Chương 248: NGƯƠI ĐƯA TRẪM VỀ NÚI TUYẾT ĐI!
-
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
- Quân Tử Giang Sơn
- 4559 chữ
- 2022-02-04 06:26:33
Nam Cung Cẩm bị dọa cho đến nỗi phải nuốt một ngụm nước bọt, không ngờ rằng bình thường nhìn Mộc cô nương có vẻ rất dễ nói chuyện, nhưng sau khi nổi giận còn hung hãn hơn cả nàng! Đây quả nhiên là bình thường chó cắn là chó không sủa mà, à không không, hình dung sai rồi! Mộc Nguyệt Kỳ này trước đây nói chuyện với Thượng Quan Cẩn Duệ cũng không dám nhìn vào mắt đối phương, vậy mà hôm nay lại dám chỉ thẳng vào huynh ấy mà chửi ầm lên như vậy! Còn nữa, không ngờ nàng ấy còn biết cả Bạch Liên Hoa à! Nam Cung Cẩm chỉ nói qua với nàng một lần, nàng lại nhớ rõ, mà lại dùng rất chuẩn xác! Mai Lương Hinh thấy Thượng Quan Cẩn Duệ bị mắng đến ngây dại cả người, cười lạnh trong lòng một tiếng, thật là một người đàn bà ngu xuẩn, có tên đàn ông nào không thích con gái ôn nhu trang nhã đâu, thế mà nàng cứ mở miệng mắng như thế! Như vậy sẽ chỉ càng đẩy đàn ông đi xa hơn thôi? Nghĩ thế, cô ta chớp hai mắt một chút, hai hàng nước mắt liền rơi xuống:
Mộc tỷ tỷ, ta không phải kỹ nữ trà xanh, ta, ta… Ngươi không nên nói ta như thế, ta chưa từng đắc tội với ngươi mà, sao ngươi lại vũ nhục ta như thế?!
Cô ta vừa nói xong, lửa giận trong lòng Mộc Nguyệt Kỳ lại càng bốc cao hơn! Nàng nghiêng đầu nhìn cô ta rồi cười lạnh một tiếng:
Ngươi không phải kỹ nữ trà xanh, chẳng lẽ là kỹ nữ trà nhài à?
Phốc…
Nam Cung Cẩm suýt nữa bị sặc nước bọt chính mình! Nàng hoàn toàn không ngờ Mộc Nguyệt Kỳ còn có một mặt thế này, nàng vội vàng nói:
Được rồi, Mộc tỷ tỷ, đừng nói lung tung nữa, cô ta không phải kỹ nữ trà hoa gì cả, cô ta là… kỹ nữ hồng trà!
Thượng Quan Cẩn Duệ nghe thấy mấy từ ngữ đặc thù này, chính là một từ cũng không hiểu, nhưng nghe thấy từ
kỹ nữ
kia thì xem chừng cũng không phải tốt đẹp gì! Lại nói hiện tại hắn thật sự muốn đi! Mai Lương Hinh thấy các nàng sỉ nhục mình như thế, lại là mấy hàng nước mắt rơi xuống:
Ta không ngại vất vả cứu Hoàng thượng từ trong núi tuyết vạn dặm ra, vậy mà các ngươi đối xử với ta thế này, dù sao ta cũng là ân nhân cứu mạng của Hoàng thượng, chẳng qua là bị thương ở chân, nên ở nhờ ở đây mấy hôm, các ngươi cứ nhất quyết muốn gây sự với ta thế này sao!
Câu này của cô ta lại là lôi chuyện cứu được Bách Lý Kinh Hồng ra làm đòn sát thủ! Các Tướng quân đã sớm nghe thấy bên này ồn ào, đều vội vội vàng vàng chạy tới, vừa đến thì nghe thấy Mai Lương Hinh khóc lóc, kể lể những lời này, lại thấy Mộc Nguyệt Kỳ đang có cực kỳ bất nhã mà nắm đầu cô ta, lập tức liền không đồng tình với hành động của Nam Cung Cẩm và Mộc Nguyệt Kỳ. Vị cô nương này nói không sai, dù sao cô ta cũng cứu được Hoàng thượng, chẳng qua là đang bị thương ở chân nên ở đây mấy ngày, thế mà Hoàng hậu nương nương và Mộc cô nương lại đến đây gây phiền toái, chuyện này cũng thật sự là hơi quá đáng!
Vậy bản cung cũng phải hỏi một câu, trong thành nhiều người như thế, chúng ta không làm khó dễ, vì sao lại chỉ làm khó dễ mình ngươi?
Thật đúng là nói chuyện với kỹ nữ trà xanh, có lý cũng không nói rõ được mà! Lông mày Mai Lương Hinh nhướng lên rồi nói:
Cái này không phải quá đơn giản sao, chẳng qua là ngươi thấy ta cứu được Hoàng thượng, sợ rằng sau khi Hoàng thượng tỉnh lại, thật sự muốn phong ta làm phi, cho nên mới muốn trừ khử luôn ta đi cho thống khoái!
Câu này của cô ta khiến các Tướng quân cũng thấy có lý, hậu viện nhà ai mà không có mấy người phụ nữ tranh giành sủng ái chứ? Hoàng hậu nương nương sợ có nhiều người tranh sủng với nàng cũng không có gì kỳ quái.
Vậy ta thì sao? Ta không sợ Hoàng thượng phong ngươi làm phi mà? Vì sao ta cũng muốn gây sự với ngươi? Còn nữa, ngươi cho rằng Hoàng thượng mù hay sao mà đi phong loại con gái như ngươi làm phi?
Từ bé đến giờ, Mộc Nguyệt Kỳ chưa từng tức giận như thế này bao giờ, mở miệng ra là chửi là mắng. Quan Tư pháp của Thiệu Dương ở bên cạnh chứng kiến mọi chuyện cũng hoàn toàn choáng váng! Cô nàng Mai Lương Hinh này, cũng không khỏi quá vô lý đi? Cứ ngang nhiên mở mắt nói dối như vậy mà sao cũng nhiều người tin cô ta như thế chứ? Mai Lương Hinh nhìn nàng một cái, cười lạnh nói:
Ngươi có quan hệ tốt với Hoàng hậu nương nương, thiên vị nàng thì có gì kỳ quái? Ta cũng biết ngươi đang tức giận cái gì, chẳng qua là vì khi ngươi muốn giết ta lại thấy ta trốn đến bên người Thượng Quan Tướng quân, rồi Thượng Quan Tướng quân an ủi ta vài câu, ngươi liền… Mộc tỷ tỷ, đối nhân xử thế phải bằng lương tâm, nếu ngươi không vui khi thấy ta tiếp cận Thượng Quan Tướng quân, ta sau này trông thấy hắn sẽ tránh xa một chút là được, tội gì phải đối phó với ta như thế!
Nói xong, lại mấy giọt nước mắt rơi xuống, lột tả dáng vẻ đáng thương đến cùng cực! Mộc Nguyệt Kỳ tức giận đến trợn trắng mắt! Một chút lý trí lúc trước toàn bộ tan biến không thấy gì nữa!
Ngươi…
Được rồi! Ngươi muốn gả cho Hoàng thượng đúng không? Ta sẽ để ngươi ở lại, ngươi đã có tự tin như thế thì cứ yên tâm ở lại đây đi, soi gương cho kỹ vào! Ngược lại ta muốn xem xem Bách Lý Kinh Hồng có cưới ngươi làm phi hay không! Ta cũng không sợ mà nói trước rằng, nếu hắn thật sự có can đảm cưới ngươi, bà đây sẽ chôn thi thể bọn ngươi cùng một chỗ trên núi tuyết!
Kiên nhẫn của Nam Cung Cẩm hoàn toàn đã hết! Cũng lười tiếp tục giả vờ giả vịt, mở miệng ra là phẫn nộ quát mắng! Ngay cả tương lai của bọn họ thế nào đều đã được định đoạt ổn thỏa, thi thể, chôn trong núi tuyết.
Ồn ào gì thế?
Một giọng nói cao ngạo thanh lãnh vang lên ngoài cửa, trầm thấp mà dễ nghe, giống như âm thanh của trời cao, cũng mang theo một chút cảm giác yếu ớt khó mà che giấu được. Nam Cung Cẩm và Hiên Viên Dĩ Mạch đều kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa, theo lý thuyết thì phải mấy ngày nữa hắn mới có thể tỉnh lại, hôm nay đã tỉnh lại chứng tỏ sức mạnh tinh thần và ý chí của hắn đều không kém! Các Tướng quân ngoài cửa đều giật mình, cùng nhau quỳ xuống nói:
Mạt tướng bái kiến Hoàng thượng!
Bách Lý Kinh Hồng thản nhiên gật đầu, sau đó chậm rãi đi vào phòng. Một bộ áo trắng, như sương như khói khoác trên người, eo thắt đai lưng ngọc, không có một chút trang sức nào. Tóc đen buông xõa, có mấy sợi rủ xuống ngực, mặt như quan ngọc, nhan như thuấn hoa, quả nhiên là đẹp như trăng trên bầu trời, giọng nói thánh thót như khúc nhạc tiên. Đôi mắt như ánh trăng say lòng người nhìn qua trong phòng, liền ngừng lại trên người Nam Cung Cẩm. Trong lòng hắn có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, khi bị tuyết lở vùi lấp, hắn thật sự cho là mình không sống nổi nữa, không nghĩ rằng mình còn có cơ hội trông thấy nàng. Giờ phút này, hắn cảm thấy, cảm giác còn sống, thật tốt biết bao. Ánh mắt Nam Cung Cẩm cũng đang nhìn hắn, đầu tiên là kích động, nhưng nàng cũng không có quên quãng thời gian nàng như phát điên đi tìm hắn, mà lại đau khổ vì không thể tìm thấy hắn đó, giờ nhìn thấy hắn xuất hiện trước mặt mình, sự xúc động trong lòng cũng không thể nào tả nổi. Sắc mặt hắn vẫn còn hơi tái nhợt, mang theo vẻ hư nhược, hoàn toàn là dáng vẻ mỹ nhân bệnh tật, nhưng rất nhanh sau đó, Nam Cung Cẩm nhìn hắn mà lửa giận sôi trào, cảm thấy không còn chút thương tiếc nào, nàng nhanh chân đi tới trước mặt hắn, một tay nắm chặt lỗ tai hắn mà nói:
Bách Lý Kinh Hồng, chàng là đồ vô dụng! Chàng không còn đủ sức để trở về hay sao? Lại còn phải chờ có người tới cứu à. Chờ người tới cứu đã đành, nhưng chờ ai không chờ, lại đi rước về cho bà đây một ả kỹ nữ trà xanh! Chàng thử nói xem ta cần chàng để làm gì, vô dụng đến nỗi để một ả kỹ nữ trà xanh cứu về! Chàng thực sự muốn ta tức chết sao?!
Nàng mắng một thôi một hồi thế này khiến cho các Tướng quân đều trợn mắt há mồm, á khẩu không ho he câu gì được! Hoàng hậu nương nương thật đáng sợ quá đi? Sao lại dám bất kính với Hoàng thượng như thế này chứ? Mai Lương Hinh cũng hoàn toàn choáng váng, cho tới bây giờ cô ta cũng không nghĩ trên thế gian lại có người to gan như thế, véo tai Hoàng thượng đã đành, còn mắng xối xả, nàng không muốn sống nữa sao? Cô ta còn như đã có thể trông thấy Nam Cung Cẩm bị Hoàng thượng chặt đầu rồi! Ngay cả Thượng Quan Cẩn Duệ cũng khẽ nhếch miệng lên kinh ngạc, Cẩm Cẩm thế này thì thật là… Khóe môi Bách Lý Kinh Hồng cũng hơi giật giật, tuy trước đây khi nàng tức giận với hắn, cũng đã từng véo tai hắn rồi, nhưng cho tới giờ cũng chưa từng làm thế trước mặt mọi người, không cho hắn chút thể diện nào. Hắn cảm thấy thể diện của mình không thể giữ nổi nữa, nhưng đồng thời cũng nhận thức sâu sắc rằng lần này nàng thật sự vô cùng tức giận.
Chuyện này là thế nào?
Hắn vừa mới tỉnh lại, còn chưa kịp hiểu chuyện gì. Nam Cung Cẩm giận đùng đùng thu tay mình lại, chỉ vào Mai Lương Hinh rồi nói:
Cô ta nói, là cô ta cứu chàng về, cho nên sau khi chàng tỉnh nhất định phải cưới cô ta làm phi! Chàng cưới cô ta luôn đi, chàng cưới rồi, ta sẽ lập tức thu dọn quần áo rời đi, nhường lại không gian cho hai người!
Bây giờ Bách Lý Kinh Hồng mới chú ý tới có người bên cạnh, chỉ thấy cô gái kia đang khóc như mưa, si ngốc nhìn mình, khiến cho lông mày hắn khẽ nhíu lại:
Trẫm nói muốn cưới cô ta lúc nào?
Cô ta nói đấy! Người ta là ân nhân cứu mạng của chàng cơ mà, chẳng lẽ chàng không nên tiếp nhận chuyện người ta lấy thân báo đáp hay sao?
Nam Cung Cẩm nói bằng giọng châm chọc, rỉa rói. Bách Lý Kinh Hồng khựng lại, có chút không vui nghiêng đầu nhìn Nam Cung Cẩm:
Nàng còn nói lung tung nữa, ta sẽ cho nàng biết thế nào là lợi hại.
Chàng có thể làm gì được ta nào?
Nam Cung Cẩm cũng tức lên, tên này còn muốn đánh nàng hay sao?
Nàng thử nói xem, hả?
Giọng điệu vẫn là lạnh tanh, nhưng từ
hả
cuối cùng lại gợi cho người nghe không ít hương vị kỳ dị. Các Tướng quân đều mập mờ cúi đầu xuống, không dám phán một câu. Thế là Nam Cung Cẩm lập tức cũng không nói nữa, hừ lạnh một tiếng, khinh thường quay đầu đi, nhưng mặt nàng bỗng nhiên thoáng đỏ bừng.
Cô nương, đa tạ ân cứu mạng. Ngoại trừ làm phi, trẫm nguyện ý dốc hết tài lực Nam Nhạc để đáp tạ cô nương.
Giọng nói lạnh lùng của Bách Lý Kinh Hồng vang lên, không chứa chút tình cảm nào. Cự tuyệt ý nguyện muốn làm phi của đối phương một cách hết sức rõ ràng. Lúc này Nam Cung Cẩm mới hài lòng hừ khẽ một tiếng, hai tay khoanh trước ngực nhìn Mai Lương Hinh. Mai Lương Hinh nghe xong lời hắn, sắc mặt tái đi, hy vọng trong lòng bao ngày bỗng chốc biến thành bọt nước, cô ta thật sự không thể nào tiếp thu được sự chênh lệch tâm lý lớn như thế, cô ta bước nhanh mấy bước lên phía trước, lại cố mà rặn mấy giọt nước mắt rơi ra, hai mắt đẫm lệ mơ màng nói:
Hoàng thượng, dân nữ không cầu gì khác, dân nữ chỉ muốn ở lại bên cạnh ngài, cho dù dân nữ phải làm nô tỳ, làm trâu làm ngựa đều được!
Nam Cung Cẩm cười lạnh một tiếng rồi nói:
Nghe nói Thiệu Dương có một gia đình cũng đang thiếu một con trâu cày ruộng, bản cung và Hoàng thượng yêu dân như con, đang chuẩn bị mang trâu đi hỗ trợ cày ruộng, ngươi đã nguyện ý làm trâu làm ngựa cho Hoàng thượng thì chờ một lát rồi theo bản cung đi nhé, đồng ý không?
Sắc mặt của Mai Lương Hinh trong nháy mắt cứng ngắc lại, cô ta không ngờ đối phương sẽ nói ra lời như thế, cô ta ngẩng đầu, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Bách Lý Kinh Hồng, hy vọng hắn có thể vì cô ta mà nói mấy câu, nhưng sau khi ngẩng lên, lại phát hiện ra ánh mắt đối phương hoàn toàn là vẻ lạnh lùng, không có ý muốn nói giúp cô ta chút nào. Vì vậy cô ta càng xấu hổ, không biết nên đáp lại Nam Cung Cẩm như thế nào. Mà Nam Cung Cẩm cũng không vì cô ta im lặng mà không nói gì, ngược lại là nàng lại cười lạnh một tiếng:
Tại sao không nói nữa? Vừa mới rồi không phải còn nguyện ý làm trâu làm ngựa cho Hoàng thượng sao? Giờ cho ngươi làm trâu thật, ngươi lại không chịu đáp ứng à?
Lần này ánh mắt chúng Tướng quân nhìn Mai Lương Hinh tràn đầy không đành lòng, theo bọn hắn Hoàng hậu thật sự quá hà khắc! Kể cả là không vui vì cô ta muốn theo Hoàng thượng, cũng không cần thiết phải bức bách người ta như thế, nhưng Hoàng thượng mới bị Hoàng hậu véo chặt tai, mà không tức giận, đã đủ để cho người ta thấy Hoàng thượng coi trọng Hoàng hậu như thế nào, cho nên bọn hắn không dám nói câu nào, ánh mắt cũng không dám biểu lộ gì, miễn cho không liên quan gì lại bị Hoàng thượng xử lý. Mà Mộc Nguyệt Kỳ mới bị Mai Lương Hinh chọc cho giận đến phát điên lúc này cũng bình tĩnh lại, sau khi bình tĩnh, tự nhiên cũng nhạy cảm mà cảm giác được hành vi của Nam Cung Cẩm hiện nay rõ ràng đã khiến cho các Tướng quân này bất mãn, nàng cảm thấy có chút lo lắng. Nhưng rõ ràng là nàng đã xem thường Nam Cung Cẩm, Nam Cung Cẩm hùng hổ dọa người như thế vốn là để khiến cho Mai Lương Hinh bộc lộ rõ bản chất của mình, như thế hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều là các nàng tự nói ra! Quả nhiên, Mai Lương Hinh bị Nam Cung Cẩm đâm một kích như thế, lập tức từ dưới đất đứng lên, chỉ vào mũi Nam Cung Cẩm nói:
Ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế chứ, sao ta lại muốn đi cày ruộng được?! Ta là người cứu được Hoàng thượng, các ngươi có thể đối xử với ta như thế sao?
Thái độ kiêu căng lập tức bộc lộ ra, hoàn toàn khác biệt với vẻ vô cùng đáng thương, khóc đến chết đi sống lại ban nãy. Điều này khiến cho các Tướng quân ở cổng cũng thoáng sửng sốt một chút.
Đây là thái độ ngươi nói chuyện với bản cung sao, ngươi phải biết rằng, Hoàng thượng còn không dám nói chuyện với bản cung thế này đâu!
Nam Cung Cẩm lạnh lùng hỏi, mà nàng dùng từ
không dám
chứ không phải
sẽ không
để nói. Mọi người cũng nhịn không được mà quay đầu lại nhìn Bách Lý Kinh Hồng, chỉ thấy hắn tựa như không nghe được cái gì, hơn nữa khuôn mặt không có chút dị sắc nào, thậm chí dưới đáy mắt còn có chút đắc ý. Thế nên mọi người đều nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt, Hoàng thượng thật sự quá mạnh mẽ, phụ nữ như thế bọn hắn thực sự không tiêu hóa nổi, không biết là vua của một nước như Hoàng thượng làm thế nào mà nhịn được, thậm chí nghe thấy mấy lời này mặt còn không đổi sắc, còn thoáng như có chút cảm giác kiêu ngạo. Thế nên các Tướng quân cũng không khỏi cảm thán ở trong lòng, Hoàng thượng thế này là bị Hoàng hậu áp bức đến mức chuyện thế này cũng nên cảm thấy kiêu ngạo rồi, mà thậm chí còn không biết được rõ ràng chuyện nào nên thấy xấu hổ nữa! Thật đáng thương!
Đấy là Hoàng thượng sợ ngươi, ta cũng không sợ ngươi! Ta nói cho ngươi biết, Hoàng thượng nhất định phải cưới ta làm phi, nếu không ta sẽ đem chuyện hôm nay truyền đi khắp mọi nơi, nói các ngươi vong ân phụ nghĩa!
Mai Lương Hinh cũng không thèm đếm xỉa nữa, bây giờ cô ta không bận tâm được nhiều như thế, quan trọng là chuyện bây giờ cô ta được gả vào hoàng cung, những chuyện khác sau này hãy nói. Lần này, bộ mặt thật của cô ta đã hoàn toàn bị phơi bày ra! Dám nghênh ngang nói ra mấy lời như thế này, khiến cho tất cả các Tướng quân đều căm ghét nhíu mày, trong lòng cũng đại khái đã hiểu rõ dáng vẻ đáng yêu của cô ta lúc trước là giả vờ, bằng không thì cũng sẽ không thay đổi thành chua ngoa như vậy. Nhưng hạng như cô ta mà cũng dám uy hiếp Hoàng thượng và Hoàng hậu, không biết là ai cho cô ta mượn lá gan này! Mộc Nguyệt Kỳ hừ lạnh một tiếng:
Sao hả, không giả vờ nữa à? Mới vừa rồi giả làm kỹ nữ trà xanh và Bạch Liên Hoa không phải rất giống sao? Còn mới nói bản cô nương lớn tuổi, không xứng với Thượng Quan Cẩn Duệ, chỉ có ngươi mới xứng cơ mà! Vừa muốn làm phi tử, vừa mồi chài Thượng Quan Cẩn Duệ, cũng không biết da mặt của ngươi làm bằng cái gì nữa!
Nàng vừa nói xong câu này, các Tướng quân xung quanh đều không dám tin mà nhìn Mai Lương Hinh, sao có thể thế được?
Ta đâu có nói thế, ngươi nói bậy!
Mai Lương Hinh chỉ vào Mộc Nguyệt Kỳ mà lớn tiếng phản bác! Mộc Nguyệt Kỳ lại cười lạnh một tiếng:
Ta nói bậy sao? Được, ngươi hỏi các nàng một chút, các nàng đều nghe thấy đấy!
Tiếp đó, một đám người hầu như là mấy đời câm điếc, đột nhiên lại nói được, nên tranh nhau kể ra mọi chuyện của Mai Lương Hinh, từng chi tiết nhỏ đều được kể ra, gồm có tất cả mọi chuyện tự luyến, bảnh chọe, không biết xấu hổ đều nói ra, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc mà không ngậm miệng lại được! Chuyện này, không thể nào? Có thể khoa trương đến thế sao? Lần này dưới lời của những người kia mặt của Mai Lương Hinh càng ngày càng xấu hổ, nhưng cô ta không hề đỏ mặt chút nào, chờ cho đám người hầu nói xong, mới chỉ về phía các nàng mà giận dữ mắng:
Các ngươi nói bậy, tới bây giờ ta chưa từng nói qua những lời như thế, nhất định là các ngươi đều bị Hoàng hậu thu mua, cho nên mới nói xấu ta.
…
Có người tin tưởng lời này sao? Hoàng hậu bỏ tiền ra thu mua nhiều người như thế, chỉ để đối phó với một nhân vật nhỏ như cô ta sao? Nam Cung Cẩm cũng cười lạnh liên tục. Những hạ nhân kia giơ tay lên thề:
Chúng ta dám chỉ thiên mà thề, chúng ta không nhận một đồng của Hoàng hậu nương nương! Còn nữa, nếu như những lời chúng ta vừa nói có một câu nói dối, chúng ta sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chết không yên lành!
Nhìn đi, tay ta còn đang bị bỏng, chính là cô ta giội!
Một thị tỳ vươn tay của mình ra cho mọi người nhìn.
Huynh nghe rõ chưa hả? Chính cô nàng chết tiệt này, ở sau lưng ta bàn tán tuổi tác của ta, huynh lại còn bảo vệ cô ta à!
Mộc Nguyệt Kỳ gầm lên với Thượng Quan Cẩn Duệ! Nàng vừa nói xong, vẻ mặt của Thượng Quan Cẩn Duệ cứng ngắc cả lại, hắn bảo vệ cô ta lúc nào chứ? Có chuyện đấy sao?! Nhưng cơn tức giận của Mộc Nguyệt Kỳ hiện nay đã không đè nén được nữa, nàng chỉ vào mũi Thượng Quan Cẩn Duệ mà mắng:
Ta lớn tuổi, đúng vậy đấy, ta lớn tuổi! Ta đã là bà già hai mươi mốt tuổi rồi, tuổi như ta hiện nay ra ngoài cũng không ai thèm ngó ngàng, kém xa cái thứ Bạch Liên Hoa trẻ tuổi xinh đẹp này chứ gì! Thế nhưng, huynh cũng không nghĩ một chút xem điều này là vì ai! Ta đi theo bên cạnh huynh bốn năm, chưa từng yêu cầu huynh một điều hứa hẹn gì, cũng chưa từng hy vọng cái gì xa vời. Ta dám nói cho dù là tảng đá, cũng nên bị làm cho nóng lên, cho dù huynh không có tình cảm với ta, thì cũng nên có chút cảm động chứ? Bây giờ cô ta mắng ta lớn tuổi, huynh lại còn bảo vệ cô ta, coi như là mắt Mộc Nguyệt Kỳ ta bị mù rồi! Nếu ta lại đi theo mông huynh để mà bị hắt hủi coi thường nữa, ta sẽ tự tát chính mình mấy phát!
Nói xong, mắt nàng đỏ lên, chạy như bay! Nàng đem tất cả những điều tủi thân trong lòng nàng nói ra với Thượng Quan Cẩn Duệ. Mấy Tướng quân tuổi trẻ tài cao, lại chưa kết hôn, đều nhìn bóng lưng Mộc Nguyệt Kỳ, trong lòng thầm tính toán, cô nương xinh đẹp như thế, nếu như quốc cữu gia không thích, bọn họ cũng có thể tranh thủ một chút mà! Thượng Quan Cẩn Duệ cũng biết bản thân nợ nàng rất nhiều, hôm nay bị nàng nói ra như thế, nên cũng có chút xấu hổ tự trách mình, nhưng mà… Hắn lại không tự chủ được mà sờ mũi mình một chút, ai có thể nói cho hắn biết, hắn bảo vệ Mai Lương Hinh này lúc nào thế? Vì cái gì mà lúc Mộc Nguyệt Kỳ chỉ trích hắn, lại có thể nói lý lẽ đầy hùng hồn như thế? Phụ nữ, thật sự là sinh vật khó lý giải! Nam Cung Cẩm cười mà như không cười nhìn hắn một cái:
Duệ ca ca, dù thế nào thì huynh cũng nên đi giải thích vài câu chứ? Ta sợ Mộc cô nương sẽ nghĩ quẩn đấy!
Thực ra phản ứng của Mộc Nguyệt Kỳ cũng rất bình thường, nàng vốn là người Đông Lăng, con gái Đông Lăng sau mười tám tuổi mà chưa gả đi là rất ít, mặc dù ở Nam Nhạc bên này con gái nhà giàu gả đi tương đối muộn, nhưng cũng đều vào khoảng hai mươi tuổi, hiện nay nàng hai mươi mốt tuổi, sợ rằng đây chính là nỗi đau lớn nhất của nàng, Nam Cung Cẩm nói xong, sắc mặt Thượng Quan Cẩn Duệ lại cứng hơn một chút, hiển nhiên bị giả thiết của Nam Cung Cẩm hù dọa, hắn gật nhẹ đầu rồi đuổi theo. Mai Lương Hinh thấy Mộc Nguyệt Kỳ bộc phát tức giận với Thượng Quan Cẩn Duệ cũng sững sờ, chuyện này là như thế nào? Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến cô ta, cô ta quay đầu lại nhìn Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng, lại cắn răng mở miệng dây dưa:
Hoàng thượng, ta cứu được ngài, chẳng lẽ một chức phi ngài cũng không cho được sao?
Bách Lý Kinh Hồng thản nhiên nhìn cô ta, không nói một câu, cũng là thật sự không biết nói gì. Kể cả cô ta không có làm ra nhiều chuyện không chịu nổi như thế, hắn cũng không có khả năng cưới phi gì cả. Giờ hắn đã cự tuyệt thẳng thắn như vậy mà cô ta còn không chịu thôi. Nam Cung Cẩm cười lạnh một tiếng rồi nói:
Nghìn lượng vàng, đồng ý thì cầm lấy rồi cút, không đồng ý thì coi như xong!
Dứt lời, nàng quay người đi. Bách Lý Kinh Hồng tự nhiên cũng đuổi theo. Nhưng Mai Lương Hinh lại không chịu buông tha mà đi theo bọn họ:
Hoàng thượng, ngươi đừng quên, nếu không có ta, ngươi sao có thể sống được, ngươi nhất định phải báo đáp ta!
Hoàng thượng, nếu không có ta, ngươi cho rằng ngươi có thể ra khỏi núi tuyết không? Bây giờ ngươi đã sớm chết rồi! Hoàng thượng…
Mai Lương Hinh lớn tiếng ồn ào. Nam Cung Cẩm càng nghe càng bực bội, có xúc động muốn đánh người. Bách Lý Kinh Hồng cũng cảm thấy hết nói nổi, cuối cùng, lúc mà Mai Lương Hinh lập lại câu nói kia lần thứ hai mươi:
Nếu không có ta đưa ngươi từ trong núi tuyết ra…
Bách Lý Kinh Hồng cuối cùng không thể chịu được nữa, quay đầu lại, lạnh lùng nói:
Cô nương, vậy ngươi đưa trẫm về núi tuyết đi.