Chương 281: BÍ MẬT CỦA HOÀNG THẤT


Sáng sớm hôm sau.

Đêm qua người Mạc Bắc ăn mừng tưng bừng, hiện nay cũng không có chiến sự gì, cho nên phần lớn vẫ8n còn ngủ, chỉ có binh sĩ trong phiên trực phải dậy sớm để canh gác.

Lúc Nam Cung Cấm ra khỏi cửa, vừa vặn lại gặ3p phải Đạm Đài Minh Nguyệt! Hai người suýt nữa thì va vào nhau, mà trong đôi mắt Đạm Đài Minh Nguyệt đầy ý cười, hắn nhìn9 nàng rồi nói:
Giờ vẫn còn sớm, ra ngoài một chút không?


Ay...


Nhìn cô như có chuyện muốn hỏi ta!
Đ6ạm Đài Minh Nguyệt nói, thực sự là mấy ngày nay nàng muốn nói nhưng lại thôi, nhưng hắn vẫn một mực không hỏi chuyện gì, 5chính là vì muốn nàng tự nói ra. Nhưng đến hôm nay, nàng đã không có ý muốn nói nữa, cho nên hôm nay nếu mà hắn không hỏi, sợ là về sau sẽ không có cơ hội hỏi nữa.
Lúc này Nam Cung Cẩm mới gật đầu, nàng muốn hỏi, nhưng vấn đề này quá nhạy cảm với Hoàng tộc, cho nên nàng vẫn luôn không tiện nói, hôm nay đối phương đã nói thế, nàng tự nhiên là muốn thuận theo sườn núi mà xuống! Nàng đi theo Đạm Đài Minh Nguyệt ra ngoài, không lâu sau, đã đến đồng cỏ.
Bốn mắt nhìn nhau, Đạm Đài Minh Nguyệt và Hoàng Phủ Dạ đều nhận thấy sự quen thuộc trong mắt nhau, cảm giác quen thuộc kia, như là đã biết nhau từ lâu rồi, cảm giác ăn ý của cặp đôi song sinh, cùng dâng lên trong lòng hai người!
Nhưng rất nhanh, cảm giác đó của hai người bị Hách Liên Đình Vũ cắt đứt mất:
Minh Nguyệt ca ca, người này lén lén lút lút bên ngoài doanh trại của chúng ta, ta bắt hắn lại đây! Nhưng sao dáng vẻ hắn lại quen mắt thế này chứ?
Hách Liên Đình Vũ đến giờ mới chú ý tới vấn đề này!
Lần này không chỉ Đạm Đài Minh Nguyệt, mà ngay cả Nam Cung Cẩm cũng muốn chảy nước mắt vì sự thông minh vô hạn của cô ta. Vậy mà cô ta cũng dám nói Đạm Đài Minh Nguyệt là người trong lòng của cô ta ư? Trông thấy một người có dáng vẻ giống hệt người mình thích mấy chục năm, vậy mà đến bây giờ cô ta mới cảm giác được! Còn hỏi cái gì mà quen mắt nữa? Hổ nó cũng vừa thôi chứ?!
Đạm Đài Minh Nguyệt cười cười:
Được rồi, đừng nhắc lại chuyện này nữa, được không?

Lúc này cô ta mới ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, không tiếp tục hỏi nữa. Cô ta chợt nói với Nam Cung Cẩm:
Cẩm tỷ tỷ, ta có lời muốn nói với ngươi!
Nói xong, cô ta nhìn Đạm Đài Minh Nguyệt một chút, như là có chút bất tiện, mà Đạm Đài Minh Nguyệt cũng cười cười, biết điều mà tránh đi.
Chờ hắn đi xa, thảo nguyên rộng lớn này chỉ còn lại hai người các nàng. Hách Liên Đình Vũ trực tiếp nói thẳng vào vấn đề:
Người Minh Nguyệt ca ca thích, chính là ngươi!

Đình Vũ, ngươi nghĩ nhiều rồi!
Nam Cung Cẩm bật cười, Đạm Đài Minh Nguyệt đối với mình, cũng chỉ là có chút động tâm, còn chưa tới mức thích.

Cô nói cũng đúng!
Không ngờ rằng tuy tuổi nàng không lớn lắm, nhưng lại hiểu nhiều như thế, nói rất đúng vào trọng tâm trọng điểm của vấn đề:
Nam Cung Cẩm nhìn sắc trời một chút rồi đứng dậy nói:
Được rồi, không còn sớm, thật sự ta cần phải đi rồi! Ngươi cũng biết hiện nay là mùa hè, nếu đến trưa mới đi, ta sợ rằng sẽ biến thành heo sữa quay mất!


