Chương 272: ĐÔNG LĂNG HOÀNG VÀ MẠC BẮC VƯƠNG THẬT ÂN ÁI
-
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
- Quân Tử Giang Sơn
- 3278 chữ
- 2022-02-04 06:26:57
Thấy hai người này có bộ dáng hoạn nạn gặp chân tình, Nam Cung Cẩm mới biết trong lúc vô tình
nàng đã để cho mối quan hệ của hai người này càn8g thêm chặt chẽ, thể là nàng nói:
Đông Lăng Hoàng và Mạc Bắc Vương quả nhiên là giúp nhau lúc hoạn nạn, vô cùng ân ái!
Sau đó, chính là
Đoàng!
,
Đoàng!
,
Đoàng!
... mười mấy tiếng súng vang lên, bắn về phía Hoàng Phủ Hoài Hàn! Các viên đạn bắn tới từ bốn phương tám hướng, khiến cho Hoàng Phủ Hoài Hàn vội vàng không kịp chuẩn bị, mặc dù hắn đã nhanh chóng nhảy lên, muốn tránh đi, nhưng lại nghe thấy hai tiếng
Bụp!
,
Bụp!
vang lên!
Hoàng thượng!
Mà Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không hổ là nhất đại kiêu hùng, mặc dù vũ khí trong tay có lực sát thương yêu hơn rất nhiều, nhưng nội lực cường đại của hắn cũng không phải để trang trí, rất nhanh hắn đã bố trí cương phong xung quanh mình thành một đạo kết giới, giống như là một cơn gió ngược! Cơn gió này gia tăng lực sát thương của đạn hắn bắn, và cản tốc độ bay đạn do Nam Cung Cẩm bắn ra!
Thế nên lần này khi hai viên đạn va chạm nhau, không bên nào chiếm được ưu thế!
Sau đó, chính là
Đoàng!
,
Đoàng!
,
Đoàng!
... mấy chục tiếng súng vang lên, các viên đạn đều và vào nhau giữa không trung!
Cuối cùng,
Đoàng!
một tiếng, hai viên đạn cuối cùng trong sáng của Nam Cung Cẩm và Hoàng Phủ Hoài Hàn và vào nhau. Sau đó, hai viên đạn rơi xuống đất, súng của hai người vẫn còn đang chĩa vào đối phương của mình!
Hoàng thượng!
m thanh hoảng sợ của người Đông Lăng vang lên! Một viên đạn bắn vào đầu vai hắn, mà một viên khác bắn bị thương cánh tay phải của hắn! Cảm giác đau nhức kịch liệt khiến cả người hắn lảo đảo, suýt nữa thì ngã khỏi lưng ngựa, hắn hơi cong người lên, đôi con mắt màu tím đen nhìn Nam Cung Cẩm đầy lạnh lẽo, dưới đáy mắt đầy vẻ không dám tin! Sao có thể như thế! Rõ ràng mỗi một phát bắn của Nam Cung Cấm hắn đều đỡ được, nhưng vì sao đối phương lại còn nhiều đạn như thế! Nam Cung Cẩm cười khẽ một tiếng, dưới đáy mắt ẩn chứa vẻ khinh miệt:
Đông Lăng Hoàng có phải đang tò mò vì sao trong sáng của bản cung vẫn còn đạn đúng không? Bản cũng quên nói cho ngươi, súng này ngoại trừ đẹp mắt hơn súng máy RPK, giá trị cao hơn, lực sát thương lớn hơn, đạn cũng nhiều hơn mấy viên! Đồ nhà quê chính là đồ nhà quê, sao có thể hiểu rõ được vũ khí công nghệ cao cơ chứ!
Điều khiến Nam Cung Cẩm đắc ý là, mặc dù nàng không giống như Yêu Vật, có thiên phú kinh người về chế tạo máy móc và tài năng sáng tạo cái mới, nhưng mưa dầm thấm đất, nàng cũng đã học xong kỹ thuật cải tiến! Không phải sao, hiện nay đã thành công làm Hoàng Phủ Hoài Hàn bị thương rồi!
Sắc mặt Đạm Đài Minh Nguyệt cũng trầm xuống, súng máy RPK đã đủ kinh hãi! Hiện giờ lại vẫn còn có thể làm ra thứ này, thấy loại vũ khí quái vật này, ai còn dám xông lên nữa? Mà ngay lúc bọn hắn còn chưa lấy lại tinh thần sau khiếp sợ này, lại một tiếng
đoàng
vang lên, bắn tới Hoàng Phủ Hoài Hàn!
