Chương 243: ĐÔNG LĂNG HOÀNG THẬT ĐẶC BIỆT, NGÀI THÍCH ĐỘI NÓN XANH SAO?
-
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
- Quân Tử Giang Sơn
- 3420 chữ
- 2022-02-04 06:26:32
Ai you, Đông Lăng Hoàng à, ngươi tức giận như thế làm gì, bản cung đâu có định nói xấu ngươi, bản cung còn định nói là: còn nữa, phải nhớ kỹ sự rộng lượng của Đông Lăng Hoàng, cắt đất bồi thường mà mặt không đổi sắc, quả thật là bậc đại trượng phu!
Nam Cung Cẩm cười tủm tỉm nói với Uất Trì Thành. Uất Trì Thành nuốt nước miếng một cái, gần như là không dám quay lại nhìn mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn, Hoàng hậu nương nương thu của người ta nhiều lợi ích như thế, giờ còn nói móc người ta, đây quả thực là…
Nam Cung Cẩm, ngươi nhất định phải khiêu khích trẫm như thế sao?
Vẻ mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn khó coi đến đáng sợ, cho tới bây giờ hắn cũng không ngờ có ngày hắn lại bị một người đàn bà bức bách đến mức như thế này! Mà điều kỳ quái nhất chính là trước đây trên danh nghĩa nàng còn là phi tử của hắn, cũng là một cung nữ hắn từng khinh bỉ, càng là loại hèn nhát hơi một tý lại đấu võ mồm với hắn, nhưng thấy không được một cái là lại ôm đùi hắn xin tha mạng! Trên môi Nam Cung Cẩm nở một nụ cười lạnh:
Hoàng Phủ Hoài Hàn, con người của ta, từ trước đến nay đều là có thù tất báo, ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng! Nếu không phải lần trước ngươi gây ra dịch bệnh kia, suýt nữa hại chết mấy chục vạn binh mã Nam Nhạc ta, thì mục đích hôm nay của ta cũng chỉ là lấy thành Kiến Khang, chứ không khiêu khích ngươi như thế!
Từ chuyện ôm đùi lần trước, đến các loại khiêu khích khiến đối phương tức giận đến giơ tay múa chân, nói trắng ra cũng chỉ là để xả hết cơn giận của nàng mà thôi! Ròng rã chín ngày không ngừng nghỉ chữa bệnh cho những người kia, chính mình cũng có nguy cơ nhiễm bệnh, nhất là trông thấy những người kia chấp nhận lấy sinh mệnh bản thân ra hỗ trợ chăm sóc bệnh binh như thế, nàng mới không thể nhẫn nhịn được mà muốn đòi Hoàng Phủ Hoài Hàn phải trả lại công bằng cho nàng! Hoàng Phủ Hoài Hàn cười lạnh một tiếng:
Dịch dịch hạch ư? Vậy ngươi nói cho trẫm xem, hai mươi vạn binh mã bị lũ lụt nhấn chìm của trẫm thì tính như thế nào? Mạng của binh sĩ Nam Nhạc là mạng người, thế mạng của binh sĩ Đông Lăng ta không phải sao?
Nếu không phải Đông Lăng Hoàng ăn trong chén, còn muốn lấy trong nồi mà khơi mào cuộc chiến tranh này, thì hai mươi vạn người kia còn đang sống rất tốt trong quân doanh của Đông Lăng, đang nghĩ tới lúc có thể về nhà, gặp cha mẹ với vợ con của mình rồi. Nếu không phải Đông Lăng Hoàng công chiếm đất đai Nam Nhạc, bản cung sẽ không nghĩ ra biện pháp nhấn chìm Lâm Truy, cho nên việc hai mươi vạn đại quân kia chết đi, trách nhiệm không phải tại Nam Nhạc ta, mà là tại các ngươi!
Nam Cung Cẩm lạnh giọng bác bỏ. Thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn không nói lời nào, nàng lại cười lạnh một tiếng rồi nói tiếp:
Sao thế? Chẳng lẽ Đông Lăng Hoàng cảm thấy mình đi cướp đồ của người khác, kết quả là đồ thì không cướp được còn bị đánh cho một trận tức là lỗi của người ta sao? Chẳng lẽ mọi chuyện phải là ngươi muốn đồ của người khác, người khác liền không được phản kháng, chỉ có thể hai tay dâng lên sao?
Lời này của nàng khiến cho Hoàng Phủ Hoài Hàn á khẩu không trả lời được! Nhưng trong lòng hắn cũng không vì thế mà cảm thấy mình sai, đây là thời loạn thế, ai mà không hy vọng có thể thống nhất thiên hạ cơ chứ? Hắn cũng không tin Bách Lý Kinh Hồng chưa từng có ý nghĩ này.
Thiên hạ này, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân. Hiện nay, cho dù không phải trẫm là người đầu tiên đứng ra, thì cũng sẽ có người khác. Cho nên chuyện này, ngươi không thể nào lên án trẫm được!
Đúng, cho nên thắng bại được thua, đều là do ngươi có bản lĩnh hay không, chuyện không có gì đáng nói không phải sao?
Nam Cung Cẩm lạnh giọng đáp lại, mắt nhìn về phía hắn không mang theo chút tình cảm nào. Trong đôi mắt màu tím đậm của Hoàng Phủ Hoài Hàn hiện lên sự phức tạp, hắn thừa nhận cô ta nói không sai, nhưng:
Đúng! Thắng bại được thua, đều xem ngươi có bản lĩnh hay không, nhưng ngươi ngược lại đã có thứ ngươi muốn, vì sao còn muốn nói những lời mỉa mai này với trẫm?
Hắn vừa nói xong, Nam Cung Cẩm liền cười nói:
Đông Lăng Hoàng, chính ngươi cũng vừa nói, mọi chuyện đều do ngươi có bản lĩnh hay không, nếu ngươi có bản lĩnh, ngươi cũng có thể mỉa mai lại ta mà! Không có bản lĩnh, nói không lại, sao còn không chịu nhận thua?
Câu này vừa nói ra, sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn liền đen sì lại! Quả thật, hắn đã bị cô ta dẫn dụ, hình thành cục diện là nếu hắn có bản lĩnh thì cứ mỉa mai lại cô ta, không có bản lĩnh thì đừng ở đây trách móc người khác!
Hay là do Đông Lăng Hoàng không đấu võ mồm lại người ta, không tìm nguyên nhân thất bại của mình mà muốn trách ngược lại công phu võ mồm của người ta quá lợi hại?
Bản lĩnh nói móc người khác của Nam Cung Cẩm vô cùng cường đại! Khiến cho người ta á khẩu không trả lời được, ghét bỏ không nói, còn phải đề người ta nhận thức sâu sắc được sự bất lực của bản thân, mà không đấu võ mồm nữa! Hoàng Phủ Hoài Hàn lại biến sắc, lúc trước bị như thế này hắn sẽ có cảm giác tức giận muốn thổ huyết, thì giờ phút này lại không xuất hiện! Xem ra hắn bị chọc tức lâu ngày, đã quen rồi! Sức chịu đựng cũng trở nên mạnh hơn rồi. Nam Cung lão Tướng quân tiến lên nói:
Khởi bẩm Hoàng thượng, chúng ta vẫn nên đi nhanh một chút, quân Bắc Minh…
Hắn nói đến đây liền không nói nữa. Hoàng Phủ Hoài Hàn nhìn Nam Cung Cẩm một chút, nghiến răng nghiến lợi nói:
Nam Cung Cẩm, người chờ đó cho trẫm! Một ngày nào đó, trẫm sẽ lấy lại đất đai của mình, còn cả ngươi nữa!
Phẩm vị của Đông Lăng Hoàng thật là đặc biệt, lúc trước thời bản cung còn là con gái, muốn được làm phi tử của ngươi, ngươi không đáp ứng. Hiện nay bản cung đã là vợ người ta, Đông Lăng Hoàng lại có nhã hứng thế này! Chẳng lẽ Đông Lăng Hoàng có sở thích đội nón xanh? Vậy thì sau này trong cung Đông Lăng có tuyển phi, thì có thể trực tiếp lựa chọn trong đám phụ nữ mà!
Nam Cung Cẩm vì muốn chọc hắn tức chết mà không cần bận tâm đến hình tượng của bản thân để mà nói hươu nói vượn. Hoàng Phủ Hoài Hàn tức giận đến mặt mày xanh mét, còn binh sĩ Nam Nhạc thì cười vang! Binh sĩ Đông Lăng thì càng muốn nôn ra máu! Bọn hắn cũng không hiểu nổi, cô ta có gì tốt, căn bản chính là kẻ thù lớn của Đông Lăng, thế mà Hoàng thượng cứ như là nhớ mãi không quên được vậy!
Hoàng thượng!
Nam Cung Tướng quân hung hăng trợn mắt nhìn Nam Cung Cẩm, lại nhắc nhở Hoàng Phủ Hoài Hàn một lần nữa! Hoàng Phủ Hoài Hàn hừ lạnh một tiếng:
Ngươi cứ độc mồm độc miệng như vậy đi! Chờ đến lúc ngươi rơi vào trong tay trẫm, trẫm nhất định sẽ không dễ dàng dung túng, tha thứ cho ngươi đủ kiểu như năm xưa đâu!
Dứt lời, hắn giục ngựa mà đi. Trong gió truyền tới giọng nói của Nam Cung Cẩm từ xa xa:
Các ngươi thấy không, Đông Lăng Hoàng lại bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày, thế mà dám ảo tưởng bản cung rơi vào trong tay hắn! Quả nhiên chứng ảo tưởng của hắn càng ngày càng nghiêm trọng, ôi, không biết tại sao hắn lại không chịu chữa bệnh nữa!
Nàng vừa nói xong, Hoàng Phủ Hoài Hàn suýt nữa ngã từ trên ngựa xuống! Hắn tức giận đến nỗi mặt mũi xanh mét hết cả, nhưng cũng cố gắng không quay đầu lại, mà tiếp tục đi về phía trước! Hắn có chứng ảo tưởng à, hắn còn không muốn chữa bệnh ư?! Ngay khi hắn tức giận muốn chết, hắn cũng xem xét lại những suy nghĩ bi ai trong lòng mình, những ngày này, bị cô nàng kia giở đủ trò làm cho tức giận muốn ói máu, trong đầu hắn, lại hiện lên cảnh tượng hắn đứng bên cạnh nàng, nhìn dáng vẻ nàng chọc tức chết người khác nữa! Có lẽ Nam Cung Cẩm nói không sai, hắn thật sự bị chứng ảo tưởng, cho nên mới nghĩ đến cảnh tượng không thực tế kia! Có lẽ, hắn đúng như lời Nam Cung Cẩm nói, cần được chữa trị. Nhìn bóng đám binh sĩ Đông Lăng xa xa, Nam Cung Cẩm cười nói:
Được rồi, truyền lệnh về Lâm Truy! Điều động đại quân tới đây, từ giờ về sau, thành Kiến Khang chính là biên giới mới giữa Đông Lăng và Nam Nhạc! Câu nàng nói, cũng coi như là tuyên thệ chủ quyền, tinh thần binh sĩ Nam Nhạc trong nháy mắt đại chấn! Mọi người cùng hô to:
Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!
Thành Kiến Khang vinh dự được bốn nước xưng tụng là thành trì khó công phá nhất, bây giờ bọn họ chỉ việc đi theo Hoàng hậu chạy tới chạy lui thế này, mà khiến cho Đông Lăng Hoàng tự nguyện nhường lại mảnh đất này, đây quả thực là… Hạnh phúc tới quá đột ngột, bọn họ thực sự không dám tin tưởng! Vậy bọn họ hiện nay có được tính là công thần có công mở rộng lãnh thổ hay không? A, không ngừng truy đuổi và chạy trốn, cũng được tính là công thần sao? Uất Trì Thành vô cùng kích động lĩnh mệnh:
Rõ! Mạt tướng lập tức thực hiện!
Sau đó hắn cấp tốc chạy về Lâm Truy, truyền tin tức của Nam Cung Cẩm đi. Mà Nam Cung Cẩm thì vô cùng nhàn nhã ngồi trên mặt đất, nói lời ca ngợi:
Các ngươi đều là anh hùng của Nam Nhạc ta!
Một tên lính quèn đánh bạo nói:
Chúng tiểu nhân không làm gì cả, đây đều là công lao của nương nương!
Nam Cung Cẩm cười nói:
Sao lại không làm gì cả? Các ngươi không oán không hối theo ta chạy tới chạy lui, không bỏ rơi, không oán trách, đấy chính là cống hiến lớn nhất của các ngươi. Các ngươi biết thiên chức của quân nhân là gì không? Thiên chức của quân nhân không phải là mở mang bờ cõi, mà là phục tùng mệnh lệnh! Nếu như trong lòng các người đầy oán giận đi theo ta, sợ là đã sớm bị người của Hoàng Phủ Hoài Hàn đuổi kịp! Vậy các ngươi nói xem, đến lúc đó không có các ngươi, một mình ta có thể làm được chuyện gì?
Lời nói của Nam Cung Cẩm lại không dùng những cách xưng hô to tát, chỉ tự xưng là ta, mà không phải là bản cung. Điều này tự nhiên đã khiến khoảng cách giữa nàng và binh sĩ được kéo gần hơn rất nhiều, cảm giác thân thiết cũng nhiều hơn rất nhiều. Các tướng sĩ nghe nàng nói, đều cảm thấy có cái hiểu cái không, nhưng bọn họ nghe rõ lời của Nam Cung Cẩm nói là ‘Nếu như trong lòng các người đầy oán giận đi theo ta, sợ là đã sớm bị người của Hoàng Phủ Hoài Hàn đuổi kịp!’, một tên lính quèn bỗng nhiên đứng thẳng người, cười nói với Nam Cung Cẩm:
Nương nương, nếu chỉ chạy đi chạy lại như thế không thôi, chúng tiểu nhân khẳng định sẽ có chút oán giận, sẽ cho rằng ngài quá nhàm chán mà làm chút sự tình không thú vị! Nhưng trên đường đi, ngài không ngừng gài bẫy, chơi xỏ Đông Lăng Hoàng, thật sự là quá buồn cười, cười chết chúng ta mất, chúng ta cảm thấy rất thú vị, nên tự nhiên cũng không có chút oán giận nào mà đi theo!
Lời này của hắn là một lời thật tình, những người bình thường bọn hắn, sống cả một đời, cũng tự nhận chưa bao giờ bị khuất nhục như Đông Lăng Hoàng! Bị người ta bố trí, ép buộc, nói móc, châm chọc, là một Hoàng đế mà trước mặt bọn họ bị chọc tức đến biến sắc, khuôn mặt cứ hết trắng lại xanh, đây quả thực là chuyện thú vị nhất bọn hắn sống nhiều năm như vậy rồi mới thấy! Nam Cung Cẩm nghe bọn hắn nói như thế, chỉ cười mà không nói. Nàng không biết vì sao, mỗi lần trông thấy tên chó Hàn kia, luôn luôn không nhịn được muốn đả kích mấy câu, cho nên mới truy sát sau mông hắn, cũng nhịn không được mà khiêu khích, vũ nhục suốt cả chặng đường, thấy tên kia tức giận đến khuôn mặt biến đổi đủ mọi màu sắc, là nàng đã cảm thấy có thể điều tiết tâm tình của bản thân rất tốt! Khiến cho sinh hoạt vô vị, buồn tẻ hàng ngày tăng thêm sắc thái! Những binh lính này cũng không hề nhàn rỗi, bắt đầu đứng dậy xây dựng tường thành! Tường thành mặc dù bị lũ lụt phá tan, gần như là bị phá hủy triệt để, nhưng nền móng vẫn còn, cho nên việc xây dựng cũng không cần quá nhiều kỹ xảo cao siêu! Nam Cung Cẩm cũng đi tới giúp bọn họ chuyển gạch đưa ngói, không tỏ vẻ Hoàng hậu một chút nào, trong lúc nhất thời cũng coi như là vui vẻ hòa thuận. Đến ban đêm, khi mà Thượng Quan Cẩn Duệ mang theo binh sĩ chạy đến, hắn vẫn không dám tin tưởng! Trên cả đoạn đường, hắn đều cảm thấy những chuyện xảy ra mấy hôm nay đều vô cùng huyền ảo! Vốn là khi mà hắn thấy Nam Cung Cẩm mang binh mã cứ thế mà lao ra, trong lòng hắn cảm thấy rất không ổn, nhưng lúc ấy không thể ngăn cản nàng. Đành phải lo lắng mà nhìn nàng đi, thậm chí còn đang lo lắng an nguy của nàng, liệu có thể bị tám mươi vạn đại quân Hoàng Phủ Hoài Hàn tiêu diệt hay không! Nhưng kỳ tích phát sinh, nàng không bị Hoàng Phủ Hoài Hàn bắt, còn ép được đối phương cắt đất bồi thường, đến cùng là làm sao mà nàng làm được? Giờ phút này, hắn vốn tự nhận bản thân là duệ tướng thiên hạ đệ nhất, mà cũng cảm thấy đầu hắn có chút không đủ dùng! Đừng nói là làm được như Tiểu Cẩm, mà nghe Uất Trì Thành kể lại đại khái hắn còn không xâu chuỗi lại câu chuyện được! Binh sĩ Nam Nhạc như người trong mộng, một đường cứ thế đi tới, cảm giác như thể bản thân đang nằm mơ. Đúng thế! Làm sao có thể dùng hai mươi vạn đại quân, không đánh mà thắng tám mươi vạn đại quân của Đông Lăng, khiến cho bọn chúng phải cắt đất bồi thường chứ? Chuyện này nhất định là lừa gạt người ta, đúng thế! Nhưng, khi ánh mắt bọn họ nhìn thấy cách đó không xa, những người khác đang cao hứng bừng bừng xây dựng tường thành, mà Hoàng hậu nương nương cũng ở trong đó và không hề thấy bóng dáng đại quân Đông Lăng đâu, bọn họ đồng loạt dụi mắt mấy lần, sau khi xác định bản thân không bị ảo giác thì suýt nữa vì mừng rỡ mà nhảy dựng lên! Không nhầm đấy chứ, chuyện này…! Còn sử quan dưới sự căn dặn của Uất Trì Thành thì cũng ra sức ca ngợi công đức của Nam Cung Cẩm một phen. Đương nhiên, hắn không sử dụng câu của Nam Cung Cẩm đã nói:
Lúc cần thiết, phải dùng vẻ hèn mọn của Hoàng Phủ Hoài Hàn để tôn lên hình tượng của nàng
, bởi vì nhìn Đông Lăng Hoàng kia thật sự không giống như là dáng vẻ hèn mọn. Nghe thấy tiếng bước chân, cả đám người cùng quay đầu lại, trên mặt đều hiện lên sự vui vẻ. Mà trên mặt Nam Cung Cẩm cũng dính mấy vết bẩn, khi nhìn thấy Thượng Quan Cẩn Duệ, vẻ mặt liền tươi cười nhảy đến:
Ca ca, huynh đã đến rồi! Chuyện thay đổi hướng chảy của Nam Hà thế nào rồi?
Thượng Quan Cẩn Duệ xuống ngựa, nở nụ cười nhẹ, khiến cho người ta nhìn mà thấy cảm giác ấm áp như trào dâng từ đáy lòng, cũng khiến cho Nam Cung Cẩm vốn lòng đầy mỏi mệt đã tiêu tan không ít, giọng nói ôn nhã và êm tai của hắn chậm rãi vang lên:
Sao thế? Không tin tưởng huynh sao? Đã hoàn thành từ sớm rồi, khi huynh tới đây, đường sông đã đào xong, chỉ cần phải điều hướng sông ở Đông Lăng vào đường sông mới này mà thôi! Nam Cung Cẩm gật đầu cười, tình hình bên nàng vô cùng tốt đẹp, nếu không phải còn việc đổi hướng sông cần hoàn thành, thì bây giờ nàng thật sự muốn mang binh mã đi công chiếm mấy thành của Đông lăng!
Truyền tin tức cho hắn chưa?
Từ
hắn
này để chỉ ai, đương nhiên Thượng Quan Cẩn Duệ biết, hắn cười cười nói:
Khi ta thấy Uất Trì Thành trở về báo cáo, luôn cảm thấy chuyện này có chút không bình thường, nghĩ rằng nên tới đây xác nhận một chút!
Nam Cung Cẩm không để ý lắm gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn truyền lệnh sứ cách đó không xa, lới tiếng nói:
Đi báo cho Bách Lý Kinh Hồng, bà đây không những giữ vững thành Lâm Truy cho hắn! Còn chiếm thêm được một tòa thành trì!
Dứt lời, chính là một trận cười to phóng khoáng! Không ít binh sĩ Nam Nhạc lúc này nhìn mặt mũi dính đầy vết bẩn của nàng, con mắt đều bắn ra ánh sáng óng ánh, cũng không nhịn được mà đỏ hết cả mắt. Trong ấn tượng của bọn hắn, Hoàng hậu đều hẳn là mặc áo gấm ở hậu cung, cao cao tại thượng, hoặc là đấu đá tới lui với một đám đàn bà, nhưng Hoàng hậu của bọn hắn không hề giống một người phụ thuộc, mà càng giống một cánh tay, à không … Là đôi cánh mới đúng! Có nàng, Nam Nhạc bọn hắn thực sự là hổ thêm cánh!
Vâng!
Truyền lệnh sứ quát to một tiếng, quay người thật nhanh chạy đi, nhìn rất phấn khởi. Nam Cung Cẩm nhìn đám binh sĩ Thượng Quan Cẩn Duệ đem tới, quặm mặt lại hét lớn một tiếng:
Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không nhanh đi xây sửa tường thành đi! Không biết bản cung còn phải vội vã đi thành Thiệu Dương sao?
Trong đám người lập tức nổ ra một trận cười to thân mật, xem ra, Hoàng hậu nương nương cũng hơi nhớ Hoàng thượng rồi! Bọn hắn vội vàng hô to:
Rõ!
, sau đó bọn họ nhanh chóng đi qua hỗ trợ.