Phốc... Được, vậy ta không giữ cô nữa!
Đạm Đài Minh Nguyệt vừa cười vừa lắc đầu bất đắc dĩ, hắn cũng đứng dậy, theo nàng đi ra ngoài. Nhìn theo bóng lưng nàng, cuối cùng hắn vẫn nhịn không được mà hỏi một câu,
Hành vi của Mộ Dung Thiên Thu, cô không có suy nghĩ gì sao?


Với lại cái gì?
Nam Cung Cẩm không nhịn được mà hỏi thăm.
Với lại, trong vương thất, sinh đôi là điểm không may! Cho nên phụ vương vẫn luôn không yêu thích gì huynh đệ chúng ta, sau khi vương huynh của ta mất tích, đãi ngộ của ta và mẫu phi cũng khá hơn nhiều, thế nên về sau, mẫu phi cũng không để cho phụ hoàng đi tìm.
Nói đến chuyện này, có vẻ như Đạm Đài Minh Nguyệt rất trào phúng. Nam Cung Cẩm nghe hắn nói, ngược lại không nói thêm gì, bởi vì đây là xã hội mang nặng tư tưởng phong kiến, nàng có nhiều lời cũng vô dụng.
Cho nên người cho người điều tra, cũng xác định Hoàng Phủ Dạ không phải là vương huynh của ngươi sao?


Ừm, hắn không phải vương huynh của ta! Khi ta biết đôi mắt của Hoàng Phủ Dạ màu tím nhạt, ta liền phái người điều tra. Nhưng người đó bấm báo sau khi thăm dò, nói Hoàng Phủ Dạ và Hoàng Phủ Dật là anh em song sinh, dáng dấp hai người bọn họ vô cùng giống nhau, thậm chí còn tìm tra được bà đỡ năm đó, bà đỡ cũng nói là đỡ đẻ cho Hoàng hậu, đúng là đẻ sinh đôi! Nhưng không biết tại sao tin tức bọn họ là anh em song sinh cũng bị hoàng thất Đông Lăng che giấu đi.

Cho nên Hoàng Phủ Dạ không có khả năng là vương huynh của hắn! Chẳng qua chuyện giấu giếm không hiểu nổi của Đông Lăng khiến hắn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.
Đạm Đài Minh Nguyệt đứng im tại chỗ, khuôn mặt hiện lên vẻ trống rỗng, khóe miệng hung hăng co quắp mấy lần, hắn đột nhiên cảm thấy so với Nam Cung Cẩm, Hách Liên Đình Vũ thật sự là quá xuất sắc! Ít ra cô nhóc kia còn bình thường, nhưng cô gái này, không biết đầu óc có bị trục trặc gì không!
Đi ra khỏi bụi cỏ chưa được mấy bước, chợt trông thấy Hách Liên Đình Vũ kéo một người đàn ông mặc áo đỏ đến đây! Mà dáng vẻ người đàn ông mặc áo đỏ kia thì vô cùng đẹp đẽ, một đôi mắt màu tím nhạt hiện lên vẻ yêu dị, trên tay cầm một cái quạt mạ vàng, cho dù bị Hách Liên Đình Vũ kéo đi, nhưng sự chật vật này cũng không che giấu được vẻ phong hoa của hắn!
Một giây sau, khi hắn trông thấy Đạm Đài Minh Nguyệt, hai người đều ngây ngẩn cả người! Đến mức mà ngay cả Nam Cung Cấm ở bên cạnh Hoàng Phủ Dạ cũng không chú ý thấy, còn Nam Cung Cấm thì lại kỳ quái, sao thời điểm này Hoàng Phủ Dạ lại xuất hiện ở Mạc Bắc được!
Chân phải Đạm Đài Minh Nguyệt bước lên trước một bước, như vô thức mà kêu lên một tiếng:
Vương huynh!

Hoàng Phủ Dạ ngạc nhiên, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn nói:
Mạc Bắc Vương, người nhận làm người rồi!
Thậm chí cũng không hỏi một chút xem sao đối phương lại gọi hắn như thế, mà trực tiếp nói là nhận lầm người, hiển nhiên Hoàng Phủ Dạ cũng đã rối loạn đầu óc.

Trẫm thật sự nhận nhầm sao?
Đạm Đài Minh Nguyệt tiến lên một bước, gần như nhìn sát vào mặt Hoàng Phủ Dạ! Hoàng Phủ Dạ thấy hắn tới gần thì sờ mũi mình, sau đó cô làm ra vẻ tiêu sái ve vẩy cây quạt mạ vàng rồi nói:
Đương nhiên, bản vương là thân vương Đông Lăng, sao lại có thể là Vương huynh của Mạc Bắc Vương được, chuyện này ngoại trừ là nhận nhầm, hoặc Mạc Bắc Vương uống nhiều quá ra, còn có khả năng nào khác sao? Ai nha, bản vương muốn ra ngoài, ta đi trước đây, Tiểu Cẩm Cẩm, ta chờ nàng bên ngoài!


Ừm!
Không đi còn ở lại nơi này làm gì? Chuyện lần trước mình cứu Đạm Đài Minh Nguyệt, tên ngạo kiều kia còn ghi nhớ, đáng lý ra hôm qua mình cần phải đi rồi, nhưng bị Hách Liên Đình Vũ kéo lại, trong lòng của nàng hiểu rõ, nếu hôm nay còn không đi, khi trở về không biết sẽ phải ăn nói thế nào!
Những điều cô nói hôm qua, ta đều nhớ kỹ!
Hắn nhìn ra xa xa rồi nói, cũng lắc đầu thở dài trong lòng vì nháy mắt động tâm của mình, dù biết rõ không có khả năng, nhưng hắn vẫn động tâm! Nếu như hắn là Mộ Dung Thiên Thu, hắn có thể sẽ không quan tâm gì mà giữ nàng lại, đáng tiếc, hắn là Đạm Đài Minh Nguyệt! Hắn là Đạm Đài Minh Nguyệt, người gánh vác biết bao nhiêu ánh mắt mong chờ của Mạc Bắc.

Đình Vũ là cô gái tốt, nàng rất đơn thuần, làm vương hậu của ngươi, về sau cũng không có phiền toái gì. Quan trọng nhất là nàng yêu ngươi. Ở thảo nguyên Mạc Bắc, hai người các ngươi là xứng đối nhất! Làm bằng hữu, ta chúc phúc cho các ngươi!
Nam Cung Cấm cười vô cùng xinh đẹp. Đạm Đài Minh Nguyệt gật đầu cười khẽ:
Nàng là một cô gái đơn thuần, cũng đáng được che chở cả đời!
Hắn vốn nghĩ là cho dù mình chỉ coi nàng như muội muội, dù không cho nàng được tình yêu, nhưng có thể quan tâm chăm sóc nàng cả đời, nhưng đêm qua hắn bỗng động tâm với Nam Cung Cẩm, khiến cho hắn không chắc chắn!

Nhớ kỹ, ngươi là một người đàn ông! Làm đàn ông, cần phải thực hiện lời hứa của mình, đêm qua người đã hứa hẹn với Đình Vũ như thế, vậy nên hạnh phúc của nàng, ngươi nhất định phải làm được!
Mặc kệ đêm qua hắn động tâm với mình cũng được, hoặc là lúc đó uống nhiều quá mà đánh mất thần trí cũng được. Đã là đàn ông, hứa hẹn rồi, nhất định phải làm được!
Hắn nói xong, bước chân Nam Cung Cấm dừng lại! Chỉ thấy nàng thở dài ai oán một hơi, sau đó ngước mắt, nhìn bầu trời rộng lớn, nói rất thâm trầm:
Suy nghĩ của ta là, không ngờ hắn hận ta như thế. Vốn còn chuẩn bị đánh tùy tiện một chút là được rồi, nhưng tình hình này, nếu cuối cùng ta thua, kết quả của ta nhất định sẽ vô cùng thê thảm! Lần này phải nghiêm túc đánh một trận mới được!
Khóe miệng Đạm Đài Minh Nguyệt co giật một chút, nàng không có chút nào bất ngờ hay là cảm động vì ngạc nhiên sao? Đây là những lời loạn thất bát tạo gì vậy?
Nam Cung Cấm đi đằng trước vài bước, dừng lại, phất ống tay áo, bày ra bộ dạng lau nước mắt đầy chua xót, nghẹn ngào cảm thán:
Mệnh của ta thật sự quá khổ!

Dứt lời, nàng giậm chân bị phẫn một cái, che mặt mà đi.
Loại giọng nói này, đúng là đủ để cho không ít cô gái chỉ cần nghe thấy đã đủ để điên cuồng lên!
Ha ha...
Đối với đánh giá xem như là chính diện này của nàng, Đạm Đài Minh Nguyệt có chút cảm thán nói:
Hiếm khi thấy cô ca ngợi người khác như vậy!

Với hiểu biết của hắn với cô gái này, nàng chỉ có ca ngợi chính nàng hoa dung nguyệt mạo thế nào, khí độ phi phàm ra sao, chứ khó được một lần ca ngợi giọng nói của bọn hắn!
Ngươi sai, xưa nay ta chỉ ca ngợi bằng hữu của mình! Ví dụ như dáng dấp đẹp trai của tên chó Hàn kia sao? Cho tới bây giờ ta chưa bao giờ ca ngợi dung mạo hắn, bởi vì người như hắn không đáng để ca ngợi!
Tuy nói hành động của Hoàng Phủ Hoài Hàn dưới góc độ một đế vương mà xem xét, là không có vấn đề gì, nhưng tên đó lần nào cũng không giở trò này thì giở trò khác cản trở nàng, thật sự là khiến cho người ta chán ghét đến cực điểm! Nàng hoài nghi có phải hắn và nàng kiếp trước có thù oán hay không, mà vấn đề này, Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng đã hoài nghi như thế rất lâu rồi!
Đạm Đài Minh Nguyệt cười khẽ, từ chối cho ý kiến.
Hôm nay cô định đi à?

Sắc mặt Nam Cung Cẩm đầu tiên là giãn ra một chút, nhưng trong nháy mắt lại nói:
Không đúng!


Ừm? Cái gì không đúng?
Đạm Đài Minh Nguyệt hơi kinh ngạc nghiêng đầu nhìn nàng một cái.
Nếu như Hoàng Phủ Dạ và Hoàng Phủ Dật là anh em song sinh, vậy tại sao hai người bọn họ lại một người là thứ hai, một người là thứ chín?
Đây không phải là quá bất hợp lý sao?

Cái gì?
Giọng nói của Đạm Đài Minh Nguyệt cũng gấp gáp hơn mấy phần! Hoàng hậu Đông Lăng Nạp Lan Tuyết năm đó chỉ sinh hạ ba con, Hoàng Phủ Dạ và Hoàng Phủ Dật không xếp hạng gần nhau, chắc chắn sẽ không phải cùng một mẹ sinh ra! Nhưng tư liệu hắn tra được thì hai người này lại là anh em sinh đôi, tư liệu này lại bị Đông Lăng che giấu! Nam Cung Cấm dừng một chút rồi nói:
Ta cảm thấy, Hoàng Phủ Dạ rất có thể chính là vương huynh của ngươi. Còn thân phận hiện nay của hắn, hẳn là bị Đông Lăng Hoàng tiền nhiệm che giấu đi, không phải ai cũng có thể lừa gạt một vị Hoàng đế, nhất là đối với chuyện thứ hạng, và chuyện chênh lệch tuổi tác của hai người kia, đây tất nhiên là Đông Lăng Hoàng tiền nhiệm đã ngầm thừa nhận! Mà bọn hắn che giấu chuyện sinh đôi đi, cũng nhất định là vì để phối hợp với vấn đề thứ tự, nhưng không biết bọn hắn làm thế vì cái gì!

Đây cũng là vấn đề Đạm Đài Minh Nguyệt cảm thấy rất thú vị:
Thú vị chứ? Lúc đó ta đã trêu ghẹo Mộ Dung Thiên Thu, hỏi hắn nửa đùa nửa thật rằng có thích cô hay không, những câu trả lời của hắn là cô chỉ là một món đồ chơi mà thôi! Chơi chưa chán, nên muốn bắt về chơi tiếp. Mà cô lừa hắn khiến hắn rất tức giận, cho nên cô nhất định phải trả giá một chút!

Đôi mắt Nam Cung Cẩm cụp xuống, im lặng hồi lâu.