Lần này, Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe thấy tiếng súng, đã có sự chuẩn bị, nhanh chóng nghiêng đầu, mới có thể né được viên đạn, may mà không bị thương! Khuôn mặt tuấn dật vo song trong nháy mắt trở nên tái xanh, hắn nhìn Nam Cung Cấm cách đó không xa rồi nói:
Nam Cung Cấm, nói là đấu một súng, mà người lại bắn lén như thế, phải chăng là quá không có đạo nghĩa không?
Giọng nói phong lưu hoa lệ của Đạm Đài Minh Nguyệt cũng vang lên đúng lúc này:
Vốn cho là trận pháp này có thể vây khốn, thậm chí đánh giết Nam Nhạc Hoàng, lại không ngờ không được, đúng là trẫm đã xem thường các hạ rồi!
Mạc Bắc Vương, ngươi cũng không hổ là cao đồ của Vô Ưu Lão Nhân.
Bách Lý Kinh Hồng nói không mặn không nhạt.
Cũng may là năng lực phản ứng của Hoàng Phủ Hoài Hàn không yếu, hắn phi thân lên, viên đạn kia sượt qua người hắn! Lập tức, hắn cảm thấy cảm giác đau nhức truyền đến từ cánh tay phải, cũng may chỉ là trầy da, không có trở ngại gì! Nhưng việc bị thương này, đã khiến hắn phải thay đổi sắc mặt! Viên đạn kia làm trầy da Hoàng Phủ Hoài Hàn rồi bay tới đằng sau, giết chết một tên binh sĩ Đông Lăng!
Sau đó một cái chớp mắt, Hoàng Phủ Hoài Hàn rơi xuống trên lưng ngựa, vẻ mặt cứng đờ, như là băng tuyết vạn năm không thay đổi! Đôi mắt màu tím đen tràn đầy ngưng trọng, hóa ra khẩu súng này không chỉ có vật liệu chế tác khác nhau, còn có sự khác nhau về lực sát thương! Mà sự khác biệt này không chỉ là một ít một chút, chỉ cần không quan sát một chút thôi, đã mất mạng rồi! Cô gái này cũng thật tinh quái, cố tình cường điệu chuyện chênh lệch giàu nghèo, để che đậy sự cảnh giác của mình, cho nên mới có thể suýt nữa gây thương tích cho mình!
Trông thấy Bách Lý Kinh Hồng đã bị vây trong trận pháp
Tam Phạn Thất Biến
của mình, lại không ngờ là hắn chỉ cần một chiêu đã có thể phá trận! Nhưng, hai mươi vạn kỵ binh Mạc Bắc, tuyệt đối không phải chỉ ba mươi vạn binh mã Nam Nhạc có thể chống đỡ được! Cho nên theo nguyên tắc mà nói, bên bọn hắn vẫn chiếm không ít ưu thế, nhưng đối phương lại bình tĩnh như thế, thậm chí còn nói ra những lời như thế, đây là vì sao?
Nam Cung Cẩm nhíu mày nhìn Bách Lý Kinh Hồng một chút, đột nhiên cảm thấy tên này thật sự có điều bí ẩn, trước đây mấy ngày có vẻ như đang tính toán một âm mưu to lớn gì đó, tới hôm nay, trong lòng nàng cảm thấy như thể càng thêm mãnh liệt!
Chủ soái bị thương, người Đông Lăng tự nhiên chỉ có thể lựa chọn lui binh! Gương mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng nhìn Nam Cung Cấm thật lâu, cuối cùng, dù trong lòng không hề tình nguyện, nhưng vẫn hạ lệnh:
Rút lui!
Trong cuộc đời hắn có ba lần bị thương, đều bởi vì cô gái này! Lần thứ nhất, ở hoàng cung Đông Lăng, vô thức đỡ cho nàng một kiếm; lần thứ hai, trước đây vài ngày thất thần nhìn nàng trên chiến trường, bị Bách Lý Kinh Hồng gây thương tích, hôm nay, lại bị nàng tự tay gây thương tích!
Nhưng, ngay lúc nàng cao hứng suýt thì quên hết tất cả, một giọng nói trong trẻo mà trầm thấp vang lên bên tại nàng:
Cẩn thận, Đạm Đài Minh Nguyệt, không phải là nhân vật dễ đối phó.
Nam Cung Cẩm khẽ giật mình, lúc này mới phản ứng lại! Đúng thế, Hoàng Phủ Hoài Hàn bị thương nặng, dẫn binh mã rút lui, đây là chuyện rất bình thường, nhưng hai mươi vạn kỵ binh của Đạm Đài Minh Nguyệt lại không có lý do gì mà cứ thể quay lại, chỉ sợ chuyện này không đơn giản, nàng không thể chủ quan khinh địch được!
Đôi môi mỏng của Bách Lý Kinh Hồng khẽ nhếch lên, đôi mắt đẹp như ánh trăng nhìn về mê chướng, hắn hất tay áo, hình thành một cơn gió, viên đá hắn cất giấu trong tay áo thật lâu, cứ như thế bay ra ngoài, sau đó bắn tới một cái trận nhãn!
Ngay sau đó, trước mắt bọn họ và xung quanh để biến đổi cảnh tượng, đã không còn là rừng rậm cắt ngang phía trước nữa, mà là một cơn sóng to gió lớn biển cả mênh mông mãnh liệt bao vây bọn họ, bọn họ như là đang ở giữa trung tâm biển khơi, bên tai vang vọng tiếng sóng bốn phía, mà dưới chân còn có thể trông thấy sóng lớn khuấy động, đập vào người bọn họ. Cảnh tượng như vậy quá mức chân thực, chân thực đến nỗi khiến cho bọn họ quên đi rằng bọn họ đang đứng trên đất liền, không có khả năng là biển cả, chân thực đến nỗi bọn họ sợ là một giây sau đã bị sóng biển nhấn chìm, thế nên khuôn mặt mọi người đều lộ vẻ hoảng sợ! Khi một đợt sóng lớn vỗ tới bọn họ, một giọng nói như là từ chín tầng trời truyền đến, mang theo âm lượng to lớn, mạnh mẽ hao nhiên vang lên giữa thiên địa:
Lui!
Hắn nói xong, khuôn mặt Đạm Đài Minh Nguyệt dưới mặt nạ biến sắc, sao hắn lại biết sự phụ mình là ai? Im lặng hồi lâu, hắn chợt cười:
Nam Nhạc Hoàng, thật tinh mắt! Chỉ là không biết lát nữa Nam Nhạc Hoàng làm thế nào để giết ra khỏi chỗ này!
Ba mươi vạn binh mã trên bình nguyện, bị hai mươi vạn kỵ binh Mạc Bắc bao vây! Đối với Nam Nhạc mà nói, đây tuyệt đối là thế yếu! Tiểu ý trên khuôn mặt Đạm Đài Minh Nguyệt, càng khiến cho người ta hoảng sợ, thậm chí là tấm mặt nạ kia cũng không che nổi tâm tình vui sướng của hắn!
Ai, Đông Lăng Hoàng đã không thể chờ đợi như thế, vậy thì ra tay đi! Nói đến mới nhớ, bản cũng dùng vũ khí đắt giá như thể đánh với người, thật là có chút cảm giác tự trách vì mình đi bắt nạt người nghèo khổ!
Nam Cung Cẩm nói xong, mới chậm rì rì giương sáng trong tay lên!
Hoàng Phủ Hoài Hàn vốn chỉ coi trọng thể diện, cũng không phải là người coi trọng hư vinh, nghe Nam Cung Cẩm cứ lặp đi lặp lại cường điệu về sự chênh lệch giữa hai vũ khí, sự chú ý của hắn bị hấp dẫn rất nhiều ở chuyện này, cho nên không nhiều không ít, hắn thật sự có cảm giác tự ti! Nhất là nghe mấy câu sau cùng của nàng, suýt nữa hắn phun ra một ngụm máu! Khuôn mặt tuấn dật vô song của hắn tím đen, không nói nhảm cùng nàng nữa, trực tiếp nâng súng lên, bắn về phía Nam Cung Cẩm
hoàng
một tiếng!
Lần này đôi môi mỏng của Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi nhếch lên, mình cũng không tính là thua phải không? Mà nháy mắt sau đó, hắn lại phát hiện bờ môi Nam Cung Cẩm nở nụ cười quỷ dị, nụ cười này lập tức khiến hắn cảm giác không ổn, nhưng, hắn lại hoàn toàn không nghĩ ra lý do đối phương lộ ra vẻ mặt này!
Nhưng, cũng đúng lúc này, Nam Cung Cẩm trên tường thành cao cao, bỗng nhiên một lần nữa bóp cò súng!
Mạc Bắc Hoàng thông minh, nhưng trẫm cũng đâu phải kẻ ngu?
Bách Lý Kinh Hồng lạnh nhạt nhìn hắn, dung mạo đạm mạc không có chút cảm xúc gì, nhưng ánh mắt đẹp như ánh trăng say lòng người của hắn hiện lên vẻ quỷ quyệt. Nam Cung Cẩm nghe bọn họ nói giọng bí hiểm, lập tức cảm thấy có chút nghĩ không thông, ách, đây không phải là do bản thân mình quá đần đúng không? Ý của Bách Lý Kinh Hồng, là đối phương đã sớm biết bọn họ sẽ đuối đến đây, cho nên đã chuẩn bị xong cạm bẫy và trận pháp, nhưng mình mới làm Hoàng Phủ Hoài Hàn bị thương, Đông Lăng rút quân, sau đó bọn họ mới truy kích, đây mới là sự thật, chẳng lẽ Đạm Đài Minh Nguyệt ngay cả chuyện Hoàng Phủ Hoài Hàn bị thương cũng có thể tính được sao?
Sau khi Bách Lý Kinh Hồng nói xong, trên mặt Đạm Đài Minh Nguyệt lập tức hiện lên vẻ nặng nề. Vốn là hắn và Hoàng Phủ Hoài Hàn bàn bạc kế hoạch, chính là muốn dụ người Nam Nhạc ra khỏi thành, sau đó phục kích ở mảnh bình nguyên này, bốn phía trống trải, chính là nơi đánh úp tốt nhất! Nhưng Hoàng Phủ Hoài Hàn bị thương, lại là một chuyện ngoài ý muốn, khiến bọn hắn bất ngờ, nhưng bọn hắn vẫn quả quyết
chạy trối chết
, đối phương cũng thật sự đuổi theo. Hoàng Phủ Hoài Hàn đã rút lui trước, nên nhiệm vụ vây giết này liền giao cho Đạm Đài Minh Nguyệt.
Thế là, mọi người chỉ thấy hai viên đạn bay ra, cũng vô cùng chính xác va chạm nhau trên không trung, thể hiện đầy đủ khả năng bắn súng siêu phàm của hai người! Vốn mọi người cho rằng, sẽ giống như lúc nãy, lực bay đi của hai viên đạn sẽ giống nhau, sau đó hai viên sẽ rơi xuống đất! Nhưng không ngờ là viên đạn Nam Cung Cấm bắn ra, vậy mà lấy thể sét đánh lôi đình đánh văng viên đạn của Hoàng Phủ Hoài Hàn ra, sau đó, vật thể nhìn tròn trịa kia bay nhanh về phía thân thế Hoàng Phủ Hoài Hàn!
Trong chốc lát, sát ý đã nổi lên bốn phía, sinh tử chỉ cách nhau một ranh giới nhỏ!
Chúng ta nói là đấu một súng mà, một súng này không phải còn còn chưa đấu xong sao? Nhớ kỹ, là một súng, chứ không phải một viên đâu!
Nam Cung Cẩm vừa gật đầu vừa cười rất xấu xa!
Lần này, trong sáng của Nam Cung Cẩm đã thiếu đi hai viên đạn! Mà Hoàng Phủ Hoài Hàn đấu với Bách Lý Kinh Hồng một viên, lại đấu với Nam Cung Cẩm một viên, nên trong sáng của hắn cũng bớt đi hai viên đạn!
Nam Cung Cẩm vẫn luôn chú ý động tác của hắn, cũng rất nhanh chóng bóp cò súng, bắn một phát về phía hắn! Đồng thời, trên môi nàng nở một nụ cười lạnh, vừa rồi nàng có gắng lặp đi lặp lại cường điệu chuyện chênh lệch giá trị của hai khẩu súng, chính là vấn đề giàu và nghèo, để tiêu trừ đi sự cảnh giác của Hoàng Phủ Hoài Hàn!
Nói đùa, lực sát thương của súng máy RPK hoàng kim thì sao súng máy RPK phổ thông có thể so sánh được chứ? Căn bản là không có cái gì có thể so sánh! Mà khi sự chú ý của Hoàng Phủ Hoài Hàn bị hấp dẫn đến chuyện súng có phải bằng vàng hay không, và với chuyện chênh lệch giàu nghèo sau đó, nàng muốn thuận tiện gây thương tích cho hắn sẽ đơn giản hơn nhiều!
Chỉ một chữ, nhưng những cơn sóng biển kia như nghe được hiệu lệnh, vậy mà thật sự nghe lời lùi lại phía sau. Lập tức sau đó chính là một hồi sóng im bể lặng, ngay sau đó, bốn phía chậm rãi khôi phục lại bình thường, bọn hắn đều đang đứng trên một mảnh bình nguyên, cũng chính là nơi bọn họ vừa mới truy đuổi quân địch tới đây!
Sau khi hết thảy hư ảo chậm rãi biến mất, cảnh vật hiện ra càng làm cho tất cả binh sĩ Nam Nhạc hoảng sợ, bởi vì khi ánh mắt vừa trở lại bình thường, bọn họ đã trông thấy quân đội Mạc Bắc đang bao vây bọn họ lại.
Cô gái này, đúng là kẻ cướp của cuộc đời hắn! Nhưng, còn có một câu càng chính xác hơn, giờ phút này đang ấm vang trong lòng hắn:
Gặp phải cô gái đáng chết này, chắc chắn không có chuyện tốt!
. Sắc mặt Đạm Đài Minh Nguyệt cũng mười phần ngưng trọng, giọng nói phong lưu hoa lệ chậm chạp và trầm thấp vang lên:
Rút lui!
Nhưng, đã đến giờ phút này, Nam Cung Cấm sao có thể từ bỏ ý đồ? Nàng ngửa mặt lên trời cười to một tiếng:
Đuổi theo cho ta!
Hoàng Phủ Hoài Hàn hừ lạnh một tiếng, cầm lại súng trong mình:
Được! Vậy đấu một súng! Xem xem trẫm có thua ngươi hay không?
Có chí khí!
Nam Cung cẩm tán thưởng, trong giọng nói đầy vẻ không đứng đắn, nhưng tay đã bắn một phát nữa về phía Hoàng Phủ Hoài Hàn!
Sau đó, nàng bước nhanh xuống cổng thành, cưỡi lên ngựa, dẫn binh mã nhanh chóng đuổi theo! Bách Lý Kinh Hồng cũng từ trên cổng thành phi thân xuống, ngồi vững vàng trên ngựa của mình, theo nàng cùng nhau ra ngoài.
Trận chiến này Nam Cung Cẩm mới thật sự là nhân vật chính! Mái tóc dài của nàng tung bay trên không, tiếng cười của nàng tùy ý cất lên, tính kế lâu như thế, chính là để Hoàng Phủ Hoài Hàn mắc lừa, mà thật vất vả mới gây thương tích được cho đối phương, lúc này nếu không đuổi theo, chẳng phải có lỗi với bản thân quá hay sao? Tên cẩu Hoàng đế này năm đó ở Đông Lăng bắt nạt mình, còn phải người đánh mình mấy gậy, không ngờ có ngày bị mình làm bị thương không nói, còn bị mình đuổi theo mà cong đít bỏ chạy? Nghĩ thế, cảm giác đắc ý trong lòng Nam Cung Cấm càng thêm dạt dào.
Một mực đuổi theo năm mươi dặm, đánh chết không ít quân địch, Nam Cung Cẩm xong đến nhanh nhất, mãi cho phía trước xuất hiện một cánh rừng, Nam Cung Cẩm mới ngừng truy đuổi!
Trước mặt cánh rừng, nhìn vô cùng tịch mịch mà lại giấu giếm sát cơ! Mà kỳ quái nhất chính là, binh mã quân địch vừa nãy đã không thấy ai nữa cả!
Phụt...
Không chỉ 3có binh sĩ Nam Nhạc cười trộm!
Thế là hai người Hoàng Phủ Hoài Hàn và Đạm Đài Minh Nguyệt đang còn nói chuyện tình nghĩa huynh đệ với nhau, s9ắc mặt đồng thời phát lạnh, thân thể lắc một cái, dẫn ngựa của mình đi sang bên cạnh mấy bước, trong bụng có cái gì đó đang cuồn cuộn trào lên! Cái g6ì mà giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn, cái gì mà vô cùng ấn ái, đây là để hình dung tình nghĩa vợ chồng có được không? Cô gái này cuối cùng là vô văn hóa ha5y cố tình xuyên tạc vậy? Với hiểu biết của bọn hắn về nàng, tất nhiên là về sau rồi!
Đủ rồi, Nam Cung Cẩm, ra tay đi!
Kiên nhẫn của Hoàng Phủ Hoài Hàn đã bị hao mòn hầu như không còn, nói chuyện với cô gái này, mới là đầu óc hắn có bệnh!
Binh sĩ Nam Nhạc lộ vẻ hoảng sợ, nhưng nghĩ tới vị thần của bọn họ là Bách Lý Kinh Hồng vẫn còn, bọn hắn sẽ nhất định không bị làm sao, cho nên vẻ mặt chậm rãi lạnh lùng lại!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.