Chương 216: Yến kinh hồng, trẫm thả ngươi đi!


Nam Cung Cẩm ngồi trên lưng ngựa, rất hài lòng nói:
Hóa ra cảm giác chạy trối chết lại sảng khoái như thế này!




Hắn nghe thấy thế, im lặng không nói gì. Thật lòng mà nói thì hắn không hiểu chạy trối chết có cái cảm giác gì sảng khoái, không phải là rất mất mặt sao?

Chạy nhanh được nửa dặm đường thì nhìn thấy xe ngựa của Thượng Quan Nhược Tịch ! Vẻ mặt Nam Cung Cẩm trở nên khó coi, đi tới xe ngựa ngay lập tức, tung người xuống ngựa, mà Thượng Quan Nhược Tịch thì đang đứng đưới đất nhìn bọn hắn.


Không phải ta đã nói mọi người đi trước đi sao?
Giọng của Nam Cung Cẩm không thể nói là hiền lành được.

Thượng Quan Nhược Tịch thấy nàng có vẻ như đang tức giận nên vội giải thích:
Bởi vì lo lắng cho hai người, nên...



Nhưng nếu các cô ở lại, chờ cho binh mã của Mộ Dung Thiên Thu đuổi tới, chúng ta phải chiến đấu thì làm sao có thể để ý tới các cô được, lúc ấy chẳng phải sẽ phiền hơn nhiều sao?
Nói xong, Nam Cung Cẩm liền cảm thấy rất đau đầu, khó khăn lắm mới mở đường cho họ chạy ra được, thế mà bọn họ lại không đi trước!

Thượng Quan Nhược Tịch hơi sững lại, cũng biết là bản thân cân nhắc không chu đáo, thành thật nói:
Xin lỗi cô!



Thôi, bây giờ không phải là lúc nói những lời này, nhanh lên xe đi, đi!
Nam Cung Cẩm vừa nói xong thì nghe thấy hàng loạt tiếng vó ngựa truyền tới!

Nàng quay đầu nhìn lại thấy một đám binh mã đen kịt đang đuổi tới, hỏng bét rồi!

Thượng Quan Nhược Tịch cũng giật nảy mình, chạy nhanh tới xe ngựa, Hủy quất mạnh một roi, xe ngựa lập tức chạy như bay!

Nam Cung Cẩm hét lên với Thần Binh Bất Tử:
Dùng toàn lực cản bọn hắn lại!
Dứt lời, nàng quất roi ngựa, phi như chớp! Tuy số lượng Thần Binh Bất Tử không nhiều nhưng lại bất tử nên cho dù là hai vạn binh mã cũng thể làm gì được bọn họ! Ngăn cản một thời gian là hoàn toàn có thể!

Nam Cung Cẩm không khỏi mắng to trong lòng, đều do tên khốn Hoàng Phủ Hoài Hàn nửa đường chặn giết, không thì chắc chắn bọn họ không bị Mộ Dung Thiên Thu đuổi kịp nhanh như thế! Chỉ cần trên đường chạy trốn tạo ra một số dấu vết giả thì Mộ Dung Thiên Thu muốn bắt được bọn họ cũng chỉ như truyện nghìn lẻ một đêm thôi! Thế nhưng mà hết lần này tới lần khác, nửa đường lại gặp tên chó Hàn kia! Thật sự là… Fuck!

Mộ Dung Thiên Thu nhìn thấy xe ngựa của bọn họ phía xa xa, chưa kịp vui sướng thì gần năm trăm Thần Binh Bất Tử đã xếp thành đội hình phòng thủ ngay giữa đường, ngăn cản hoàn toàn con đường một cách chặt chẽ! Có mấy tên binh sĩ lỗ mãng nghĩ là có thể trực tiếp vượt qua, thì khi ngựa của bọn hắn vừa đến trước mặt Thần Binh Bất Tử liền bị một đao chém rụng! Cả người lẫn ngựa đều bị xả làm đôi cùng một chỗ!

Thế nên hai vạn nhân mã cứ thể mà bị chặn đứng lại! Con ngươi màu xanh lục của Mộ Dung Thiên Thu nhìn chòng chọc vào những bóng người cách đó không xa, con mắt hắn như đang bốc lửa! Ra lệnh:
Mở đường máu đi qua!



Rõ!
Binh sĩ gầm lên giận dữ, uy thế rung trời!



Một chiếc xe ngựa và một con ngựa cùng nhau phi nước đại trên đường, thần sắc Nam Cung Cẩm cực kỳ nghiêm túc, tóc dài sau lưng đã bị thổi bay thành một đường thẳng! Nếu nàng và Bách Lý Kinh Hồng cùng nhau trốn thì không có vấn đề gì lớn, nhưng còn đưa theo Thượng Quan Nhược Tịch, Quân Tử Mạch. Nhất là còn không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đối với Tiểu Kinh Lan, đoạn đường này, đối với bọn họ thật sự là quá mức nguy hiểm!

Nếu như… Nếu như có cơ hội xoay chuyển thì tốt quá!

Vẻ mặt Bách Lý Kinh Hồng mặc dù vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng khóe môi mỏng của hắn hiện giờ cũng có chút nghiêm trang. Dù sao nếu hai vạn kỵ binh của Mộ Dung Thiên Thu kia mà bao vây thì bọn họ chắc chắn sẽ phải chết chứ không còn nước nào khác! Hắn đã tính tới cả các nhân tố chủ quan cũng như khách quan, nhưng lại không tính tới Hoàng Phủ Hoài Hàn sẽ đích thân mang người đến đây phục kích đúng lúc này, hơn nữa còn gặp được đúng bọn họ! Quả nhiên là người tính không bằng trời tính!

Xa xa, có một gian nhà tranh, khói bếp lượn lờ. Khuôn mặt Nam Cung Cẩm nghiêm lại một chút, thầm nghĩ, có lẽ…

Nàng quay đầu nhìn Bách Lý Kinh Hồng một chút, cũng thấy vẻ mặt hắn giống nàng. Nếu như có thể để cho Thượng Quan Nhược Tịch các nàng ở lại đây rồi hai người bọn họ đi trước thì nhất định sẽ dễ dàng hơn rất nhiều! Chỉ có điều là để các nàng ở đây sẽ rất nguy hiểm đối với gia đình này, quá nguy hiểm, nhưng hiện nay cũng chỉ có thể đi tìm vận may mà thôi!

Đi tới cổng nhà kia, Bách Lý Kinh Hồng ghìm lại dây cương, xuống ngựa!

Người trong nhà hiển nhiên cũng nghe thấy ở cổng có khách, một giọng nữ ôn hòa vang lên:
Thần, chàng ra xem đi, có lẽ là có khách đến!



Được!
Giọng nói trẻ trung mang theo vẻ non nớt, ngọt ngào vang lên

Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng liếc nhau một cái, đều nhìn thấy sự vui mừng trong mắt nhau! Thật là tới bước đường cùng thì lại có hy vọng, đây là giọng của Vân Lãnh Ngưng và Bách Lý Thần!


Kẹt kẹt
, cửa mở ra, một người thanh niên mặc áo màu trắng xuất hiện trước mặt bọn họ, khuôn mặt búp bê xinh xắn đáng yêu, khiến cho người ta nhìn không ra số tuổi của hắn. Mà khi hắn nhìn thấy mấy người ngoài cổng thì cũng sửng sốt một chút:
Hoàng huynh, huynh… hai người…



Đừng quá kinh ngạc, chỉ là ngẫu nhiên gặp được thôi. Bây giờ Mộ Dung Thiên Thu đang đuổi giết chúng ta, nhưng chúng ta lại đưa theo nhiều người thế này, lại còn có cả trẻ con, nên rất bất tiện. Vì vậy, khi thấy ở đây có một gia đình, chúng ta mới muốn đi tìm vận may, không ngờ lại gặp hai người!
Nam Cung Cẩm rất nhanh chóng nói ra ý định của mình.

Mà Vân Lãnh Ngưng ở trong phòng cũng nghe thấy nàng nói, không dám tin mà chạy ra. Trông thấy Nam Cung Cẩm, nàng lại không kìm được nước mắt:
Biểu muội! Bà nội và cha mẹ tất cả vẫn khỏe chứ?



Khỏe! Đều rất khỏe! Tuy là vì tỷ ‘chết’ mà đau lòng rất lâu, nhưng dần dần cũng đã bình tĩnh lại. Chỉ là không ngờ tới hai người lại chạy tới tận đây, quanh đây phạm vi vài trăm dặm đều không có người ở. Thế mà hai người lại sống ở đây, đúng là một đôi kỳ lạ!
Nam Cung Cẩm cười trêu chọc.

Sau một năm không gặp, trên mặt Vân Lãnh Ngưng tràn đầy vẻ yêu kiều của một người phụ nữ có chồng, niềm hạnh phúc trên mặt tựa như là không thể che giấu nổi. Nhưng trong lòng nàng vẫn một mực nhớ tới cha mẹ, nghe Nam Cung Cẩm nói xong cũng cảm thấy được trấn an một chút, nàng lau nước mắt rồi nói:
Là ta bất hiếu! Là ta bất hiếu!
Nói xong thì lau nước mắt rồi bắt đầu giải thích cho Nam Cung Cẩm nghe:
Ta với Thần đi du ngoạn khắp thiên hạ, thấy nơi này cảnh đẹp, lại không có ai tới quấy rầy. Nên chúng ta quyết định ở lại đây mấy tháng rồi lại đi, không ngờ lại trùng hợp mà gặp được hai người ở đây! Nào nào, hai người ngồi đi!



Không được, không còn kịp nữa, không bao lâu nữa người của Mộ Dung Thiên Thu sẽ đuổi kịp tới đây, ta muốn nhờ hai người giấu hai người kia và một đứa bé đi được không, chờ chuyện này qua đi thì lại để bọn họ ra. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ chúng ta không phải chịu áp lực nữa!
Chỉ có điều là tính cách Mộ Dung Thiên Thu đa nghi, rất có khả năng sẽ khám xét trên đường. Cược đúng, thì toàn bộ đều bình an vô sự, cược thua, thì không những Thượng Quan Nhược Tịch các nàng gặp nguy hiểm mà Bách Lý Thần và Vân Lãnh Ngưng cũng sẽ bị liên lụy! Nhưng nếu không cược thì bọn họ không thể trốn thoát được!

Bách Lý Thần cười một tiếng, gương mặt búp bê tinh xảo nhìn rất đáng yêu kia nói:
Yên tâm đi, cứ giao người cho ta, hai người đi trước đi! Sau khi hai người đi, ta sẽ hộ tống các nàng tới Hoản Nam!
Qua được Hoản Nam, nơi mà binh lực của Tây Võ phòng thủ nghiêm mật nhất, mọi người sẽ an toàn thôi!

Nam Cung Cẩm nhìn hắn một cái, không biết vì sao hắn lại chắc chắn như thế, lại nghiêng đầu nhìn Bách Lý Kinh Hồng một chút để hỏi ý kiến hắn, Bách Lý Kinh Hồng khẽ gật đầu một cái, tỏ vẻ tin tưởng năng lực của Bách Lý Thần.

Nhận ra Nam Cung Cẩm do dự, Bách Lý Thần lại cười nói:
Yên tâm đi! Bách Lý Thần ta cũng không phải là như hai tên ngu xuẩn Đại Hoàng huynh và Thất Hoàng đệ kia, có một vị ca ca tài chấn tứ quốc, diễm kinh Cửu Châu như thế này thì năng lực của ta cũng sẽ không kém đâu!



Ừm! Biểu muội, muội cứ yên tâm đi đi, ba người bọn họ cứ yên tâm giao cho chúng ta. Chưa nói đến chuyện muội là biểu muội của ta, chỉ nói đại ân năm đó muội đã làm cho chúng ta thì cho dù phải từ bỏ tính mạng này, chúng ta cũng phải giúp muội!
Nhắc đến chuyện năm đó, Vân Lãnh Ngưng lại xúc động hoài niệm.


Được rồi, không còn thời gian do dự nữa, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta! Hai người mau đi đi!
Câu này là Thượng Quan Nhược Tịch nói! Bởi vì nàng lòng dạ yếu mềm, không nghe lời Nam Cung Cẩm chạy đi trước nên tất cả mới rơi vào tình cảnh này, cho nên bây giờ nàng nhất định phải dũng cảm quyết đoán hơn thì mới có thể hóa giải cửa ải khó khăn hiện tại!