Dù hắn cũng đã nói, hắn đối với cô, không phải chân tình hay là tình yêu! Đế vương vô tâm, chỉ để chơi đùa mà thôi, nhưng phản ứng của hắn hôm ở núi Thái Hành, lại khiến trẫm cảm thấy kỳ quái. Nói đến chuyện này, trẫm ngược lại thật sự hâm mộ hắn, cũng là đế vương, nhưng hắn lại thoải mái tùy tiện hơn bất cứ ai khác!
Muốn thế nào làm thế đó, toàn bộ Tây Võ dưới thủ đoạn bàn tay sắt của hắn, động cũng không dám động, cho dù hắn làm chuyện hoang đường gì đi nữa, cũng không ai dám nói nhiều một câu! Quan trọng nhất chính là, người kia, có vẻ như không hề để ý cái gì, không quan tâm vương vị của chính mình, không quan tâm Tây Võ, cũng không quan tâm con dân của mình, chỉ quan tâm xem mình có cảm thấy vui hay không mà thôi! Một câu sau cùng này của hắn, lại mang theo một tầng ám chỉ, Nam Cung Cẩm chần chừ một chút, rất quả quyết lựa chọn không trả lời, nàng cũng không biết nên đáp lại thế nào. Chỉ nói kiểu tung hỏa mù:
Mỗi người đều có cách sống riêng! Người bên ngoài có ước ao thèm muốn cũng không được, giữa người và người, thật ra đều cách nhau một cửa sổ trong suốt, đều hâm mộ lẫn nhau. Người hâm mộ hắn tùy tiện thoải mái, có lẽ hắn đang hâm mộ ngươi có thể bay lượn như hùng ưng, có nhiều người sùng bái và kính ngưỡng như thế!

Phía sau bụi cỏ, chính là bờ sông. Hiện giờ cũng chính là ở trên thảo nguyên Tây Cách Nhĩ.
Ngồi xuống, hai người đều nhìn dòng sông. Nam Cung Cẩm chần chừ hồi lâu, cuối cùng cũng nói:
Ta cảm thấy, ngươi rất giống một người, không! Phải nói là giống nhau như đúc mới đúng, người kia là bằng hữu của ta, cho nên ta vẫn luôn muốn hỏi, ngươi có biết hắn không?
Nàng vừa nói xong, Đạm Đài Minh Nguyệt quay đầu lại, trên mặt hiện lên rõ vẻ kinh ngạc, hắn nhanh chóng nói:
Người kia có phải là có đôi mắt màu tím nhạt?
.
Sao ngươi biết? Ngươi quen hắn à?
Nam Cung Cẩm cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Còn Đạm Đài Minh Nguyệt thì kích động đứng lên, nhanh chân đến trước mặt Nam Cung Cẩm, nắm lấy vai nàng hỏi:
Người kia là ai, hắn ở đâu?

Hách Liên Đình Vũ nhìn mặt của Đạm Đài Minh Nguyệt một chút, lại nhìn mặt của Hoàng Phủ Dạ một chút, thấy hai người này có chiều cao tương đồng, dáng dấp cũng không kém nhau nhiều, lập tức cô ta cảm thấy choáng váng! Mà chuyện khiến cô ta choáng váng lập tức phát sinh khi nghe thấy giọng nói của Hoàng Phủ Dạ giống như đúc giọng của Đạm Đài Minh Nguyệt, chỉ nhiều hơn một tia đẹp đẽ:
Cô nhóc kia nói hươu nói vượn cái gì, bản vương là quang minh chính đại thế này, lén lén lút lút lúc nào! Bản vương đến tìm Tiểu Cẩm Cẩm!

Giọng nói cũng giống nhau như thế sao! Đến giờ Hoàng Phủ Dạ mới nhìn Nam Cung Cẩm, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, nhưng Nam Cung Cẩm lại nhạy cảm phát hiện ra tên này tuyệt đối không phải đến tìm mình!

Dạ Vương Đông Lăng?
Giọng nói Đạm Đài Minh Nguyệt vang lên, còn trong lòng hắn như đang có nghìn cơn sóng vỗ, như là có một giọng nói đang không ngừng kêu gào, người này là Vương huynh của hắn! Nhất định chính là Vương huynh! Nhất là sau khi nghe những lời kia của Nam Cung Cấm, hầu như hắn đã xác định trăm phần trăm, Đông Lăng Dạ Vương nhất định là Vương huynh của hắn!
Tham kiến Mạc Bắc Vương!
Hoàng Phủ Dạ cũng biết lễ nghĩa, mặc dù hắn là thân vương cao quý, nhưng ở Mạc Bắc vẫn cần phải cúi đầu! Nhưng cái cúi đầu này, cũng che đậy được tâm trạng phức tạp của hắn lúc này.
Dứt lời, hắn bước nhanh ra bên ngoài doanh trướng, mang theo cảm giác như đang hốt hoảng tháo chạy. Đạm Đài Minh Nguyệt nhìn bóng lưng hắn, chợt nói:
Bên hông Đạm Đài Minh Nhật có một cái bớt hình mặt trời. Bên hông Đạm Đài Minh Nguyệt ta có một cái bớt hình mặt trăng. Đây cũng là lý do cho tên của trẫm và Vương huynh, chẳng lẽ Đông Lăng Dạ Vương không có chút ấn tượng nào sao?

Ấn tượng, đúng thật là không có! Nhưng bước chân Hoàng Phủ Dạ dừng lại một chút, cũng cảm thấy cái hồng mình như bị thiêu đốt, hắn mượn việc điều tra chuyện đường sống ở thành Tần Tiền để chứng thực một số chuyện, nhưng chuyện này đã bày ra trước mặt hắn, hắn không dám thừa nhận, cũng không thể thừa nhận!
Hắn ra vẻ nhẹ nhõm rồi cười:
Chẳng qua là Mạc Bắc Vương và bản vương lớn lên có chút giống nhau, vậy mà chuyện bí mật như thế cũng nói cho bản vương, không sợ bản vương lòng mang ý đồ xấu sao!

Đông Lăng Dạ Vương đã kiên trì mình không phải là Vương huynh của trẫm như vậy thì có dám cho trẫm nghiệm chứng bên hông các hạ có cái bớt nào hay không không?
Mặt Đạm Đài Minh Nguyệt âm trần nhìn bóng lưng Hoàng Phủ Dạ, hắn hầu như đã xác định người này chính là Vương huynh của mình, hắn cũng tin tưởng người này nhất định có suy nghĩ không khác lắm so với mình, nhưng vì sao hắn lại không dám thừa nhận, vì sao chứ?
Roạt!
một tiếng, Hoàng Phủ Dạ gấp lại quạt xếp trong tay! Nhanh chân bước ra ngoài, cũng không quay đầu lại mà lạnh giọng nói:
Bản vương không có hứng thú cởi quần áo trước mặt đàn ông!
Đạm Đài Minh Nguyệt cũng không có ép buộc hắn ở lại, chỉ đứng tại chỗ, một mực đưa mắt nhìn hình bóng hắn đi xa, thật lâu sau mới thu hồi ánh mắt lại, cùng với Nam Cung Cẩm liếc nhau một cái, biểu hiện của Hoàng Phủ Dạ quá kỳ quái! Nhìn bộ dạng này, tám chín phần mười hắn chính là Đạm Đài Minh Nhật!
Nàng vừa nói xong, Đạm Đài Minh Nguyệt bỗng nhiên cười một tiếng, lại không khó nhận ra hắn có chút thất vọng, chán nản ngồi trên mặt đất:
Ta biết, ta đã điều tra rồi, không phải hắn!


Có ý gì?
Nam Cung Cấm cảm thấy đầu mình có chút choáng váng.
Đạm Đài Minh Nguyệt cũng dùng một chút, như là đang suy nghĩ xem có nên nói ra hay không, cuối cùng, dưới ánh mắt mong đợi của Nam Cung Cẩm, hắn vẫn nói ra:
Thực ra ta có một người anh ruột, ta và hắn là anh em song sinh. Dáng dấp giống nhau như đúc, khác biệt duy nhất là trên mặt ta có một nốt ruồi son ở khóe mắt, mà ánh mắt hắn thì màu tím nhạt. Nhưng trong một lần vương đình bạo loạn, hắn đã mất tích, nghe mẫu phi nói, là do các cung nữ trong vương đình tranh giành tình cảm, những người đàn bà kia nhân cơ hội đó đã không biết đưa vương huynh của ta đi nơi nào. Từ sau lúc đó, ta cũng không gặp lại hắn, phụ vương cũng tìm một thời gian, nhưng không tìm được gì cả, cuối cùng thì phong tỏa triệt để tin tức này, để tránh có người giả mạo huyết thống hoàng thất. Cho nên hiện nay, toàn bộ Mạc Bắc, có rất ít người biết năm đó mẹ ta sinh đôi. Với lại...


Ta không nghĩ nhiều, hôm qua sau khi Minh Nguyệt ca ca đến, vẫn luôn luôn nhìn ngươi! Ta biết!
Nói xong, cô ta lập tức cảm thấy mũi mình có chút chua chua.
Nam Cung Cẩm bước tới một bước, bất đắc dĩ nói:
Những người nên biết ta với hắn không có khả năng, với lại tối qua hắn cũng đã nói, ngươi là vương hậu duy nhất của hắn!


Không phải thế, ta rất thích Minh Nguyệt ca ca, nhưng nếu miễn cưỡng hắn, ta sẽ vui vẻ, nhưng hắn thì không vui. Cẩm tỷ tỷ, ngươi đừng đi có được không? Ngươi ở lại bên cạnh Minh Nguyệt ca ca được không?
Ánh mắt cô nhóc nhìn nàng đầy mong đợi. Nam Cung Cẩm không chút khách khí gõ một cái vào trán cô ta:
Con bé này suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế? Tỷ tỷ là người có gia thất, chồng ta còn đang mong ngóng ta trở về đấy! Thêm nữa, ta mà ở lại bên cạnh hắn, ngươi thì sao? Đồ ngốc! Ngươi phải biết rằng, ngươi là tinh linh của thảo nguyên, mà hắn là trắng sáng của thảo nguyên, các ngươi thuộc về nơi này, còn ta muốn trở về nơi ta nên trở về! Bây giờ, ta để cho ngươi Minh Nguyệt, ngươi nhất định phải nắm chắc trong tay, bởi vì đây là hạnh phúc của ngươi. Có nhiều lúc, hạnh phúc phải tự mình giành lấy, có hiểu không?


Á, ngươi đừng vội kích động như thế, ta sắp bị ngươi bóp chết rồi này!
Nam Cung Cẩm lập tức cảm thấy chắc chắn là vai mình có máu bầm, tên này chẳng lẽ không biết bản thân hắn có thần lực trời sinh sao chứ?
Lúc này Đạm Đài Minh Nguyệt mới bình tĩnh lại một chút, sau đó buông nàng ra.
Thật xin lỗi, chỉ là ta quá kích động, cô có thể nói cho ta biết hắn là ai không?

Thật sự là hắn quá kích động, thậm chí quên luôn cả tự xưng là
trẫm
! Nam Cung Cẩm chần chừ nói:
Hắn là Dạ Vương của Đông Lăng, cũng chính là người vang danh thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, Hoàng Phủ Dạ!

Đây là kết quả Nam Cung Cẩm phân tích ra, yết hầu Đạm Đài Minh Nguyệt cũng nhúc nhích một cái, nói rõ tâm trạng không bình thường hiện nay của hắn. Trong lòng hắn, hắn hy vọng người kia là Vương huynh, nhưng đối phương hiện nay lại là Dạ Vương của Đông Lăng, mình thì vừa mới ký kết hiệp ước với Nam Nhạc, đây chẳng phải là đứng bên đối lập với hắn sao?

Ngươi nên đi điều tra, dò xét một chút, có rất nhiều chuyện chỉ khi các ngươi gặp gỡ trực tiếp mới có thể rõ ràng được!
Nam Cung Cẩm chậm rãi nói ra đề nghị của mình.
Ừm!
Đạm Đài Minh Nguyệt gật đầu, nhìn dáng vẻ của hắn, là đã chuẩn bị xong việc tiến đến tìm hiểu ngọn ngành!
Nam Cung Cẩm lại tiếp tục bổ sung:
Thực ra còn có một chuyện ta không nói! Hai người các ngươi không chỉ dáng dấp giống nhau như đúc, mà ngay cả giọng nói cũng giống nhau như đúc! Dưới sự phong lưu hoa lệ lại mang ba phần ý cười, là loại giọng nói yêu nghiệt trời sinh!

Đôi mắt hoa đào nhắm lại, môi mỏng nhếch lên:
Yên tâm! Ngươi nhìn Đạm Đài Minh Nguyệt ta giống như là loại người bạc tình bạc nghĩa sao? Chuyện ta đã đáp ứng, chắc chắn sẽ không nuốt lời!
Lúc này, dường như hắn nhớ tới một chuyện rất thú vị, hắn cười rồi nói với Nam Cung Cẩm:
Cô có biết, hiệp nghị trước đó của ba nước chúng ta là gì không?


Ngươi muốn nước, còn Hoàng Phủ Hoài Hàn và Mộ Dung Thiên Thu thì chia đều Nam Nhạc?
Nam Cung Cẩm nói. Đạm Đài Minh Nguyệt cười lớn vài tiếng, lắc đầu, sau đó ánh mắt hắn nhìn Nam Cung Cẩm đầy nghiền ngẫm:
Hiệp nghị của chúng ta, ta muốn nước, Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn lãnh thổ Nam Nhạc, còn Mộ Dung Thiên Thu, thứ hắn muốn, chính là cô!


...
Nam Cung Cẩm lập tức tắt tiếng!
Hách Liên Đình Vũ còn chưa kịp phản ứng:
Minh Nguyệt ca ca, người ban nãy là Vương huynh của ngươi sao?
Không thể nào như thế được?

Không phải nhận nhầm mà thôi!
Đạm Đài Minh Nguyệt trả lời, cảm thấy vô cùng nặng nề, chuyện này không thể để cho cô nhóc này biết được. Cô nhóc này không hiểu chuyện, nếu như ra ngoài nói linh tinh gì đó thì hậu quả khó mà lường được.

A! Thế nhưng người này lại lén lén lút lút đằng trước quân doanh chúng ta, hiện nay lại không tôn kính ngươi chút nào, ngươi lại cứ thả hắn đi như thế sao?
Hách Liên Đình Vũ có chút khó chịu!

Thế nhưng mà...

Không có nhưng nhị gì cả! Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi có lòng tin mang lại hạnh phúc cho hắn hay không? Nếu có, thì đừng nghĩ tới việc đẩy hắn cho người khác! Hắn là người người yêu nhiều năm như thế, đi với hắn, ngươi cũng sẽ hạnh phúc!
Nam Cung Cẩm cắt ngang cô ta, nghiêm khắc nói ra những lời này.
Hách Liên Đình Vũ cắn môi, một lát sau, cuối cùng cũng ngậm ngùi gật đầu!
Tỷ tỷ, ngươi yên tâm, ta sẽ khiến chàng hạnh phúc, cảm ơn ngươi đã để Minh Nguyệt lại cho ta!
Vầng trăng kia không chỉ treo cao trên trời đêm Mạc Bắc, mà còn có thể là vầng trăng soi sáng cho nàng nữa!

Thế mới đúng!
Nam Cung Cẩm vỗ vỗ đầu cô ta, cảm thấy cô ta như là phiên bản thu nhỏ của Yêu Vật vậy, khiến cho Nam Cung Cẩm có chút cảm thán.
Bên ngoài vương trường Mạc Bắc, Đạm Đài Minh Nguyệt và Hách Liên Đình Vũ tự mình ra đưa tiễn.

Một cái khay, một bầu rượu, bốn cái chén, Đạm Đài Minh Nguyệt bỗng nhiên xoay người, bốc một ít cát trên mặt đất, cho vào trong chén rượu, sau đó, rót đầy bốn chén.

Hoàng Phủ Dạ và Nam Cung Cẩm đều hơi kinh ngạc, nhưng Mạc Bắc Vương tự mình rót rượu nên không thể không tiếp. Bốn cái chén chạm vào nhau, sau đó, mấy người đều uống cạn. Đạm Đài Minh Nguyệt giống như là lơ đãng mà nói với Hoàng Phủ Dạ:
Mẫu phi đã từng nói, người mang đi bão cát trên thảo nguyên, một ngày nào đó, sẽ trở lại thảo nguyên!
Hắn không biết vì sao Vương huynh không chịu nhận, nhưng hắn biết nhất định là có nỗi khổ tâm! Nếu như thế, hắn sẽ không miễn cưỡng, chỉ hy vọng có ngày hắn trở lại thảo nguyên! Hắn vừa dứt lời, sắc mặt của Hoàng Phủ Dạ trong nháy mắt liền cứng ngắc! Nhưng Nam Cung Cẩm lại bị sặc, đây không phải là một chiêu trong Tây Du Ký khi Hoàng để đưa tiễn Đường Tăng sao? Thấy bọn hắn đều nhìn vào mình, Nam Cung Cấm vội vàng đập mấy cái vào ngực, để bày tỏ rằng mình không sao.

Nói với Hoàng Phủ Dạ xong, Đạm Đài Minh Nguyệt lại không e dè nhìn Nam Cung Cẩm nói:
Nữ thần của ta, thảo nguyên có đẹp không?

Đẹp
Nam Cung Cẩm gật đầu, có thể đừng xưng hô kỳ quái như thể được không?


Nếu thế, thảo nguyên hoan nghênh cô trở về: Bất cứ lúc nào, cô cũng là khách quý của thảo nguyên ta!
Đạm Đài Minh Nguyệt nói xong vậy mà lại để tay phải của hắn lên ngực trái rồi hơi xoay người. Đây là lễ nghi tôn quý nhất của Đế Vương Mạc Bắc! Cho dù là gặp Hoàng đế nước khác cũng không cần làm thế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần.