Chương 230: Là họa lớn, hay là thiên thời?
-
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
- Quân Tử Giang Sơn
- 4429 chữ
- 2022-02-04 06:26:30
Sau khi Nam Cung Cẩm tức giận trở về, trông thấy vương trướng phía xa xa, liền tự vỗ trán một cái, thật là, sao lại quên mất Duệ ca ca đang ở cùng Mộc Nguyệt Kỳ trong phòng chứ, giờ mà chạy tới không phải là làm kỳ đà cản mũi tiêu chuẩn hay sao? Nghĩ thế nên nàng quay người định rời đi, đúng lúc đó, rèm vương trướng bị xốc lên, Mộc Nguyệt Kỳ bước từng bước dài ra ngoài, vẻ mặt rất lạnh lùng, nhìn không ra suy nghĩ gì.
Mà Thượng Quan Cẩn Duệ cũng đi ra, khóe môi vẫn treo nụ cười hiền hòa như thường ngày, cũng nhìn không ra đang suy nghĩ gì.
Giờ thì đến lượt Nam Cung Cẩm buồn bực, nhưng nàng chỉ buồn bực được vài giây, tất cả tâm trí lại bị tên khốn Bách Lý Kinh Hồng kia chiếm cứ, dám dấu nàng tiền riêng, lý nào lại có thể như thế được!
Trong lúc nàng còn đang buồn bực, lều vải cho Mộc Nguyệt Kỳ đã được chuẩn bị xong. Nhìn thấy Nam Cung Cẩm đi đến lều trại, tên tiểu binh canh chừng ngoài cửa cũng thầm cảm thấy khó hiểu, không phải là Hoàng hậu phải ngủ cùng với Hoàng thượng sao? Sao lại chạy tới nơi này?
Rõ ràng Mộc Nguyệt Kỳ cũng thoáng sửng sốt:
Sao muội lại…
Đừng nói nữa, tỷ không biết chứ, tên khốn Bách Lý Kinh Hồng kia, lại dám giấu ta lập quỹ đen, ta không cho hắn chút giáo huấn, hắn nhất định sẽ không giao tiền ra! Hôm nay chúng ta ngủ chung với nhau đi!
Nam Cung Cẩm nói rồi ngã xuống giường.
Khóe miệng Mộc Nguyệt Kỳ giật giật mấy cái, không ngờ Bách Lý Kinh Hồng lại là người như thế, nghĩ mãi cũng không tưởng tượng được một người như đối phương mà lại làm cái chuyện hèn mọn là giấu giếm tiền bạc kia, thế nên nàng cũng hơi ngạc nhiên hỏi người đang vô cùng tức giận trên giường kia:
Sao muội biết hắn giấu tiền riêng?
Nam Cung Cẩm cắn răng, nổi giận đùng đùng kể lại chuyện vừa rồi, đặc biệt lại còn khắc họa một cách cường điệu thái độ chột dạ của hắn. Nàng miêu tả giống như đúc, giọng điệu như kiểu chuyện chính xác là như thế! Mà Mộc Nguyệt Kỳ càng nghe lại càng cảm thấy có điểm là lạ:
Nói cách khác là, chỉ tự muội nghi ngờ hắn giấu tiền riêng, còn cũng không có chứng cứ chắc chắn sao?
À… đúng thế!
Mặc dù Nam Cung Cẩm không muốn thừa nhận là chỉ nghi ngờ, nhưng đúng là nàng không có chứng cứ đối phương giấu tiền riêng.
Mộc Nguyệt Kỳ im lặng, nhìn nàng một cái, bình thường cô nàng này thông minh lắm cơ mà, sao mà chỉ cần dính đến tiền, liền trở nên mất hết lý trí như thế này chứ?!
Nếu hắn thật sự không có giấu tiền riêng? Vậy chẳng phải muội đã nghĩ oan cho hắn sao?
Nói đến chuyện này, nét mặt của Nam Cung Cẩm lập tức trở nên nghiêm túc, nàng ngồi dậy nhìn đối phương:
Tỷ nói vậy là sai rồi, ta nói cho tỷ biết, những chuyện khác, đều có thể lo lắng là oan uổng cho đối phương mà bỏ qua, nhưng chuyện cực kỳ quan trọng như chuyện tiền bạc này, chúng ta đều nên thà giết lầm ba nghìn, còn hơn bỏ sót một người!
…
Đây là thứ lý luận gì vậy?
Nhìn vẻ ngây người của Mộc Nguyệt Kỳ, Nam Cung Cẩm không để ý phất phất tay:
Thôi bỏ đi bỏ đi, ta biết tỷ sẽ không hiểu, sao tỷ có thể hiểu được chứ! Tỷ không hiểu được đâu!
Sự đam mê đối với tiền bạc của nàng, đừng nói Mộc Nguyệt Kỳ, ngay cả Yêu Vật cũng không thể nào hiểu được.
Đúng là Mộc Nguyệt Kỳ không thể nào hiểu được, hơn nữa, thật ra trong lòng của nàng cũng không muốn hiểu cho lắm. Ở thời đại này, chỉ có người nào phẩm hạnh cực kỳ không tốt mới có thể tham tiền như thế, nhưng mà không ai không thích tiền, thật ra chỉ là mọi người giấu ở trong lòng không nói ra mà thôi. Nhưng tham tiền đến như Nam Cung Cẩm, lại còn cả ngày nói ra ngoài miệng, thì khắp thiên hạ thực sự không có mấy người! Thứ cho nàng
ra vẻ
một lần, chứ thực sự không có cách nào
thông đồng làm bậy
được cả!
Nàng đi đến bên cạnh giường, nhìn Nam Cung Cẩm ôm gối trùm lên đầu, bày ra dáng vẻ vô cùng khổ cực và đau thương, phía sau gáy Mộc Nguyệt Kỳ nhịn không được mà trượt xuống một vạch đen to tướng, đành phải đi sang bên kia giường nằm ngủ. Nàng cũng muốn an ủi vài câu, nhưng nhất thời cũng không biết nói gì, cuối cùng nàng dứt khoát nhắm mắt lại, chuẩn bị đi ngủ.
Một đêm này, Mộc Nguyệt Kỳ không thể ngủ ngon được, bởi vì có một người cứ lăn qua lăn lại bên cạnh, lại còn thỉnh thoảng phát ra vài câu nghẹn ngào, như thể tiếng nữ quỷ kêu rên, làm cho người khác phát run trong lòng.
Sáng sớm hôm sau, mắt hai cô gái đều thâm quầng, nhất là Nam Cung Cẩm còn có dấu hiệu sưng đỏ, nghĩ đến chuyện Bách Lý Kinh Hồng giấu tiền riêng đêm qua mà đau thương đến cùng cực.
Đi ra quân doanh, đại quân đã chờ xuất phát. Mà Bách Lý Kinh Hồng cũng không khá hơn nàng chút nào, cả đêm hắn đều nghĩ xem tìm khoản tiền riêng đó ở đâu mà giao cho nàng, trong lòng càng cảm thấy oan ức, lại cảm thấy không thể nào hiểu được và vô cùng bất đắc dĩ, chỉ sau một đêm, tóc hắn đều muốn bạc trắng! Hắn coi như đã rõ ràng, ứng phó với phụ nữ, còn kinh khủng hơn đánh trận.
Trước mặt đại quân, hai người gặp nhau, Nam Cung Cẩm hừ lạnh một tiếng, nâng cái cằm lên, mũi vểnh lên trời, xoay người lên ngựa, không thèm nhìn hắn cái nào!
Đầu Bách Lý Kinh Hồng đầy vạch đen, cũng đầy oan ức và phiền muộn, xoay người lên ngựa, dẫn đại quân tiến lên. Thấy hốc mắt nàng sưng đỏ, hắn càng cảm thấy khó chịu hơn, xem ra dù là chính bản thân hắn bị oan uổng có chút bực bội, nhưng vẫn phải nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này mới được.
Tề Quốc Công, Vân Dật và Thượng Quan Cẩn Duệ bên cạnh đều có chút ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ, tối qua không phải còn rất tốt sao? Sao tới hôm nay Hoàng thượng và Hoàng hậu như kiểu kẻ thù gặp nhau thế này? Mà tối qua Mộc Nguyệt Kỳ cưỡi ngựa đuổi theo cả đoạn đường dài như thế, nhưng thần thái vẫn sáng láng, tư thế hiên ngang, hôm nay ngồi trên lưng ngựa cũng ngáp không ngừng là sao? Đêm qua có chuyện gì xảy ra mà bọn họ không biết sao?
Ba người bọn họ kìm nén một bụng nghi vấn muốn hỏi, nhưng nhìn biểu hiện của mấy người trong cuộc, để cho an toàn tính mạng, tốt nhất là không nên hỏi han gì cả, mắt nhìn thẳng phía trước mà đi.
Ròng rã đi cả ngày đường, cũng không ai nói với ai câu nào, yên lặng đến dọa người, ngược lại làm cho tốc độ nhanh hơn không ít.
Đến đêm, hạ trại một lần nữa, mọi người cùng nhau ăn cơm. Nam Cung Cẩm cũng gương mẫu, ăn những món giống như chúng tướng sĩ ăn, nhất thời làm cho các tướng sĩ vô cùng cảm động, sự ủng hộ đối với vị Hoàng hậu này cũng nhiều hơn không ít. Mà Bách Lý Kinh Hồng tự nhiên cũng noi theo, Tề Quốc Công khuyên can mấy lần không có kết quả, trên mặt tỏ ra không đồng ý nhưng trong lòng thì rất vui mừng, Hoàng thượng và Hoàng hậu có tấm lòng yêu dân như thế này cũng đáng giá tán thưởng. Như thế suy nghĩ muốn bán mạng vì Nam Nhạc của chúng tướng sĩ cũng sẽ kiên định hơn nhiều.
Nhưng bữa cơm này lại vô cùng quỷ dị, ánh mắt bất thiện của Nam Cung Cẩm một mực nhìn vào Bách Lý Kinh Hồng, trong mắt không ngừng lộ ra một tin tức: Tên nhóc nhà chàng biết điều thì nhanh giao tiền riêng ra cho ta!
Bách Lý Kinh Hồng thì chỉ có thể coi như không thấy ánh mắt nàng, bởi vì hắn không giấu tiền riêng, thậm chí hắn có thể thề với trời là hắn không giấu, tuyệt đối không giấu! Nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, đừng nói là hắn không thích nói chuyện, cho dù là hắn có thể bắt bản thân nói một sọt câu với nàng, hay là thề đến trời long đất lở, nàng cũng sẽ tuyệt đối không tin tưởng hắn.
Cho nên bây giờ chỉ có thể im lặng.
Cơm nước xong xuôi, trời bắt đầu mưa, mưa xuân vốn là nên tí tách tí tách, lặng lẽ thấm ướt vạn vật. Nhưng trận mưa này lại vô cùng kỳ quặc, càng mưa càng lớn, khiến cho tốc độ hành quân cũng bị chậm lại, tất cả mọi người đều cau mày, nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau trời chưa sáng lại tiếp tục lên đường.
Sau khi bọn họ đến Cự Lộc nửa ngày thì phía trước truyền đến tin dữ là thành Lâm Truy bị tập kích! Vì mưa to kéo dài không ngừng, Nam Hà lũ lụt, đục thủng một góc tường thành! Thành Lâm Truy bị bất ngờ, không kịp dự liệu tính toán, để cho binh mã quân địch đánh vào, Lý Tướng quân thủ thành bị Hoàng Phủ Hoài Hàn bắn một tiễn giết chết! Những người khác cũng loạn thành năm bè bảy mảng, hai vạn tướng sĩ bị bắt, cũng đầu nhập vào quân địch! Tin tức Lâm Truy lũ lụt bị Hoàng Phủ Hoài Hàn sai người đè ép xuống.
Còn chưa tới biên thành đã truyền tới tin tức chiến bại, tự nhiên cũng khiến cho mọi người bị đả kích trầm trọng! Không nói đến chiến bại, chính là những người đầu hàng địch, cũng khiến cho Nam Nhạc bọn họ bị sỉ nhục! Trái tim tất cả mọi người đều u ám. Mà mưa càng lúc càng lớn, mặc dù có áo tơi, nhưng số lượng có hạn, không ít người dầm mưa bị cảm. Mỗi lần dừng lại, Nam Cung Cẩm đều tự mình đốc thúc nấu thuốc cho chúng tướng sĩ uống, để dự phòng và trị liệu cảm mạo.
Thành Lâm Truy ở phía trước đã thất thủ, đại quân cũng không cần tiếp tục tiến lên, ở nguyên tại chỗ chỉnh đốn, chờ chỉnh đốn xong mới đánh một tiếng trống làm hăng hái tinh thần đi đoạt lại thành trì, nếu không với tình trạng mọi người hiện nay thì rất khó nói! Đây đúng là nhà dột còn gặp mưa, gần như một nửa quân số bị cảm, cũng may đoạn đường này, Nam Cung Cẩm kiên trì không làm phiền dân chúng, không tạo nên chút quấy nhiễu nào cho dân chúng, nên không ít dân chúng đã tự phát đưa tới quần áo cùng thảo dược.
Nhìn những người dân này, trong lòng Nam Cung Cẩm cảm thấy thật ấm áp. Ở cổ đại, lòng người rất chất phác, người có địa vị cao đối xử tốt với bọn họ một phần, bọn họ sẽ đáp lại mười phần, vốn trận chiến này, nàng không muốn đánh nhưng nhìn bọn họ, nàng lại cảm thấy những người này, đặc biệt là những người lương thiện, cần bọn họ đến bảo vệ!
Đang chìm trong suy nghĩ, một bà lão hơn sáu mươi tuổi đưa cho con trai quần áo xong, quay trở lại thì bị vấp trên đường, suýt nữa thì ngã sấp xuống, Nam Cung Cẩm chạy tới đỡ bà. Đầu tiên bà lão nói tạ ơn, nhưng vừa quay đầu trông thấy Nam Cung Cẩm thì giật mình kêu lên, lập tức quỳ xuống mặt đất hành lễ, nhưng bị Nam Cung Cẩm cản lại. Nàng cười nói:
Đa tạ, nhờ có sự ủng hộ của các ngươi, trận chiến này, Nam Nhạc tất thắng, bản cung đại diện cho nghìn nghìn vạn vạn dân chúng Nam Nhạc cảm tạ các ngươi!
Nàng vừa nói xong, vành mắt tất cả mọi người đều đỏ lên, những người ốm nằm trên mặt đất lập tức cảm thấy một nguồn sức mạnh tràn đầy toàn thân, liền đứng lên, tinh thần phấn chấn!
Ở xa xa, Bách Lý Kinh Hồng nhìn nàng, trên môi cũng không tự chủ được mà mỉm cười. Tề Quốc Công thì liên tục gật đầu, nhìn Cẩm Nhi có vẻ lãnh khốc, nhưng thực ra bản tâm lại rất lương thiện, như thế mới có thể giành được lòng của cả quân và dân.
Bà lão kia cũng không ngờ tới đường đường là Hoàng hậu lại đỡ bà, còn nói cảm ơn với bà, nhất thời cũng không biết nói gì nữa, chỉ lau nước mắt, nức nở nói:
Nam Nhạc có Hoàng hậu như ngài, không có lý do gì mà không thắng được!
Được rồi, khóc cái gì chứ, chúng ta nên cười, cười cho đám người Đông Lăng kia nhìn! Bởi vì thắng lợi, cuối cùng sẽ thuộc về chúng ta!
Nam Cung Cẩm hào khí ngất trời.
Đúng! Thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về chúng ta!
Tất cả mọi người đều phá lên cười ha ha.
Vốn tâm trạng của mọi người đang bị xuống thấp, cũng đã chậm rãi được nâng cao, những người bị bệnh cũng đã lớn tiếng nói chuyện, khí thế lên cao vời vợi. Đánh trận mà không có sĩ khí là tuyệt đối không được! Những hành động của Nam Cung Cẩm, không thể nghi ngờ đã cổ vũ sĩ khí rất nhiều.
Nhưng tâm trạng của mấy người lãnh đạo đều cực kỳ u ám. Nếu như trận mưa này không giảm bớt, đừng nói đến đánh trận, không chừng còn vây chết bọn họ cũng có thể! Cũng may bọn họ đang ở nơi có địa thế tương đối cao, nếu không sợ là hiện giờ đã bị dìm trong nước. Hiện nay mưa rơi nhỏ hơn, mọi người đều ra ngoài hít thở không khí.
Đúng lúc này, một cụ ông sau khi đưa dược thảo xong thì cảm thán một câu:
Mưa lớn thế này, nếu mà cứ tiếp tục sợ là sẽ thành họa! Ngươi nghĩ… có phải ông trời luôn muốn làm khó chúng ta không, ôi, nếu như mưa này có thể làm chết đuối đám người Đông Lăng thì tốt biết mấy, thật đúng là tạo nghiệp chướng mà!
Ông vừa nói xong, trong đầu Nam Cung Cẩm lóe lên một suy nghĩ thật nhanh, nhưng do quá nhanh nên nàng chưa kịp bắt lấy! Nàng vội vàng bước tới trước mặt cụ ông kia nói:
Cụ ơi, cụ vừa nói cái gì ạ?
A? Hoàng hậu, ngài…
Nói giữa chừng, ông cụ liền muốn hành lễ.
Nam Cung Cẩm vội giữ chặt lấy ông cụ, hỏi thăm:
Cụ vừa nói câu gì, ta không nghe rõ!
Cụ ông kia liền đỏ mặt, cực kỳ xấu hổ vì mấy câu nói rất vớ vẩn vừa rồi của mình, ông lặp lại:
Tiểu nhân, tiểu nhân nói là nếu mưa lớn như thế này, sao lại luôn luôn làm khó những người tốt như chúng ta, nếu là cứ tiếp tục, chỉ sợ thành họa!
Không phải, ta muốn hỏi câu sau đó!
Nam Cung Cẩm nhíu mày lắc đầu.
Cụ ông kia sửng sốt một chút rồi nói tiếp:
Tiểu nhân còn nói, nếu ông trời có thể khiến cho đám người Đông Lăng kia chết đuối hết thì tốt biết mấy, thực sự là…
Đúng! Chính là câu này!
Một niềm vui to lớn chớp mắt tràn ngập toàn thân nàng! Nam Cung Cẩm suýt nữa thì nhảy dựng lên vì cao hứng, hóa ra trận mưa này không phải là gây khó khăn cho Nam Nhạc, mà là cung cấp cho Nam Nhạc thiên thời! Khi trời mưa, trong lòng nàng luôn có một cảm giác kỳ dị, nhưng luôn không nghĩ được thông suốt, lần này coi như là được ông cụ này chỉ điểm rồi!
Nàng hưng phấn vỗ vai ông cụ nói:
Thật sự đa tạ ngài, đã cho chúng ta một biện pháp tốt!
Nói xong liền hưng phấn đi về phía vương trướng. Để lại ông cụ kia đứng tại chỗ không hiểu chuyện gì, nhìn hình bóng vô cùng hưng phấn của nàng. Ông đâu có nghĩ ra biện pháp gì chứ? Chẳng lẽ nước mưa làm chết đuối đám người Đông Lăng kia được sao? Điều này có thể sao? Chỉ mưa mấy ngày nữa thôi, tối đa cũng chỉ có thể ngập đến đầu gối thôi mà?
Sau khi Nam Cung Cẩm tiến vào vương trướng, thấy mấy người đã định ra xong kế hoạch tác chiến, công chiếm thành trì như thế nào. Nam Cung Cẩm đi vào, liền cười nói:
Ta có biện pháp không uổng phí một binh một tốt, lại có thể đoạt lại Lâm Truy!
Tất cả mọi người quay lại nhìn nàng, nàng đi tới địa đồ, vươn tay vạch một cái, ngón tay ngọc chỉ vào trên Nam Hà, sau đó nói:
Chúng ta có thể lựa chọn nhấn chìm Lâm Truy trong biển nước!
Nàng vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt! Thấy bọn họ chưa rõ, nàng nói tiếp:
Hiện giờ sau khi Lâm Truy bị đánh chiếm, phần lớn dân chúng Nam Nhạc ở đó đều chạy trốn vào Cự Lộc và quan ngoại, giờ đây Lâm Truy chỉ còn lại binh mã Đông Lăng, nếu như lần này chúng ta làm ngập được, thì ta sẽ chờ xem bốn mươi vạn đại quân Đông Lăng của bọn hắn có thể còn lại được mấy người, chỉ có điều tốc độ phải nhanh, không thể để bọn chúng phát giác ra được!
Nhưng không dễ dẫn nước Nam Hà như thế đâu, mặc dù địa thế Lâm Truy hơi thấp nhưng cũng không dễ bị nhấn chìm! Mà lũ lụt trước đây vài ngày, cũng đã bị Hoàng Phủ Hoài Hàn áp chế xuống rồi!
Lời này là Vân Dật nói, trong lòng hắn đúng là có điều không hiểu rõ.
Mà Bách Lý Kinh Hồng và Thượng Quan Cẩn Duệ nhìn Nam Cung Cẩm chỉ tay ở trên sông Nam Hà thì đã hiểu, đầu tiên là giọng nói ôn nhã của Thượng Quan Cẩn Duệ vang lên:
Mấy ngày gần đây đúng lúc trời mưa, nước sẽ càng ngày càng nhiều!
Lần này Vân Dật càng không rõ ràng, trên mặt hắn hiện ra một dấu hỏi to lớn!
Giọng nói thản nhiên của Bách Lý Kinh Hồng cũng vang lên, một tay chỉ tới đoạn giữa của sông Nam Hà, cũng chính là nơi cách bọn hắn không đến ba trăm mét rồi nói:
Nếu ngăn nước ở chỗ này lại, sẽ xảy ra chuyện gì?
Hắn vừa nói xong, Tề Quốc Công và Vân Dật đều sửng sốt:
Nếu chặn nước ở chỗ này, hạ du Nam Hà sẽ thành một bãi nước đọng? Sau khi thượng du quá nhiều nước, rất có khả năng sẽ sụp đổ! Mà hạ du thì không cần lo lắng bị lũ lụt nữa.
Nhưng đợi đến khi thượng du sụp đổ, nếu tất cả những thứ vốn đang chặn nước lại lại đều bị rút đi đột ngột thì sao nhỉ?
Nam Cung Cẩm cười vô cùng gian trá!
Hai người Tề Quốc Công và Vân Dật không nhịn được mà trừng lớn hai mắt, nuốt nước bọt một cái! Theo bọn hắn nghĩ, biện pháp này thật sự quá mức tùy tiện, lớn mật và không có nhân tính, sau khi chặn lại rồi bất ngờ rút ra không chặn nữa, nước chảy xuống phía dưới, chỉ sợ toàn bộ thành Lâm Truy sẽ bị hủy luôn!
Thành Lâm Truy là thành lớn nơi biên ải, bỏ như thế có phải quá lãng phí hay không?
Tề Quốc Công dù sao cũng đa mưu túc trí, nếu thật sự như thế, thì việc xây dựng lại thành phải tốn một khoản tiền không nhỏ!
Không bỏ được con, sao bắt được sói! Biện pháp ta đã nghĩ xong, dùng hay không dùng, phải xem các người rồi!
Kế dìm nước này, năm đó Hàn Tín trợ giúp Lưu Bang cũng đã từng dùng, lần đầu là đối phó với Hạng Vũ, được coi là một trận khí phách huy hoàng! Nhưng dù sao thì hoàn cảnh bọn họ cũng khác, năm đó Hàn Tín dìm là dìm chỗ của Hạng Vũ, còn bọn họ bây giờ là dìm chính chỗ của mình, nên đương nhiên phải cân nhắc cho thật cẩn thận.
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về Bách Lý Kinh Hồng, ánh mắt như ánh trăng say lòng người của hắn yên lặng một lúc lâu rồi vỗ bàn một cái:
Dùng.
Mượn thiên thời mà công kích, đơn giản chỉ là tổn hại chút tiền tài, còn như đối sách lúc trước bọn họ định ra, phải hao tổn không ít tính mạng tướng sĩ, sau khi cân nhắc, đương nhiên là hai cái tổn thất phải lấy cái tổn thất ít hơn.
Nam Cung Cẩm liếc hắn một cái, hừ khẽ một tiếng, rồi nhanh chóng đi ra ngoài, không nhìn hắn lần thứ hai. Chuyện tiền bạc kia, nàng còn nhớ rõ trong đầu đấy!
Bách Lý Kinh Hồng nhìn ánh mắt của nàng, bỗng có cảm giác dở khóc dở cười. Suy nghĩ trong đầu càng thêm nghiêm túc, chuyện tiền riêng kia, cuối cùng phải xử lý thế nào, mấy ngày nay hắn đều buồn phiền đến muốn chết đi được.
…
Bên bờ Nam Hà, chúng tướng sĩ đều không hiểu rõ ràng mà ở đấy ngăn sông, cảm thấy vô cùng kỳ quái. Dùng ừng túi bùn cát đổ xuống sông Nam Hà, chậm rãi hiện ra một bức tường phòng hộ cực cao. Trước đây khi trời mưa to, quan phủ cũng đã tổ chức làm chuyện này, đề ngăn nước lại, tránh nước ngập lụt Lâm Truy, gây ra lũ lụt, nhưng hiện nay Lâm Truy đã bị nước khác chiếm đóng, bọn họ còn ở đây ngăn nước làm gì?
Tin tức này bị trinh sát truyền đến Hoàng Phủ Hoài Hàn, phản ứng đầu tiên của hắn chính là… Bách Lý Kinh Hồng điên rồi sao? Lâm Truy đã bị hắn chiếm, còn lo lắng lũ lụt tới Lâm Truy sao? Hắn tuyệt đối không ngu ngốc lo lắng cho an nguy của đối phương, nhưng Bách Lý Kinh Hồng đang định làm gì vậy chứ?
Trinh sát nhìn hắn không nói câu nào, lại nói tiếp:
Hoàng thượng, nghe nói đây là Hoàng hậu Nam Nhạc ra lệnh!
Hắn nói xong, đám người Đông Lăng đang im lặng hồi lâu cuối cùng cũng hiểu ra vì sao, liền có chút không nhịn được cười! Hóa ra như thế, một người đàn bà có thể biết cái gì, còn ở chiến trường khoa tay múa chân, bây giờ còn cản nước, là đang lo lắng thành Lâm Truy bị hủy sao? Quả nhiên là tầm nhìn hạn hẹp, Nam Nhạc Hoàng vậy mà cũng để mặc cho nàng làm ẩu à!
Thật đúng là hồng nhan họa quốc!
Một người cảm thán.
Lại một người nữa cười nhạo:
Ngươi biết cái gì, Nam Nhạc Hoàng là muốn mỹ nhân, không muốn giang sơn đó, người ta cao thượng như vậy cơ mà!
Nếu Đông Lăng có một bà Hoàng hậu như thế, bản Tướng quân nhất định phải lấy cái chết can gián, đề nghị Hoàng thượng phế hậu! Ha ha ha…
Một tên võ tướng râu quai nón nói xong cười đến đau cả bụng.
Nhưng lông mày Hoàng Phủ Hoài Hàn lại càng nhíu chặt lại! Hắn luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như bề ngoài, mà bậc Đế Vương luôn đặc biệt nhạy cảm với nguy hiểm, trong chuyện này hắn cũng ngửi được mùi âm mưu.
Mọi người nhìn Hoàng đế không nói lời nào, đều cảm thấy không nên cười tiếp, im lặng quan sát sắc mặt Hoàng đế.
Hoàng Phủ Hoài Hàn nghĩ thật lâu vẫn chưa hiểu, với sự hiểu biết của hắn về Bách Lý Kinh Hồng, người kia nhìn thì có vẻ như hờ hững, nhưng thực ra bên trong vô cùng cuồng ngạo, thành Lâm Truy thất thủ, tất nhiên hắn phải nghĩ biện pháp đoạt lại, sao có thể đi làm chuyện nhàm chán này. Nhìn địa đồ đằng trước, lông mày hắn càng nhíu chặt hơn.
Toàn bộ mọi người cứ ngồi như thế cho tới tận hoàng hôn, Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng nhìn thấy Nam Hà nhưng không nhìn được ra có vấn đề gì. Theo hắn thấy, hoàn toàn có thể phớt lờ đi hành vi này của đối phương được!
Lúc này, một tên tướng quân đứng dậy nói:
Khởi bẩm Hoàng thượng, mạt tướng cảm thấy chuyện này cũng không đáng chú ý, chẳng qua chỉ là chủ ý ngu ngốc của một cô nàng trong khuê phòng mà thôi! Nhắc đến mới thấy Hoàng hậu Nam Nhạc này không thể sánh kịp một hai phần với Hoàng hậu Đông Lăng ta!
Đúng là như thế, Hoàng hậu Đông Lăng ta thông minh tuyệt đỉnh, Hoàng hậu Nam Nhạc không bằng nhưng lại tỏ vẻ hiểu biết, rõ ràng là hăng quá hóa dở!
Lời này là một tên võ tướng khác nói.
Ánh mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn ngưng lại một chút! Hăng quá hóa dở! Hăng quá hóa dở!
Việc chặn nước này, nếu là không chặn nữa, thì… Nghĩ đến thế, con ngươi hắn trợn to! Bây giờ bọn hắn đã bị trì hoãn một buổi chiều, mà bên phía Bách Lý Kinh Hồng có lẽ đã làm xong rồi, hắn đứng lên thật nhanh rồi điên cuồng gào lên:
Rút lui! Lập tức rút lui!