Chương 226: “buông rèm nhiếp chính”!!!


Hiên Viên Dĩ Mạch nói xong cũng tự ngẩn người ra! Cái gì mà mẹ góa con côi chứ, tên Lãnh Vũ Tàn này còn chưa chết mà!

Nhưng giờ phút này Linh Nhi có nghe được gì nữa đâu, chỉ nghe là sau khi kết hôn thì ai sống cuộc sống của người đó, mà người trong lòng của cô thì cũng cưới người khác đúng vào hôm nay, nhất thời trong lòng cũng đã không còn mong ngóng gì nữa, cho nên nghe lời này xong cũng thấy không đến mức không thể chấp nhận.

Nam Cung Cẩm cũng tiếp lời:
Vị công tử kia đã nói với người trong nhà rằng đứa con trong bụng em là cốt nhục lúc trước hắn đã để lại. Về sau đứa nhỏ này cũng coi như có phụ thân, có bản cung ở đây, cũng có thể đảm bảo đứa bé này một đời vinh hoa. Hơn nữa, em cũng không thể để cho đứa nhỏ này vừa ra đời đã không có phụ thân phải không?


Câu nói cuối cùng đã đánh thẳng vào đáy lòng của Linh Nhi. Ngay khi cô ấy vẫn còn một chút do dự, Nam Cung Cẩm lại ra đòn quyết định:
Đây là mệnh lệnh!


Mệnh lệnh đối với ám vệ mà nói, là không thể làm trái!

Cuối cùng, Linh Nhi đành chán nản gật đầu:
Thuộc hạ tuân mệnh!



Hận ta sao?
Nam Cung Cẩm hỏi.

Linh Nhi lắc đầu:
Đây là thuộc hạ tự làm tự chịu! Chủ nhân đã hết lòng quan tâm, giúp đỡ thuộc hạ rồi!



Ừm, vậy là tốt rồi! Vị công tử này chính là con của một vị phiên Vương, cho nên đoàn đưa dâu cũng cần phải đi mất mấy ngày, dọc đường có chút vất vả, em cũng nên cẩn thận một chút!
Nam Cung Cẩm dặn dò.


Tạ ơn chủ nhân quan tâm!
Linh Nhi nói, dưới ánh mắt chăm chú của Nam Cung Cẩm, ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống bàn trang điểm, để các cung nữ bắt đầu trang điểm cho cô.

Nam Cung Cẩm và Hiên Viên Dĩ Mạch thì ở phía sau cười trộm, người trong đoàn đưa dâu, các nàng đều đã dặn dò tốt, để cho mọi người không nói nhiều! Nếu Linh Nhi có hỏi, cũng sẽ trả lời là gả cho con của phiên Vương. Ai bảo cô ấy xảy ra chuyện lớn như vậy còn dám giấu giếm họ chứ!

Chuyện trang điểm này kéo dài đến trưa. Một vị lão Vương phi của hoàng gia được Nam Cung Cẩm mời mọc tới chải đầu cho Linh Nhi.


Một chải, chải đến cuối cùng!



Hai chải, chải đến đầu bạc răng long!



Ba chải, chải cho con cháu đầy đàn!



Bốn chải, chải đến sang giàu vàng son!


Từng câu, từng câu đọc ra cũng làm cho từng giọt nước mắt rơi ra từ trong mắt Linh Nhi. Còn cái gì răng long đầu bạc, con cháu đầy đàn, cô cũng coi như bị hủy hoại hoàn toàn rồi! Đã bị hủy hoại rồi!

Cách đó không xa trong mắt của Nam Cung Cẩm và Hiên Viên Dĩ Mạch cũng đầy vẻ chúc phúc cho nàng, lần này Linh Nhi gả đi, chính là gả cho Lãnh Vũ Tàn mà. Sau khi đôi tiểu phu thê này gặp nhau, đương nhiên sẽ phải sống đến tóc bạc răng long, cho nên không thể bớt bước nào! Nghĩ thế nên Nam Cung Cẩm bèn bước một bước tới trước mặt Linh Nhi nói:
Đừng khóc, em không để ý tới mình, cũng nên chú ý cho đứa bé trong bụng, suy nghĩ thoáng ra một chút, có lẽ phía trước có niềm vui bất ngờ cho em mà!


Dứt lời, không đợi cô ấy kịp hiểu ra điều gì, nàng đã tự mình lấy khăn cô dâu tới quàng cho cô ấy:
Đi thôi!


Mới nói xong, hỉ nương lập tức tới đỡ Linh Nhi chậm rãi bước ra. Đại hôn của Quận chúa, lại còn là một Quận chúa không có thế lực, cho nên cũng không quá náo nhiệt, ngược lại dân chúng trên đường phố lại tụ tập ngóng xem rất đông đúc. Nam Cung Cẩm và Hiên Viên Dĩ Mạch đưa Linh Nhi tới cổng hoàng cung, đứng nhìn xe ngựa đi xa xa vẫn chưa nỡ dời mắt.

Nam Cung Cẩm không kìm được, đôi mắt cũng ngân ngấn nước mắt:
Con nhóc chết tiệt kia gả đi xa như thế, có lẽ đời này chúng ta sẽ không gặp lại được nữa!
Vào cửa nhà thế gia vọng tộc, Linh Nhi muốn chạy cũng khó khăn, thêm nữa là Nam Nhạc và Tây Võ sắp khởi chiến, thật sự là khó mà nói được! Còn thêm cả chuyện đứa con, cũng phải tự cô ấy nghĩ biện pháp giải thích với lão Hầu gia thôi, chuyện này rất khó, nhưng đây là con đường cô ấy đã tự chọn!


Nương nương không nỡ xa cô ấy sao?
Hiên Viên Dĩ Mạch hỏi.


Đó là chuyện đương nhiên rồi! Nhưng mà nhắc đến mới nhớ, còn chuyện hôn sự của em thì định lúc nào xử lý?
Nam Cung Cẩm chợt nhớ ra nên hỏi luôn cô ấy.

Mặt Hiên Viên Dĩ Mạch hơi ửng đỏ lên! Giậm chân một cái, bộc lộ ra dáng vẻ yêu kiều của một cô gái nhỏ:
Nương nương, người nói linh tinh gì vậy chứ? Ai nói là ta muốn thành hôn với hắn nào!
Tuy trước đây vài ngày tên kia cũng đã đề cập qua chuyện này với cô, còn đưa cho cô một miếng ngọc bội làm tín vật, nói ngọc bội kia là lúc giáo chủ thu nhận ban cho. Mà Lãnh Tử Hàn cũng đáp ứng đi cầu thân, nhưng cô vẫn luôn không dám nói với chủ nhân, vậy mà hôm nay chủ nhân lại hỏi, khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ!

Nam Cung Cẩm nhìn cô ấy giậm chân, còn có dáng vẻ đỏ mặt khó có được kia, cũng lại cảm thấy rất mới mẻ, trong lòng thầm đoán được một hai! Nàng thở dài một hơi, nắm lấy tay Hiên Viên Dĩ Mạch, ra vẻ vô cùng cảm động nói:
Em và Linh Nhi đều là phụ tá cực kỳ đắc lực của ta, hiện nay Linh Nhi đã gả đi, đương nhiên ta không muốn em cũng gả đi sớm! Bây giờ em không có ý định này cũng tốt, vậy thì về sau cứ yên lòng ở lại làm bạn với ta là được rồi!


Nói xong, nàng lập tức quay đầu đi thẳng, không thèm quay lại một lần!

Hiên Viên Dĩ Mạch đứng im tại chỗ, lập tức có cảm giác hối hận đến phát điên lên được! Mặc dù cô cũng sẽ không dễ dàng nhận lời tên độc mồm độc miệng kia, nhưng nhìn ý của chủ nhân như vậy, là cả đời này cô sẽ không cần phải tính toán nghĩ ngợi gì nữa sao?! Cô… cô có thể khiến thời gian quay lại một chút, lúc chủ nhân nói những lời kia để một lần nữa nói ra câu trả lời của bản thân được không?

Mà người đang nghênh ngang rời đi đằng trước mặt cô ấy kia, thì ngửa mặt lên trời nói to nội dung bức thư gửi cho Hoàng Phủ Hoài Hàn:
Chớ có ra vẻ! Chớ có ra vẻ! Ra vẻ sẽ bị sét đánh!


Vừa mới nói xong, bầu trời bỗng
Đùng!
một tiếng vang vọng, khiến cho Dĩ Mạch giật thót cả tim!




Tiểu Hồng Hồng thân yêu, ta có thể thương lượng với chàng một chút không?
Cô nàng nào đó vô cùng nịnh nọt đứng trước mặt hắn, nhưng trong lòng đang cố nhẫn nhịn một bụng lửa giận, thời Trung Quốc cổ đại không phải có triều đại Hoàng hậu cũng có thể cùng Hoàng thượng lên triều sao? Vì sao mà cái triều đại vớ vẩn này, còn có chuyện hậu cung không được tham gia chuyện triều đình chứ?


Nói.
Hắn thản nhiên ngước mắt, mỉm cười nhìn nàng, trong lòng đã mơ hồ đoán được nàng muốn nói cái gì.

Nam Cung Cẩm bày ra bộ dạng vò đầu bứt tai trông vô cùng khốn đốn nói:
Chuyện là như thế này, mấy ngày nay ta vô cùng nhàm chán, cảm giác không muốn sống nữa, thậm chí đã nhàm chán đến mức có dấu hiệu phát điên, cho nên ta vô cùng hy vọng, chàng tìm cho ta chuyện gì có tính xây dựng để làm!



Sinh con nhé?
Giọng nói lạnh lùng, cao ngạo vang lên, ánh mắt như ánh trăng say lòng người mang theo một chút sắc thái mập mờ.

Nam Cung Cẩm nhịn xuống, suýt nữa thì thốt ra câu:
Sinh cái đầu mẹ chàng ấy!
Sau đó cố gắng bình tĩnh lại rồi nghiến răng nghiến lợi nói:
Chuyện nhàm chán như sinh con thì sao có tính xây dựng được chứ?



Gia tăng nhân khẩu cho Nam Nhạc mà.
Người nào đó nói dõng dạc.

Khóe miệng Nam Cung Cẩm giật mạnh mấy cái, nàng rất muốn cởi giày của mình ra, nện thật mạnh lên mặt của hắn từng cái từng cái một! Chẳng lẽ giá trị của Nam Cung Cẩm nàng bây giờ chỉ còn là vì để cho Nam Nhạc có thể nhiều thêm mấy người sao? Tên khốn này!

Nàng đang muốn nổi giận, một bàn tay thon dài, trắng nõn liền đưa một bản tấu chương tới trước mặt nàng.

Nam Cung Cẩm chau mày, xem qua bản tấu chương kia, đọc nhanh như gió, lúc này nụ cười mỉm mới xuất hiện trên khuôn mặt nàng! Tấu chương là ngự sử đại phu trình lên, nói nếu Hoàng thượng khăng khăng cố chấp, nhất định muốn khôi phục tràng diện giống như nghìn năm trước, Hoàng hậu nhúng tay vào chuyện triều chính, thì ông ta sẽ đập đầu chết trên điện Kim Loan!

Mà phía dưới, hắn đã dùng bút chu sa màu đỏ phê chuẩn: Lòng chân thành của ái khanh, trẫm đã hiểu rõ. Sau khi khanh chết, trẫm sẽ ban ba thước quan tài mỏng để hậu táng.

Nhìn hắn thế này, là muốn khăng khăng cố chấp rồi! Cũng đã nói lên rằng, tên này cũng biết gần đây mình sống trong hậu cung cũng nhàn đến phát chán, cho nên đã bắt đầu xử lý chuyện này! Nghĩ thế, cảm giác cảm động vô bờ bến càng dâng trào trong lòng nàng:
Nhưng nếu chàng cứ bác bỏ như thế, liệu có khiến cho triều đình bất hòa hay không, mọi người sẽ có thành kiến với chàng thì sao?



Chuyện này, ta đã bắt đầu chuẩn bị từ mười ngày trước, đại đa số đại thần cũng đã đứng ở bên ta. Tiếp theo, thì đành chờ xem biểu hiện của nàng trên triều đình thôi.
Nói xong hắn vuốt mũi nàng một cái, nhớ tới dáng vẻ giận đến nôn ra máu, tựa như muốn lao vào đánh hắn đó, hắn lại cảm thấy hơi buồn cười.

Nam Cung Cẩm tự nhiên biết cái gì gọi là nhìn biểu hiện của nàng, không phải chỉ như ở Tây Võ, chuyện gì cũng đều xông vào hỗ trợ xử lý, mà còn muốn xem mức độ mềm nắn rắn buông của nàng! Có việc cần phải làm, cũng có việc không cần phải làm! Việc phải làm đó, chính là muốn để cho triều đình Nam Nhạc nhìn thấy thực lực của nàng, từ đó chậm rãi sinh ra sự tôn trọng, lòng kính ngưỡng. Mà chuyện không nên làm, đó chính là trong xã hội nam quyền này, đàn ông xưa nay ghét nhất là đàn bà tham dự chính sự, Tiểu Hồng Hồng nhà nàng không ngại, nhưng đám đại thần kia chưa hẳn cũng không ngại. Cho nên cái nàng phải biểu hiện ra, là dáng vẻ của một người phụ tá chứ không phải là dáng vẻ của một người bề trên!

Tuy nói phải bận tâm nhiều thứ hơn một chút, nhưng hầu như sẽ không cần phải ngồi mốc meo trong hậu cung nữa! Mà khi trận giao chiến của các quốc gia đã sắp tới, nàng cũng muốn làm chút chuyện cho hắn, nói một câu tự luyến là dạng đại tài như nàng, ở hậu cung trồng hoa, nuôi cỏ, sinh con, thật sự quá lãng phí!


Hài lòng rồi chứ?
Nhìn nét mặt của nàng dịu đi, hơn nữa thoạt nhìn có vẻ như tâm trạng không tệ, nên tâm trạng của hắn tự nhiên cũng khá hơn theo.

Nam Cung Cẩm gật đầu:
Hài lòng rồi! Chuyện này có tính xây dựng hơn sinh con và xây dựng nhân khẩu nhiều!
Giọng nàng rất trào phúng, kỳ kỳ quái quái!

Hắn nghe vậy, cũng không giận, chỉ mỉm cười khẽ một tiếng, sau đó lại cúi đầu xuống xử lý chính vụ. Mà Nam Cung Cẩm đi đến bên cạnh hắn, nhìn thoáng qua bản tấu chương kia một chút, lập tức cảm thấy đám đại thần này thật sự cũng quá nhàm chán, có chuyện chỉ cần một câu là nói xong, lại nói thành vô số câu rằng, thì, là, mà, nhìn thôi đã khiến người ta choáng váng hoa mắt, thậm chí ở trên tấu chương còn thao thao bất tuyệt mấy nghìn chữ, đều là ca tụng công đức của Hoàng đế, không một câu nào có giá trị.

Sắc mặt Nam Cung Cẩm hơi trầm xuống:
Đây chính là những tấu chương do đám đại thần nhàm chán kia viết?


Bách Lý Kinh Hồng cũng biết nàng nhìn ra cái gì, chỉ khẽ gật đầu, biểu thị đúng như thế. Từ trước đến nay, tấu chương của đám đại thần đều là như thế, cho nên quân vương nào cũng không thể xử lý hết chính sự.


Ngày mai, chàng có thể nói với đám đại thần trên triều đình, viết tấu chương phải ngắn gọn, đủ ý, xúc tích cô đọng, không nên nhiều thứ rằng, thì, là, mà như thế, nói cho rõ ràng ra mới được!
Nam Cung Cẩm nói ra đề nghị của mình. Nhưng sau khi nàng nói xong, chính nàng cũng phải thở dài, mấy loại tấu chương viết dài dòng thì đúng là có thể bắt người ta viết ngắn gọn đi một chút, nhưng nếu là bản tấu chương thuần túy chỉ để ca ngợi công đức của Hoàng thượng thì sao đây?

Bách Lý Kinh Hồng nghe lời này của nàng, cũng cảm thấy hợp lý. Nhìn mấy cái tấu chương nói nhảm này đúng là cũng vô cùng hao tổn tinh thần, nếu thật sự có thể cải cách một phen trên phương diện này thì về sau sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cứ lật qua một bản tấu chương, lại là nói nhảm, đều là ca tụng quân vương tài đức như thế nào, sáng suốt ra sao, hắn lập tức cảm thấy đau đầu.
Vẫn viết thế này, hạ một cấp quan nhỉ?


Hắn lên tiếng đề nghị.

Nam Cung Cẩm gật đầu, tỏ vẻ tán đồng! Mặc dù trừng phạt như thế không khỏi hơi nặng một chút nhưng một đống tấu chương viết dài như thế, làm lãng phí thời gian của Hoàng đế để đọc, đều là để nịnh nọt, đám sâu mọt như thế có để cũng không có tác dụng gì.

Cái này người ta gọi là, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao đó. Đến buổi trưa, đống tấu chương đã được xử lý xong, ngay cả Tiểu Miêu Tử cũng rất ngạc nhiên, lúc trước Hoàng thượng đều phải chong đèn xử lý tấu chương đến khuya mới xong.

Tấu chương xử lý xong, Diệt đã trở lại.

Hắn báo cáo lại cho Nam Cung Cẩm chuyện nàng phân phó hắn cho thuộc hạ đi thăm dò:
Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, sau khi Linh Nhi đến Tây Võ, Lãnh Vũ Tàn cáo ốm nhất quyết không đi ra cử hành hôn lễ. Hôn lễ do đệ đệ của hắn thay mặt để cử hành, mà sau khi kết hôn, hai người bọn họ cũng có mấy ngày không trông thấy nhau, Lãnh Vũ Tàn còn định chờ thêm mấy ngày nữa rồi xuất gia. Linh Nhi thì vẫn trong phòng an tâm dưỡng thai, mãi đến hôm trước, cô ấy ra khỏi cửa phòng mình, vô tình gặp được hắn, hai người mới đoàn viên! Ngay lúc đó sắc mặt của Linh Nhi vô cùng kinh ngạc, ngỡ ngàng…


Càng nói hắn càng cảm thấy hết nói nổi, hắn thấy Hoàng hậu nương nương thật sự là quá nhàm chán! Nói luôn ra là gả cho Lãnh Vũ Tàn không phải tốt sao? Còn giày vò người ta lâu như thế!

Mà Nam Cung Cẩm và Hiên Viên Dĩ Mạch nghe chuyện này, thì lập tức cười trên nỗi đau khổ của người khác một cách vô cùng xảo trá!

Bây giờ đừng nói là Diệt, mà ngay cả Bách Lý Kinh Hồng đều có chút hết nói nổi, quả nhiên đàn ông mãi mãi không thể nào hiểu được niềm yêu thích đặc thù của phụ nữ.

Rồi Diệt lại nói tiếp:
Sau đó thuộc hạ cũng làm theo dặn dò của ngài, giao phong thư của ngài cho Linh Nhi!




Trong phủ Định Viễn Hầu ở Tây Võ.

Trên môi Linh Nhi nở một nụ cười vui mừng, ngạc nhiên và hạnh phúc, nhìn phong thư trong tay mình:
Khi em đọc được phong thư này, em cũng đã biết bị chúng ta lừa rồi đúng không! Nhưng đây cũng là sự trừng phạt dành cho em, ai bảo em xảy ra chuyện lớn như thế cũng không thèm nói cho chúng ta. Đến Tây Võ rồi, sau này sợ là khó gặp được nhau, tự em phải cố gắng lo cho bản thân mình nhé. Trong đại viện vọng tộc, âm mưu trùng điệp, từng bước đi là từng nỗi khó khăn vất vả, ta vốn không tán thành, nhưng đây là con đường do chính em lựa chọn, vậy thì em phải cố gắng vững vàng bước tiếp! Tự lo cho bản thân mình thật tốt, phải nhớ, nếu đến lúc bị bắt nạt thì trở về Nam Nhạc, nơi này là nhà mẹ đẻ của em!


Rải rác mấy lời, không có quá nhiều hỏi han ân cần, không có cao điệu tình thâm ý trọng, thậm chí cũng không tìm được một chút ngôn từ ưu mỹ hoa lệ. Nhưng cũng chính những ngôn từ giản dị như thế mới có thể đả động lòng người! Nghĩ thế, một giọt lệ lặng lẽ rơi lên trang giấy, đây là sự hạnh phúc…

Chủ nhân, gặp được người là may mắn cả đời của Linh Nhi!




Quả nhiên là cảm động mà khóc! Ai, kỳ thật chính ta cũng thường xuyên cảm động rơi nước mắt ướt trường sam vì sự vĩ đại của mình mà!
Nam Cung Cẩm gật gù đắc ý nói.


...
Đám người im lặng.



Hôm sau trên triều đình Nam Nhạc, Đế Vương và Hoàng hậu cùng nhau lên triều, mà tên ngự sử đại phu hôm qua viết tấu chương muốn tự sát tại điện Kim Loan kia, sau khi nhận được phê chuẩn của Hoàng thượng thì đành ngoan ngoãn đứng cùng một chỗ với đám đại thần còn lại, quỳ xuống hô to:
Chúng thần bái kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!


Đây là lần đầu tiên Nam Cung Cẩm đứng ở nơi cao như thế này, nhìn xuống đám người bên dưỡi! Nàng đứng, không chỉ là chỗ cao trong đại điện, mà là đỉnh cao của quyền lực! Trong đầu chợt nhớ tới thời gian cúi đầu khom lưng khi bản thân làm cung nữ quét dọn hoàng cung, thanh tẩy nhà xí ở Đông Lăng, Bắc Minh, trong lòng cũng không khỏi có ý nghĩ mình thế này cũng gọi là tiểu nhân đắc chí đấy nhỉ? Cuối cùng, trong lòng cũng có một định vị khác, hẳn là phượng tường cửu thiên nhỉ? Chỉ là chặng đường này, thực sự rất khó để bước đi!

Bách Lý Kinh Hồng ngồi trên long ỷ, còn Nam Cung Cẩm ngồi xuống phượng tọa bên phải long ỷ. Tiểu Miêu Tử và mấy tên thái giám dựng lên một bức rèm châu ngăn ở trước mặt nàng. Phượng nhan không thể để cho đám đại thần tùy tiện nhìn được.

Nhưng nhìn cái rèm này Nam Cung Cẩm lại mất hết cả vui! Bởi vì trong đầu nàng xuất hiện một câu, đó là - Buông rèm nhiếp chính!

Mà câu thứ hai hợp thành, đó là - Từ Hi Thái hậu!

Năm đó chẳng phải Từ Hi Thái hậu buông rèm nhiếp chính sao?

Nhưng ý nghĩ đó của nàng cũng không ảnh hưởng đến đại cục triều đình, giọng nói lạnh lùng, cao ngạo của Bách Lý Kinh Hồng vang vọng trong đại điện:
Các khanh bình thân!


Giờ phút này, giọng hắn mang theo sự lạnh lùng và bễ nghễ, một loại khí chất ngạo thị thiên hạ của vương giả, khiến cho Nam Cung Cẩm không khỏi cảm thán trong lòng, quả nhiên không hổ là bậc vua chúa trời sinh, khí chất và bộ dạng này, người như Nam Cung Cẩm tuyệt đối không thể hiện ra được


Tạ ơn vạn tuế!
Đám đại thần cùng đứng dậy. Mà tên ngự sử đại phu kia cũng không có ý muốn tự sát trên điện Kim Loan, khiến cho ánh mắt kỳ dị của Nam Cung Cẩm không ngừng nhìn về phía ông ta.

Cái nhìn này của nàng khiến cho tên ngự sử đại phu định tự sát uy hiếp Hoàng thượng kia hết sức xấu hổ, chỉ còn biết cúi đầu tự nhìn chân mình, không dám nói một lời!

Tiểu Miêu Tử ai oán nhìn Nam Cung Cẩm một chút, sau đó nói:
Có việc khởi tấu, vô sự bãi triều!



Khởi bẩm Hoàng thượng, thần có việc cần khởi tấu!
Một tên nhìn mới chừng hai mươi, có vẻ đang thời kỳ trai trẻ ngựa non háu đá đứng dậy.


Nói.
Giọng nói lạnh lùng từ trên long ỷ truyền tới, khiến người nghe khó lòng đoán được suy nghĩ.

Thanh niên kia nói:
Khởi bẩm Hoàng thượng, từ thời Nam Nhạc khai quốc, đã có pháp lệnh quy định, đàn bà con gái không được tham gia vào chính sự, thần tấu mời Hoàng hậu nương nương về cung Phượng Nghi!


Hắn vừa nói ra lời này, bên cạnh có không ít người đã nhẫn nhịn thật lâu không dám lên tiếng, cũng đều cùng nhau đứng ra, lớn tiếng đồng thanh:
Thần tấu mời Hoàng hậu nương nương về cung Phượng Nghi!


Cảnh tượng này, Nam Cung Cẩm đã sớm dự đoán được, nàng không nói một lời, ngồi tại chỗ chờ Bách Lý Kinh Hồng đến giải vây cho nàng. Bởi vì hiện giờ mà nàng có nói nhiều bao nhiêu thì cũng chẳng bằng một câu của Bách Lý Kinh Hồng.


Ồ?
Giọng nói thản nhiên của Đế Vương truyền tới, khiến cho trong lòng mọi người đều run lên, mà những đại thần đứng một bên không có lên tiếng cũng rất biết thời biết thế, đứng ra nói:
Khởi bẩm Hoàng thượng, chúng thần cho rằng, Hoàng hậu nương nương có đại tài, lên triều đình phụ tá bệ hạ, chính là phúc của Nam Nhạc ta, các vị đại nhân đây nói chuyện và hành động đều quá cực đoan!



Đúng vậy, đúng vậy! Hoàng hậu nương nương là bậc quốc mẫu, bày mưu tính kế vì Nam Nhạc ta, cũng là việc nên làm mà!
Lại một vị đại nhân khác phụ họa thêm vào.

Không bao lâu, những tiếng phụ họa này liền át đi tiếng phản đối ban đầu.

Lúc này Bách Lý Kinh Hồng mới hài lòng gật đầu, nhìn thoáng qua tên vừa đứng ra nói ra chuyện đầu tiên kia, rồi nói:
Đồ ái khanh, nếu trẫm nhớ không lầm, ngươi là Binh bộ Thị lang đúng không?



Đúng vậy!
Hắn có chút không rõ, vì sao Hoàng thượng bỗng nhiên nói chuyện này.

Bách Lý Kinh Hồng gật đầu suy tư nói:
Đã như thế, Binh bộ à, coi như cũng làm việc trong quân đội, trẫm phong ngươi làm tiên phong, ít ngày nữa khai chiến với Tây Võ, mong rằng ái khanh sẽ biểu hiện thật tốt nhé.


Hả?! Tất cả các đại thần đều choáng váng! Nhìn vị Đồ đại nhân kia đầy thông cảm, Binh bộ Thị lang là quan văn, sao có thể mang binh đánh giặc? Lại nói, trong bất kỳ cuộc chiến tranh nào thì tiên phong chính là đội cảm tử, xông lên chịu chết! Đây là Hoàng thượng muốn bẫy cái mạng nhỏ của người ta sao?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần.