình, dường như đã hiểu ra điều gì.
Sắc mặt Nam Cung Cẩm hơi cứng lại, thay quần áo à? Sao vừa rồi nàng lại quên mất vụ này cơ chứ?!
May mà Đạm Đài Minh Nguyệt đeo mặt nạ quỷ đứng bên cạnh lúc này lại mỉm cười nói:
Vừa khéo trẫm có mang theo một bộ quần áo, có thể cho Thừa tướng mượn thay. Để thị tỳ của trẫm đưa Yến Thừa tướng đi đi!
Trong tay cô nàng này còn có thứ hắn cần, hiện giờ cũng không thể để nàng bị Mộ Dung Thiên Thu giết vì bại lộ thân phận con gái được.
Mộ Dung Thiên Thu đang muốn từ chối khéo thì Nam Cung Cẩm đã lên tiếng trước:
Đa tạ Mạc Bắc Vương! Vậy bản quan từ chối thì thất lễ quá!
Vừa dứt lời, một cô gái yểu điệu thướt tha liền bước tới dẫn đường cho Nam Cung Cẩm. Mộ Dung Thiên Thu đành khẽ hừ một tiếng để Nam Cung Cẩm đi, trong lòng lại thấy hơi kỳ lạ, chẳng phải hai người này không ưa gì nhau sao? Lúc trước còn suýt đánh nhau trên triều đình của mình, hôm nay lại... Nghĩ vậy, trên khuôn mặt tuấn tú vô song của hắn bỗng lộ ra vẻ lạnh lùng.
Nam Cung Cẩm đi theo thị tỳ kia vào trong một gian phòng, thị tỳ kia cũng bê khay, đặt một bộ áo bào gấm màu bạc ánh trăng trước mặt nàng.
Nam Cung Cẩm lên tiếng hỏi:
Có vải trắng không?
Băng vải quấn ngực của nàng cũng bị ướt rồi.
Thị tỳ kia gật đầu:
Có!
Sau đó cô ta lập tức ra ngoài lấy, trên mặt hoàn toàn không có chút vẻ ngạc nhiên nào, dường như hoàn toàn không hề tò mò với việc vì sao Nam Cung Cẩm lại đòi vải trắng vậy. Xem ra, đây là tâm phúc do Đạm Đài Minh Nguyệt bồi dưỡng ra. Không lâu sau, cô ta liền mang thứ mà Nam Cung Cẩm muốn đến, sau đó rất tự giác lui ra ngoài, đóng cửa lại!
Sau khi Nam Cung Cẩm thay bộ áo bào kia, nàng cũng nhanh chóng phát hiện ra đây hẳn là quần áo của Mộ Dung Thiên Thu vì bên trên có rất nhiều hoa văn trang trí đại diện cho vương thất, nhưng xem ra cũng là quần áo mới. Đối phương cũng rất cẩn thận chuẩn bị thêm một chiếc áo khoác lông chồn để nàng mặc lên che đi những dấu hiệu của vương thất Mạc Bắc kia…
Mặc xong y phục, nàng quấn kín người mình lại rồi mới ra ngoài. Tóc nàng vẫn còn ướt, cô thị tỳ kia cũng cầm một chiếc khăn lông đến lau qua cho nàng. Sờ thấy gần khô rồi, nàng mới rùng mình một cái, làm ra vẻ bị đông cứng đến ngơ cả người rồi đi ra ngoài.
Khi nàng ra ngoài, đám người áo đen kia cũng đều bị bắt lại rồi, trong quá trình truy bắt có giết mất hai tên, bảy tên bị thương, nhóm cao thủ đại nội đang nhận tội với Hoàng đế vì mình không hoàn thành sứ mệnh. Độc dược trong miệng đám sát thủ đã bị lấy ra rồi. Mộ Dung Thiên Thu phẩy tay ra hiệu cho họ lui xuống. Mấy chuyện này, căn bản chỉ cần giữ lại một nhân chứng sống thôi là đủ rồi!
Nam Cung Cẩm quấn áo lông, xuất hiện trước mặt Mộ Dung Thiên Thu với vẻ vô cùng đáng thương, còn hắt xì một cái rõ to, diễn cảnh bị cảm vô cùng tròn vai. Mộ Dung Thiên Thu nhìn mà động lòng, cảm giác muốn bảo vệ dâng trào, sau đó lại bừng bừng lửa giận nhìn đám người áo đen kia!
Trẫm cho các ngươi một cơ hội, nếu bây giờ các ngươi nói ra kẻ chủ mưu, trẫm có thể cho các người chết toàn thây, bằng không, thì các ngươi xuống thủy ngục đi!
Giọng nói lạnh lẽo âm u mang theo cơn giận tàn độc vang lên.
Vừa nghe đến thủy ngục, ánh mắt của tất cả mọi người không khỏi giật giật, vì thủy ngục mà Mộ Dung Thiên Thu nói, cũng không phải thủy ngục bình thường, mà là nơi trưng bày các loại dụng cụ tra tấn phạm nhân do chính vị quân vương tàn bạo này chế tạo ra. Chỉ cần bị tống vào đó, thì không ai có thể sống sót đi ra, cuối cùng đều bị tra tấn thành một vũng máu! Cho nên, đó mới được gọi là
thủy
lao!
Nhưng đã làm sát thủ chuyên nghiệp, bọn chúng cũng đều có đạo đức nghề nghiệp cả. Dù có mất đi tính mạng của mình, bọn chúng cũng không thể khai ra tên tuổi của người đã thuê mình. Vì vậy, tất cả đều ngậm miệng không nói câu nào!
Mộ Dung Thiên Thu cười lạnh:
Không nói cũng được thôi, mấy bộ dụng cụ tra tấn kia của trẫm cũng cô đơn hiu quạnh quá rồi! Tra tấn bọn chúng một chút trước đi, sau đó lôi bọn chúng vào trong hang rắn, ném chúng xuống đó!
Vừa dứt lời, đám áo đen đều sợ đến trợn trừng mắt! Hang rắn… hang rắn… chẳng phải là sẽ...
Bọn chúng rất sợ hãi, nhưng đạo đức nghề nghiệp vẫn khiến bọn chúng kiên quyết giữ vững lập trường của mình, cắn răng không nói một lời! Nhưng đúng lúc này, một tên áo đen có vẻ hơi trẻ chợt gào lên với đám người đứng xung quanh:
Cha! Cứu con với, cha ơi! Con không muốn chết! Cha ơi!
Lúc này, khăn che mặt của hắn ta cũng rơi xuống, đám đại thần chỉ nhìn thoáng qua một cái đã nhận ra ngay đây là tiểu công tử nhà Hình bộ Thượng thư!
Hình bộ Thượng thư cũng giật nảy mình, không ngờ con trai nhà mình cũng tham dự vào chuyện này, liền ôm ngực, nhìn hắn ta bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
Nghịch tử, nghịch tử! Sao con lại tham dự vào chuyện này chứ?!
Con muốn báo thù cho đại ca. Cha, cha phải cứu con với, cha ơi!
Thanh niên kia nhìn vẫn còn có vẻ hơi ngây thơ, chỉ mới chừng hai mươi tuổi, đúng tuổi sục sôi nhiệt huyết, ngựa non háu đá, cho nên trong lúc kích động đến hồ đồ, hắn ta đã gây ra chuyện thế này.
Mộ Dung Thiên Thu lẳng lặng nhìn lướt qua Hình bộ Thượng thư:
Lý ái khanh, chuyện này ngươi định giải thích thế nào?
Hình Bộ thượng thư nhìn con trai của mình một lúc lâu, cuối cùng chán nản đi tới trước mặt Mộ Dung Thiên Thu, quỳ xuống nói:
Khởi bẩm Hoàng thượng, chuyện là thế này, con trai cả của lão thần mạo phạm Vương hậu tương lai của Mạc Bắc ở trên đường, bị đánh đến mức chỉ còn một hơi tàn, được hạ nhân khiêng về. Nhưng Thừa tướng đại nhân có đi ngang qua đường, thấy chết mà không cứu, để cho con của lão thần bị phế mất đôi chân. Lão thần thực sự không nuốt trôi được cục tức này nên mới phái người đi giết y. Lão thần cũng đâu ngờ rằng đứa con trai út cũng nghĩ đến chuyện muốn báo thù cho đại ca của nó gì đó mới lén lút bám theo tới đây! Lão thần có tội, xin Hoàng thượng trách phạt. Nhưng cũng mong Hoàng thượng thương tình con trai lão thần còn nhỏ tuổi, tha cho nó một mạng!
Con trai cả đã bị hủy hoại rồi, ông ta chỉ còn lại có một đứa con trai này nữa thôi, cho nên, ông ta đành phải ngoan ngoãn bước ra mà nhận tội!
Thật nực cười! Nhìn lão già kia, Nam Cung Cẩm suýt thì bật cười thành tiếng. Vì sao nàng phải cứu con của lão chứ? Nàng có nghĩa vụ phải làm như vậy sao? Đó là chưa nói tới chuyện lúc mình đi đến đó, con của lão đã bị đánh ngã rồi. Nói đúng ra, với lập trường của hai người, nhất là ở trên triều ngày nào lão già này cũng đối đầu với mình, thì với tính cách của nàng, nàng có phải Đức mẹ Maria đâu để mà xuyên không tới đây rồi vẫn còn muốn diễn vai lấy ơn báo oán chứ?! Hơn nữa, cho dù lão có muốn báo thù cho con trai mình, thì cũng nên tìm kẻ đầu sỏ là cô nàng có vẻ ngoài giống Yêu Vật y như đúc kia mà báo thù, tìm nàng làm gì?
Nói thẳng ra là, chẳng qua lão ghen tị với mình đã lâu, lại thêm chuyện này nên mới kích động muốn giết mình thôi!
Nam Cung Cẩm có thể nghĩ đến những điều này, thì đương nhiên Mộ Dung Thiên Thu cũng có thể nghĩ đến. Vì vậy, Nam Cung Cẩm lại nhìn Mộ Dung Thiên Thu một cái vô cùng khó chịu, ánh mắt kia như đang muốn nói:
Chính ngươi hại ông đây thành thế này đấy!
Trong lòng Mộ Dung Thiên Thu bất chợt cảm thấy hơi gượng gạo, quay đầu lạnh lùng nhìn Hình bộ Thượng thư:
Hãm hại mệnh quan triều đình là tội chết! Người đầu, lôi Hình bộ Thượng thư xuống, chém!
Rõ!
Hạ nhân đáp rồi kéo Hình bộ Thượng thư đi. Hình bộ Thượng thư bị kéo xuống mà ánh mắt vẫn ghim chặt vào người Nam Cung Cẩm vô cùng tãn nhẫn. Sau khi trừng trừng nhìn y một lát, lão lại cầu xin Mộ Dung Thiên Thu:
Hoàng thượng, lão thần chết cũng không có gì đáng tiếc, chỉ cầu xin ngài, bỏ qua cho con trai của lão thần!
Ném hết đám người này vào hang rắn đi!
Mộ Dung Thiên Thu không ngẩng đầu lên, phân phó, rõ ràng tất cả những lời mà Hình bộ Thượng thư vừa cầu xin đều là vô ích mà thôi.
Hình bộ Thượng thư nghe vậy liền ngất xỉu ngay tại chỗ. Còn tên con trai của lão kia thì kêu gào thảm thiết, bị lôi thẳng đi...