Nam Cung Cẩm nghe thấy thế, quay đầu, hít sâu một hơi, đi tới trước mặt của Thượng Quan Nhược Tịch, nhìn chăm chú vào mắt nàng rồi nói:
Nhớ kỹ, chúng ta đều phải sống sót! Cho dù như thế nào cũng phải sống sót! Cô và ta đều có thể chết, nhưng Tiểu Kinh Lan thì tuyệt đối không thể, cô hiểu chưa?


Đây là … Ước định!

Trong mắt Thượng Quan Nhược Tịch cũng hiện lên ánh sáng óng ánh, nhìn Nam Cung Cẩm đầy kiên định nói:
Ta hiểu rõ! Hẹn gặp lại ở Ngọc Môn Quan!



Hẹn gặp lại ở Ngọc Môn Quan!
Dứt lời, cho dù trong lòng có rất nhiều lo lắng nhưng Nam Cung Cẩm vẫn quay người leo lên ngựa, còn Thượng Quan Nhược Tịch và Quân Tử Mạch thì xuống xe, Bách Lý Thần đi vào phòng, dắt ra một con thiên lý mã, đưa dây cương cho Nam Cung Cẩm:
Ngựa này là lúc trước hai người chuẩn bị cho chúng ta, bây giờ vừa lúc giúp hai người chạy trốn, đi nhanh đi!



Ừm!
Nàng gật đầu, rồi quay sang nhìn cánh tay nhỏ của Tiểu Kinh Lan đang múa một chút, Nam Cung Cẩm nghiêng đầu sang chỗ khác, cũng không quay đầu lại mà giục ngựa rời đi!

Nàng nên tin tưởng Bách Lý Thần, một người có thể trưởng thành xuất sắc như vậy giữa bao nhiêu Hoàng tử, thì chút chuyện nhỏ này hẳn cũng không thể ngăn cản được hắn!


Hoàng huynh, mẫu phi của ta…
Lúc trước, hắn đã thỉnh cầu Hoàng huynh cho dù có thế nào cũng tha cho mẫu phi của hắn một mạng.

Giọng nói lạnh lùng, cao ngạo từ xa vọng đến:
Bà ấy rất khỏe.


Khuôn mặt em bé tinh xảo của Bách Lý Thần hiện lên một nụ cười, Hoàng huynh của hắn, khinh thường nói dối. Mẫu phi của hắn còn sống là tốt rồi!

Hai con ngựa, hai người phi như bay trên nền tuyết. Sau lưng bọn họ, vẫn còn có một chiếc xe ngựa đi theo…



Cách đó năm mươi dặm, Mộ Dung Thiên Thu cuối cùng cũng mang theo được ba nghìn binh mã mở con đường máu, thoát được sự bao vây của năm trăm Thần Binh Bất Tử! Phần lớn binh mã đều còn bị vây ở chỗ đó chiến đấu kịch liệt, gió thổi vù vù, vương kỳ bay múa trên không trung! Đôi con ngươi óng ánh màu xanh lục của Mộ Dung Thiên Thu chăm chú nhìn đằng xa, phát hiện một gian nhà tranh cách đó không xa! Ánh mắt hắn dừng lại một chút rồi nói:
Để lại ba trăm người vào đó lục soát, những người khác theo trẫm đi tiếp!



Rõ!
Binh lính phía sau hắn lớn tiếng đáp lại.

Sau đó, hơn ba trăm tên kỵ binh đi gõ cửa, cửa mở ra, lộ ra hai khuôn mặt hoang mang sợ hãi:
Quan gia, các ngươi đây là…
Bách Lý Thần vẫn là khuôn mặt trẻ con, còn Vân Lãnh Ngưng thì đã xoa không ít thuốc màu đen lên mặt, để cho khuôn mặt trông thật bẩn thỉu.


Đừng nói nhảm nhiều như thế, đi vào lục soát đi!
Tên thủ lĩnh cao to, khuôn mặt lạnh lẽo đang cưỡi ngựa đứng ở phía trước ra lệnh.

Sau đó, đám người phía sau hắn đẩy hai người Bách Lý Thần ra, nhanh chóng đi vào lục soát, cũng có mấy người khác cầm tranh vẽ để so sánh với bọn họ, nhìn một lúc lâu thì không thấy có chỗ nào tương tự, nên thu lại tranh vẽ! Bọn chúng tập trung chủ yếu vào việc lục soát!

Quan binh một cước đá văng cửa phòng của bọn họ, đi vào lục soát lung tung, có không ít thứ ở bên trong bị đá hỏng! Bách Lý Thần và Vân Lãnh Ngưng giả vờ đau lòng nói:
Quan gia, quan gia, các người làm gì vậy! Các ngươi… cái này…



Câm miệng lại cho ông! Nếu như không lục soát được người nào hay vật gì khả nghi thì các ngươi có thể bình an vô sự, còn nếu lục soát ra được thì các ngươi ở đấy chờ bị tịch biên gia sản rồi chém cả nhà đi!
Hắn nói xong lại tiếp tục hùng hùng hổ hổ tìm kiếm.

Bách Lý Thần làm ra vẻ rất oan ức nói:
Quan gia, ngài nhìn hai người dân thường chúng ta giống như có thể chứa chấp tội phạm được sao? Các ngươi cứ từ từ lục soát, từ từ lục soát, những đồ vật này chúng ta phải mất nhiều năm để dành mới được đấy!


Bởi vì dáng vẻ của hai người này quá giống với người nghèo khổ, khiến cho sự hoài nghi trong lòng bọn quan binh vơi đi bảy tám phần, bọn chúng lạnh lùng nhìn hai người vài lần, tiện thể nhìn thoáng qua trong phòng một vòng rồi nói:
Được rồi, đi thôi!


Tất cả mọi người đi theo hắn ra ngoài, sau khi ra khỏi phòng, hắn nói với tên thủ lĩnh đang ở trong viện:
Tướng quân các hạ, không phát hiện ra điều gì khả nghi!


Người được gọi là Tướng quân kia nheo mắt nhìn xung quanh viện này một chút, không lâu sau, ánh mắt hắn chú ý tới một cái giếng cạn không xa đấy! Mà ánh mắt của hắn hiển nhiên cũng không qua được mắt của Bách Lý Thần…

Tên Tướng quân đang muốn sai người đi ra đó nhìn một chút thì Bách Lý Thần bỗng nhiên nhảy dựng lên rồi kêu một tiếng sợ hãi:
Trời ạ! Con sói này sao lại tới đây, cứu mạng với quan gia ơi!


Cùng lúc đó, một tiếng sói tru thê lương vang lên! Một con sói tuyết đang nghiến nghiến hàm răng, con mắt nó tỏa ra ánh sáng màu xanh lóng lánh, trong miệng còn có nước dãi chảy ra nhìn những con chiến mã này!

Đám chiến mã này mặc dù toàn được tuyển chọn gắt gao nhưng khi gặp chó sói thì cũng vẫn sợ hãi theo bản năng, bọn chúng sợ hãi đều giậm giậm móng, có con quá sợ đã quay đầu chạy trốn! Mà Bách Lý Thần cũng nhanh chóng ôm Vân Lãnh Ngưng chạy tới trước mặt Tướng quân kia, ra vẻ hoảng sợ nói, có vẻ như nói còn không được lưu loát:
Tướng… tướng, Tướng quân! Cứu… cứu mạng với! Con sói này thường xuyên đến quấy rối chúng ta, ta, chúng ta…



Người đâu, bắn chết cho sói này đi!
Tên Tướng quân này thấy một người đàn ông như Bách Lý Thần mà lại có dáng vẻ đàn bà thì cảm thấy bản thân rất uy vũ, hiên ngang!

Nhưng, khi hắn nói chuyện, Bách Lý Thần đang cúi đầu lại lộ ra một nụ cười trào phúng trên khóe môi, trong lòng thầm nghĩ, thật là đồ ngu xuẩn!

Tên Tướng quân này không biết, nhưng vẫn có người biết nên lập tức nói:
Tướng quân, không thể giết con sói này được! Nếu không thì chúng ta sẽ bị đàn sói đuổi theo, không chết không thôi! Chúng ta chết thì cũng không có gì, nhưng nếu như liên lụy đến cả Hoàng thượng…


Câu này vừa được nói ra, tên Tướng quân kia lập tức sợ hãi! Trợn to hai mắt nhìn con sói thật lâu, sau đó thu hồi mệnh lệnh hắn đã ban ra, không thèm nhìn Bách Lý Thần nói:
Đi!



Rõ!
Đám người như được đại xá, chạy theo tên Tướng quân!

Mà lúc đi rồi, tên Tướng quân kia chợt nhớ ra là hắn chưa kiểm tra cái giếng cạn kia, nhưng cùng lúc đó lại nghe thấy tiếng Bách Lý Thần hoảng sợ truyền tới:
Tướng quân! Sao ngươi lại đi, Tướng quân! Cứu mạng với, Tướng quân…


Tên Tướng quân nào đó mặc kệ! Người ẻo lả như thế mà có gan chứa chấp tội phạm thì hắn cũng phải nhìn bằng con mắt khác đấy! Nghĩ thế nên hắn hung hăng quất mông ngựa một cái, đuổi theo hướng Mộ Dung Thiên Thu đi!

Đợi cho đến khi hình bóng bọn chúng đã đi xa, Bách Lý Thần và Vân Lãnh Ngưng tranh thủ thời gian đóng cửa lại, đi tới cái giếng cạn, kéo người bên dưới lên. Bọn Thượng Quan Nhược Tịch đều trốn ở bên dưới. May mắn là mặc dù các nàng sợ hãi cũng không kêu lên và Tiểu Kinh Lan cũng không quấy khóc.

Vân Lãnh Ngưng tràn đầy sùng bái nhìn Bách Lý Thần:
Tướng công, sao chàng biết con sói tuyết này sẽ đến?



Ha ha… Nàng nhìn xem!
Hắn cười khẽ một tiếng, tay chỉ hướng cách đó không xa có mấy khúc xương còn dính máu. Thấy các nàng vẫn không hiểu, liền giải thích:
Đêm qua ta thấy dấu chân sói cách ngoài phòng không xa, lường trước là bọn chúng đã xuất hiện ở gần đây! Loại súc sinh này cực kỳ mẫn cảm với mùi máu tươi, cho nên ta cố ý dẫn bọn chúng tới!


Đây cũng thật là trùng hợp chứ nếu không thì hắn cũng sẽ không tự tin đảm bảo với Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng rằng chuyện này không có vấn đề gì như vậy! Còn con sói tuyết kia có vẻ như cũng kiêng kỵ Bách Lý Thần nên chậm chạp không dám tới gần. Bách Lý Thần lại lấy một cái túi thơm ở bên hông hắn xuống rồi nói:
Đây là thứ mẫu phi ta chuẩn bị cho ta khi lần đầu tiên ta đi săn cùng cha ta, tất cả dã thú đều không dám tới gần, cho nên ta mới dám bố trí như thế! Nếu không thì sói tuyết này đã cắn chúng ta rồi!


Hóa ra là như thế! Thượng Quan Nhược Tịch thở dài một hơi:
Cuối cùng cũng an toàn rồi!



Không! Ta lập tức sẽ đưa các ngươi đi, khi Mộ Dung Thiên Thu đuổi kịp Hoàng huynh, bọn chúng sẽ phát hiện ra các ngươi không có ở đó, rất có khả năng sẽ quay lại tìm! Cho nên bây giờ phải đi ngay!
Bách Lý Thần nói xong thì huýt sáo một cái.

Hai con ngựa hoang kéo chiếc xe ngựa từ đằng xa tới! Vân Lãnh Ngưng cười nói:
Lúc chúng ta đến đây, hai chiếc xe ngựa này, một chiếc thì chở người, một chiếc thì chở đồ đạc. Giờ thì mau đi thôi!



Ừm!




Ở đây đã tránh thoát được một kiếp, nhưng bên Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng thì vẫn đang trong tình trạng vô cùng căng thẳng!

Có điều trong lòng Nam Cung Cẩm cảm thấy rất may mắn:
Hôm nay ta phát hiện ra, tuy nói người tốt không nhất định sẽ gặp được chuyện tốt, nhưng nếu làm việc tốt thì sẽ có khả năng gặp được niềm vui bất ngờ!
Nếu không phải lúc trước nàng đột nhiên không đành lòng, xen vào chuyện của hai người kia, thì hôm nay cũng không có người giúp đỡ bọn họ.


Chỉ là, Bách Lý Thần…
Bách Lý Thần có thể che giấu được các nàng sao?


Hắn nói không có vấn đề thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Hắn hiểu rất rõ Hoàng đệ của hắn, hắn đã nói không có vấn đề thì chắc chắn là không có vấn đề gì.

Bây giờ thì Nam Cung Cẩm hoàn toàn yên tâm! Bách Lý Thần nói không có vấn đề, giờ Bách Lý Kinh Hồng cũng nói không có vấn đề. Mà nàng thì tin tưởng người đàn ông trước mặt này, hắn nói không sao, thì chắc chắn sẽ không sao cả.

Mộ Dung Thiên Thu từ đầu tới cuối đều cách bọn họ khoảng năm mươi dặm, nhưng bởi vì bọn họ dẫn theo một chiếc xe ngựa cho nên khoảng cách này dần dần bị rút ngắn lại! Nam Cung Cẩm dẫn đường ở phía trước, mặc dù Bách Lý Kinh Hồng biết đường nhưng vẫn đi theo sau nàng

Cứ chạy mãi chạy mãi, không chỉ có Bách Lý Kinh Hồng mà Mộ Dung Thiên Thu phía sau cũng nhíu mày, phương hướng mà bé con đang chạy, là… dẫn đi đâu vậy?

Không bao lâu sau, Nam Cung Cẩm kéo dây cương lại, nhảy xuống ngựa, phía trước là một vách núi cheo leo! Bách Lý Kinh Hồng cũng xuống ngựa theo…


Bách Lý Kinh Hồng, chàng còn nhớ không, lần đầu tiên chúng ta bị ám sát ở Nam Nhạc, chàng đã làm cho ta tin tưởng chàng! Sau khi chúng ta nhảy xuống núi, chàng đưa ta vào một hang động, sau đó chúng ta không gặp chuyện gì cả. Còn hôm nay, ta cho chàng biết, vách núi này là đầu nguồn của sông băng! Chúng ta nhảy xuống dưới, cơ hội sống sót chi có năm phần! Như thế thì chàng có tin ta để nhảy xuống cùng ta không?
Trên mặt Nam Cung Cẩm có ý cười, cùng với nét tự tin ngạo nghễ!

Đôi môi mỏng của Bách Lý Kinh Hồng khẽ cong lên nói:
Cùng đi với nàng, thì dù sống hay chết ta đều không sợ. Tin hay không tin, có hay không có cơ hội sống sót thì có gì quan trọng. Chỉ là nếu cuối cùng chúng ta đều sống sót, nàng phải gả cho ta, làm vợ ta!


Hắn nói không phải là gả cho hắn làm hoàng hậu, mà là gả làm vợ hắn. Vợ, vợ duy nhất của hắn trong cuộc đời này!


Được! Quyết định vậy đi!
Nam Cung Cẩm cười khẽ, sau đó nắm tay hắn!

Ngay lúc này, phía sau truyền đến tiếng của Mộ Dung Thiên Thu:
Yến Kinh Hồng, nếu ngươi dám nhảy, trẫm sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!


Nam Cung Cẩm quay đầu lại, nhìn thấy hắn đang từ xa chạy đến, lớn tiếng nói:
Hoàng thượng, đa tạ ngươi! Mặc dù ngươi không cần, mặc dù trong lòng ngươi Yến Kinh Hồng chẳng qua chỉ là một món đồ chơi để tiêu khiển. Nhưng ta vẫn phải cảm tạ ngươi đã nhiều lần tha thứ như thế, đa tạ!


Dứt lời, nàng không nhìn hắn nữa, quay đầu lại. Nhắm mắt…


Yến Kinh Hồng, trẫm thả ngươi đi!
Một câu gào thét kinh hoàng từ trong miệng Mộ Dung Thiên Thu rống lên! Mang theo trong đó là sự đau buồn không thể tưởng tượng được, khó nói nên lời! Nàng thà chết chứ không nguyện ý ở lại bên cạnh hắn!

Bọn họ vẫn quay lưng lại với hắn, Mộ Dung Thiên Thu cắn răng, lại tiếp tục hét lớn:
Yến Kinh Hồng, trẫm thả ngươi đi! Trẫm thả các ngươi đi! Không cho phép ngươi nhảy, ngươi có nghe thấy không?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần.