Chương 219: Về lại vân gia vương phủ


Xe ngựa đang trên đường tiến vào địa phận Nam Nhạc, Bách Lý Kinh Hồng đưa Nam Cung Cẩm về Vân gia trước, mục đích là để chuẩn bị cho hôn lễ.

Mọi người trong Vân gia nghe tin bọn họ trở về, tất cả đều rất vui vẻ ra đón. Vân Dật và Đặng Lam Tân đã cưới hơn một năm trước, mà Đặng Lam Tân cũng rất giỏi, mới gả được không đến một năm rưỡi đã sinh cho Vân gia một bé trai mập mạp, trắng trẻo, là cháu đích tôn.

Thượng Quan Nhược Tịch cũng bế Quân Kinh Lan đến cổng, hai đứa nhóc mới mấy tháng tuổi nhìn nhau ở cổng.

Ánh mắt hai thằng nhóc này đều không có vẻ thân thiện, khiến cho câu ‘trẻ con có bạn’ của Nam Cung Cẩm nghẹn trong họng, thế này thì sao mà là có bạn, đây rõ ràng là có thù!

Hai thằng nhóc nhìn nhau thật lâu, bỗng nhiên, tên nhóc mập Vân gia vươn một tay ra, không hữu hảo lắm chộp tới Tiểu Kinh Lan!

Còn Tiểu Kinh Lan thì hùng hùng hổ hổ, mặt cau lại, đôi mắt mở to như chuông đồng, oa oa vung tay tới thằng nhóc kia, nhìn dáng vẻ như là đang chửi mắng!

Tiểu Kinh Lan mắng, thằng nhóc kia cũng không cam chịu yếu thế, càng kêu oa oa lớn hơn!

Thế là, trên trán tất cả mọi người đều đầy vạch đen, nhìn hai thằng nhóc này hết quặm mặt rồi vung tay, ngoài ra còn la hét các kiểu! Sau khi hai thằng nhóc nghịch ngợm này oa oa với nhau thật lâu, không biết có phải là Tiểu Kinh Lan thắng hay không mà thấy tên nhóc mập Vân gia kia há mồm gào khóc, còn Tiểu Kinh Lan thì cười rất đắc ý quay đầu đi.

Hai thằng nhóc này cãi nhau cái gì bọn họ cũng không hiểu, muốn khuyên can cũng không biết khuyên kiểu gì, mà đều là trẻ con, nên cũng không biết xử lý thế nào, giờ thì một đứa khóc, một đứa cười, nên hiển nhiên mọi người đều đi an ủi tên nhóc mập Vân gia đang khóc lóc vô cùng thương tâm kia!


Hi Nhi ngoan, Hi Nhi không khóc nữa, nha…
Đặng Lam Tân đau đầu an ủi, dỗ dành con trai bảo bối của mình, thằng nhóc này thật không khiến cho người khác bớt lo được, hôm trước thì cùng với cháu trai của Trấn Nam Vương oa oa một trận, khiến cho con nhà người ta khóc rống lên, mà nàng thì đang làm khách ngay tại nhà Trấn Nam Vương, tình cảnh đó khiến nàng rất lúng túng, hôm nay khách tới nhà, thằng nhóc này lại oa oa một trận nữa, lần này thì tốt hơn, không oa oa thắng!

Nhưng chuyện này lại khiến cho Thượng Quan Nhược Tịch lúng túng, vốn là Nam Cung Cẩm muốn sắp xếp cho bọn họ vào cung ở, nhưng Thượng Quan Nhược Tịch và Quân Tử Mạch đều cảm thấy không ổn, cuối cùng quyết định sẽ bố trí một căn nhà ở ngoài cung cho bọn họ, nhưng để chuẩn bị chỗ ở được tốt thì trước tiên phải ở nhờ Vân gia vài hôm, thế nhưng hôm nay vừa tới cửa, con của nàng đã khiến cho con của chủ nhà khóc rống lên, sự xấu hổ này tất nhiên không cần phải nói nhiều.

Nhưng Kinh Lan xét cho cùng vẫn là Hoàng tử của Bắc Minh, vì chuyện thế này mà nàng phải xin lỗi thì nàng cũng không nguyện ý.

Cũng may là ngay tại thời điểm lúng túng này, phủ Tề Quốc Công vang lên một tiếng cười già nua nhưng không mất đi sự phóng khoáng, sau đó một ông già khoảng hơn sáu mươi tuổi nhưng tinh thần tráng kiện từ trong nhà đi ra, cười to nói:
Nghe nói cháu ngoại của bản vương trở về à, là đứa nào?


Thì ra, vị này chính là Vương gia khác họ duy nhất ở Nam Nhạc, Vân lão Vương gia! Ông vừa đi ra, liếc mắt đã thấy ngay Nam Cung Cẩm. Gương mặt kia, dáng vẻ kia giống người con gái đã mất tích của ông như đúc, chỉ một cái liếc mắt đã có thể nhận ra rõ ràng. Chỉ thoáng giây thôi mà trong mắt ông già đã đầy nước mắt, nhưng lại không hề kích động nhận lỗi giống Vân Vương phi! Chỉ vươn tay vỗ vỗ bả vai Nam Cung Cẩm rồi nói:
Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!



Ông ngoại!
Cảm nhận được tình cảm dịu dàng nồng đậm của ông, Nam Cung Cẩm không nhịn được mà kêu lên một tiếng, trong mắt nàng chợt có nước mắt chảy ra.

Sự chú ý của mọi người tự nhiên là tập trung vào ông cháu này, không để ý đến tên nhóc đang khóc đến khổ sở kia, thế là, tên nhóc kia lại càng ngoạc mồm ra khóc lớn hơn!

Khóc đến nỗi lông mày lão Vương gia nhăn lại, gương mặt già nhăn lại, ánh mắt nhìn tên nhóc hư hỏng này có vẻ rất bực bổi:
Suốt ngày chỉ biết khóc! Đêm hôm khuya khoắt cũng khóc, quấy rầy mộng đẹp của lão già ta, giữa ban ngày cũng khóc! Mọi người đều nói hổ phụ không sinh khuyển tử, Vân gia chúng ta đến thế hệ này, sao lại sinh ra một tên bỏ đi chỉ biết gào lên như thế này! Ai, đáng thương cho bản Vương mội đời anh danh!


Mọi người nghe lời này xong, đều biết là ông già này đang nói đùa. Nhưng trẻ con thì không hiểu, Tiểu Kinh Lan phá lên cười khanh khách, còn tên nhóc hư hỏng kia thì trong nháy mắt đã không khóc nữa, ánh mắt đầy tức tối, nhìn cụ nội trừng trừng, cực kỳ không thân thiện!

Ông già tức giận đến dựng râu, trừng mắt, tuyên bố phải dạy dỗ thật tốt tên nhóc đó! Chọc cho mọi người ở đây cười ha hả, sự ngại ngùng của Thượng Quan Nhược Tịch mới được hóa giải một chút.


Hoàng thượng đâu?
Vân lão Vương gia bây giờ mới nhớ tới Bách Lý Kinh Hồng.

Nam Cung Cẩm cười cười:
Chàng vừa trở về, trong triều có chính sự cần xử lý, cho nên đã đi về trước!


Vân lão Vương gia nghe xong, gật nhẹ đầu. Sau đó nhìn Trần thị một chút:
Tiếp đãi khách khứa cho chu đáo, Cẩm Nhi đi theo ta!



Vâng!
Trần thị dịu dàng lên tiếng, sau đó cười đón Thượng Quan Nhược Tịch và Quân Tử Mạch vào. Còn Thượng Quan Cẩn Duệ khi vào hoàng thành đã sớm chia tay bọn họ, ở tại khách sạn trong thành.

Nam Cung Cẩm không rõ ràng lắm đi theo Vân lão Vương gia đến thư phòng của hắn, sau khi đi vào, Vân lão Vương gia nói:
Cẩm Nhi, cháu qua đây!


Tiến lên vài bước, cùng lúc đó, Vân lão Vương gia mở ra một bản vẽ, nhìn vào mắt Nam Cung Cẩm nói:
Chuyện cháu làm Thừa tướng ở Tây Võ, chúng ta đã biết!



A? Làm sao mọi người biết được?
Nam Cung Cẩm kích động, quên mất đối phương là bậc trưởng bối của nàng.

Vân lão Vương gia phất phất tay nói:
Còn không phải là đứa cháu bất hiếu Vân Cảnh Chi kia sao. Nó nghe nói chuyện này ở chỗ yêu phụ Nam Cung Ninh Hinh rồi truyền tin tức về, nói cho chúng ta biết ngươi ở đâu, nhưng không chịu nói bất cứ chuyện gì khác, cho nên lần này cháu và Hoàng thượng bị chặn giết giữa đường, chúng ta mới không kịp cứu viện!
Hắn thấy, Nam Cung Ninh Hinh chính là một yêu phụ đã hủy đi đứa cháu hắn đắc ý nhất!

Vân gia bọn họ, thế hệ này có Vân Dật và Vân Cảnh Chi khiến cho nhiều người hâm mộ đỏ mắt, thế nhưng tên nhóc Vân Cảnh Chi kia không tiếc đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc để tiếp tục quan hệ với Nam Cung Ninh Hinh kia! Điều này làm cho ông vô cùng hối hận vì trước đây đã ước định hôn sự này, cuối cùng không những bị người ta từ hôn mà Vân gia bọn họ mà còn mất đi một đứa cháu ưu tú!

Nam Cung Cẩm gật đầu, đây là lần thứ hai nàng nghe nói đến vị biểu huynh này. Cũng biết là Vân gia không thích hắn, cho nên cũng không có nhiều lời.


Thực lực của cháu, ta đã biết. Nhưng hiện nay, tình trạnh bốn nước cháu cũng đã nhìn ra được, sau khi cháu về Nam Nhạc, Tây Võ và Đông Lăng luôn có một cái gì đó rất mập mờ, không nói rõ được, ta nghĩ, cháu cũng hiểu được đây là dấu hiệu gì!
Biểu hiện của lão Vương gia trở nên rất nghiêm túc, chinh chiến sa trường lâu năm, khiến cho mắt hắn vào giờ phút này toát ra vẻ kiên cường và sát phạt!

Ánh mắt Nam Cung Cẩm cũng chăm chú hơn, chẳng lẽ Bách Lý Kinh Hồng vội vàng về cung như thế là vì Đông Lăng và Tây Võ có dấu hiệu liên hợp với nhau ư? Nếu như thế, tình cảnh của Nam Nhạc sẽ trở nên rất gian nan! Nếu như lúc trước Bắc Minh không… thì hiện nay cũng có thể là một đối tượng hợp tác, thế nhưng…


Ông ngoại, ta hiểu đây là dấu hiệu gì, chỉ có điều, ngài nói với ta chuyện này là có ý gì?
Chẳng lẽ giống như mấy tiểu thuyết máu chó kia, ông già này cho rằng nàng là hồng nhan họa thủy, nên muốn nàng cách xa Hoàng thượng ra một chút, khụ khụ… Thế có phải là buồn nôn quá hay không!

Nàng đang chìm trong những suy nghĩ miên man, Vân lão Vương gia đột nhiên cắt đứt những suy nghĩ không thực tế của nàng, trầm giọng nói:
Ta chỉ hỏi cháu, lấy ít địch nhiều, lấy yếu đánh mạnh như bây giờ thì có kế sách gì có thể ứng phó được?



Thượng sách lúc này là lấy mưu trí, tài dùng binh công phá. Còn hạ sách thì là đập nồi dìm thuyền, tìm đường sống trong chỗ chết!
Nam Cung Cẩm trả lời mạnh mẽ, dứt khoát! Trong lịch sử, Hạng Vũ chính là sử dụng phương án đập nồi dìm thuyền, để binh sĩ dưới trướng đập bỏ toàn bộ nồi bát, tử chiến đến cùng, cuối cùng lấy ít thắng nhiều, viết xuống một trang sử nổi tiếng, sự tích anh hùng như thế tự nhiên là nàng rất khâm phục và hiểu rõ.

Ánh mắt Vân lão Vương gia sáng lên nói:
Tốt! Quả thật không hổ là hậu nhân Vân gia ta, lão phu không có nhìn lầm cháu! Nếu như hai quân đánh tới, chắc chắn cháu cũng là một mãnh tướng trên chiến trường của Nam Nhạc chúng ta!


Ông ngoại, ông sai, ta không phải là tướng tài!
Khóe môi Nam Cung Cẩm mỉm cười, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương tiếp tục nói:
Ta là soái tài!


Mãnh tướng, là trí dũng song toàn, xung phong tiền tuyến, dũng mãnh giết địch!

Mà làm soái, là điều binh khiển tướng, bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm!

Sự khác nhau giữa tướng và soái là rất lớn!


Ha ha ha… Tốt! Tốt! Có chí khí! Không hổ là con cháu của Vân gia ta!
Tâm trạng của Vân lão Vương gia rất tốt, không kìm được mà ngửa mặt lên trời mà phá lên cười. Dừng cười, hắn chợt lo lắng nghĩ, đứa cháu ngoại này tính tình mạnh mẽ, cường thế vô cùng, như thế mà gả cho Hoàng thượng, sợ là… Nghĩ thế nên mở miệng dặn dò:
Ta thấy ý của Hoàng thượng, là cố ý lập cháu làm hậu, Hoàng hậu thì phải đoan trang, trang nhã, tài đức nhiều mặt, biết đại thế, mới có thể làm mẫu nghi thiên hạ. Bậc đế vương, ba cung, sáu viện, mọi thứ đều cần chữ nhẫn! Cháu hiểu rõ không?


Sắc mặt Nam Cung Cẩm lúc này liền lạnh xuống, chỉ tay lên bản đồ nói:
Ông ngoại, nếu Bách Lý Kinh Hồng có thể thực hiện được cam kết của hắn, một đời một kiếp, chỉ một mình ta, ta có thể biến nơi này, trở thành mồ chôn mười vạn đại quân Đông Lăng! Nhưng, nếu như hắn không thực hiện được, ta sẽ khiến cho cả thiên hạ thương sinh cùng đến bồi táng!


Giọng điệu Nam Cung Cẩm cực kỳ kiên quyết, tàn nhẫn, không thể thương lượng, khiến cho Vân lão Vương gia trong nháy mắt có chút sợ sệt! Nhìn gương mặt của nàng giống y như đúc với con gái ông, nhưng tính tình thì hoàn toàn trái ngược! Mộ Nhi là một người con gái dịu dàng động lòng người, mà con gái của con bé lại là người đầy ý chí sát phạt, mang theo sự cuồng ngạo và sự dũng cảm được ăn cả ngã về không!


Ông ngoại, có lẽ ông cảm thấy suy nghĩ của cháu quá mức ích kỷ. Nhưng, theo cháu thì ngoài hắn ra, tất cả mọi thứ trong thiên hạ đều không là gì cả. Cháu đã dùng đời cháu làm tiền cược, tuyệt đối không thể thua!
Yêu hắn, đúng là ván cược cả đời của nàng!

Vân lão Vương gia bây giờ mới hiểu được nguyên nhân sự quyết đoán được ăn cả ngã về không này của nàng. Ông thở dài một hơi, đưa tay vỗ vỗ vai Nam Cung Cẩm nói:
Cháu à, cháu vất vả rồi!


Chỉ một câu nói này lại khiến cho hốc mắt Nam Cung Cẩm trong nháy mắt ướt át. Giống như một đứa bé, nhào vào lòng người thân, lần đầu tiên thổ lộ tâm tình của bản thân!

Nếu không phải vì hắn, thì nàng không có gì cả, cho nên sao mà nàng không được ăn cả ngã về không cho được? Cho đến giờ, cũng chưa có ai có thể cảm nhận được trong nội tâm nàng toàn là sự cô độc và bất an. Là một người chuyển thế, phiêu bạt trong dòng sông cuộc đời, trông thấy một cây gỗ nổi, nên bắt lấy không muốn buông tay

Vân lão Vương gia cũng khóc, nước mắt tuôn đầy mặt, nếu như không phải tại năm đó ông không bảo vệ tốt con gái, thì cháu ngoại ông cũng không phải lưu lạc bên ngoài như thế này. Trong nhiều năm, chuyện gì cũng để đứa nhỏ này một mình đối mặt, cho nên không có, mà cũng không dám hy vọng xa vời những thứ tốt đẹp, khi nào đạt được mà lại mất đi thì đau khổ giống như khoét đi một miếng thịt trên người nàng vậy. Cuối cùng mới ma luyện ra tính cách cực đoan như thế này của nàng.


Được rồi! Được rồi! Đừng khóc nữa, sau này có ông ngoại là chỗ dựa của cháu, ai cũng không được phép bắt nạt cháu ngoại bảo bối của ta!
Vân lão Vương gia thổi râu, trợn to mắt nói.

Bộ dạng dựng râu trợn mắt của ông khiến cho Nam Cung Cẩm vừa khóc vừa buồn cười, ho khan mấy tiếng, xì mũi mấy cái mới ngưng được nước mắt.




Thánh chỉ đến!
Một giọng nói lanh lảnh vang lên trước cổng Vân Vương phủ.

Mọi người đều ra ngoài tiếp chỉ:
Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết! Vân gia có cô gái, vừa xinh đẹp vừa thông minh, tài đức nhiều mặt… Phong là Hoàng hậu, ban thưởng hậu ấn! Độc chiếm hậu cung, mẫu nghi thiên hạ!


Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều sửng sốt, một câu cuối cùng không phải thường là quản lý sáu cung sao? Sao lại thành độc chiếm hậu cung, xem ra Hoàng thượng thật sự có ý định để hậu cung lớn như thế chỉ có một mình Nam Cung Cẩm!


Thần thiếp lĩnh chỉ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Nam Cung Cẩm vừa lĩnh chỉ vừa chửi mắng, nếu không phải bây giờ đang ở Vân gia, sợ liên lụy Vân gia bị thế gia khác nói này nọ, thì nàng thèm vào quỳ ở chỗ này lĩnh cái gì chỉ!


Tốt, đứng lên đi, Hoàng hậu nương nương vất vả, chúng ta đi về trước!
Tên thái giám kia mặc một bộ vừa nhìn đã biết không phải trang phục bình thường của thái giám trong cung, trên tay cầm phất trần, môi hồng răng trắng, phất lên tay hoa, kiều mị nói.

Nam Cung Cẩm nhìn khuôn mặt được chát tầng tầng phấn dày cộp của hắn, bỗng nhiên có cảm giác buồn nôn! Đương nhiên, buồn nôn tuyệt đối không phải là một mình nàng, những người khác cũng ho khan, không dám nhìn thẳng mặt tên thái giám này. Quản gia nhanh chóng bước tới, dúi vào tay hắn một thỏi vàng rồi nói:
Tiểu Miêu tử công công, ngài vất vả rồi!


Tên công công kia cau mày, có chút không vui rút thỏi vàng từ trong tay áo hắn ra, giọng the thé nói:
Thật sự là hồ đồ, chúng ta là loại người ham lợi nhỏ của ngươi sao? Nếu để Hoàng thượng biết, còn không là lột da chúng ta à!


Sau khi Nam Cung Cẩm nghe thấy thế, thật nhanh đưa tay ra, cầm thỏi vàng kia lại:
Vậy thì không miễn cưỡng công công nữa, ta thay mặt thu về vậy!


Thế là, tên công công kia vừa mới cười tươi như hoa thì trong nháy mặt cứng ngắc lại, vươn tay nắm lấy thỏi vàng trong tay Nam Cung Cẩm, hai người lôi kéo lẫn nhau:
Không cần, nếu để cho Hoàng thượng biết, chúng ta để Hoàng hậu nhận thay, Hoàng thượng nhất định sẽ lại càng giận, càng trách cứ chúng ta!



Tiểu Miêu tử công công, ngươi yên tâm đi, bản cung nhất định sẽ khuyên bảo Hoàng thượng, để hắn không trách cứ ngươi!


… Thế là, Nam Cung Cẩm cùng với một tên thái giám, đứng ở cửa ra vào tranh nhau thỏi vàng, trên trán đám người Vân gia đều đầy vạch đen, đang nghĩ xem có nên lấy thêm một thỏi vàng nữa ra hay không, thì tên thái giám kia cuối cùng cũng nổi giận, giậm chân một cái, nhếch môi nhìn Nam Cung Cẩm, trong mắt bất chợt có nước mắt rồi nói:
Hừ!


Sau đó dẫn đám hạ nhân theo hắn che mặt thút thít mà đi!

Để lại Nam Cung Cẩm ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng hắn, tên này thật là một tên thái giám kỳ lạ! Nàng cũng không biết là, tên thái giám kia trong lòng cũng đang cảm thán, vị Hoàng hậu này thật là kỳ lạ!

Trần thị có phần không đồng ý nói:
Cẩm Nhi, tên công công này là thiếp thân thái giám bên người Hoàng thượng, cháu không nên đắc tội hắn mới đúng!


Khóe miệng Nam Cung Cẩm co giật mấy lần, nghĩ đến sau này ở hoàng cung thường xuyên phải trông thấy tên thái giám kỳ lạ này, thì cảm thấy da đầu run lên! Rõ ràng muốn tiền, còn giả vờ không muốn, người ta nói không cho, hắn liền đoạt, không đoạt được thì khóc bỏ về, trời ơi! Nam Cung Cẩm quay đầu hỏi:
Chẳng lẽ tất cả thái giám đều như thế này sao?
Nhưng mà thái giám ở Đông Lăng và Tây Võ đều bình thường mà!


Khụ, khụ, chỉ có tên công công này là như thế này!...




Đêm đó, Nam Cung Cẩm mặc đồ đen toàn thân, lẻn vào hoàng cung.

Nàng không quang minh chính đại vào hoàng cung, là bởi vì Bách Lý Ngạo Thiên dù gì cũng là cha ruột Bách Lý Kinh Hồng, thấy nàng ra tay dù hắn có bỏ qua được, thì cũng sẽ có chút khó chịu, cho nên nàng quyết định lẻn vào.

Hoàng cung Nam Nhạc, nàng mới chỉ vào hai lần, nên cũng không biết rõ đường đi, ngay lúc đang phiền muộn, chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ phía sau, nàng đang muốn ra tay thì đối phương đã nói rất nhanh:
Là ta!


Cũng là một người mặc đồ đen, mà giọng nói kia là giọng của Thượng Quan Cẩn Duệ, Nam Cung Cẩm nhíu mày:
Duệ ca ca, sao huynh lại tới đây?



Muội đoán xem? Nha đầu ngốc, muội thật sự chuẩn bị đi giết Bách Lý Ngạo Thiên đấy à? Muội không nghĩ tới chuyện nếu muội giết lão ta, thì muội sẽ chính là kẻ thù giết cha của Bách Lý Kinh Hồng hay sao? Cho nên mấy chuyện như thế này, để cho ca ca giúp muội làm!
Loại chuyện này tuyệt đối không thể Cẩm Cẩm ra tay, nếu không nàng và Bách Lý Kinh Hồng dù như thế nào cũng sẽ có khúc mắc với nhau.


Nhưng…
Tên kia là kẻ thù giết cha, nàng cảm thấy nên là chính nàng trả mối thù này!

Thượng Quan Cẩn Duệ nhìn chằm chằm vào mắt nàng, đưa tay đặt lên vai nàng, nói từng chữ từng chữ:
Không có cái gì là có thể hay không thể, trên người của ta mặc dù không có huyết thống Nam Cung hoàng thất, nhưng vì cha nuôi báo thù cũng là trách nhiệm của Thượng Quan Cẩn Duệ ta, muội đã ngăn cản ta khôi phục đất nước, giờ chẳng lẽ lại không cho ta thực hiện cơ hội tự tay giết kẻ thù?


Suy nghĩ thật sự của Duệ ca ca sao nàng lại không rõ! Nàng gục đầu xuống, gật nhẹ mấy cái, biểu lộ sự đồng ý.


Bây giờ muội về phủ, đừng cho bất kỳ ai biết muội đã từng ra ngoài!
Thượng Quan Cẩn Duệ nói xong, tung người nhảy lên, liền biến mất trong màn đêm.

Đồng thời, lại có một người áo đen nhảy tới bên cạnh Nam Cung Cẩm, Nam Cung Cẩm quay đầu lại nhìn, chính là Mộc Nguyệt Kỳ! Nàng nói với Nam Cung Cẩm:
Trở về đi, yên tâm, có ta yểm trợ, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì!



Cảm ơn tỷ, Mộc cô nương!
Nam Cung Cẩm cảm kích gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Vừa mới về tới phòng của nàng ở Vân Vương phủ, nàng liền trông thấy một người đàn ông mặc áo trắng đứng ở bên trong, đưa lưng về phía cửa, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe thấy tiếng bước chân của nàng, hắn xoay người nói:
Về rồi à?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần.